– Thằng đó đe dọa cô sao, mẹ nó, thằng đê tiện.

Thiên Bắc đã biết chưa?
– Tôi chưa nói.
Quốc Hưng bất ngờ vì mình là người đầu tiên biết điều chuyện này, anh lướt mấy tấm ảnh xem lại lần nữa rồi bình tĩnh hỏi.
– Đây là ở đâu cô biết không?
– Ở nhà tôi.
– Lúc đó không có ai ở nhà sao?
– Mẹ tôi vẫn luôn ở nhà, anh ta nói nhân lúc tôi ngủ lẻn vào phòng đánh thuốc mê rồi…
Quế Anh không nói được nữa, nhìn cô bất lực siết hai tay run rẩy Quốc Hưng thật muốn thay cô đánh tên khốn kia một trận cho hả dạ.

Anh không biết an ủi cô thế nào nên thật lòng khuyên.
– Cô nói với Thiên Bắc đi, đừng vì chuyện này mà trốn tránh cậu ấy.

Tôi tin Thiên Bắc không rời xa cô đâu, cậu ấy sẽ hiểu mà.
– Nhưng tôi… có thai rồi.
Quả là một tin chấn động, Quế Anh có thai, nhưng với ai cô không nói vì chính bản thân cô còn không biết.

Quốc Hưng thẩn thờ mấy giây để tiêu hoá thông tin này.

Anh nhớ lúc ở quán bar Thiên Bắc có bảo anh đi lấy thuốc tránh thai đưa Quế Anh uống, cậu ta không muốn cô mang thai như vậy thì đứa bé trong bụng Quế Anh thật khó giải quyết.
– Cô định sẽ giữ nó sao?
– Tôi đang rất rối, trước đó tôi nghĩ đứa bé là con của Thiên Bắc nên không cho anh ấy biết, nhưng bây giờ thì…
– Cô đợi tôi xác minh việc này trước đã được không.
Nãy giờ Quế Anh đang bế tắt, cô cần một người để tâm sự và nghe lời khuyên, may sao gặp được Quốc Hưng.

Anh gọi cho Thiên Bắc, muốn xác minh rõ ràng rồi mới biết đường mà khuyên cô nên làm gì.

Thiên Bắc đang ở nhà chú Lâm, nghe Quốc Hưng hỏi anh ngay lập tức nghi ngờ cậu ta biết được gì đó vặn hỏi ngược lại.
– Có phải cậu đã gặp Quế Anh không?
– Khoan hãy hỏi, cậu trả lời tôi trước đi, cậu có cho cô ấy uống thuốc tránh thai không?

– Thuốc đó là vitamin, không phải tránh thai.
Cuộc gọi kết thúc sau khi Thiên Bắc nói hết câu, Quốc Hưng cài im lặng rồi bắt đầu đi vào vấn đề, giúp Quế Anh gỡ rối, mặc cho Thiên Bắc đang phát đ.iên lên không gọi được cho anh.
– Cô nghe rồi chứ, đứa bé không nằm ngoài khả năng là con của Thiên Bắc, có khi thằng khốn kia đang đánh lạc hướng cô thôi.
– Vâng.
– Cô đừng sợ, chúng ta cần làm rõ chuyện này, mẹ cô biết cô mang thai chưa.
– Mẹ tôi biết rồi.
-Vậy được, bây giờ cô về nhà, hỏi bà ấy xem trong những lần Minh Hải tới nhà, có lần nào cậu ta vào phòng cô lâu hay không?
– Tôi biết nên làm gì rồi, cảm ơn anh.
– Có cần tôi đưa cô về không?
– Tôi tự về được, nhưng anh đừng nói tôi mang thai cho Thiên Bắc biết được không?
– Nếu con của cậu ấy cũng không được à?
– Vâng.
– Được, tôi đồng ý với cô, nhưng tôi cũng nói trước, tôi hơi nhiều chuyện, không biết sẽ để lộ lúc nào.
Cô không ép Quốc Hưng phải hứa giữ bí mật này giúp mình đến bao giờ, vội lái xe về nhà tìm mẹ.
Quán bar chưa đến giờ mở cửa nhưng Thiên Bắc đã có mặt, anh muốn lục tung thành phố này lên để tìm kẻ quăng cho mình một câu hỏi rồi lẳng lặng biến mất.

Nhân viên không biết ông chủ khi nào tới nên sắp xếp cho Thiên Bắc một phòng để anh ngồi đợi.

Mãi lo nói chuyện với Quế Anh mà bỏ rơi bạn gái của mình, Quốc Hưng đang đau đầu vì bị cô nàng giận dỗi đòi chia tay.

Anh tới quán hơi muộn, vừa đi vừa lướt điện thoại, nhân viên thấy ông chủ đến định nói gì đó nhưng Quốc Hưng có điện thoại nên im lặng.
– Mẹ cô nói thế nào?
– Có một lần anh ta vào phòng tôi gần 5 phút không thấy ra nên mẹ tôi gõ cửa, hôm đó tôi ngủ đến 9 giờ mới dậy.
– Gần 5 phút thôi à?
– Vâng.
– Đánh thuốc mê, cởi quần áo, chụp hình, tính thêm thời gian anh ta làm gì cô, gần 5 phút thì yếu quá rồi.
– Vậy xác suất tôi…
– Cô muốn xác định chắc chắn không?
– Tôi muốn, anh có cách gì sao?
– Cô tin tôi chứ?
Hiện tại Quế Anh không biết nên tin vào ai nữa, nhưng ngày hôm nay Quốc Hưng có nhã ý giúp mình nên cô bằng lòng tin anh.


Có được sự tin tưởng của cô, người nào đó không chần chừ định gọi cho Thiên Bắc thì thấy anh lù lù xuất hiện.
– Doạ c.hế.t tôi rồi, cậu tới khi nào thế?
– Cậu hỏi thuốc tránh thai làm gì, có phải…
– Quế Anh mang thai rồi.
Thiên Bắc sững sờ, vừa rồi anh không nghe lầm, cô mang thai rồi, niềm vui chưa kịp hiện lên trên mặt thì bị Quốc Hưng dập tắt.
– Nhưng chưa biết có phải là con của cậu hay không?
– Sao cậu dám nói cô ấy như vậy hả?
– Bỏ tay ra, người cậu nên trút giận không phải là tôi đâu.

Minh Hải giở trò với Quế Anh, thằng đó…
Quốc Hưng nói chưa hết câu Thiên Bắc đã đi mất, dáng vẻ giận dữ như muốn gi.ế.t người sợ rằng sẽ có chuyện không hay nên vội đuổi theo.
– Này, cậu bình tĩnh đi.
– Đừng cản tôi.
– Cậu muốn làm gì?
Chiếc xe chạy vụt qua người Quốc Hưng như mũi tên vừa được bắn ra, tròng mắt Thiên Bắc đầy tơ m.á.u, quai hàm căng tức, hai tay đặt trên vô lăng thoáng run, giọng nói nghe lạnh thấu xương.
– Bắt Minh Hải ngay lập tức cho tôi, bao nhiêu tôi cũng trả.
Đám đàn em của Phúc rất thích làm việc cho Thiên Bắc bởi anh không bao giờ tiếc tiền.

Minh Hải nhận được một cuộc gọi kì lạ, có người hẹn anh ta ở trước nhà nhưng khi ra cổng thì không thấy ai, đang định quay trở vào thì trước mắt tối sầm.
– Tạt nước đi.
Một xô nước bốc mùi tạt thẳng vào mặt người đàn ông đang bị trói vào gốc cột, anh ta bị sặc nên lơ mơ tỉnh, gương mặt thoáng chốc biến sắc.
– Bọn mày muốn làm gì?
– Đợi một lát mày sẽ biết.
Phúc dứt lời thì ánh đèn xe rọi vào mặt Minh Hải, chói quá nên hai mắt anh ta díu lại, không quá bất ngờ khi Thiên Bắc lại xuất hiện ở đây.
– Đến rồi.
Thiên Bắc ngồi trên xe không xuống, cặp mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm người đang bị trói đối diện, Minh Hải chỉ mở he hé mắt, ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào một lúc lâu khiến anh hơi choáng.

Đám đàn em của Phúc đứng xung quanh với vẻ mặt hóng hớt, không thấy động tĩnh gì càng hiếu kì hơn.


Đèn xe vụt tắt, sau đó là tiếng cửa đóng mạnh, Thiên Bắc mang theo gương mặt thâm trầm từng bước đi về phía Minh Hải, một nửa gương mặt bị bóng tối bao trùm, không gian yên ắng làm cho tiếng bước chân vang lên rất rõ.
– Mày có động vào cô ấy hay không?
– Không phải mày đã biết rồi sao, muốn nghe tao kể chi tiết hơn à.

Tao quen Quế Anh trước mày, đáng lúc cô ấy phải thuộc về tao trước tiên, nhưng không sao, tao không ngại bẩn.
– Tao hỏi mày lần cuối, mày có động vào cô ấy hay không?
– Quế Anh đang mang thai con tao.
Minh Hải vẫn liều mạng thách thức, nước ngấm vào quần áo thấm vào da thịt, một cơn gió lùa qua khiến anh ta rùng mình nhưng cái nhếch mép của Thiên Bắc mới thật sự làm anh ta cảm thấy rét lạnh.
– Gì thế, anh ta định tông c.hế.t thằng đó sao?
– Bọn mày im lặng đi.
Phúc phì phèo một hơi rồi ném điếu thuốc xuống đất, híp mắt đợi xem Thiên Bắc sẽ làm gì.

Ánh đèn xe lại được bật lên, chiếu sáng một vùng đất ẩm u tối, Minh Hải như con thiêu thân, đứng giữa thứ ánh sáng choáng ngợp ấy với một nỗi lo sợ rất rõ trên gương mặt.

Thiên Bắc sẽ không dám, nhất định không dám, anh ta đang tự nói với chính bản thân nhưng hai chân bắt đầu run.

Chiếc xe lùi về sau lấy trớn rồi đột ngột tăng tốc, hai mắt Minh Hải mở to, trái tim muốn nhảy ra ngoài, kinh hãi nhìn chiếc xe điên cuồng lao về phía mình.

Thiên Bắc dám vì một cô gái mà đánh đổi mọi thứ, sự quyết tâm đó được thể hiện bằng hành động nhấn mạnh chân ga.
Bầu không khí đặc quánh khiến một số người nghẹt thở, chiếc xe không hề có dấu hiệu dừng lại, càng lúc càng gần, đến khi Minh Hải có thể nhìn thấy gương mặt lạnh tanh không cảm xúc của người trong xe tinh thần anh ta chính thức rã rệu.

Khi khoảng cách được tính bằng centimet, vài tiếng hô hoán vang lên kèm theo đó là tiếng hét thảng thốt cùng những cái lắc đầu nguầy nguậy của Minh Hải.
– Tao không có… Tao không động vào Quế Anh.
Thiên Bắc nhếch môi dường như không nghe thấy, chiếc xe vẫn bất chấp lao tới, Minh Hải trợn mắt, không còn một chút bình tĩnh nào nữa, run rẩy muốn bỏ chạy nhưng cả người bị trói vào gốc cột, cổ tay chà sát với dây thừng trầy trụa đau đớn.
– Dừng lại đi…
Tiếng hét như xé tan cuống họng, lần đầu tiên Minh Hải cảm thấy sợ hãi đến bủn rủn tay chân, anh ta không thể trốn chạy, đối diện với lưỡi hái tử thần ngay trong gang tấc.

Người ngồi trong xe như hoá đi.ên, chỉ muốn làm cho kẻ hoảng sợ phía trước biến mất, ngay trong tích tắt khi tưởng chừng chiếc xe sẽ đâm trực diện vào Minh Hải, đám đàn em của Phúc đồng loạt chửi thề, đúng là biết cách doạ c.hết người, chỉ một chút nữa thôi là đ.âm vào rồi.
– Thiên Bắc có đến tìm cô không?
– Không có, sao vậy?
– Tôi lỡ miệng nói ra rồi, cậu ấy đùng đùng tức giận lái xe đi, không nói là đi đâu.
– Anh gọi cho anh ấy chưa?
– Tôi gọi rồi nhưng không nghe máy.
Quế Anh nằm trên giường trằn trọc chưa ngủ, nhận được điện thoại của Quốc Hưng cô càng sốt ruột hơn, có khi nào Thiên Bắc đi tìm Minh Hải rồi không, cô sợ anh mất bình tĩnh lại làm ra những chuyện không hay.

Điện thoại anh tắt nguồn rồi, cô vội thay quần áo muốn ra ngoài, không biết Thiên Bắc đang ở đâu nhưng vẫn muốn đi tìm.
– Giờ này rồi con còn đi đâu?

– Con…
– Có phải con đi gặp cậu ta không, con quên đã hứa với mẹ gì hả Quế Anh? Về phòng ngủ đi.
Bà Lệ nghe tiếng mở cửa liền ra ngăn cản, Quế Anh sốt ruột nhưng đành trở về phòng đợi điện thoại của Thiên Bắc.

Chuyện liên quan tới anh, cô không thể giả vờ bình tĩnh dược.

Mười giờ đêm, Minh Hải trở về nhà với dáng vẻ rũ rượi như cái xác không hồn, mẹ anh ta lo lăng hỏi.
– Con sao thế, sao lại ra nông nổi này?
Minh Hải lắc đầu bỏ về phòng, vẫn còn hoảng sợ với những chuyện xảy ra vừa rồi.

Anh ta xém tí nữa bỏ mạng dưới bánh xe của Thiên Bắc, còn bị đám lưu manh khủng bố tinh thần, tất cả những chuyện này anh ta không dám báo cảnh sát vì Thiên Bắc đang nắm bằng chứng duy nhất liên quan đến vụ tai nạn của Thục Khuê.

Có người nhìn thấy Minh Hải gây tai nạn xong bỏ trốn, nhớ rõ biển số xe mô tô của anh ta.

Lúc Thiên Bắc nói ra điều này không không giống nói dối, vậy nên Minh Hải mới bất an.
Đêm đã khuya, âm báo tin nhắn vừa vang lên Quế Anh đã ngồi bật dậy, cô vừa lo vừa bực bội không ngủ vì Thiên Bắc tắt máy, bây giờ anh mới nhắn lại.
– Anh đang ở đâu?
– Anh đang ở trước nhà em, chúng ta gặp nhau được không, chỉ vài phút thôi.
– Để sáng mai đi, bây giời trễ rồi.
– Anh muốn ôm em một lát.
Tiếng thở dài khiến biểu cảm trên mặt Thiên Bắc cũng nặng nề theo, anh không ngồi trên xe mà đứng bên ngoài chờ, hy vọng cô nhìn thấy sẽ mủi lòng một chút.

Sợ làm mẹ thức giấc như lúc nãy, Quế Anh nhẹ nhàng hết mức có thể vặn chốt, bóng dáng mảnh khảnh rón rén biến mất sau cánh cửa.
– Tối nay anh đi đâu?
Thiên Bắc gấp gáp ôm chầm lấy cô, không vội trả lời.

Thái độ kì lạ của anh làm cô thêm sợ, lạnh nhạt đẩy người đàn ông đang ôm mình ra.
– Có phải anh đi tìm Minh Hải không?
– Phải.
– Anh…
– Đứa bé là con anh.
Không biết anh đã làm gì Minh Hải nhưng sự kiên định trong ánh mắt Thiên Bắc làm cô nhẹ nhõm như vừa buông được tảng đá to lớn trên vai, từ chiều đến giờ cô đã rất sợ, cô sợ đứa bé có liên quan đến Minh Hải.

Niềm tin ban đầu của cô đã đúng, là con của Thiên Bắc, đứa bé là con anh.
– Xin lỗi vì đã lừa dối em.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương