Con Đường Cáo Mệnh Của Bà Bà Nhà Nông
-
Chương 33: Một Cây Chẳng Chống Vững Nhà
Loài người không thể rời bỏ nguồn nước, Chu gia thôn cũng là như vậy, nguồn nước của Chu gia thôn rất phong phú, cá nhỏ tôm nhỏ không ít, Trúc Lan đứng bên cạnh dòng suốt chơi nước thì đã bắt được một ổ tôm nhỏ rồi.
Chu Thư Nhân cất giỏ bắt cá, "Tôm sông có yêu cầu về chất lượng của nước mình sống, ở hiện đại rất ít thấy bọn chúng."
Trúc Lan cảm khái nói: "Hoàn cảnh ô nhiễm tạo thành."
Chu Thư Nhân có chút thèm ăn: "Nơi này tôm sông không ít, một lát nữa để cho lão đại đến mò một ít, rau hẹ xào tôm sông là tuyệt phối."
Trúc Lan vừa nghe, "Nghe lời ngươi, ngươi rất biết nấu ăn nha!"
"Ừ, khi đi ra cô nhi viện vẫn ra tự mình nấu cơm, lúc bắt đầu không ngon lắm, từ từ nắm được kỹ thuật, mùi vị thức ăn mới cải thiện một chút."
Trúc Lan co quắp khóe miệng, mấy chuyện dầu muối này, nàng đều đã bị hành hạ qua: "Vậy ngươi thật lợi hại, ta không biết làm, cũng là người không kiên trì, vẫn luôn nấu không được."
"Ta là không còn cách nào khác, tự mình tiết kiệm tiền, sau đó có tiền rồi thì đã thành thói quen, trái lại cảm thấy nấu ăn cũng rất thú vị."
Trúc Lan nghĩ lại mình, đây chính là khác nhau giữa có đường lui và không có đường lui. Chu Thư Nhân không học nấu ăn hoặc là đói bụng hoặc là ăn thức ăn khó ăn, nhìn lại nàng có đường lui, không biết nấu thì đi đến tiệm cơm ăn, dù sao cũng có tiền.
Chu Thư Nhân nghiêng đầu, "Nghĩ gì vậy?"
Trúc Lan cười: "Cảm ngộ một ít đạo lý mà thôi, nghịch cảnh làm cho con người ta lớn lên, an nhàn thì làm cho người ta lùi bước."
Trong mắt Chu Thư Nhân chứa đầy ý cười, hắn ngày càng mong đợi đối với đồng đội này: "Ngày thật lạnh, chúng ta trở về thôi!"
"Ừ."
Về đến nhà đi ngang qua Vương gia, cách rất xa đã có thể nghe được tiếng chửa rủa của Vương Trương thị, còn có thể nghe được tiếng khóc cầu xin tha thứ đứt quãng, trước cửa Vương gia có không ít người xem náo nhiệt.
Trúc Lan hơi kinh ngạc, trong truyện cũng không có trò vui này, sau đó lại cười, nhỏ giọng nói: "Vương Trương thị xem không được trò của Chu gia, không có cách nào bỏ đá xuống giếng được, tinh thần đều đặt trong chuyện chơi đùa người trong nhà."
Chu Thư Nhân lập tức hiểu: "Từ việc số mạng của Vũ Xuân thay đổi, tất cả mọi chuyện phía sau không thể dùng tình tiết trong tiểu thuyết để suy đoán được, chỉ có thể làm tham khảo."
"Ta biết, đi thôi, chúng ta đi vòng qua."
Chu Thư Nhân nghiêng đầu qua: "Ngươi không đi xem sao?"
Trúc Lan trợn trắng mắt: "Nhân vật chính trong kịch quá khó coi, ta cũng không muốn kéo thù hận không đáng giá cho con gái, ta đi làm gì?"
"Thông minh."
Khóe miệng Trúc Lan hơi cong, nàng phát hiện sống chung với Chu Thư Nhân này thật sự rất thú vị: "Đi nhanh chút, buổi trưa có thể ăn tôm sông rồi."
Về đến nhà Trúc Lan không thấy Lý thị, Lý thị là một người thích bát quái, nhất định là ở Vương gia rồi, "Ta đi cắt rau hẹ."
Chu Thư Nhân kéo Trúc Lan, thấp giọng nói: "Trong nhà bột mì còn nhiều không?"
Trúc Lan: "Ừ? Hỏi cái này làm gì?"
Chu Thư Nhân nhỏ giọng nói: "Mỗi ngày lão tam lão tứ đói bụng không phải là cách, suy nghĩ của thân thể này không đúng, đói bụng hoàn toàn không thể tập trung học được, ta nghĩ nếu bột mì không còn nhiều thì mua một chút, nếu là đủ thì buổi sáng bánh bột ngô thêm chút bột mì vào chưng bánh bao cho hai đứa nó mang theo, bánh bao chay là được."
Trúc Lan biết, đây là Chu Thư Nhân lấy kinh nghiệm của mình để nói, chẳng qua, "Ngươi xem trọng hai đứa bé kia?"
Chu Thư Nhân gật đầu: "Lão tam tâm tư nhiều, chỉ cần dùng đúng nơi sẽ có tiền đồ, lão tứ là một hạt giống tốt đi học, chỉ số thông minh không thấp."
Trúc Lan đã biết, ngày hôm qua Chu Thư Nhân có tìm hiểu về hai đứa bé này, đây là cái nhìn của hắn không phải là theo trí nhớ của nguyên thân lưu lại: "Được, ta đã biết, trong nhà bột mì đủ dùng."
Ý cười đáy mắt của Chu Thư Nhân ngày càng đậm hơn, đây chính là ăn ý nha, không cần nói nhiều cũng biết ý, hắn quá biết một cây rất khó chống nổi nhà, lão đại và lão nhị không đọc sách được, hắn không có cách nào hướng dẫn, nếu không hắn thật muốn lợi dụng hết phái nam cả nhà này.
Trúc Lan đi hậu viện cắt rau hẹ, trong lòng cũng đang nghĩ sáng mai bánh bao nên làm nhân gì, lão tam lão tứ có thể ăn cay, cải trắng hột tiêu không tệ, lại nghĩ đến cải trắng cay (kim chi), nàng không dám nói ra, chỉ có thể chờ Vương Như thôi.
"Nương, nương."
"Kêu cái gì mà kêu, gọi hồn à?"
Chu Thư Nhân cất giỏ bắt cá, "Tôm sông có yêu cầu về chất lượng của nước mình sống, ở hiện đại rất ít thấy bọn chúng."
Trúc Lan cảm khái nói: "Hoàn cảnh ô nhiễm tạo thành."
Chu Thư Nhân có chút thèm ăn: "Nơi này tôm sông không ít, một lát nữa để cho lão đại đến mò một ít, rau hẹ xào tôm sông là tuyệt phối."
Trúc Lan vừa nghe, "Nghe lời ngươi, ngươi rất biết nấu ăn nha!"
"Ừ, khi đi ra cô nhi viện vẫn ra tự mình nấu cơm, lúc bắt đầu không ngon lắm, từ từ nắm được kỹ thuật, mùi vị thức ăn mới cải thiện một chút."
Trúc Lan co quắp khóe miệng, mấy chuyện dầu muối này, nàng đều đã bị hành hạ qua: "Vậy ngươi thật lợi hại, ta không biết làm, cũng là người không kiên trì, vẫn luôn nấu không được."
"Ta là không còn cách nào khác, tự mình tiết kiệm tiền, sau đó có tiền rồi thì đã thành thói quen, trái lại cảm thấy nấu ăn cũng rất thú vị."
Trúc Lan nghĩ lại mình, đây chính là khác nhau giữa có đường lui và không có đường lui. Chu Thư Nhân không học nấu ăn hoặc là đói bụng hoặc là ăn thức ăn khó ăn, nhìn lại nàng có đường lui, không biết nấu thì đi đến tiệm cơm ăn, dù sao cũng có tiền.
Chu Thư Nhân nghiêng đầu, "Nghĩ gì vậy?"
Trúc Lan cười: "Cảm ngộ một ít đạo lý mà thôi, nghịch cảnh làm cho con người ta lớn lên, an nhàn thì làm cho người ta lùi bước."
Trong mắt Chu Thư Nhân chứa đầy ý cười, hắn ngày càng mong đợi đối với đồng đội này: "Ngày thật lạnh, chúng ta trở về thôi!"
"Ừ."
Về đến nhà đi ngang qua Vương gia, cách rất xa đã có thể nghe được tiếng chửa rủa của Vương Trương thị, còn có thể nghe được tiếng khóc cầu xin tha thứ đứt quãng, trước cửa Vương gia có không ít người xem náo nhiệt.
Trúc Lan hơi kinh ngạc, trong truyện cũng không có trò vui này, sau đó lại cười, nhỏ giọng nói: "Vương Trương thị xem không được trò của Chu gia, không có cách nào bỏ đá xuống giếng được, tinh thần đều đặt trong chuyện chơi đùa người trong nhà."
Chu Thư Nhân lập tức hiểu: "Từ việc số mạng của Vũ Xuân thay đổi, tất cả mọi chuyện phía sau không thể dùng tình tiết trong tiểu thuyết để suy đoán được, chỉ có thể làm tham khảo."
"Ta biết, đi thôi, chúng ta đi vòng qua."
Chu Thư Nhân nghiêng đầu qua: "Ngươi không đi xem sao?"
Trúc Lan trợn trắng mắt: "Nhân vật chính trong kịch quá khó coi, ta cũng không muốn kéo thù hận không đáng giá cho con gái, ta đi làm gì?"
"Thông minh."
Khóe miệng Trúc Lan hơi cong, nàng phát hiện sống chung với Chu Thư Nhân này thật sự rất thú vị: "Đi nhanh chút, buổi trưa có thể ăn tôm sông rồi."
Về đến nhà Trúc Lan không thấy Lý thị, Lý thị là một người thích bát quái, nhất định là ở Vương gia rồi, "Ta đi cắt rau hẹ."
Chu Thư Nhân kéo Trúc Lan, thấp giọng nói: "Trong nhà bột mì còn nhiều không?"
Trúc Lan: "Ừ? Hỏi cái này làm gì?"
Chu Thư Nhân nhỏ giọng nói: "Mỗi ngày lão tam lão tứ đói bụng không phải là cách, suy nghĩ của thân thể này không đúng, đói bụng hoàn toàn không thể tập trung học được, ta nghĩ nếu bột mì không còn nhiều thì mua một chút, nếu là đủ thì buổi sáng bánh bột ngô thêm chút bột mì vào chưng bánh bao cho hai đứa nó mang theo, bánh bao chay là được."
Trúc Lan biết, đây là Chu Thư Nhân lấy kinh nghiệm của mình để nói, chẳng qua, "Ngươi xem trọng hai đứa bé kia?"
Chu Thư Nhân gật đầu: "Lão tam tâm tư nhiều, chỉ cần dùng đúng nơi sẽ có tiền đồ, lão tứ là một hạt giống tốt đi học, chỉ số thông minh không thấp."
Trúc Lan đã biết, ngày hôm qua Chu Thư Nhân có tìm hiểu về hai đứa bé này, đây là cái nhìn của hắn không phải là theo trí nhớ của nguyên thân lưu lại: "Được, ta đã biết, trong nhà bột mì đủ dùng."
Ý cười đáy mắt của Chu Thư Nhân ngày càng đậm hơn, đây chính là ăn ý nha, không cần nói nhiều cũng biết ý, hắn quá biết một cây rất khó chống nổi nhà, lão đại và lão nhị không đọc sách được, hắn không có cách nào hướng dẫn, nếu không hắn thật muốn lợi dụng hết phái nam cả nhà này.
Trúc Lan đi hậu viện cắt rau hẹ, trong lòng cũng đang nghĩ sáng mai bánh bao nên làm nhân gì, lão tam lão tứ có thể ăn cay, cải trắng hột tiêu không tệ, lại nghĩ đến cải trắng cay (kim chi), nàng không dám nói ra, chỉ có thể chờ Vương Như thôi.
"Nương, nương."
"Kêu cái gì mà kêu, gọi hồn à?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook