Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ
-
Chương 8: Con gái nuôi VS với con dâu nuôi từ bé
(VS: Nhiều người Việt Nam chúng ta thường nhầm tưởng và sử dụng VS với nghĩa là với, sự kết hợp nào đó. Tuy nhiêu trên thực tế, VS có nguồn gốc từ từ tiếng Latinh , là viết tắt của từ VERSUS, nghĩa tiếng Anh là against; có nghĩa tiếng Việt là so tài với, đối đầu với (được sử dụng nhiều trong thể thao).
Mỗi tuần học sinh trường Y Nhĩ sẽ có hai buổi thực hành “nửa ngày quản thúc ở trên lớp”, buổi xế chiều sẽ để học sinh tham gia khóa học đào tạo ngoại khóa, còn đối với học trò Niên Nhạc Nhạc này mà nói, tiếng chuông tan học buổi trưa vang lên, thì đồng nghĩa với lời tuyên cáo cuộc sống một ngày trong trường đã kết thúc.
Lúc Diệp Cẩn Niên đi theo dòng người ra cửa chính của trường, Chú Vu đã đứng bên cạnh xe nhìn xung quanh chờ đợi.
"Tiểu thư Nhạc Nhạc, Đại Thiếu Gia đi đón máy bay của Lão Thái Gia, không có gì thì giờ này cũng sắp về đến nhà rồi." Chú Vu cười hòa ái, nhìn nhìn về phía sau lưng Diệp Cẩn Niên, nghi ngờ hỏi: "Thế nào mà tiểu thiếu gia không đi đón cô sao?"
"Có lẽ là đón hụt rồi, tôi tình cờ gặp Nhạc Nhạc, liền dẫn cô bé ra đây." Lâm Thụy đi theo sau lưng Diệp Cẩn Niên giải thích.
Diệp Cẩn Niên hơi rũ mắt xuống, duy trì sự trầm lặng trước sau như một, thực ra lúc cô và Lâm Thụy rời khỏi phòng làm việc của hắn, cũng là lúc tiếng chuông tan học vang lên, tâm trạng cô không ổn định nên đã quên mất trong trường còn có một tiểu tổ tông nữa.
"Niên Nhạc Nhạc em cố tình!" Theo tiếng gào thét, một bóng dáng nhỏ bé rầm rầm chạy đến, gạt Diệp Cẩn Niên bên cạnh Lâm Thụy ra, vừa dùng ngón tay nhỏ chỉ vào Diệp Cẩn Niên, vừa mở to miệng ra thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên trán toàn mồ hôi, đó chính là nhị thiếu gia dở hơi của nhà họ Thiệu.
"Xem ra Mục Ân rất lo lắng cho tiểu thư Nhạc Nhạc." Lâm Thụy cũng không bực mình với động tác vừa rồi của Thiệu Mục Ân, nhìn cậu bé với nụ cười đong đầy.
"Quỷ tài (người có tài năng phi thường) mới phải lo lắng cho cô nàng ngốc nghếch này." Thiệu Mục Ân tức giận cãi lại, kéo tay Diệp Cẩn Niên chui vào trong xe, nói to với chú Vu: "Về nhà."
"Vậy Lâm thiếu gia. . ."
"Tôi cũng lâu rồi chưa gặp ông Thiệu, cũng nên đến chào hỏi một tiếng." Không đợi Chú Vu nói xong, Lâm Thụy nói trước cắt ngang lời của ông: "Ông cụ cũng lâu không thấy tiểu thư Nhạc Nhạc, có lẽ cũng rất muốn biết rõ về bệnh tình của cô bé."
Nói xong, Lâm Thụy cũng chui theo vào trong xe.
Bên ngoài xe chú Vu thở dài một tiếng, đi theo ông cụ nhiều năm, đã nhìn qua vô số người, ông cũng không cho là lần này Lâm thiếu gia lại tốt bụng như vậy.
*
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Biệt thự nhà họ Thiệu.
Lúc Diệp Cẩn Niên xuống xe thì Thiệu Tư Hữu đã đợi sẵn ở ngoài cửa.
Khuôn mặt anh tuấn, điềm đạm, mang theo nụ cười tao nhã trước sau như một, lúc ánh mắt đồng thời quét qua Lâm Thụy từ trong xe bước ra thì thoáng dừng lại.
Mà Lâm Thụy chẳng qua làm như không nhìn thấy, thoát khỏi tầm mắt đang phóng tới của anh, cười rạng rỡ đi theo sau lưng Diệp Cẩn Niên.
"Nhạc Nhạc, cháu dâu bảo bối của ông, cháu tan học đã về rồi!"
Không đợi Diệp Cẩn Niên kịp suy tư về cơn sóng ngầm giữa hai người này, đột nhiên cô bị một bóng đen chắn trước mặt, tiếp theo cơ thể bị người đó ôm bổng lên, bên tang vang vọng tiếng cười sang sảng: "Nặng hơn một chút rồi, bảo bối Nhạc Nhạc của ông."
"Ông nội." Thiệu Mục Ân xuống xe sau, gọi yếu ớt, cái đầu nhỏ cụp xuống, bộ dáng oai phong lúc nói chuyện với Diệp Cẩn Niên ở trên sân thượng đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại dáng vẻ của một cực cưng ngoan ngoãn.
Ông lão không chút để ý, "Ừ" một tiếng coi như là đáp lời, sau đó lại quay đầu dịu dàng hỏi thăm Diệp Cẩn Niên: "Hôm nay ở trường bảo bối Nhạc Nhạc có học tốt không? Có ai bắt nạt cháu không?"
Diệp Cẩn Niên im lặng duy trì dáng vẻ ngoan ngoãn, đôi mắt thật to sáng lấp lánh, quan sát ông lão trước mặt đột nhiên bế mình lên.
Ít nhất cũng phải sáu mươi tuổi rồi, nhưng lại đặc biệt cường tráng, đôi mắt sáng ngời có hồn mang theo sự hiểu biết sâu sắc về tình đời lắng đọng.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Hai y tá của gia đình theo sát sau lưng ông lão rõ ràng đã bị động tác của ông lão hù cho khiếp sợ, nhưng lại không dám tiến lên ngăn cản, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.
Ông ấy chính là người đã làm ra quyết định di cư toàn bộ nhà họ Thiệu sang nước ngoài – tổng giác đốc tiền nhiệm của Thiệu Thị - Thiệu Thiên Ngạo?
Nhiều năm trước, ở trong nước nhà họ Thiệu đã từng xưng bá một phương, tư liệu về ông cụ Thiệu Thiên Ngạo của nhà họ Thiệu cũng không khó tìm.
Sau khi cha mẹ Thiệu Tư Hữu qua đời, ông cụ Thiệu để hai anh em Thiệu Tư Hữu và Thiệu Mục Ân bên cạnh mình nuôi dưỡng, cũng cùng năm đó, ông đã nhận Niên Nhạc Nhạc lúc ấy được bốn tuổi làm cháu nuôi.
Khoan đã, vừa rồi ông ấy gọi mình là gì?
Diệp Cẩn Niên đưa mắt nhìn về phía Lâm Thụy đang cố nén cười, cháu dâu? Không phải là cháu gái sao?
Đối với sự trầm mặc của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Thiên Ngạo cũng không có chút gì làm lạ, liền ôm Diệp Cẩn Niên đi vào bên trong, sau lưng một đám người tất cả lớn nhỏ cũng đều đi theo vào, khiến cho Diệp Cẩn Niên cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Không phải nói bảo bối Nhạc Nhạc đã bắt đầu nói chuyện rồi ư? Sao nửa ngày rồi cũng không nghe thấy con bé nói chuyện với tôi?" Mới vừa ngồi xuống ghế sofa, vấn đề của ông cụ Thiệu đã được đưa ra, đôi mắt trừng lớn lóe ra một tia có tên gọi là ghen tỵ, cuối cùng vẫn không quên dùng ánh mắt uất ức quét về phía Diệp Cẩn Niên, Diệp Cẩn Niên nhìn thấy trong lòng sợ hãi, cái nhìn toàn là sự trách móc còn gì nữa nha.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
"Là thật ạ, khi đó Nhị thiếu gia cũng có ở đấy, lúc đón tiểu thư Nhạc Nhạc tan học, đã nói cám ơn với tôi." Chú Vu bị ánh mắt ‘lửa nóng’ quá mức của ông cụ nhìn có chút lúng túng, vội vàng nói. Thấy sau khi ông cụ Thiệu nghe xong những lời này, tia lửa trong mắt càng có xu hướng tăng cao, liền nói thêm câu: "Nhưng trừ người trong cuộc ra, ông là người đầu tiên biết được chuyện này, còn sớm hơn cả đại thiếu gia."
Vì vậy, sắc mặt của ông cụ Thiệu mới hòa hoãn.
"Chịu nói chuyện là tốt rồi, thời gian vẫn còn nhiều." Ông cụ Thiệu cầm ly nước trên bàn nhét vào tay Diệp Cẩn Niên, ngây ngất nhìn bảo bối nhà mình, tự nói an ủi.
"Hừ." Một tiếng thật nhỏ, đến từ chính giọng mũi của Tiểu thiếu gia đáng ghét, không lọt qua được lỗ tai của ông cụ.
"Tiểu tử thúi, cháu hừ cái gì, vợ của cháu chịu nói chuyện với người khác, cháu ghen tỵ phải không?" Ông cụ Thiệu lập tức đem nỗi oán giận chưa được phát tiết giận cá chém thớt chĩa vào Thiệu Mục Ân.
Phốc --
Nghe đến đó, Diệp Cẩn Niên đột nhiên bị sặc nước, bắt đầu ho khan kịch liệt.
"Cháu không thèm cưới cô ấy!" Thiệu nhị thiếu gia lập tức lên tiếng phản bác.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
"Tiểu tử khốn kiếp," Gương mặt ông cụ Thiệu tối sầm lại, nhìn chằm chằm Thiệu Mục Ân: "Cháu chịu lấy ta cũng không nỡ gả bảo bối Nhạc Nhạc cho cháu đâu."
Mắt to trừng mắt nhỏ, ở giữa hai người lan ra đầy mùi thuốc súng.
Thiệu Tư Hữu ngồi một bên nghiêng người về phía cơ thể nhỏ nhắn của Diệp Cẩn Niên, cẩn thận vỗ vỗ lưng cô, từ từ giải trừ sự khó chịu cho cô.
Diệp Cẩn Niên ho khan không ngừng, dùng sức nắm ly nước trong tay, khóc không ra nước mắt.
Không phải là cháu nuôi ư? Sao thế nào lại thành cháu dâu? Còn là cô dâu của của Thiệu Mục Ân nữa chứ!
Nhưng mà, Thiệu Mục Ân so với Niên Nhạc Nhạc, thì nhỏ hơn hẳn bốn tuổi, nếu so với Diệp Cẩn Niên cô……
Khoảng cách này, làm cô dâu nuôi từ bé của Thiệu Mục Ân hắn, chẳng thà nói là cô dâu của Thiệu Tư Hữu sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn!
"Oh? Lâm Thụy, cháu tới khi nào?" Dễ nhận ra, đến lúc này ông cụ Thiệu mới muộn màng phát hiện trong nhà còn có một người nữa, nghi ngờ hỏi.
"Tan học cháu đi cùng Nhạc Nhạc, nghe nói hôm nay ông về nước, cháu qua đây chào một tiếng." Lâm Thụy lễ phép trả lời, nụ cười khéo léo.
"Tan học cháu đi cùng Nhạc Nhạc?" Ông cụ Thiệu ghen tỵ quá độ, ngay lập tức nhạy bén mà bắt được nửa câu đầu của Lâm Thụy, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa Thiệu Tư Hữu và Lâm Thụy, cuối cùng nói một câu khiến cho Diệp Cẩn Niên ngoài khét trong sống:
"Tiểu tử họ Lâm, cháu lớn lên cùng Tư Hữu, Nhạc Nhạc là vợ Tư Hữu, cháu không được đánh chủ ý lên con bé nha."
-- Diệp Cẩn Niên mới vừa bình ổn, lại lên cơn ho khan lần nữa.
Mỗi tuần học sinh trường Y Nhĩ sẽ có hai buổi thực hành “nửa ngày quản thúc ở trên lớp”, buổi xế chiều sẽ để học sinh tham gia khóa học đào tạo ngoại khóa, còn đối với học trò Niên Nhạc Nhạc này mà nói, tiếng chuông tan học buổi trưa vang lên, thì đồng nghĩa với lời tuyên cáo cuộc sống một ngày trong trường đã kết thúc.
Lúc Diệp Cẩn Niên đi theo dòng người ra cửa chính của trường, Chú Vu đã đứng bên cạnh xe nhìn xung quanh chờ đợi.
"Tiểu thư Nhạc Nhạc, Đại Thiếu Gia đi đón máy bay của Lão Thái Gia, không có gì thì giờ này cũng sắp về đến nhà rồi." Chú Vu cười hòa ái, nhìn nhìn về phía sau lưng Diệp Cẩn Niên, nghi ngờ hỏi: "Thế nào mà tiểu thiếu gia không đi đón cô sao?"
"Có lẽ là đón hụt rồi, tôi tình cờ gặp Nhạc Nhạc, liền dẫn cô bé ra đây." Lâm Thụy đi theo sau lưng Diệp Cẩn Niên giải thích.
Diệp Cẩn Niên hơi rũ mắt xuống, duy trì sự trầm lặng trước sau như một, thực ra lúc cô và Lâm Thụy rời khỏi phòng làm việc của hắn, cũng là lúc tiếng chuông tan học vang lên, tâm trạng cô không ổn định nên đã quên mất trong trường còn có một tiểu tổ tông nữa.
"Niên Nhạc Nhạc em cố tình!" Theo tiếng gào thét, một bóng dáng nhỏ bé rầm rầm chạy đến, gạt Diệp Cẩn Niên bên cạnh Lâm Thụy ra, vừa dùng ngón tay nhỏ chỉ vào Diệp Cẩn Niên, vừa mở to miệng ra thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên trán toàn mồ hôi, đó chính là nhị thiếu gia dở hơi của nhà họ Thiệu.
"Xem ra Mục Ân rất lo lắng cho tiểu thư Nhạc Nhạc." Lâm Thụy cũng không bực mình với động tác vừa rồi của Thiệu Mục Ân, nhìn cậu bé với nụ cười đong đầy.
"Quỷ tài (người có tài năng phi thường) mới phải lo lắng cho cô nàng ngốc nghếch này." Thiệu Mục Ân tức giận cãi lại, kéo tay Diệp Cẩn Niên chui vào trong xe, nói to với chú Vu: "Về nhà."
"Vậy Lâm thiếu gia. . ."
"Tôi cũng lâu rồi chưa gặp ông Thiệu, cũng nên đến chào hỏi một tiếng." Không đợi Chú Vu nói xong, Lâm Thụy nói trước cắt ngang lời của ông: "Ông cụ cũng lâu không thấy tiểu thư Nhạc Nhạc, có lẽ cũng rất muốn biết rõ về bệnh tình của cô bé."
Nói xong, Lâm Thụy cũng chui theo vào trong xe.
Bên ngoài xe chú Vu thở dài một tiếng, đi theo ông cụ nhiều năm, đã nhìn qua vô số người, ông cũng không cho là lần này Lâm thiếu gia lại tốt bụng như vậy.
*
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Biệt thự nhà họ Thiệu.
Lúc Diệp Cẩn Niên xuống xe thì Thiệu Tư Hữu đã đợi sẵn ở ngoài cửa.
Khuôn mặt anh tuấn, điềm đạm, mang theo nụ cười tao nhã trước sau như một, lúc ánh mắt đồng thời quét qua Lâm Thụy từ trong xe bước ra thì thoáng dừng lại.
Mà Lâm Thụy chẳng qua làm như không nhìn thấy, thoát khỏi tầm mắt đang phóng tới của anh, cười rạng rỡ đi theo sau lưng Diệp Cẩn Niên.
"Nhạc Nhạc, cháu dâu bảo bối của ông, cháu tan học đã về rồi!"
Không đợi Diệp Cẩn Niên kịp suy tư về cơn sóng ngầm giữa hai người này, đột nhiên cô bị một bóng đen chắn trước mặt, tiếp theo cơ thể bị người đó ôm bổng lên, bên tang vang vọng tiếng cười sang sảng: "Nặng hơn một chút rồi, bảo bối Nhạc Nhạc của ông."
"Ông nội." Thiệu Mục Ân xuống xe sau, gọi yếu ớt, cái đầu nhỏ cụp xuống, bộ dáng oai phong lúc nói chuyện với Diệp Cẩn Niên ở trên sân thượng đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại dáng vẻ của một cực cưng ngoan ngoãn.
Ông lão không chút để ý, "Ừ" một tiếng coi như là đáp lời, sau đó lại quay đầu dịu dàng hỏi thăm Diệp Cẩn Niên: "Hôm nay ở trường bảo bối Nhạc Nhạc có học tốt không? Có ai bắt nạt cháu không?"
Diệp Cẩn Niên im lặng duy trì dáng vẻ ngoan ngoãn, đôi mắt thật to sáng lấp lánh, quan sát ông lão trước mặt đột nhiên bế mình lên.
Ít nhất cũng phải sáu mươi tuổi rồi, nhưng lại đặc biệt cường tráng, đôi mắt sáng ngời có hồn mang theo sự hiểu biết sâu sắc về tình đời lắng đọng.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Hai y tá của gia đình theo sát sau lưng ông lão rõ ràng đã bị động tác của ông lão hù cho khiếp sợ, nhưng lại không dám tiến lên ngăn cản, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.
Ông ấy chính là người đã làm ra quyết định di cư toàn bộ nhà họ Thiệu sang nước ngoài – tổng giác đốc tiền nhiệm của Thiệu Thị - Thiệu Thiên Ngạo?
Nhiều năm trước, ở trong nước nhà họ Thiệu đã từng xưng bá một phương, tư liệu về ông cụ Thiệu Thiên Ngạo của nhà họ Thiệu cũng không khó tìm.
Sau khi cha mẹ Thiệu Tư Hữu qua đời, ông cụ Thiệu để hai anh em Thiệu Tư Hữu và Thiệu Mục Ân bên cạnh mình nuôi dưỡng, cũng cùng năm đó, ông đã nhận Niên Nhạc Nhạc lúc ấy được bốn tuổi làm cháu nuôi.
Khoan đã, vừa rồi ông ấy gọi mình là gì?
Diệp Cẩn Niên đưa mắt nhìn về phía Lâm Thụy đang cố nén cười, cháu dâu? Không phải là cháu gái sao?
Đối với sự trầm mặc của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Thiên Ngạo cũng không có chút gì làm lạ, liền ôm Diệp Cẩn Niên đi vào bên trong, sau lưng một đám người tất cả lớn nhỏ cũng đều đi theo vào, khiến cho Diệp Cẩn Niên cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Không phải nói bảo bối Nhạc Nhạc đã bắt đầu nói chuyện rồi ư? Sao nửa ngày rồi cũng không nghe thấy con bé nói chuyện với tôi?" Mới vừa ngồi xuống ghế sofa, vấn đề của ông cụ Thiệu đã được đưa ra, đôi mắt trừng lớn lóe ra một tia có tên gọi là ghen tỵ, cuối cùng vẫn không quên dùng ánh mắt uất ức quét về phía Diệp Cẩn Niên, Diệp Cẩn Niên nhìn thấy trong lòng sợ hãi, cái nhìn toàn là sự trách móc còn gì nữa nha.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
"Là thật ạ, khi đó Nhị thiếu gia cũng có ở đấy, lúc đón tiểu thư Nhạc Nhạc tan học, đã nói cám ơn với tôi." Chú Vu bị ánh mắt ‘lửa nóng’ quá mức của ông cụ nhìn có chút lúng túng, vội vàng nói. Thấy sau khi ông cụ Thiệu nghe xong những lời này, tia lửa trong mắt càng có xu hướng tăng cao, liền nói thêm câu: "Nhưng trừ người trong cuộc ra, ông là người đầu tiên biết được chuyện này, còn sớm hơn cả đại thiếu gia."
Vì vậy, sắc mặt của ông cụ Thiệu mới hòa hoãn.
"Chịu nói chuyện là tốt rồi, thời gian vẫn còn nhiều." Ông cụ Thiệu cầm ly nước trên bàn nhét vào tay Diệp Cẩn Niên, ngây ngất nhìn bảo bối nhà mình, tự nói an ủi.
"Hừ." Một tiếng thật nhỏ, đến từ chính giọng mũi của Tiểu thiếu gia đáng ghét, không lọt qua được lỗ tai của ông cụ.
"Tiểu tử thúi, cháu hừ cái gì, vợ của cháu chịu nói chuyện với người khác, cháu ghen tỵ phải không?" Ông cụ Thiệu lập tức đem nỗi oán giận chưa được phát tiết giận cá chém thớt chĩa vào Thiệu Mục Ân.
Phốc --
Nghe đến đó, Diệp Cẩn Niên đột nhiên bị sặc nước, bắt đầu ho khan kịch liệt.
"Cháu không thèm cưới cô ấy!" Thiệu nhị thiếu gia lập tức lên tiếng phản bác.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
"Tiểu tử khốn kiếp," Gương mặt ông cụ Thiệu tối sầm lại, nhìn chằm chằm Thiệu Mục Ân: "Cháu chịu lấy ta cũng không nỡ gả bảo bối Nhạc Nhạc cho cháu đâu."
Mắt to trừng mắt nhỏ, ở giữa hai người lan ra đầy mùi thuốc súng.
Thiệu Tư Hữu ngồi một bên nghiêng người về phía cơ thể nhỏ nhắn của Diệp Cẩn Niên, cẩn thận vỗ vỗ lưng cô, từ từ giải trừ sự khó chịu cho cô.
Diệp Cẩn Niên ho khan không ngừng, dùng sức nắm ly nước trong tay, khóc không ra nước mắt.
Không phải là cháu nuôi ư? Sao thế nào lại thành cháu dâu? Còn là cô dâu của của Thiệu Mục Ân nữa chứ!
Nhưng mà, Thiệu Mục Ân so với Niên Nhạc Nhạc, thì nhỏ hơn hẳn bốn tuổi, nếu so với Diệp Cẩn Niên cô……
Khoảng cách này, làm cô dâu nuôi từ bé của Thiệu Mục Ân hắn, chẳng thà nói là cô dâu của Thiệu Tư Hữu sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn!
"Oh? Lâm Thụy, cháu tới khi nào?" Dễ nhận ra, đến lúc này ông cụ Thiệu mới muộn màng phát hiện trong nhà còn có một người nữa, nghi ngờ hỏi.
"Tan học cháu đi cùng Nhạc Nhạc, nghe nói hôm nay ông về nước, cháu qua đây chào một tiếng." Lâm Thụy lễ phép trả lời, nụ cười khéo léo.
"Tan học cháu đi cùng Nhạc Nhạc?" Ông cụ Thiệu ghen tỵ quá độ, ngay lập tức nhạy bén mà bắt được nửa câu đầu của Lâm Thụy, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa Thiệu Tư Hữu và Lâm Thụy, cuối cùng nói một câu khiến cho Diệp Cẩn Niên ngoài khét trong sống:
"Tiểu tử họ Lâm, cháu lớn lên cùng Tư Hữu, Nhạc Nhạc là vợ Tư Hữu, cháu không được đánh chủ ý lên con bé nha."
-- Diệp Cẩn Niên mới vừa bình ổn, lại lên cơn ho khan lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook