Lục Thì Thu ném hắn lên trên xe, đạp xuyên bóng đêm, một mình hướng về phía ngoài thôn rời đi.
Lục bà mụ lo lắng tộc trưởng Vu thị gặp chuyện không may nên cũng không ngủ, gọi con dâu trưởng ra ngoài tìm hiểu tin tức.
Một thoáng chốc, Hồng thị đã trở về, "Người đã đã tỉnh lại.

Ta thấy hắn tám chín phần là đang giả bộ."
Chỉ cần không xảy ra án mạng, Lục bà mụ nghe xong liền mặc kệ, nhìn bóng đêm đen như mực, "Tam đệ ngươi một mình kéo Mã lão nhị đi thị trấn, không biết bao giờ mới có thể trở về?"
Hồng thị trầm mặc không nói.
Tứ đệ không ở nhà, ngoại trừ Tam đệ, còn ai đưa lão biến thái kia đi được? Xem ra nương trong lòng vẫn thiên vị Tam đệ.
Ngày thứ hai, ánh mặt trời sáng choang.
Toàn thôn đều biết sự tình phát sinh tối qua.
Vu nương tử không muốn bị người khác hỏi tới hỏi lui, bèn để Đại nha đầu ở nhà trông con gái nhỏ, còn nàng thì mang Nhị nha đầu lên núi đốn củi.
Lục bà mụ mang theo hai con dâu ra biển bắt hải sản, lúc trở về bị người chặn lại dồn dập tra hỏi.
Vu thị nghe nói Lục Thì Thu muốn cáo quan, một đám sắc mặt đen như đít nồi, hận không thể mắng chết Vu bà tử.
Lục bà mụ không muốn làm tiêu điểm, lấy cớ về nhà xử lý hàng hải sản, dẫn hai con dâu cùng về.
"Đóng cửa lại đi.

Làm ta đau đầu quá." Lục bà mụ tối qua chưa ngủ đủ, sáng sớm lại đi biển, chịu đủ mệt rồi.
Hồng thị và Trần thị đổ hải sản ra, một bên tán gẫu một bên làm việc.
"Ngươi và Vu nương tử quan hệ tốt như vậy; ta thấy ngươi nên khuyên nàng tái giá đi.

Phát sinh loại chuyện này, về sau thanh danh Vu gia coi như hỏng bét rồi.

Ba nữ nhi của nàng ta cũng không thể chọn được ai trong sạch.

Vậy thì tội gì phải ở lại chịu khổ."
Trần thị thoăn thoắt, "Nàng ta chính là luyến tiếc ba nữ nhi đó."
Hồng thị thở dài, không khuyên nữa.
Hai người câu được câu không nói chuyện, đúng lúc này, cửa chính bị gõ liên hồi.
Hồng thị và Trần thị không trả lời, bọn nhỏ còn phải ngủ, để người vào không khác nào đánh thức họ.
"Đại tẩu, Nhị tẩu, mở cửa cho ta."
Là thanh âm của lão Tam, Hồng thị lập tức đứng dậy mở cửa.
Lục Thì Thu đẩy xe kéo vào trong viện.
Hồng thị kinh ngạc, "Mã lão nhị đâu?"
Đi mới 2 canh giờ, hẳn là còn chưa tới thị trấn.
Lục Thì Thu vật vã một đường, trên người nóng hầm hập ướt như chuột lột, hắn lau mồ hôi trên trán, "Nửa đường gặp mấy bộ khoái lần trước bắt ta, ta liền giao người cho bọn họ.

Bọn họ nói đang xử lý án tử của thôn khác, buổi trưa sẽ đến."
Hồng thị nhìn lão Tam cởi áo bông dày cộm ra rồi đi về phòng, quay đầu hỏi Trần thị, "Ngươi nói xem, nếu quan phủ đến thì việc này họ giải quyết như thế nào?"
Trần thị nghĩ ngợi, "Trước khi xuất giá, thôn ta có một gia đình cũng từng bắt một tên trộm.

Người nhà kia báo quan, bộ khoái phán tên kia phải bồi thường tiền bạc cho người ta."
"Đã đi trộm đồ rồi thì trong nhà còn có tiền sao?"
"Đương nhiên là không, tên trộm bị đánh 40 đại bản.

Gia đình kia còn phải đưa tiền ngược lại cho những tên bộ khoái đó.

Sau này trong thôn không ai chịu báo quan nữa."
Không chỉ không được nhận bồi thường, còn phải tự mình bỏ tiền ra.

Đây là thứ luật pháp kì lạ gì thế.
"Cũng không biết huyện lệnh mới này phán như thế nào? Nghe nói hắn rất hung ác."
Hồng thị lúc trước cũng rất ngạc nhiên.
Lần đó lão Tam tham dự cướp bóc, tên bị thương kia biết nhà bọn họ, chủ động nói chỉ cần bồi thường hai phần tiền bạc sẽ không cáo hắn.
Nên cha chồng lúc này mới đưa tiền.
Xem ra quan phủ làm việc theo ý nguyện của khổ chủ.
Đến trưa, bộ khoái quả nhiên tới, Trần thị và Vu nương tử đều phải ghi khẩu cung.


Hai người họ cũng trở thành bên chủ cáo.
Căn cứ theo lời Mã lão nhị, hắn chỉ muốn làm xấu thanh danh của nữ chủ nhân.

Nhưng có tận hai nữ nhân cùng ở nên hai người đều là chủ cáo.
Biết hai người là nữ tử, không thuận tiện đi lên huyện nha nên bộ đầu còn đưa họ tới trạng sư để hai người viết đơn kiện.
Lúc thẩm án thì sẽ không cần họ ra mặt.
Nhưng lúc đi, bộ đầu còn muốn mang theo cả Vu bà tử, làm hai con dâu bà ta hốt hoảng, "Các ngươi làm gì vậy? Dựa vào cái gì mà bắt mẹ chồng ta đi?"
Bộ đầu biểu tình nghiêm túc, kiên nhẫn mười phần, "Theo lời khai của Mã lão nhị, hắn nhận lời xúi giục do mẹ chồng người làm chủ.

Án này nếu chiếu theo luật pháp, bà ta đã hủy hoại danh tiếng người khác, phải chịu phạt ở tù."
Lời này khiến tất cả mọi người bị hù đến nhảy dựng.

Không ngờ lại nghiêm trọng như thế?
Không đợi người khác hỏi lại, bộ đầu đã mang người rời đi.
Đám con dâu Vu gia này thật sự hoảng sợ, mẹ chồng cứ như vậy bị người ta bắt đi mất, chờ nam nhân khác trở về, chắc chắn sẽ đánh chết các nàng.
Hai người này bắt đầu quỳ xuống cầu xin Vu nương tử, "Đại tẩu, mẹ chồng ta cũng là mẹ chồng ngươi, ngươi không thể làm như vậy được."
Lục bà mụ kéo tay Trần thị lại, "Người ta thuê trạng sư miễn phí để ngươi viết đơn kiện, ngươi quay đầu đòi thay đổi nữa, là muốn tiêu bạc à? Chúng ta kiếm tiền bộ dễ dàng lắm sao?"
Lời này đã nhắc nhở Vu nương tử, nàng ta lắc đầu, "Ta không có tiền."
Hai người kia không chết tâm, "Ngươi rút án tử kia thôi, thì sẽ không cần viết đơn kiện, đâu còn tốn tiền."
Vu nương tử cắn môi, Lục Thì Thu khoanh tay cười nhạo một tiếng, "Làm sao? Nhà chúng ta đã giúp ngươi nhiều như vậy, ngươi còn muốn hại ta và Nhị tẩu cùng bị đánh à?"
Nếu bỏ án, vậy thì hắn chính là báo án giả, phải bị đánh theo.
Vu nương tử do dự, ném tay hai chị em dâu đi, vắt chân chạy như bay ra ngoài..
Hai người đuổi theo sau lưng Vu nương tử mắng mỏ không ngớt, quần chúng vây xem nhìn thấy một màn này, nghị luận om sòm.
Thậm chí có mấy lão già trách móc Vu nương tử quá ác, Vu bà tử đến cùng cũng là mẹ chồng nàng, nàng ta sao có thể không màng tình nghĩa mà cáo trạng trưởng bối như thế?
Lục Thì Thu liếc đối phương một chút, chuyện không phát sinh trên người mình, họ đương nhiên không thấy đau đớn.
【 Kí chủ giúp nàng, nàng đã rất cảm kích ngươi, vì sao còn chọc giận nàng.

Ngươi không phải đang tự mình xoá sạch hảo cảm sao? 】
Lục Thì Thu bĩu môi, "Ta đây đang để nàng nhìn rõ hiện thực.

Nàng ta bây giờ, ngoại trừ tái giá, đã không còn con đường khác để đi."
Chờ hai đứa con trai của Vu bà tử trở về, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Vu nương tử.
Nếu nàng ta không chịu tính toán, vậy thì chính là ngu xuẩn đến hết thuốc chữa.
Chiều hôm đó, Lục Thì Thu phát hiện mình được ăn thịt heo.
Hắn không để ý tới bệnh vặt của mình, thấy thịt là thích thú không thôi.
Hồng thị và Trần thị vội vàng gắp thức ăn cho mấy đứa nhỏ, không quên hỏi, "Nương, thịt heo này ở đâu ra thế?"
Lục bà mụ liền cười, "Vu nương tử đưa tới, tạ ơn ngươi và lão Tam đã giúp nàng."
Lục Thì Thu nhếch khóe miệng, "Nàng ta cũng còn thức thời."
Lục bà mụ gắp cho lão Tam, "Nàng ta là một quả phụ, sống không hề dễ dàng gì.

Ngươi đừng chuyện gì cũng ra mặt thay người ta."
"Nương, mẹ chồng nàng ta độc ác vô cùng, lần này nếu không trị, về sau không biết sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa.

Lương thiện là tốt, nhưng cũng không thể không có điểm mấu chốt như vậy."
Lục bà mụ thấy hắn cọc cằn, nhanh chóng trấn an, "Thôi thôi, nương cũng chỉ là thuận miệng nói.

Ngươi mất hứng thì nương sẽ không nhắc nữa."
Hồng thị cũng phụ họa lão Tam, "Tam đệ nói rất đúng.

Vu nương tử từ lúc thành thân với Vu đại lang, mỗi ngày chúng ta đều nghe thấy Vu bà tử mắng con dâu.

Chịu đựng chả nhận lại được gì.

Bị người khi dễ quá nhiều rồi, còn không bằng cùng bà ta cá chết lưới rách."
Lục Thì Thu cho Hồng thị một thái độ hoà nhã hiếm có, "Đại tẩu nói rất đúng."
Trần thị thì như có điều đang suy nghĩ.
Lại qua vài ngày, bệnh cảm mạo Lục Thì Thu đã khỏi hắn, kết quả thẩm vấn kia cũng đã có.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng Vu bà tử cũng bị xử tội, "Vu bà tử bị phán ba năm? Nghiêm trọng như thế?"

"Bà ta là chủ mưu, cùng phạm tội với Mã lão nhị."
Vu thị giờ khắc này thật sự mất mặt, vốn thanh danh bọn họ ở mấy thôn xung quanh đã rất kém, trải qua một chuyện này, càng là họa vô đơn chí.
Không bao lâu, tộc trưởng Vu thị đã được đổi, tộc nhân cũng thành thật hơn, không còn bày trò linh tinh náo loạn.
Mọi người lúc đầu còn đồng tình cho Vu nương tử, khi án được phán ra thì lại chuyển hướng gió, bắt đầu khóc thương thay Vu bà tử.
Vu nương tử đi đến đâu, đều bị người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm đến đó.

Nàng chỉ có thể làm bộ như không biết, chuyên tâm chiếu cố cho con gái.
Mà bên này, Lục Thì Thu rất hài lòng đối với kết quả ấy.

Phải khiến lão già kia biết lợi biết hại, đừng có suốt ngày ỷ vào bối phận mà tùy tiện bắt nạt người.

Nghĩ vợ của Lục Thì Thu dễ bị ăn hiếp lắm à?
【 Kí chủ, nàng không phải vợ ngươi.


Lục Thì Thu tràn đầy tự tin, "Rất nhanh sẽ là vợ ta.

Ngươi cứ chờ xem đi."
1111 âm thầm thổ tào, cũng không biết kí chủ lấy đâu ra tự tin, rõ ràng Vu nương tử căn bản không hề có ý đối với hắn có được hay không?
Lục Thì Thu không biết Bốn Một lại mắng mỏ hắn, vừa khỏi bệnh liền đưa tay xin tiền Lục bà mụ, "Nương, cho ta ít tiền tiêu vặt đi."
Lục bà mụ đập tay hắn, "Làm gì mà lại đòi tiền? Ngươi bị bệnh ta đã dùng hai xâu tiền.

Trong nhà đâu còn tiền cho ngươi nữa."
Lục Thì Thu méo miệng, "Ngươi cho ta 50 văn là được, bằng không ta sẽ chạy đi tìm cha.

Đến lúc đó hắn sẽ cho ta một đống 50 văn."
Lục bà mụ trừng mắt, xú tiểu tử này còn học được cách uy hiếp.
Lục bà mụ nhìn ra ngoài phòng, thấy Hồng thị không có ở đó, đành phải vào phòng lấy 50 văn tiền cho hắn, "Vui vẻ có chừng mực, không được gây hoạ.

Ta nghe nói Lưu Sơn kia đã bị phán ba năm tù.

Ngươi tự ngẫm rồi làm đi."
Tên kia bỏ qua cho Lục Thì Thu, lại không tha Lưu Sơn.

Lục Thì Thu gãi gãi đầu, hắn có thể nói là lúc hắn gặp tên bộ khoái kia thì gã đã nói hết cho hắn không?
Lục Thì Thu cau mày, không mấy để ý nói, "Biết rồi."
Đã có tiền, Lục Thì Thu đến nhà người bán hàng rong cách vách mua hai mươi viên kẹo mè xửng.

Trên đường về, miệng nhai không ngừng nghỉ, chờ đến nhà thì chỉ còn lại ba viên.
1111 lại tiếp tục gào thét.
Nhà mới của Vu nương tử chỉ cách Lục gia hai hộ gia đình.
Vu nương tử mỗi ngày đều bận rộn chăm sóc con nhỏ, Đại nha đầu vào chạng vạng sẽ cõng giỏ trúc cùng theo lũ nhỏ trạc tuổi trong thôn đi ra biển bắt hải sản.
Vì thế người Lục gia rất nhanh đã phát hiện Lục Thì Thu bỗng bất ngờ chăm chỉ làm việc, cũng đi cùng các nàng.
Hồng thị ghé tai Trần thị nói nhỏ, "Không biết lại có chủ ý xấu xa gì.

Hắn mà cũng biết đi biển bắt hải sản."
Trần thị nghĩ ngợi, chần chờ nói, "Tam đệ thật sự xấu xa mà, không cần ta phải suy đoán nhỉ?"
Hồng thị: "..." Hình như là vậy.
Thế tại sao hắn đột nhiên lại qua đây chịu khó? Đừng nói là cải tà quy chính, nàng tuyệt không tin.
Hồng thị vốn muốn giám thị lão Tam, nhưng đến bờ biển, nhìn thấy một đống con sò, nàng đã hoàn toàn quên mất.
Lục Thì Thu cầm xẻng nhỏ tới gần Đại nha đầu.
Cô bé siết chặt cái gùi, mặt đầy cảnh giác liếc hắn.
Lục-Thì-Thu-bị-bơ đang trơ mắt nhìn nàng ta cõng giỏ trúc đi xa.
Không cam lòng, Lục Thì Thu lại lần nữa thử tiếp cận nha đầu kia, ba lần liền đều không thể thành công.
Lục Thì Thu thở dài, đứa nhỏ này tuy tuổi ít, nhưng tâm phòng bị lại thật nặng.

Lục Thì Thu có chút nản lòng, cũng không tìm kiếm hải sản nữa, nhấc giỏ trúc lên theo Vu Đại nha đầu trở về.
Hồng thị thấy một màn như vậy, huých cánh tay Trần thị, "Thấy chưa? Giả vờ giả vịt cả."
Trong giỏ trúc của Lục Thì Thu chỉ chứa chút xíu hải sản, một trận gió thổi qua, thiếu chút nữa đã lật ngược cả giỏ.
Trần thị thở dài, may mà nàng trước giờ đều không trông cậy vào việc lão Tam có thể kiếm tiền.

Bằng không bây giờ có khi đã sớm tức chết.
Vu Đại nha đầu không bằng muội muội mình, khí lực không lớn nên hải sản bắt được trong giỏ trúc cũng không nhiều, nhưng nàng ta lại biết vài mánh khoé khiến nàng ta trông có vẻ bắt được rất nhiều.

Đại đa số đều là con sò.

Thứ này xuất hiện rất đại trà, rất dễ bắt.

Giá cả lại tiện nghi, trọng lượng còn không nhẹ.
Chỉ là cái giỏ này ít nhất cũng nặng ba bốn mươi cân, làm lưng của tiểu cô nương thiếu chút nữa đã gãy làm đôi.
Lục Thì Thu tiến lên vài bước muốn giúp nàng, tiểu cô nương quay đầu nhìn hắn, sợ tới mức nhanh chân chạy mất.
Lục Thì Thu: "..."
1111 hảo tâm nói cho hắn biết,【 Kí chủ, nàng sợ ngươi đoạt giỏ trúc của nàng.


Lục Thì Thu trầm xuống, "Ta biết, không cần nói cho ta."
1111 đề nghị, 【 Trước tiên dùng kẹo mè xửng ra dụ dỗ đi.

Đứa nhỏ nào nhìn thấy đường ngọt cũng sẽ từ sơ thành thân.


Lục Thì Thu hừ hừ, "Còn may là ta chưa lấy ra, chỉ sợ nàng sẽ cho rằng ta hạ độc trong đó, vừa quay đầu liền vứt đi mất." Vậy thì lãng phí một viên kẹo.
Đứa nhỏ này thật cảnh giác.
Tiếp cận Vu Đại nha đầu thất bại, Lục Thì Thu cũng không nổi giận, tính toán làm thân với Vu Nhị nha đầu, đứa nhỏ đó chính xác là một miệng ăn hàng, đầu óc còn ngốc ngốc, khẳng định sẽ muốn ăn kẹo.
Nghĩ đến đây, tâm tình hắn tốt hơn nhiều, miệng ngân nga tiểu khúc, chậm rãi dạo bước về nhà.

Ai ngờ đi chưa được vài bước, đã bắt gặp Vu Đại nha đầu bị mấy đứa con trai choai choai vây quanh.
Nhìn bọn hắn, tựa hồ là đang muốn cướp bóc Vu Đại nha đầu.
Hai mắt Lục Thì Thu tỏa sáng, có sẵn cơ hội tốt, hắn lập tức chạy vội lên, giống như tên anh hùng thường thấy trong truyện cổ tích, chỉ tay vào đám người kia, "Tất cả dừng tay cho ta!"
Hắn tiến lên đẩy mấy thằng nhóc kia ra, bảo hộ Vu Đại nha đầu sau lưng, "Nàng là người của ta.

Muốn đoạt đồ vật của nàng, vậy thì phải hỏi nắm đấm ta."
Nói xong, hắn nắm chặt nắm đấm, giơ cao lên, cảnh cáo liếc nhìn chúng.
Mấy tên nhóc này sợ tới mức quay đầu chạy biến.
Lục Thì Thu đắc ý dào dạt, xoay người vỗ vỗ bả vải Vu Đại nha đầu, "Đi đi, bọn họ đã bị dọa chạy rồi."
Cô bé mở to đôi mắt tròn xoe, hai tay siết chặt giỏ trúc, hơi mím môi, "Vì sao lại giúp ta?"
Bởi vì nàng nhỏ tuổi, người lớn nói chuyện không hề kiêng dè, thế nên từ nhỏ nàng đã nghe mấy đại nương bảo người này là một tên lưu manh vô lại, chuyên cướp đồ người khác.
Lục Thì Thu lấy ra một viên kẹo từ trong lòng bàn tay, gọn gàng dứt khoát mở miệng, "Ta muốn làm phụ thân ngươi."
Con ngươi của Vu Đại nha đầu trừng lớn hơn nữa, sững sờ nhìn viên kẹo kia, quyết đoán lắc đầu, "Ta không phải tiểu hài tử ba tuổi, chỉ vì một viên kẹo mà nhường nương cho ngươi."
Lục Thì Thu ngẫm nghĩ nhìn tiểu nha đầu mới bảy tuổi này, rõ ràng chỉ lớn hơn Nhị nha đầu hai tuổi, cái đầu lại khác biệt nhiều như vậy.
Lục Thì Thu nhét kẹo vào trong lòng bàn tay nàng, "Ngươi không muốn có cha sao? Nếu ta làm phụ thân ngươi, về sau sẽ không có người nào bắt nạt ngươi."
Cô bé ngẩn người, nắm chặt vật mềm mại trong tay, dọc đường đi đều cúi đầu không nói gì.
Đến cửa thôn, Lục Thì Thu và Vu Đại nha đầu tách nhau ra.
Lục Thì Thu về nhà liền cởi gùi đặt bên cạnh chậu nước, chạy ra ngoài chuẩn bị lấy lòng Vu Nhị nha đầu.
Tiểu nha đầu này tuổi nhỏ, rất ham chơi, đang đứng bên cạnh một đám con nít, nhìn bọn họ chơi đùa.
Những hài tử này sợ nàng ta ngốc, không cho nàng chơi cùng.
Lục Thì Thu đi đến bên người tiểu nha đầu, cô bé ngước cổ lên nhìn hắn.
Lục Thì Thu lấy ra một viên kẹo mè xửng.

Tiểu nha đầu không nói hai lời đã với tay đoạt mất, ngay cả giấy bọc bên ngoài cũng không xé, cứ thế trực tiếp nhét vào miệng.
Lục Thì Thu vừa định mở miệng bảo nàng ta nên xé giấy gói đi, tiểu nha đầu tựa hồ cho rằng hắn muốn lấy lại kẹo, vội lùi lại vài bước.
Lục Thì Thu dở khóc dở cười.
Nhưng vào lúc này, không nghĩ tới trong đầu lại truyền ra thanh âm nhuyễn manh của Bốn Một, 【 Giá trị cảm ơn +1 】
Lục Thì Thu dừng lại, "Cái gì là giá trị cảm ơn?"
【 Người khác nhận được trợ giúp của ngươi, sẽ nhận được sự cảm ơn, căn cứ xem tình cảm đấy ở mức độ nào mà quy đổi thành các trị số khác nhau.


Lục Thì Thu đã hiểu, "Cái này có ích lợi gì?"
【 Giá trị cảm ơn có thể dùng để rút thưởng.


"Rút như thế nào?"
【 Chờ kí chủ nuôi được ba nữ nhi, hệ thống liền có thể mở khóa giao diện.



Lục Thì Thu nghe xong, cái hiểu cái không.

Giao diện là thứ gì?
Hệ thống giải thích cho hắn nửa ngày, hắn mới rõ.
Nói cách khác, giá trị cảm ơn này hiện tại chỉ là vật bài trí, chờ ba nữ nhi chân chân chính chính trở thành nữ nhi của hắn, giao diện mở ra, nó mới có giá trị.
Về phần hắn có thể rút thưởng được cái gì, hệ thống chỉ có hai chữ "Bảo mật".
Lục Thì Thu cũng mặc kệ.
Lục Thì Thu tính toán tiếp cận với Tam nha đầu, chỉ là đứa nhỏ này còn quá nhỏ, suốt ngày chỉ ở trong nhà, Lục Thì Thu muốn gặp cô bé, còn không bằng trực tiếp nói chuyện với Vu nương tử luôn đi.
Hắn đứng bên bờ sông nghĩ biện pháp, vừa quay đầu đã nhìn thấy Vu nương tử bưng chậu gỗ to tiến đến gần.
Vu nương tử không né tránh như lúc trước, ngược lại nói ngay vào điểm chính, "Ta sẽ không gả cho ngươi.

Ngươi chết cái kia tâm đi.

Về sau ngươi đừng lại gần hài tử của ta.

Càng không cần mê hoặc dụ dỗ các nàng."
Lục Thì Thu trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, tâm tình phi thường tốt.

Tuy rằng Vu Đại nha đầu không cảm kích hắn, nhưng lại nhớ lời của hắn trong lòng, hơn nữa còn kể lại cho mẹ nàng.
Lục Thì Thu nhìn thoáng qua bả vai gầy yếu của nàng, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Lúc mới gặp, nữ nhân này vô cùng kinh diễm, khiến hắn khắc cốt ghi tâm đến giờ.

Nhưng ngắn ngủi vài năm không hội ngộ, nàng đã gầy đến da bọc xương, cũng không biết Vu đại lang kia có phải là mắt mù hay không, lại tùy ý để mẹ bắt nạt vợ mình.
Lục Thì Thu nhíu mày, "Đại Nha đầu bị đám trẻ xấu bắt nạt, ngươi làm mẹ, không thấy đau lòng sao?"
Biểu tình của Vu nương tử dần nứt ra.
Lục Thì Thu dường như không thấy được, tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Nếu ngươi gả cho ta, ta cam đoan không ai dám bắt nạt các nàng." Vì trước giờ chỉ có hắn đi bắt nạt người khác thôi.
Vu nương tử run rẩy, rất có một loại cảm giác không thở nổi.

Nàng đương nhiên biết nữ nhi mình bị người khi dễ ở bên ngoài, nhưng khi nàng tìm tới cửa, mấy đứa nhỏ kia ngoài mặt tỏ vẻ đáng thương, sau lại càng thêm hung lệ.

Nàng có thể làm gì ư?
Vu nương tử hít sâu một hơi, nghiêng đầu quan sát Lục Thì Thu từ trên xuống dưới, nhắm chặt mắt, "Tự ta nuôi ba đứa nhỏ đã đủ vất vả rồi.

Gả cho ngươi, lại nuôi thêm một nữa, còn không bằng trực tiếp bảo ta đi chết đi?"
Nói xong, nàng quay đầu chạy, sau lưng Lục Thì Thu nổi lên một trận gió lộn xộn.
Hắn đây là bị người ta ghét bỏ?
【 Kí chủ, nàng coi ngươi như tiểu bạch kiểm! 】
Lục Thì Thu mặt không chút thay đổi hỏi, "Cái gì là tiểu bạch kiểm?"
【 Chính là nữ nhân nuôi gia đình, nam nhân áo đến thì đưa tay, cơm đến thì mở miệng.


Lục Thì Thu tức giận dậm chân, "Ta đâu có như vậy?"
【 Ngươi bây giờ không phải là không kiếm tiền, được nuôi sống dựa vào cha mẹ và hai ca ca sao? 】
Một đao xuyên tim.

Lục Thì Thu cảm giác mình bị con bò hệ thống này hung hăng đâm một nhát.
【 Kí chủ, ngươi phải khiến nàng thấy được ngươi là một đại nam nhân, ngươi có thể nuôi nổi cả gia đình.


Lục Thì Thu: "..."
Bị chính nữ nhân mình coi trọng khinh thường, trên da mặt Lục Thì Thu tầng tầng lớp lớp đều nóng cháy, đồng thời trong lòng còn có một loại cảm giác không phục.
Nàng dựa vào cái gì mà chướng mắt chính mình?
Mấy lão gia trong thôn kia trẻ như hắn sao? Đẹp trai như hắn sao? Miệng ngọt như hắn sao?
【 Kí chủ, "gả cho hảo hán, mặc quần áo ăn cơm".

Có nam nhân chọn tức phụ sẽ xem mặt, còn đa số nữ nhân là nhìn năng lực nuôi gia đình của nam nhân, mà phương diện này, ngươi cơ hồ không có.

】 À, không chỉ không có, trong nhà còn phải nuôi lại.
Lời này quá đau đớn.

Nếu Bốn Một đang đứng trước mặt Lục Thì Thu, phỏng chừng hắn sẽ hận không thể đem người bắt lại đây đánh một trận.

Chỉ toàn nói bừa! Làm gì có cái gì thật đâu?!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương