Con Dâu Của Nhà Giàu
Chương 230: Không có khả năng hại cô

“Ủa, sao cô lại thay một bộ quần áo khác rồi?”

Anh ta kinh ngạc nhìn Cố Tuyết Trâm.

Cố Tuyết Trâm nghe thấy thì lại hoảng sợ hơn.

Bởi vì lời nói này để cô ta ý thức được có lẽ là Cố Tuyết Trinh cũng đang ở bữa tiệc này.

Cô ta nhìn về phía Mộ Kình, rồi lại nhìn về phía Phong Diệp Chương.

Đúng lúc gặp phải đôi mắt u ám của Phong Diệp Chương, trong lòng thầm than không tốt rồi.

Cô ta đè xuống sự khẩn trương ở trong lòng, ra vẻ bình tĩnh mà nói: “Lúc nãy không cẩn thận làm bẩn, cho nên thay một bộ khác.”

Mộ Kình nghe vậy thì cũng không suy nghĩ gì nhiều, ngược lại là Phong Diệp Chương lại kỳ quái nhìn Cố Tuyết Trâm.

Mà cảnh tượng này cũng đã bị bọn người Cố Tuyết Trinh nấp ở trong chỗ tối nhìn thấy.

Trong phút chốc, cả người của cô đều căng thẳng.

Cô rất sợ Cố Tuyết Trâm làm lộ ra.

Dù sao thì loại cao ngạo từ trong xương tủy của Cố Tuyết Trâm là thứ mà cô không thể học được, cũng không có.

Mà tính cách của cô thì dịu dàng ngoan ngoãn, đúng lúc cũng là cái mà Cố Tuyết Trâm không có.

Có thể nói chỉ cần là người đã từng gặp bọn cô, vậy thì có thể phân biệt được hai người bọn họ từ tính cách.

Mà trên thực tế, Phong Diệp Chương quả thật đã có chỗ nghi ngờ.

Anh nhìn Cố Tuyết Trâm ở trước mặt, loại cảm giác kỳ lạ không hài hòa của lúc trước lại xuất hiện một lần nữa.

Giống như lúc nãy mới vừa nói, mỗi ngày anh và Cố Tuyết Trinh sớm chiều ở chung, sao lại không hiểu rõ tính cách của Cố Tuyết Trinh.

Nhưng mà tính cách của người trước mặt hiển nhiên khác xa với hiểu biết của anh.

Anh nghĩ đến những thứ này, không khỏi quan sát Cố Tuyết Trâm tỷ mỉ thêm.

Đáy mắt đen sâu thẳm không thấy đáy rơi ở trên người của Cố Tuyết Trâm, làm cho Cố Tuyết Trâm cảm thấy bất an.

Cô ta biết rõ người đàn ông này rất khôn khéo, lo lắng anh nhìn ra cái gì đó, không để ý gương mặt lạnh lùng của Phong Diệp Chương mà lôi kéo Mộ Kình, nói: “Không phải là anh nói tìm tôi có việc à, chúng ta đi qua bên kia nói đi.”

Dứt lời, ánh mắt của cô ta thoáng quét về phía Phong Diệp Chương, cũng không dám đối mặt với anh: “Vậy thì em còn có việc nha, anh cứ bận đi.”

Cô ta nói xong lời này, cũng mặc kệ Phong Diệp Chương có đồng ý hay không, lôi kéo Mộ Kình liền rời đi.

Đồng thời cô ta cũng đang tức giận oán trách Cố Tuyết Trinh ở trong lòng.

Người phụ nữ này đến đây tham gia bữa tiệc cũng không biết thông báo với cô ta một tiếng, thiếu chút nữa là hại cô ta bị bại lộ rồi.

Phong Diệp Chương nhìn hai người đã đi xa, lông mày nhíu chặt lại, loại cảm giác kỳ lạ ở trong lòng lại đột kích một lần nữa.

Trong lúc anh đang suy nghĩ mãi mà không có đáp án, Mộ Triều Ca bước tới.

Cô ta đưa mắt nhìn về phía bóng lưng đã đi xa, ra vẻ không biết mà dò hỏi: “Diệp Chương, sao vậy, sắc mặt của anh có vẻ rất không tốt.”

Phong Diệp Chương không muốn nhắc đến chuyện vừa rồi, thế là phủ nhận: “Không có việc gì.”

Anh nói, mắt thì lại nhìn về phía Cố Tuyết Trâm biến mất, chỉ ứng phó nói là đến đây chào hỏi đồng nghiệp.

Lại nói Cố Tuyết Trâm đi khỏi, thoát khỏi tầm mắt của Phong Diệp Chương thì lập tức dừng bước lại, thở hắt ra một hơi.

“Cô Cố, cô…”

Mộ Kình đang muốn hỏi lời nói lúc nãy của cô là có ý gì, nhưng mà lời còn chưa nói hết thì đã bị Cố Tuyết Trâm cắt ngang.

“Bụng của tôi có chút không thoải mái, tôi đi vào nhà vệ sinh đây, anh có việc gì thì đi giải quyết trước đi.”

Cô ta biết là người này quen biết với Cố Tuyết Trinh, cho nên tìm cái cớ tách ra với anh ta.

Mộ Kình nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Cố Tuyết Trâm, lông mày cau lại, vô thức muốn gọi người ta lại.

Nhưng mà qua mấy giây sau, trước mắt làm gì còn bóng dáng của Cố Tuyết Trâm nữa.

Trong lúc nhất thời, anh ta cảm thấy tối ngày hôm nay Cố Tuyết Trâm có chút kỳ lạ.

Cố Tuyết Trâm còn không biết là mình đã làm dấy lên nghi hoặc của hai người.

Sau khi cô ta ném Mộ Kình lại, liền bắt đầu đi tìm Cố Tuyết Trinh ở trong bữa tiệc.

Sau khi đã tìm hơn một phân nửa của bữa tiệc, rốt cuộc cô ta cũng đã tìm được Cố Tuyết Trinh đang đứng ở trong một nơi hẻo lánh không đáng chú ý tới.

Nhưng mà cô ta cũng không nhìn thấy Quý Phong Vận ở bên cạnh của Cố Tuyết Trinh.

Đang nghĩ đến thiếu chút nữa cô ta đã bị bại lộ mà làm hỏng toàn bộ kế hoạch bởi vì người phụ nữ này, lập tức nổi lên cơn giận.

“Tôi đã nói như thế nào hả? Đã kêu chị có hành động gì thì phải báo cáo để tôi chuẩn bị, chị có biết là lúc nãy thiếu chút nữa tôi để lộ rồi không?”

Cô ta nghiêm giọng trách mắng Cố Tuyết Trinh, hai hốc mắt mang theo ngọn lửa trừng lớn.

Cố Tuyết Trinh nghe thấy câu trách tội này, cũng đã hơi giận.

“Cô đã không muốn bị phát hiện rồi, vậy thì người nên trốn đi không phải là cô à? Đừng có quên lần này cô trở về đây là bí mật.”

Cố Tuyết Trâm bị lời nói này của cô chọc giận, trên mặt toàn là biểu cảm giận dữ.

“Ý của chị là tôi phá hoại kế hoạch?”

Cô ta cắn răng chất vấn, mang theo ý vị cảnh cáo.

Cố Tuyết Trinh nhíu mày, không biết phải trả lời như thế nào.

Bởi vì cô lo lắng là người phụ nữ này sẽ không quan tâm chuyện gì mà làm ầm ĩ lên.

Dù sao thì tính cách của Cố Tuyết Trâm vẫn luôn ngang ngược, cứng đầu.

Quý Phong Vận cũng nhận ra được mùi thuốc súng trong bầu không khí, đi ra từ trong chỗ tối.

“Này cô, mặc dù là tôi không biết hai người đang làm chuyện gì, nhưng mà có thể phân tích được từ trong ngôn ngữ của hai người. Giữa hai người đã đạt thành một loại hiệp nghị nào đó, người xuất hiện cũng chỉ có thể là Tuyết Trinh, mà cô là người muốn trốn tránh, đã như vậy thì cô càng không có lý do gì để chất vấn Tuyết Trinh, bởi vì đây là cô đã tự làm trái với lời hứa trước.”

Cố Tuyết Trâm nghe thấy âm thanh xa lạ, trong lòng giật mình, vô thức nhìn sang.

“Là anh!”

Cô ta lập tức nhận ra Quý Phong Vận, chợt nhớ đến những lời mà anh ta vừa mới nói, lập tức nổi giận.

“Cố Tuyết Trinh, chị quên là lúc trước đã đồng ý cái gì rồi à? Vậy mà chị lại để lộ bí mật.”

Cố Tuyết Trinh nghe nói như vậy, nghĩ thầm không tốt rồi.

Bởi vì lúc trước hợp tác với nhau, cô đã đồng ý với hai ba con nhà họ Cố sẽ không để cho người thứ tư biết chuyện này, nếu không thì coi như là làm trái với điều ước.

Nhưng mà bây giờ căn bản cũng không phải là cô làm trái với điều ước, mà là cô cũng không thể gánh vác nổi hậu quả khi làm trái với điều ước.

“Ai nói tôi đã làm lộ bí mật? Là Phong Vận tự mình phát hiện ra cô và tôi không phải là cùng một người.”

Cô cố ép mình tĩnh táo, phản bác lại.

Mà Quý Phong Vận cũng đã nhận thấy có điều gì đó không ổn, bước lên bênh vực: “Quả thật là do tôi đã phát hiện ra, không có liên quan gì với Tuyết Trinh. Nếu như cô lo lắng tôi sẽ nói ra thì cô cứ yên tâm đi, tôi không có khả năng hại Tuyết Trinh đâu.”

Cố Tuyết Trâm nghe nói như vậy, hai mắt cổ quái nhìn chằm chằm vào Quý Phong Vận.

Quý Phong Vận cũng không thèm để ý, tùy ý để cho cô ta nhìn chăm chú.

Cố Tuyết Trâm thấy vậy, dường như là đã hiểu ra cái gì đó, hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo nói: “Tôi không quan tâm các người có mối quan hệ như thế nào, dù sao thì cũng đừng có làm hỏng chuyện của tôi. Còn nữa, ngày hôm nay tôi có chuyện cần phải ở lại đây, chị đi ra quán cà phê ở bên ngoài ngồi đi, chờ tôi làm xong việc rồi thì sẽ tới tìm chị thay quần áo.”

Cũng không phải là cô ta không muốn để Cố Tuyết Trinh rời đi, mà là Phong Diệp Chương đã nhìn thấy cô ta, vậy thì Cố Tuyết Trinh nhất định phải ở lại.

Nhất là lúc nãy cô ta còn buông ra một lời nói dối, cho nên phải diễn tròn vành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương