Con đường dâu quý nhà họ Tiêu
Chương 43: Diễm phúc không nhỏ

Diệu Tinh theo địa chỉ đó mà tìm đến một căn nhà hoang, cách bệnh viện cũng không xa, tuy nhiên nó cực kỳ hoang vu. Diệu Tinh nhìn chỗ này và những nơi phồn hoa ở xung quanh không hề hợp nhau, trong lòng hơi sợ hãi, nhưng vẫn lấy dũng khí đi vào, ba năm trước đây, mặc kệ là tai nạn xe của Đường Nhã Đình, hay là tai nạn xe của Mộ Thần, đây đều rất quan trọng với cô.

“Có ai không?” Giọng nói Diệu Tinh vang vọng ở trong tòa nhà trống trải này. “Xin hỏi có ai không?” Câu hỏi của Diệu Tinh không nhận được bất kỳ câu trả lời nào. Trên mặt đất, ngoại trừ ngói vụn, còn có giấy vụn và đồ dùng bỏ đi bị gió cuốn vào, lại còn phát ra nùi vị ẩm ướt mốc meo.

Nơi này không hề giống có người ở, Diệu Tinh lấy điện thoại di động gọi tới số gửi tin nhắn, nhưng đầu kia truyền đến tiếng thông báo tắt máy.

“Tại sao lại có thể như vậy!” Diệu Tinh thì thầm, đột nhiên cảm thấy có chuyện không ổn, nhưng đợi cô phản ứng thì đã không còn kịp rồi, cô xoay người muốn rời khỏi nơi này, thân thể mập mạp của Triệu Chí Viễn đã nhanh chóng đi vào.

“Diệu Tinh, em đang ở đây chờ tôi?” Triệu Chí Viễn cười.

“Ông… Làm sao ông ở đây!” Diệu Tinh nuốt nước miếng, nghĩ tới ngày hôm đó ở trong xe, những việc ông ta làm với mình, Diệu Tinh đã cảm thấy từng cơn buồn nôn.

“Không phải em kêu tôi tới sao?” Triệu Chí Viễn vô lại nói. “Thế nào, ngày đó chú đây phục vụ em rất thoải mái, cho nên, muốn nếm lại hương vị đó lần nữa sao!”

“Triệu Chí Viễn, những lời không biết xấu hổ đó mà ông cũng dám nói ra!” Diệu Tinh oán hận nhìn chằm chằm Triệu Chí Viễn.

“Có cái gì mà không thể nói?” Triệu Chí Viễn nhíu mày. “Diệu Tinh nơi này không có tôn ti trật tự gì cả, chỉ có đàn ông và phụ nữ thôi!”

“Triệu Chí Viễn, ông đừng tới đây!” Diệu Tinh từng bước từng bước lui về sau, không có chú ý miếng gạch dưới chân, bịch một tiếng, ngã ngồi dưới đất, Diệu Tinh rên lên một tiếng, bụi trên mặt đất bay lên, làm Diệu Tinh bị sặc ho khan một trận. “Ông tới nữa, tôi sẽ hô cứu mạng đó!” Diệu Tinh quát lên.

“Gọi đi, lớn tiếng một chút!” Triệu Chí Viễn cười. “Tôi muốn nhìn xem, lần này người nào sẽ cứu cô, Hạ Cẩm Trình thì đang bận rộn ở công ty, còn Tiêu Lăng Phong, chắc đang ở chung với cô người yêu nhỏ bé của anh ta, ngoan ngoãn cam chịu số phận đi, nghe lời, tôi còn có thể suy nghĩ dịu dàng một chút, tôi vui vẻ, còn có thể tử tế với cô, bằng không… Diệu Tinh, nơi hoang vu như thế này chỉ sợ cô có chết, cũng không có ai biết!”

“Triệu Chí Viễn, ông dám đụng tôi, tôi nhất định làm cho ông phải hối hận!” Diệu Tinh gào lên, vì dùng nhiều sức gào thét mà gân xanh trên cổ nổi lên, nhìn Diệu Tinh kích động như thế, Triệu Chí Viễn càng không thể kiềm chế được mình, ông ta giật nhẹ caravat, bước nhanh đến Diệu Tinh.

“Ông đừng tới đây!” Diệu Tinh kêu lên, chưa kịp đứng dậy, đã bị Triệu Chí Viễn nắm chân kéo qua, đè xuống đất. “Triệu Chí Viễn, tên khốn kiếp này, buông tôi ra!” Diệu Tinh dùng chân quẫy đạp thật mạnh, nhưng không cách nào thoát ra được.

“Đừng lãng phí hơi sức, vẫn nên tiết kiệm chút sức lực để một lát kêu đi!” Bàn tay Triệu Chí Viễn từ từ lướt qua gương mặt Diệu Tinh, Diệu Tinh cố gắng quay mặt đi, nhưng không cách nào né tránh đụng chạm của ông ta. “Quả thật Tiêu Lăng Phong có diễm phúc không nhỏ nha!” Triệu Chí Viễn nói. “Nhưng không sao, rất nhanh, tôi cũng có thể nếm được mùi vị của cô rồi!” Ông ta nói xong đã cúi người xuống, nhìn cặp môi dày của ông ta, Diệu Tinh hét toáng lên.

“Cứu mạng…” Cô run rẩy nhắm chặt mắt lại.

========

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương