Con Dâu Của Nhà Giàu
-
Chương 49: Tốt nhất là cẩn thận môt chút
“Nào chỉ là thay đổi.” Phong Thùy Bích hết sức trào phúng mà nói: “E là chị không biết, từ khi Diệp Chương trở về, trình độ diễn kịch của người phụ nữ này có thể so với diễn viên đoạt giải Oscar, giả vờ ngoan ngoãn khiến người ta không tìm ra bất kỳ sơ hở nào.”
Nghe vậy, Phong Thùy Nhung vẻ mặt nghỉ hoặc: “Lại còn có chuyện như vậy sao?”
Cô cũng hiểu sơ tính tình của Cố Tuyết Trâm, người như vậy mà lại có thể kìm chế đến mức thế được à?
“Em lừa chị làm gì, bây giờ chỉ có mình Diệp Chương là còn bị cô ta lừa gạt không biết gì mà thôi.” Phong Thùy Bích sốt sắng, bổ sung một câu.
Phong Thùy Nhung nghe vậy nhíu mày:
“Thằng bé Diệp Chương luôn là người có chủ kiến, không đến mức đó chứ.”
“Hừ, chị Tư chị đừng không tin.” Dứt lời, Phong Thùy Bích tức giận quét mắt về phía Cố Tuyết Trinh: “Diệp Chương bình thường là người sáng suốt bao nhiêu thì đến khi gặp người phụ nữ này lại ngốc nghếch bấy nhiêu. Bây giờ em thật sự hận không thể cạy đầu nó ra, nhìn bên trong xem có phải đã bị người phụ nữ đó truyền bá thứ gì không tốt rồi không.” Càng nói càng nổi nóng, cô lên án nói: “Lần trước vì người phụ nữ đó mà Diệp Chương còn nói oan cho em đấy.”
“Lại còn có chuyện này sao?” Dứt lời, Phong Thùy Nhung quay sang bà Phong: “Chị dâu cần phải canh chừng kỹ, đừng để cô ta giở trò gì, không phải chỉ có chó mới cắn người đâu.”
Bà Phong bên cạnh nghe các cô nói chuyện, trong lòng cũng không vui, nhìn về
phía Cố Tuyết Trinh, lạnh lùng nói: “Tốt nhất cô ta cẩn thận một chút!”
Ba người mỗi người một câu, không ai chú ý tới Lục Kim Yến bên cạnh đã sớm ngây người, nhìn chăm chăm về phía Phong Diệp Chương đang gọi điện. Mắt thấy Phong Diệp Chương từ phía sân bên kia sải bước quay lại, trong lòng cảm thấy vui mừng, cô ta nhanh chóng chạy lại, muốn nói với Phong Diệp Chương mấy câu.
Phong Diệp Chương cúp điện thoại, liếc thấy Cố Tuyết Trinh ngẩn người dựa dưới tán cây, nên sải bước đi tới. Lục Kim Yến vừa bước đi, đã đứng ngây tại chỗ, nhìn hai người dưới tán cây giống như đôi kim đồng ngọc nữ.
Một người mặc vest đen, một người mặc váy trắng, một người dáng cao ráo, một người xinh đẹp như thiên tiên.
Cố Tuyết Trinh hơi nghiêng về phía trước,
không biết hai người đang nói cái gì mà khuôn mặt ai cũng mang ý cười.
Một sợi tóc bay vào mặt Phong Diệp Chương, anh thuận thế đưa tay vén ra sau tai cho cô, bầu không khí hết sức hòa hợp.
Lục Kim Yến không khỏi giật mình, vẻ mặt sầm xuống, ánh mắt không giấu được sự u ám, dường như hết sức căng thẳng, bỗng nhiên có một bàn tay vỗ vỗ cô, Lục Kim Yến trông thấy bà Phong đang nhìn mình vẻ mặt ân cần: “Dì Minh.”
Lục Kim Yến cố nặn ra vẻ tươi cười.
“Con không thoải mái sao?” Bà Phong vẻ mặt lo lắng, ánh mắt lơ đãng quét về phía Cố Tuyết Trinh, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Lục Kim Yến lắc đầu: “Con không sao, dì Minh.”
Đang nói chuyện, hai người lại thấy Phong Diệp Chương đưa tay khẽ xoa đầu Cố Tuyết
Trinh.
“Hồ ly tinh!” Bà Phong hậm hực trong lòng nói.
“Em trước tiên cân nhắc xem, tôi vào nhà với ông nội một lúc.” Phong Diệp Chương đưa tay nhìn đồng hồ: “Em đừng ở bên ngoài lâu quá.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu phất tay với anh: “Ừm, anh đi đi.”
Phong Diệp Chương khẽ gật đầu, mấy bước đã vào trong nhà, liếc mắt nhìn thấy ông cụ Phong và ba Phong đang ngồi bên cửa sổ.
“Nhầm rồi nhầm rồi, quân cờ này sao có thể đánh như thế chứ, con muốn đỉi lại không?”
“Con không dám thưa ba, hay là để Diệp Chương cùng chơi mấy ván với ba đi, tài
đánh cờ của nó tốt hơn con nhiều.”
Ba Phong đầu đầy mồ hôi, mắt liếc thấy Phong Diệp Chương, giống như gặp được cứu tỉnh: “Diệp Chương con mau tới đây, đánh với ông nội mấy ván.”
Ông cụ đang rất hào hứng, nhìn thấy cháu trai, không nhịn được lên án: “Trình độ chơi cờ của ba con không được.”
Phong Diệp Chương không khỏi bật cười: “Để con chơi với ông nhé!”
“Nhanh nhanh nhanh.” Ông cụ Phong thúc giục: “Con cầm cờ đen hay cờ trắng?”
“Đen ạ!”
Cánh tay thon dài của Phong Diệp Chương vươn vào cái âu bên cạnh, nhìn thoáng qua, đánh quân cờ đầu tiên.
Ông cụ Phong gật đầu, vẻ mặt phấn chấn.
Đàn ông trong phòng đánh cờ, phụ nữ ngoài sân ngắm cảnh tán gẫu, nhìn hết sức
hòa hợp.
Cố Tuyết Trinh tay chống cằm lên, cẩn thận nghĩ đến lời Phong Diệp Chương mới vừa nói cùng cô. Tổ thiết kế của công ty mới đã hoàn tất, thứ hai cô có thể chính thức đi làm, trở thành nhân viên chính thức của tập đoàn Phong thị. Nghĩ tới đây, Cố Tuyết Trinh có chút kích động.
Đây là lần đầu tiên cô đi làm, Phong Diệp Chương đã đưa ra cho cô không ít đề nghị, nói là tốt nhất nên mang theo bản vẽ thiết kế mới nhất.
Về điểm này Cố Tuyết Trinh không có ý kiến gì, muốn đứng vững tại tập đoàn lớn như Phong Thị, không thể hiện chút bản lĩnh sao được. Hơn nữa, đây cũng là thời khắc mấu chốt đặt nền móng cho sự phát triển sự nghiệp sau này, dù thế nào cũng không qua loa được. Lần đầu tiên đi làm chính thức cho một công ty, Cố Tuyết Trinh không khỏi hồi
hộp.
Đang lúc xuất thần, bên tai cô đột ngột vang lên tiếng “Bủm” hình như có thứ gì đó rơi vào trong nước.
Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, Cố Tuyết Trinh nhìn thấy con gái Bối Bối của Phong Thùy Nhung đang đứng bên hồ nhân tạo, vẻ hết sức lo lắng.
Chó trên bờ thiếu một con, chắc là đã rơi xuống nước rôì, đang không ngừng vùng vẫy.
Cố Tuyết Trinh không khỏi nhíu mày, hồ này là một phần của biệt thự, rất lớn, bên trong còn nuôi nhiều cá vàng. Ông cụ Phong ngày thường nhàn hạ, thích đến hồ này cho cá ăn, tuy nói hồ nhân tạo sẽ không quá sâu, nhưng vẫn hết sức nguy hiểm với một đứa bé năm tuổi.
Cố Tuyết Trinh nhíu mày quan sát xung quanh, thấy mấy người Phong Thùy Nhung
và bà Phong đang nói chuyện vui vẻ, vừa nói chuyện còn vừa ném thức ăn cho cá trong hồ, rõ ràng, không ai nghe được chuyện bên này.
Bối Bối liên tục dò xét muốn với tay vào trong hồ, hình như muốn tóm con chó con kia.
Chó con rơi xuống nước là bảo bối trong lòng Phong Thùy Bích, vừa nghĩ tới dì út sẽ nổi giận với mình, Bối Bối cảm thấy sợ hãi không thôi.
Thế nhưng dù nó cố gắng thế nào, cũng chỉ biết trơ mắt nhìn chó con cách mình càng ngày càng xa.
Cố Tuyết Trinh nhíu mày, đành phải đi đến trước mặt nó.
Thấy có người tới hỏi, mắt Bối Bối đỏ ửng nói: “Cún con rơi vào trong nước rồi.”
Theo tay nó chỉ, Cố Tuyết Trinh nhìn thấy
con chó màu trắng đang giấy dụa trong nước.
Phong Thùy Bích nuôi nó trắng trẻo mập mập, chiều chuộng hơn người, căn bản không biết bơi lội, đang giãy dụa loạn xạ.
“Đừng hoảng hốt, chị sẽ vớt nó cho em.” Cố Tuyết Trinh đưa tay xoa đầu đứa bé.
Dứt lời cô lập tức xoay người vớt con chó trắng đó, Bối Bối bám chặt lấy cô không ngừng nhìn quanh.
Chó con vùng vẫy một hồi, nên đã trôi ra khá xa.
Cố Tuyết Trinh duỗi cánh tay qua nhưng không với tới được.
Trong lòng không khỏi cũng nóng nảy theo.
Đứa bé gái cũng không ngừng với người khua tay.
Cảnh hai người ở cùng một chỗ rơi vào
mắt người khác có gì đó không hợp lý.
Phong Thùy Nhung bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức sợ hết hồn, la to lên: “Hai người đang làm gì thế?”
Cô ta hét lên làm Bối Bối giật mình, cơ thể đang không đứng vững, lảo đảo ngã nhào vào hồ nhân tạo. Cố Tuyết Trinh thấy thế vội vàng giữ lấy, nào ngờ tay vừa dính vào nước hết sức trơn trượt nên không giữ được.
Nghe vậy, Phong Thùy Nhung vẻ mặt nghỉ hoặc: “Lại còn có chuyện như vậy sao?”
Cô cũng hiểu sơ tính tình của Cố Tuyết Trâm, người như vậy mà lại có thể kìm chế đến mức thế được à?
“Em lừa chị làm gì, bây giờ chỉ có mình Diệp Chương là còn bị cô ta lừa gạt không biết gì mà thôi.” Phong Thùy Bích sốt sắng, bổ sung một câu.
Phong Thùy Nhung nghe vậy nhíu mày:
“Thằng bé Diệp Chương luôn là người có chủ kiến, không đến mức đó chứ.”
“Hừ, chị Tư chị đừng không tin.” Dứt lời, Phong Thùy Bích tức giận quét mắt về phía Cố Tuyết Trinh: “Diệp Chương bình thường là người sáng suốt bao nhiêu thì đến khi gặp người phụ nữ này lại ngốc nghếch bấy nhiêu. Bây giờ em thật sự hận không thể cạy đầu nó ra, nhìn bên trong xem có phải đã bị người phụ nữ đó truyền bá thứ gì không tốt rồi không.” Càng nói càng nổi nóng, cô lên án nói: “Lần trước vì người phụ nữ đó mà Diệp Chương còn nói oan cho em đấy.”
“Lại còn có chuyện này sao?” Dứt lời, Phong Thùy Nhung quay sang bà Phong: “Chị dâu cần phải canh chừng kỹ, đừng để cô ta giở trò gì, không phải chỉ có chó mới cắn người đâu.”
Bà Phong bên cạnh nghe các cô nói chuyện, trong lòng cũng không vui, nhìn về
phía Cố Tuyết Trinh, lạnh lùng nói: “Tốt nhất cô ta cẩn thận một chút!”
Ba người mỗi người một câu, không ai chú ý tới Lục Kim Yến bên cạnh đã sớm ngây người, nhìn chăm chăm về phía Phong Diệp Chương đang gọi điện. Mắt thấy Phong Diệp Chương từ phía sân bên kia sải bước quay lại, trong lòng cảm thấy vui mừng, cô ta nhanh chóng chạy lại, muốn nói với Phong Diệp Chương mấy câu.
Phong Diệp Chương cúp điện thoại, liếc thấy Cố Tuyết Trinh ngẩn người dựa dưới tán cây, nên sải bước đi tới. Lục Kim Yến vừa bước đi, đã đứng ngây tại chỗ, nhìn hai người dưới tán cây giống như đôi kim đồng ngọc nữ.
Một người mặc vest đen, một người mặc váy trắng, một người dáng cao ráo, một người xinh đẹp như thiên tiên.
Cố Tuyết Trinh hơi nghiêng về phía trước,
không biết hai người đang nói cái gì mà khuôn mặt ai cũng mang ý cười.
Một sợi tóc bay vào mặt Phong Diệp Chương, anh thuận thế đưa tay vén ra sau tai cho cô, bầu không khí hết sức hòa hợp.
Lục Kim Yến không khỏi giật mình, vẻ mặt sầm xuống, ánh mắt không giấu được sự u ám, dường như hết sức căng thẳng, bỗng nhiên có một bàn tay vỗ vỗ cô, Lục Kim Yến trông thấy bà Phong đang nhìn mình vẻ mặt ân cần: “Dì Minh.”
Lục Kim Yến cố nặn ra vẻ tươi cười.
“Con không thoải mái sao?” Bà Phong vẻ mặt lo lắng, ánh mắt lơ đãng quét về phía Cố Tuyết Trinh, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Lục Kim Yến lắc đầu: “Con không sao, dì Minh.”
Đang nói chuyện, hai người lại thấy Phong Diệp Chương đưa tay khẽ xoa đầu Cố Tuyết
Trinh.
“Hồ ly tinh!” Bà Phong hậm hực trong lòng nói.
“Em trước tiên cân nhắc xem, tôi vào nhà với ông nội một lúc.” Phong Diệp Chương đưa tay nhìn đồng hồ: “Em đừng ở bên ngoài lâu quá.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu phất tay với anh: “Ừm, anh đi đi.”
Phong Diệp Chương khẽ gật đầu, mấy bước đã vào trong nhà, liếc mắt nhìn thấy ông cụ Phong và ba Phong đang ngồi bên cửa sổ.
“Nhầm rồi nhầm rồi, quân cờ này sao có thể đánh như thế chứ, con muốn đỉi lại không?”
“Con không dám thưa ba, hay là để Diệp Chương cùng chơi mấy ván với ba đi, tài
đánh cờ của nó tốt hơn con nhiều.”
Ba Phong đầu đầy mồ hôi, mắt liếc thấy Phong Diệp Chương, giống như gặp được cứu tỉnh: “Diệp Chương con mau tới đây, đánh với ông nội mấy ván.”
Ông cụ đang rất hào hứng, nhìn thấy cháu trai, không nhịn được lên án: “Trình độ chơi cờ của ba con không được.”
Phong Diệp Chương không khỏi bật cười: “Để con chơi với ông nhé!”
“Nhanh nhanh nhanh.” Ông cụ Phong thúc giục: “Con cầm cờ đen hay cờ trắng?”
“Đen ạ!”
Cánh tay thon dài của Phong Diệp Chương vươn vào cái âu bên cạnh, nhìn thoáng qua, đánh quân cờ đầu tiên.
Ông cụ Phong gật đầu, vẻ mặt phấn chấn.
Đàn ông trong phòng đánh cờ, phụ nữ ngoài sân ngắm cảnh tán gẫu, nhìn hết sức
hòa hợp.
Cố Tuyết Trinh tay chống cằm lên, cẩn thận nghĩ đến lời Phong Diệp Chương mới vừa nói cùng cô. Tổ thiết kế của công ty mới đã hoàn tất, thứ hai cô có thể chính thức đi làm, trở thành nhân viên chính thức của tập đoàn Phong thị. Nghĩ tới đây, Cố Tuyết Trinh có chút kích động.
Đây là lần đầu tiên cô đi làm, Phong Diệp Chương đã đưa ra cho cô không ít đề nghị, nói là tốt nhất nên mang theo bản vẽ thiết kế mới nhất.
Về điểm này Cố Tuyết Trinh không có ý kiến gì, muốn đứng vững tại tập đoàn lớn như Phong Thị, không thể hiện chút bản lĩnh sao được. Hơn nữa, đây cũng là thời khắc mấu chốt đặt nền móng cho sự phát triển sự nghiệp sau này, dù thế nào cũng không qua loa được. Lần đầu tiên đi làm chính thức cho một công ty, Cố Tuyết Trinh không khỏi hồi
hộp.
Đang lúc xuất thần, bên tai cô đột ngột vang lên tiếng “Bủm” hình như có thứ gì đó rơi vào trong nước.
Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, Cố Tuyết Trinh nhìn thấy con gái Bối Bối của Phong Thùy Nhung đang đứng bên hồ nhân tạo, vẻ hết sức lo lắng.
Chó trên bờ thiếu một con, chắc là đã rơi xuống nước rôì, đang không ngừng vùng vẫy.
Cố Tuyết Trinh không khỏi nhíu mày, hồ này là một phần của biệt thự, rất lớn, bên trong còn nuôi nhiều cá vàng. Ông cụ Phong ngày thường nhàn hạ, thích đến hồ này cho cá ăn, tuy nói hồ nhân tạo sẽ không quá sâu, nhưng vẫn hết sức nguy hiểm với một đứa bé năm tuổi.
Cố Tuyết Trinh nhíu mày quan sát xung quanh, thấy mấy người Phong Thùy Nhung
và bà Phong đang nói chuyện vui vẻ, vừa nói chuyện còn vừa ném thức ăn cho cá trong hồ, rõ ràng, không ai nghe được chuyện bên này.
Bối Bối liên tục dò xét muốn với tay vào trong hồ, hình như muốn tóm con chó con kia.
Chó con rơi xuống nước là bảo bối trong lòng Phong Thùy Bích, vừa nghĩ tới dì út sẽ nổi giận với mình, Bối Bối cảm thấy sợ hãi không thôi.
Thế nhưng dù nó cố gắng thế nào, cũng chỉ biết trơ mắt nhìn chó con cách mình càng ngày càng xa.
Cố Tuyết Trinh nhíu mày, đành phải đi đến trước mặt nó.
Thấy có người tới hỏi, mắt Bối Bối đỏ ửng nói: “Cún con rơi vào trong nước rồi.”
Theo tay nó chỉ, Cố Tuyết Trinh nhìn thấy
con chó màu trắng đang giấy dụa trong nước.
Phong Thùy Bích nuôi nó trắng trẻo mập mập, chiều chuộng hơn người, căn bản không biết bơi lội, đang giãy dụa loạn xạ.
“Đừng hoảng hốt, chị sẽ vớt nó cho em.” Cố Tuyết Trinh đưa tay xoa đầu đứa bé.
Dứt lời cô lập tức xoay người vớt con chó trắng đó, Bối Bối bám chặt lấy cô không ngừng nhìn quanh.
Chó con vùng vẫy một hồi, nên đã trôi ra khá xa.
Cố Tuyết Trinh duỗi cánh tay qua nhưng không với tới được.
Trong lòng không khỏi cũng nóng nảy theo.
Đứa bé gái cũng không ngừng với người khua tay.
Cảnh hai người ở cùng một chỗ rơi vào
mắt người khác có gì đó không hợp lý.
Phong Thùy Nhung bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức sợ hết hồn, la to lên: “Hai người đang làm gì thế?”
Cô ta hét lên làm Bối Bối giật mình, cơ thể đang không đứng vững, lảo đảo ngã nhào vào hồ nhân tạo. Cố Tuyết Trinh thấy thế vội vàng giữ lấy, nào ngờ tay vừa dính vào nước hết sức trơn trượt nên không giữ được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook