Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ
-
Chương 31: Lộ tẩy
Một đêm này, Diệp Cẩn Niên ngủ rất không yên, trong giấc mơ, ở nhà tổ họ Diệp từng mảng lớn, mảng lớn biển hoa màu đỏ, cô đi xuyên qua biển hoa, nhưng dù có cố gắng thế nào, tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc của chính mình.
Đang lúc cô vô cùng lo lắng vì bản thân của mình thì một tiếng súng đột ngột vang lên, kết thúc cảnh ngây ngốc trong mơ lúc này của cô.
Tỉnh dậy từ trong giấc mơ, Diệp Cẩn Niên cũng không còn buồn ngủ nữa, vì vậy ôm gối đến ngồi trên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm đen tối, trong đầu vẫn không xua đi được biển hoa trong ký ức, trong lòng lại cảm thấy một mảnh trống rỗng.
"Tiểu thư Nhạc Nhạc, ông cụ bảo tôi dìu cô xuống ăn sáng." Cho đến khi Chú Vu gõ cửa gọi cô xuống ăn sáng, Diệp Cẩn Niên mới chợt nhận ra, mình đã ngồi suốt đêm ở trên cửa sổ.
Thiệu Tư Hữu bị thương ở trên cánh tay có thể tạm thời che giấu, nhưng vết thương trên chân của Diệp Cẩn Niên thì không thể giấu giếm được, cho nên, ngày hôm qua khi trở về, đã quyết định để Thiệu Tư Hữu đỡ cô khập khễnh đi vào.
Ông cụ Thiệu vốn gương mặt đang lạnh lùng ngồi ở phòng khách chờ hai người quan trọng bậc nhất trở về, kết quả nhìn thấy mắt cá chân Diệp Cẩn Niên sưng đỏ, bộ dáng đáng thương, trong nháy mắt toàn bộ sự tức giận tràn trề trong lòng liền hóa thành sự thương tiếc sâu sắc.
Về nguyên nhân bị thương, hai người đã bàn bạc và thống nhất là, không cẩn thận đã bị trượt chân trên bậc thềm chỗ cửa chính của tập đoàn Thiệu thị, đối với lí do này, ông cụ Thiệu cũng không hỏi gì nhiều, sau khi đau lòng an ủi mấy câu, nhân tiện cho người xin nghỉ học ở trường cho Diệp Cẩn Niên.
Nhưng mà, sau khi được xin nghỉ, địa điểm dưỡng bệnh của Diệp Cẩn Niên cũng không phải là ở nhà, mà đổi thành công ty của nhà họ Thiệu, lợi dụng thời gian tĩnh dưỡng để hiểu rõ hơn sự vận hành của công ty.
Đối với đề nghị của ông cụ, Thiệu Tư Hữu không tán thành cũng không bày tỏ ý phản đối, nghe xong chỉ cười thản nhiên, rõ ràng đem trách nhiệm thuyết phục ông cụ đùn cho Lâm Thụy.
"Lâm thiếu gia tới." Bữa sáng vừa ăn được vài miếng thì Lâm Thụy với vẻ mặt tươi cười chạy tới nhà họ Thiệu báo cáo, thoải mái gia nhập vào hàng ngũ bữa sáng, có hắn thi thoảng nói ra vài câu, sắc mặt không vui của Thiệu Thiên Ngạo vì chuyện Diệp Cẩn Niên bị thương cũng dịu đi rất nhiều.
Mặc dù tay phải Thiệu Tư Hữu bị thương, nhưng vẫn cử động tự nhiên như thường, hoàn toàn không nhìn ra sơ hở, ngược lại là Diệp Cẩn Niên, bởi vì luôn không tự chủ được liếc trộm cánh tay phải bị thương của anh mà đôi đũa trong tay đã suýt nữa bị rơi, bị Thiệu Mục Ân hung hăng lườm cho một cái xem thường.
Sau khi ăn xong, Thiệu Mục Ân được Chú Vu đưa đến trường, dưới sự ám chỉ bằng mắt của Thiệu Tư Hữu, Lâm Thụy theo ông cụ Thiệu vào trong phòng nói chuyện, còn Diệp Cẩn Niên lén đón hòm thuốc trị thương từ trong tay Lâm Thụy, đi theo Thiệu Tư Hữu vào phòng của anh bôi thuốc cho anh.
Đây là lần đầu tiên Diệp Cẩn Niên vào phòng của Thiệu Tư Hữu, bố trí đơn giản mà sạch sẽ, rất phù hợp với phong cách của anh. Ngay chính giữa căn phòng là chiếc giường lớn được phủ ga màu trắng, hai chiếc ghế mây đặt hai bên cửa sổ sát đất, trên cái bàn tròn thủy tình ở giữa đặt một hộp thuốc hạ sốt đã được mở ra.
Càm vội hòm thuốc ở dưới giường đặt lên trên chiếc bàn tròn, Diệp Cẩn Niên thu hồi hộp thuốc hạ sốt không để lại dấu vết, dùng kéo cẩn thận cắt băng gạc trên cánh tay Thiệu Tư Hữu, lấy bông y tế nhúng thuốc trị thương, bôi từng chút chút một lên trên miệng vết thương của Thiệu Tư Hữu.
Nhìn vết thương vẫn chưa khép miệng, Diệp Cẩn Niên cắn cắn môi theo tiềm thức. Nếu như không có người này, e rằng ngày hôm qua mình đã lại phải chết thêm một lần nữa rồi.
“Đêm qua ngủ không ngon sao?” Ngón tay lạnh lẽo lướt qua đuôi mắt Diệp Cẩn Niên, giọng điệu của Thiệu Tư Hữu cũng không phải là nghi vlaans, mà trấn an vuốt vuốt đầu Diệp Cẩn Niên, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: “Đừng sợ.”
Sợ sao? Diệp Cẩn Niên cười khổ trong lòng, đến ngày hôm qua cô mới nhận ra, mình lại sợ chết như vậy.
Bản thân đã trải qua cái chết một lần, khi cận kề tử thần lần nữa, sự không cam lòng cùng nỗi sợ hãi chôn giấu dưới đáy lòng được phóng đại lên đến n lần, cô đã cho là chỉ có một mình cô biết, cô không có cái vẻ bình tĩnh như đã biểu hiện ra, chẳng qua đã đem sự run rẩy dằn xuống đáy lòng, cưỡng chế không chịu để lộ ra.
Nhưng bản tính kiên cường, bền bỉ trời sinh khiến cô ngoan cố lắc đầu, bướng bỉnh trả lời: “Em không sợ.”
“Nhạc Nhạc, hôm qua anh thấy em đi vào cửa Thiệu thị.” Nghe câu trả lời của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu hơi cau mày lại, tiếp đó chuyển đề tài: “Anh vốn định ra đón em, lại thấy em đi ra lên xe taxi.”
Nghe Thiệu Tư Hữu nói như vậy, Diệp Cẩn Niên có chút mờ mịt ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo chút khó hiểu.
Thiệu Tư Hữu, anh ấy.... Đang giải thích với mình?
“Anh đang giải thích, không phải anh cố tình theo dõi em, mà là đang lo lắng cho em.” Nhìn hiểu được ý Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu nói.
“Em không....” Diệp Cẩn Niên theo tiềm thức muốn phản bác lại, nhưng nửa câu sau vẫn bị ánh mắt của Thiệu Tư Hữu làm cho nuốt vào trong. Sự thật là cô thực sự nghi ngờ, Thiệu Tư Hữu xuất hiện quá mức trùng hợp, sự trùng hợp đó rất khó khiến cô không nghi ngờ. Nhưng bây giờ nghe anh nói như vậy, ngay cả cô cũng cảm thấy mình lòng tiểu nhân.
“Mặc dù hơi buồn vì bị Nhạc Nhạc nghi ngờ, nhưng anh càng vui hơn khi Nhạc Nhạc có thể tự bảo vệ được mình.” Thấy Diệp Cẩn Niên có chút ngẩn ra, Thiệu Tư Hữu cười nhẹ vỗ vỗ vai Diệp Cẩn Niên.
Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu nhìn biểu cảm trên mặt của Thiệu Tư Hữu, trong đôi mắt thâm thúy nhìn thấy đầy sự chân thành.
Lúc này, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên, Thiệu Tư Hữu nhíu nhíu mày, đến bây giờ mới phát hiện ra, mình quên chưa bật điện thoại di động.
“Alô.”
“Tư Hữu, chiếc xe kia bị hỏng ở khu vực nội thành, phòng giao thông ở đó đã kiểm tra qua, tài xế đã bỏ chạy, nguồn gốc xe không rõ ràng, đối phương cũng không để lại đầu mối gì. Nhưng nhìn trên màn hình giám sát, đối phương có lẽ là từ nước ngoài....” Từ đầu điện thoại bên kia, một giọng nữ réo rắt vang lên.
Nước ngoài.
Trong đầu Diệp Cẩn Niên đột nhiên thoáng qua một hình ảnh, ánh mặt vụt qua tia lạnh lẽo. Nếu quả thật là người đó, vậy thì bản thân mình thật sự bất cẩn rồi.
“Ừ, cám ơn em, Ân Dao.” Sau khi nghe thấy câu đó, sắc mặt Thiệu Tư Hữu cũng có chút nặng nề, nói cảm ơn qua loa xong liền cúp máy.
“Thân thể ông nội từ trước đến giờ đều do Thành Y chịu trách nhiệm sao?” Diệp Cẩn Niên chờ Thiệu Tư Hữu ngồi trở lại bên cạnh mới hỏi.
Nhắc tới hai chữ ‘nước ngoài’ này, Diệp Cẩn Niên nghĩ đến đầu tiên chính là người đàn ông nguy hiểm đã tiếp xúc với Sở Nhược ở khu vực cạnh bệnh viện hôm đó. Cỗ nghi ngờ đã từng bị đè xuống bây giờ lại bắt đầu trỗi dậy, cô nhớ trước khi chuyện xảy ra, vừa mới đây cũng đã hỏi Thành Y có anh chị em gì hay không.
Xâu chuỗi như vậy, Thành Y liền có vẻ hết sức khả nghi.
“Ừ, Thành Y tới nhà họ Thiệu đã được hơn bốn năm rồi,” Thiệu Tư Hữu sững người, “Cha Thành Y từng là bác sĩ riêng của nhà họ Niên.”
Nhà họ Niên? Vậy thì căn nguyên có liên quan rất lớn đến Niên Nhạc Nhạc rồi. Diệp Cẩn Niên nghĩ.
“Thành Y có vấn đề gì hả?” Thiệu Tư Hữu hỏi.
“Em không chắc chắn, nhưng mà trước đó ở gần bệnh viện em đã trông thấy một người.....”
Bịch - -
Diệp Cẩn Niên đang trả lời, cửa đã được khóa kỹ ‘bịch’ một tiếng, bị một nguồn sức mạnh dụng vào, bên ngoài cửa, Thiệu Thiên Ngạo lộ ra nét mặt âm u, xanh mét, ánh mắt đông cứng lại trên cánh tay phải của Thiệu Tư Hữu vẫn chưa kịp kéo ống tay áo xuống, ở nơi đó mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy phía trong băng gạc, mà đứng sau ông, Lâm Thụy với sắc mặt lo lắng cùng với Lâm Vũ Phỉ trên người là bộ đồ công sở màu xanh mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Đang lúc cô vô cùng lo lắng vì bản thân của mình thì một tiếng súng đột ngột vang lên, kết thúc cảnh ngây ngốc trong mơ lúc này của cô.
Tỉnh dậy từ trong giấc mơ, Diệp Cẩn Niên cũng không còn buồn ngủ nữa, vì vậy ôm gối đến ngồi trên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm đen tối, trong đầu vẫn không xua đi được biển hoa trong ký ức, trong lòng lại cảm thấy một mảnh trống rỗng.
"Tiểu thư Nhạc Nhạc, ông cụ bảo tôi dìu cô xuống ăn sáng." Cho đến khi Chú Vu gõ cửa gọi cô xuống ăn sáng, Diệp Cẩn Niên mới chợt nhận ra, mình đã ngồi suốt đêm ở trên cửa sổ.
Thiệu Tư Hữu bị thương ở trên cánh tay có thể tạm thời che giấu, nhưng vết thương trên chân của Diệp Cẩn Niên thì không thể giấu giếm được, cho nên, ngày hôm qua khi trở về, đã quyết định để Thiệu Tư Hữu đỡ cô khập khễnh đi vào.
Ông cụ Thiệu vốn gương mặt đang lạnh lùng ngồi ở phòng khách chờ hai người quan trọng bậc nhất trở về, kết quả nhìn thấy mắt cá chân Diệp Cẩn Niên sưng đỏ, bộ dáng đáng thương, trong nháy mắt toàn bộ sự tức giận tràn trề trong lòng liền hóa thành sự thương tiếc sâu sắc.
Về nguyên nhân bị thương, hai người đã bàn bạc và thống nhất là, không cẩn thận đã bị trượt chân trên bậc thềm chỗ cửa chính của tập đoàn Thiệu thị, đối với lí do này, ông cụ Thiệu cũng không hỏi gì nhiều, sau khi đau lòng an ủi mấy câu, nhân tiện cho người xin nghỉ học ở trường cho Diệp Cẩn Niên.
Nhưng mà, sau khi được xin nghỉ, địa điểm dưỡng bệnh của Diệp Cẩn Niên cũng không phải là ở nhà, mà đổi thành công ty của nhà họ Thiệu, lợi dụng thời gian tĩnh dưỡng để hiểu rõ hơn sự vận hành của công ty.
Đối với đề nghị của ông cụ, Thiệu Tư Hữu không tán thành cũng không bày tỏ ý phản đối, nghe xong chỉ cười thản nhiên, rõ ràng đem trách nhiệm thuyết phục ông cụ đùn cho Lâm Thụy.
"Lâm thiếu gia tới." Bữa sáng vừa ăn được vài miếng thì Lâm Thụy với vẻ mặt tươi cười chạy tới nhà họ Thiệu báo cáo, thoải mái gia nhập vào hàng ngũ bữa sáng, có hắn thi thoảng nói ra vài câu, sắc mặt không vui của Thiệu Thiên Ngạo vì chuyện Diệp Cẩn Niên bị thương cũng dịu đi rất nhiều.
Mặc dù tay phải Thiệu Tư Hữu bị thương, nhưng vẫn cử động tự nhiên như thường, hoàn toàn không nhìn ra sơ hở, ngược lại là Diệp Cẩn Niên, bởi vì luôn không tự chủ được liếc trộm cánh tay phải bị thương của anh mà đôi đũa trong tay đã suýt nữa bị rơi, bị Thiệu Mục Ân hung hăng lườm cho một cái xem thường.
Sau khi ăn xong, Thiệu Mục Ân được Chú Vu đưa đến trường, dưới sự ám chỉ bằng mắt của Thiệu Tư Hữu, Lâm Thụy theo ông cụ Thiệu vào trong phòng nói chuyện, còn Diệp Cẩn Niên lén đón hòm thuốc trị thương từ trong tay Lâm Thụy, đi theo Thiệu Tư Hữu vào phòng của anh bôi thuốc cho anh.
Đây là lần đầu tiên Diệp Cẩn Niên vào phòng của Thiệu Tư Hữu, bố trí đơn giản mà sạch sẽ, rất phù hợp với phong cách của anh. Ngay chính giữa căn phòng là chiếc giường lớn được phủ ga màu trắng, hai chiếc ghế mây đặt hai bên cửa sổ sát đất, trên cái bàn tròn thủy tình ở giữa đặt một hộp thuốc hạ sốt đã được mở ra.
Càm vội hòm thuốc ở dưới giường đặt lên trên chiếc bàn tròn, Diệp Cẩn Niên thu hồi hộp thuốc hạ sốt không để lại dấu vết, dùng kéo cẩn thận cắt băng gạc trên cánh tay Thiệu Tư Hữu, lấy bông y tế nhúng thuốc trị thương, bôi từng chút chút một lên trên miệng vết thương của Thiệu Tư Hữu.
Nhìn vết thương vẫn chưa khép miệng, Diệp Cẩn Niên cắn cắn môi theo tiềm thức. Nếu như không có người này, e rằng ngày hôm qua mình đã lại phải chết thêm một lần nữa rồi.
“Đêm qua ngủ không ngon sao?” Ngón tay lạnh lẽo lướt qua đuôi mắt Diệp Cẩn Niên, giọng điệu của Thiệu Tư Hữu cũng không phải là nghi vlaans, mà trấn an vuốt vuốt đầu Diệp Cẩn Niên, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: “Đừng sợ.”
Sợ sao? Diệp Cẩn Niên cười khổ trong lòng, đến ngày hôm qua cô mới nhận ra, mình lại sợ chết như vậy.
Bản thân đã trải qua cái chết một lần, khi cận kề tử thần lần nữa, sự không cam lòng cùng nỗi sợ hãi chôn giấu dưới đáy lòng được phóng đại lên đến n lần, cô đã cho là chỉ có một mình cô biết, cô không có cái vẻ bình tĩnh như đã biểu hiện ra, chẳng qua đã đem sự run rẩy dằn xuống đáy lòng, cưỡng chế không chịu để lộ ra.
Nhưng bản tính kiên cường, bền bỉ trời sinh khiến cô ngoan cố lắc đầu, bướng bỉnh trả lời: “Em không sợ.”
“Nhạc Nhạc, hôm qua anh thấy em đi vào cửa Thiệu thị.” Nghe câu trả lời của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu hơi cau mày lại, tiếp đó chuyển đề tài: “Anh vốn định ra đón em, lại thấy em đi ra lên xe taxi.”
Nghe Thiệu Tư Hữu nói như vậy, Diệp Cẩn Niên có chút mờ mịt ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo chút khó hiểu.
Thiệu Tư Hữu, anh ấy.... Đang giải thích với mình?
“Anh đang giải thích, không phải anh cố tình theo dõi em, mà là đang lo lắng cho em.” Nhìn hiểu được ý Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu nói.
“Em không....” Diệp Cẩn Niên theo tiềm thức muốn phản bác lại, nhưng nửa câu sau vẫn bị ánh mắt của Thiệu Tư Hữu làm cho nuốt vào trong. Sự thật là cô thực sự nghi ngờ, Thiệu Tư Hữu xuất hiện quá mức trùng hợp, sự trùng hợp đó rất khó khiến cô không nghi ngờ. Nhưng bây giờ nghe anh nói như vậy, ngay cả cô cũng cảm thấy mình lòng tiểu nhân.
“Mặc dù hơi buồn vì bị Nhạc Nhạc nghi ngờ, nhưng anh càng vui hơn khi Nhạc Nhạc có thể tự bảo vệ được mình.” Thấy Diệp Cẩn Niên có chút ngẩn ra, Thiệu Tư Hữu cười nhẹ vỗ vỗ vai Diệp Cẩn Niên.
Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu nhìn biểu cảm trên mặt của Thiệu Tư Hữu, trong đôi mắt thâm thúy nhìn thấy đầy sự chân thành.
Lúc này, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên, Thiệu Tư Hữu nhíu nhíu mày, đến bây giờ mới phát hiện ra, mình quên chưa bật điện thoại di động.
“Alô.”
“Tư Hữu, chiếc xe kia bị hỏng ở khu vực nội thành, phòng giao thông ở đó đã kiểm tra qua, tài xế đã bỏ chạy, nguồn gốc xe không rõ ràng, đối phương cũng không để lại đầu mối gì. Nhưng nhìn trên màn hình giám sát, đối phương có lẽ là từ nước ngoài....” Từ đầu điện thoại bên kia, một giọng nữ réo rắt vang lên.
Nước ngoài.
Trong đầu Diệp Cẩn Niên đột nhiên thoáng qua một hình ảnh, ánh mặt vụt qua tia lạnh lẽo. Nếu quả thật là người đó, vậy thì bản thân mình thật sự bất cẩn rồi.
“Ừ, cám ơn em, Ân Dao.” Sau khi nghe thấy câu đó, sắc mặt Thiệu Tư Hữu cũng có chút nặng nề, nói cảm ơn qua loa xong liền cúp máy.
“Thân thể ông nội từ trước đến giờ đều do Thành Y chịu trách nhiệm sao?” Diệp Cẩn Niên chờ Thiệu Tư Hữu ngồi trở lại bên cạnh mới hỏi.
Nhắc tới hai chữ ‘nước ngoài’ này, Diệp Cẩn Niên nghĩ đến đầu tiên chính là người đàn ông nguy hiểm đã tiếp xúc với Sở Nhược ở khu vực cạnh bệnh viện hôm đó. Cỗ nghi ngờ đã từng bị đè xuống bây giờ lại bắt đầu trỗi dậy, cô nhớ trước khi chuyện xảy ra, vừa mới đây cũng đã hỏi Thành Y có anh chị em gì hay không.
Xâu chuỗi như vậy, Thành Y liền có vẻ hết sức khả nghi.
“Ừ, Thành Y tới nhà họ Thiệu đã được hơn bốn năm rồi,” Thiệu Tư Hữu sững người, “Cha Thành Y từng là bác sĩ riêng của nhà họ Niên.”
Nhà họ Niên? Vậy thì căn nguyên có liên quan rất lớn đến Niên Nhạc Nhạc rồi. Diệp Cẩn Niên nghĩ.
“Thành Y có vấn đề gì hả?” Thiệu Tư Hữu hỏi.
“Em không chắc chắn, nhưng mà trước đó ở gần bệnh viện em đã trông thấy một người.....”
Bịch - -
Diệp Cẩn Niên đang trả lời, cửa đã được khóa kỹ ‘bịch’ một tiếng, bị một nguồn sức mạnh dụng vào, bên ngoài cửa, Thiệu Thiên Ngạo lộ ra nét mặt âm u, xanh mét, ánh mắt đông cứng lại trên cánh tay phải của Thiệu Tư Hữu vẫn chưa kịp kéo ống tay áo xuống, ở nơi đó mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy phía trong băng gạc, mà đứng sau ông, Lâm Thụy với sắc mặt lo lắng cùng với Lâm Vũ Phỉ trên người là bộ đồ công sở màu xanh mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook