Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ
Chương 12: Bệnh viện

Bệnh viện Anh Ái là bệnh viện nổi tiếng đứng đầu thành phố Kỳ Lâm, không chỉ vì nơi này có điều kiện chữa trị tân tiến, sử dụng trang thiết bị hạng nhất, mà còn bởi vì nơi đây các biện pháp bảo vệ an toàn có thể nói là hoàn mỹ.

Dĩ nhiên, giá cả cũng làm cho người ta phải lè lưỡi.

Cơ thể Diệp Cẩn Niên, đang tiếp nhận trị liệu ở đây.

Có lẽ là vì sự sủng ái vô điều kiện đối với Niên Nhạc Nhạc, cũng có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên Niên Nhạc Nhạc mở miệng nói ra yêu cầu.

Lúc Diệp Cẩn Niên kéo vạt áo Tiếu Văn nói ra ba chữ "Em muốn đi", Thiệu Tư Hữu ngoài sự quá kinh ngạc ra, cũng không hề phản đối.

Chỉ là, mãi cho đến khi xe dừng lại ở cửa bệnh viện, Diệp Cẩn Niên nhớ đến ánh mắt nhìn lom lom của Thiệu Tư Hữu dừng lại trên người mấy giây, nghĩ lại vẫn còn rùng mình.

Loại cảm giác đó, đúng là không tốt mà.

"Thư ký Tiếu, Tiểu thư Nhạc Nhạc, mời qua bên này." Thang máy chạy thẳng đến tầng năm, Sở Nhược vẫn như cũ toàn thân là bộ đồ công sở màu xanh nhạt, ở phía trước dẫn đường.

Bệnh nhân tới khám và chữa bệnh ở bệnh viện Anh Ái, phần lớn đều là thành viên quan trọng trong tổ chức chính trị, giới kinh doanh quý tộc cùng với những người có tiếng tăm muốn thoát khỏi sự moi móc tin tức của đám ký giả, đối với những người bệnh đã nhập viện, bệnh viện Anh Ái có đủ khả năng cung cấp chu toàn sự bảo vệ và chăm sóc.

Cũng bởi vì vậy, mà trước khi Tiếu Văn tới đây đã phải gọi điện thoại cho Sở Nhược, không đi cùng Sở Nhược, bọn họ căn bản không có cách nào vào đến được tầng năm của khu nội trú.

"Tình hình của thiếu phu nhân Nam Cung hiện tại đã ổn định rồi sao." Tiếu Văn đã nhận được thông tin từ trước, đang cầm bó hoa, cùng với Diệp Cẩn Niên đi theo sau lưng Sở Nhược, biết rồi còn hỏi.

"Vâng, cũng may được cấp cứu kịp thời, chưa tới một tuần mà đây đã là lần thứ ba rồi, thật khiến người ta lo lắng. . ." Sở Nhược đắp đầy sự lo lắng trên khuôn mặt, nói thế xong, dừng lại trước một phòng bệnh VIP. "Là chỗ này, tổng giám đốc cũng đang ở trong đó, nhưng ngài ấy không thích những người khác đi vào."

Ô vuông trên cửa phòng bệnh không bị che kín, để tiện cho y tá kiểm tra phòng, từ nơi đây có thể nhìn thấy được tình huống bên trong.

Ánh hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, rải vào trong phòng bệnh một mảng vàng óng ánh.

Một hình dáng mảnh khảnh nằm trên giường bệnh, một tay gắn ống truyền nước biển, một tay khác đang bị người ta giữ chặt.

Trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng, có vẻ như rất mệt mỏi, gục đầu xuống giường ngủ.

"Mặc dù một năm qua luôn trong tình trạng hôn mê, bệnh tình vẫn được coi là rất ổn định, nhưng tuần gần đây, tình huống xuất hiện lặp lại nhiều lần, nhất là về buổi đêm hơn một tuần rồi, rất hung hiểm. . . Trong khoảng thời gian này tổng giám đốc ngày đêm chăm sóc, tất cả chuyện của công ty đều được đưa tới phòng bệnh xử lý, suốt mấy ngày liền chưa hề nghỉ ngơi."

Ánh mắt Sở Nhược giống như xuyên thấu qua cửa sổ nhìn vào bên trong, giọng nói mang theo sự than vãn.

Diệp Cẩn Niên véo véo lông mày, dùng thân phận của người đến thăm nghe tiểu tam than vãn, lại còn tán dương chồng trước của mình thâm tình, tận tâm, tình huống như thế nhất định là một loại ‘hưởng thụ’ độc nhất vô nhị trên thế gian.

"Điện thoại di động. . ." Diệp Cẩn Niên chợt kéo kéo vạt áo Tiếu Văn.

"Điện thoại di động? Đã rớt ở trong xe rồi sao?" Tiếu Văn nhớ lại lúc ở trên xe Diệp Cẩn Niên giữ khư khư điện thoại di động trong tay, ánh mắt quét qua bốn phía một lượt, nhẹ giọng an ủi: “Chúng ta trở về mau thôi, tiểu thư Nhạc Nhạc chờ một chút được không?”

Diệp Cẩn Niên lắc đầu, ngẩng mặt lên có chút uất ức, đôi mắt to đen rõ rang bướng bỉnh nhìn Tiếu Văn.

“Chuyện này…”Tiếu Văn nhìn Diệp Cẩn Niên có chút khó xử, mặc dù trong tay Niên Nhạc Nhạc không có cổ phần của Thiệu Thị, nhưng đã theo bên cạnh Thiệu Tư Hữu nhiều năm, đối với tình hình nhà họ Thiệu, có lẽ hắn cũng hiểu khá rõ. Vì vậy, trước sự khăng khăng của Diệp Cẩn Niên, hắn không thể làm gì khác hơn đành thỏa hiệp, hắn đưa bó hoa đang cầm ở trong tay đặt vào ngực Diệp Cẩn Niên, nhìn về phía Sở Nhược áy náy: “Sở tiểu thư, làm phiền cô chăm sóc tiểu thư Nhạc Nhạc giúp tôi một lúc, tôi sẽ quay lại ngay.”

“Vâng, xin cứ yên tâm.” Sở Nhược cười nhu mì, chân thành đáp ứng.

Lúc bóng dáng Tiếu Văn biếng mất ở cửa thang máy, sự cố chấp trong mắt Diệp Cẩn Niên đột nhiên biến mất, thoảng qua một tia sáng.

“Trời, tiểu thư Nhạc Nhạc….” Theo sau tiếng kinh hô của Sở Nhược, Diệp Cẩn Niên khéo léo thoát khỏi bàn tay định túm lấy mình, tận dụng vóc người nhỏ bé bất ngờ tiến nhanh vào phòng bệnh, nhanh nhẹn khóa trái cửa lại.

“Suỵt –” Ngón trỏ nho nhỏ đặt ở bên môi, Diệp Cẩn Niên vô tội quay đầu lại, xuyên thấu qua ô cửa sổ nhỏ thấy khuôn mặt lo lắng của Sở Nhược, cười hồn nhiên.

Người ở bên trong vẫn còn đang ngủ, Diệp Cẩn Niên cũng không cho rằng lúc này Sở Nhược sẽ xông vào lôi mình ra.

Không để ý tới Sở Nhược ở bên ngoài cửa nữa, Diệp Cẩn Niên xoay người nhìn người đàn ông đang đưa lưng về phía mình, nụ cười trên mặt dần dần tiêu tan, biến mất.

Nam Cung Minh Húc.

Người đàn ông đã để lại nỗi đau trầm lặng trong cuộc đời cô, mặc dù bây giờ hắn đang ngủ, bóng lưng lại vẫn khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng lạnh lẽo, Diệp Cẩn Niên vẫn luôn nghi ngờ, hắn phải mệt mỏi quá mức như vậy, hẳn cũng nên đau lòng vì hắn đi.

Ha, đau lòng.

Ánh mắt Diệp Cẩn Niên dần dần chuyển xuống hai bàn tay giao nhau kia, đang trong giấc ngủ say, bàn tay to lớn kia lại vẫn nắm chặt như cũng không buông, người ở bên ngoài nhìn vào, tình huống này thấy thế nào cũng là một vẻ tình sâu nghĩa nặng, cảm động lòng người nha, lại làm cho Diệp Cẩn Niên có cảm giác ghê tởm tận trong đáy lòng,

Đã từng có rất nhiều lần, cô mong đợi bàn tay này có thể nắm chặt mình, thậm chí trong thời khắc ký vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn rời khỏi nhà Nam Cung, cô cũng đã từng có một sự mong đợi thoáng qua trong chớp mắt, bàn tay này có thể kéo mình lại.

Nhưng, hắn không hề.

Hiện tại, tri giác Diệp Cẩn Niên tôi hoàn toàn không nằm ở đây, Nam Cung Minh Húc anh lại cố tình tạo ra bộ mặt thương yêu không rời cho ai nhìn hả!

Lửa giận trong lòng đang thiêu đốt hừng hực, Diệp Cẩn Niên cương quyết dứt tầm mắt đang đặt trên người Nam Cung Minh Húc ra khỏi, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay đau đớn nhắc nhở cô tỉnh táo.

Vòng qua giường bệnh, Diệp Cẩn Niên đặt bó hoa đang cầm trong tay lên trên bàn, nhìn ‘mình’ đang ngủ mê man trên giường.

Nhìn chằm chằm cơ thể mình qua con mắt người khác, toàn bộ sự hoảng hốt đều giống như một giấc mộng.

Cô đã từng tin tưởng người đàn ông này có thể mang đến hạnh phúc cho mình, nhưng cuối cùng, thứ hắn cho cô, chỉ có tuyệt vọng.

Diệp Cẩn Niên, mày đã từng tự tin tràn đầy như vậy, một ngày nào đó sẽ làm cho người đàn ông này thật lòng yêu mày, giờ phút này hắn đang cố làm ra vẻ thâm tình, mày lại cảm thấy châm chọc sao?

Hiện tại mày được như vậy, lại còn muốn gì nữa đây?

Hít sâu một hơi, Diệp Cẩn Niên đi tới bên giường bệnh, hất bàn tay đang nắm tay ‘mình’ ra.

Cô không có cách nào chịu đựng được bàn tay đã đẩy mình vào con đường cùng, đường hoàng nắm tay mình như vậy.

Bẩn!

“Ưmh…” Lực đạo xảy ra bất thình lình khiến cho Nam Cung Minh Húc đang trong giấc mộng đột nhiên tỉnh dậy, theo bản năng nhìn về phía kẻ khởi xướng quấy nhiễu giấc ngủ của mình, mới vừa mở mắt nên không quá thích ứng với ánh nắng chiếu vào, xoa dịu một hồi lâu mới từ từ thấy rõ.

Đứng trước mặt là một bé gái khoảng mười ba mười bốn tuổi, váy công chúa màu hồng nhạt, đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, cũng đang cùng nhìn lại mình.

Sự bày biện xung quang khiến cho trong nháy mắt suy nghĩ của Nam Cung Minh Húc đã thanh tỉnh sáng rõ, hắn vội vàng quay đầu nhìn lên trên giường, cho đến khi xác định tất cả vẫn bình thường, mình đã thiếp đi, vẻ mặt căng thẳng mới buông lỏng một chút.

“Em là ai?” Nam Cung Minh Húc trầm giọng hỏi.

Đưa mắt nhìn lên, hắn dường như nhìn thấy trên khuôn mặt ngây thơ phảng phất nụ cười trào phúng, nhưng đến khi cẩn thận nhìn lại một lần nữa, lại chỉ còn sót lại một gương mặt với nụ cười nhẹ nhàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương