Con Dâu Của Nhà Giàu
-
Chương 220: Mua cho anh
Phong Diệp Chương nghe thấy Quý An cảm thán như vậy, không khỏi cười một tiếng.
“Ai có thể đoán trước được chuyện cuộc đời chứ.”
Quý An nghe vậy, đáy mắt lướt qua một tia u ám, cười nói: “Nói cũng phải, thế sự vô thường mà.”
Cô ta nói xong lại chuyển mắt nhìn về phía Cố Tuyết Trinh đang ngồi im lặng ở bên cạnh, trêu đùa: “Được rồi, nếu cô Cố đã trở về thì tôi cũng không quấy rầy hai người nữa, chuyện cậu nói vừa rồi tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Dứt lời, cô ta đứng dậy định rời đi.
Phong Diệp Chương cũng không hề giữ lại, gật đầu nói: “Vậy tôi chờ tin tức tốt của chị.”
Quý An gật đầu, quay người rời đi.
Sau khi cô ta rời đi rồi, Cố Tuyết Trinh vừa trở lại vị trí của mình liền nghe Phong Diệp Chương chủ động kể lại câu chuyện trước đó của bọn họ.
“Trước đó tôi nhận được thông tin biết được gần đây Quý An dự định về nước phát triển sự nghệp cho nên muốn lôi kéo cô ta về công ty, em không có ý kiến gì chứ?”
Cố Tuyết Trinh sửng sốt, thấy anh rõ ràng đang trưng cầu ý kiến của cô, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp.
Rõ ràng là anh đang lo lắng cô suy nghĩ linh tinh.
“Em không có ý kiến gì, có Quý tiền bối gia nhập sẽ vô cùng có lợi cho sự phát triển của công ty chúng ta, phải biết là đang có không ít công ty đang tranh giành Quý tiền bối tới mức vỡ đầu kia kìa.”
Cô mỉm cười đáp lại, nói ra ý kiến của mình.
Phong Diệp Chương lẳng lặng nhìn cô mấy giây, anh không nhìn thấy vẻ gượng ép trên gương mặt cô lúc này trong lòng mới thả lỏng, cười nói: “Em không có ý kiến gì thì tốt rồi.”
Cố Tuyết Trinh nghe anh nói như thế, không nhịn được bật cười.
“Vì sự phát triển của công ty, sao em lại có ý kiến gì chứ?”
Phong Diệp Chương gật đầu, tỏ ra là mình đã cả nghĩ quá rồi.
Sau đó hai người dùng cơm xong, cũng không vội trở về.
Cố Tuyết Trinh ăn quá no nên định đi dạo chơi cho tiêu bớt cơm.
Phong Diệp Chương không có ý kiến, bởi vì chuyện sáng nay cho nên anh cũng không muốn về nhà sớm như vậy.
Hai người nắm tay nhau đi dạo ở ven đường giống như một đôi vợ chồng già đã kết hôn nhiều năm khiến Cố Tuyết Trinh hơi xúc động.
Cô nhìn bóng lưng cao lớn của Phong Diệp Chương, trái tim yên lặng lại rung động thêm lần nữa.
“Em đang nhìn gì vậy?”
Phong Diệp Chương phát hiện ra ánh mắt của cô, hơi nghiêng đầu qua hỏi thăm.
Cố Tuyết Trinh hoàn hồn, vội vàng thu ánh mắt lại, cúi đầu xuống che dấu tình ý trong lòng.
“À, em không nhìn gì cả?”
Cô hơi căng thẳng mở miệng.
Phong Diệp Chương nhíu mày, giống như cười mà không phải cười nhìn cô.
“Thật sao?”
Cố Tuyết Trinh thấy anh không tin mình nhưng cô cũng không biết phải nói thế nào nên dứt khoát chuyển mắt ra nhìn xung quanh, thấy không ít cửa hàng bán quần áo có kiểu mới, liền nói sang chuyện khác: “Sắp chuyển mùa rồi, chúng ta đi xem quần áo một chút đi.”
Dứt lời, cô cũng không cho Phong Diệp Chương cơ hội từ chối, mang theo anh đi vào cửa hàng bán quần áo.
Tất nhiên là Phong Diệp Chương nhìn ra cô đang trốn tránh, anh cười khẽ một tiếng, ngược lại cũng không tiếp tục truy hỏi nữa mà đi cùng cô vào cửa hàng bán quần áo.
Có lẽ thích mua sắm chưng diện là bản chất của phụ nữ, Cố Tuyết Trinh đi vào cửa hàng kia không bao lâu sau đã quên hết những quẫn bách vừa rồi.
Mà lúc này Phong Diệp Chương cũng thay đổi suy nghĩ vừa rồi của mình.
Anh thấy Cố Tuyết Trinh đang tràn đầy phấn khởi như vậy liền không nhịn được phỏng đoán, có lẽ vừa rồi cô đề nghị cùng anh đi dạo phố không phải vì tránh anh mà là không nhịn nổi.
Theo tư liệu có nói, trước kia người phụ nữ này vô cùng thích mua sắm.
Từ lúc anh trở về cũng sắp ba tháng rồi nhưng chưa từng thấy cô đi dạo phố, hiển nhiên lúc này đã không nhẫn nại được nữa.
Cố Tuyết Trinh cũng không biết ý nghĩ trong lòng Phong Diệp Chương.
Lúc này cô đã lên kế hoạch rõ ràng cho bản thân là chỉ mua hai bộ quần áo mới theo mùa, kết quả đi ngang qua khu bán quần áo nam, sau khi quét mắt nhìn vào bên trong liền không đi nổi nữa.
“Chúng ta vào xem đi.”
Cô lôi kéo Phong Diệp Chương đi vào.
Đặc biệt là khi nhìn thấy mấy bộ quần áo ở trong tủ lại càng không nhịn được giơ tay ướm lên người Phong Diệp Chương.
“Cái này thế nào?”
Cô cầm một chiếc áo lông nhã nhặn giơ ra trước mặt Phong Diệp Chương.
Nhân viên cửa hàng thấy hai người ăn mặc vô cùng tinh xảo liền biết đây là người có tiền, lập tức tiến lên chào hàng.
“Chào cô, ánh mắt của cô thật tốt, đây là món đồ hot nhất hiện tại của cửa hàng chúng tôi, có muốn để anh đây thử một chút không?”
Cố Tuyết Trinh vô thức nhìn về phía Phong Diệp Chương, trong mắt có mong muốn rõ ràng.
Phong Diệp Chương kinh ngạc nhíu mày lại.
Hiển nhiên là người phụ nữ này không biết trước giờ quần áo của anh đều được đặt may riêng ở nước ngoài.
Mà trên thực tế, quả thực là Cố Tuyết Trinh cũng hoàn toàn không biết, cô thấy quần áo đẹp liền muốn chọn cho Phong Diệp Chương có vóc người đẹp bẩm sinh này mấy bộ.
Nhưng cô thấy Phong Diệp Chương rất lâu vẫn không phản ứng, sự kỳ vọng ở đáy mắt dần dần tiêu tan đi, cũng bình tĩnh lại.
“Ừm, xin lỗi…”
Ngay lúc cô định đem quần áo đưa trả lại cho nhân viên cửa hàng thì Phong Diệp Chương lại đánh gãy lời cô, đồng thời cầm lấy quần áo trên tay cô, trầm giọng nói: “Để tôi đi thử, ở đây chờ tôi nhé.”
Dứt lời, anh quay người đi về phía phòng thay đồ.
Cố Tuyết Trinh nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi của anh, rất lâu sau mới phản ứng lại được, nụ cười vừa biến mất trên mặt lại nở ra, so với trước đó càng thêm xán lạn hơn.
Cô đi tới khu vực chờ, đợi Phong Diệp Chương thay quần áo xong đi ra.
Không bao lâu sau, cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, còn nghe thấy tiếng hít vào của toàn bộ nhân viên của cửa hàng.
“Đẹp trai quá!”
“Quả thực chính là phiên bản đời thực của Tổng giám đốc bá đạo mà, tại sao lại có người đẹp trai như vậy chứ?”
“Không được, tôi sắp ngất rồi.”
Bốn phía không ngừng vang lên tiếng bàn tán của nhân viên cửa hàng.
Cố Tuyết Trinh thấy các cô không có ác ý mà chỉ đơn thuần thưởng thức Phong Diệp Chương nên không hề khó chịu, ngược lại còn cảm thấy tự hào và đắc ý.
Bởi vì người đàn ông các cô ấy đang ngưỡng mộ là chồng của cô.
Nghĩ như vậy, trong đôi mắt cô chứa đầy sự dịu dàng nhìn về phía Phong Diệp Chương.
Chỉ thấy người đàn ông trước mặt đã thay bộ âu phục cũ ra, đổi sang một chiếc áo sơ mi len và quần âu.
Khuôn mặt vốn lạnh lùng cùng với sự thay đổi này cũng trở nên nhu hòa hơn không ít, khí chất mạnh mẽ quanh người cũng được kiềm chế bớt lại, ít đi một phần sắc bén, nhiều một chút lười biếng.
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy không khỏi ngây người.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phong Diệp Chương mặc trang phục kiểu khác, có thể nói hoàn toàn là hai phong cách khác biệt.
Phong Diệp Chương cũng thấy cô ngây người, nhìn đáy mắt cô chỉ in bóng dáng của mình trái tim giống như được nhét đầy bông, vừa ấm áp lại vừa thỏa mãn.
“Nhìn được không?”
Anh đi đến trước mặt Cố Tuyết Trinh, thấp giọng hỏi thăm.
“Đẹp lắm!”
Cố Tuyết Trinh như bị mê hoặc, không chút nghĩ ngợi gật đầu trả lời.
Phong Diệp Chương thấy thế, ý cười nơi khóe miệng lần nữa mở rộng, ngước mắt nhìn về phía nhân viên cửa hàng đang đứng ở bên cạnh, dặn dò nói: “Đem tất cả quần áo mà cô ấy vừa xem qua gói hết lại cho tôi.”
Nhân viên cửa hàng sửng sốt, sau đó vội vàng đáp ứng.
“Vâng!”
Dứt lời, liền quay người đi đóng gói đồ.
Lúc này Cố Tuyết Trinh mới hoàn hồn lại, nhìn Phong Diệp Chương rầu rĩ nói: “Như vậy có phải là quá nhiều rồi không?”
Phải biết là vừa rồi cô đã xem qua không ít quần áo đâu.
Nếu mua hết chỗ đó về cộng thêm ở nhà nữa thì không biết phải tới ngày tháng năm nào mới mặc hết được.
Phong Diệp Chương nhìn vẻ do dự trong mắt cô, hơi nhíu mày lại.
Nghi ngờ trước đó lại lần nữa ập tới.
Dù sao trong tư liệu cũng đã nói rằng Cố Tuyết Trâm vô cùng thích mua sắm, chỉ hận không thể đem hết quần áo ở cửa hàng về nhà thôi.
Nhưng bây giờ người phụ nữ này lại sợ nhiều.
Anh không chút dấu vết nheo mắt lại, bật cười nói: “Mặc dù ở nhà nhiều quần áo nhưng đều không phải do em chọn, tôi muốn mặc đồ do em tự chọn cơ.
“Ai có thể đoán trước được chuyện cuộc đời chứ.”
Quý An nghe vậy, đáy mắt lướt qua một tia u ám, cười nói: “Nói cũng phải, thế sự vô thường mà.”
Cô ta nói xong lại chuyển mắt nhìn về phía Cố Tuyết Trinh đang ngồi im lặng ở bên cạnh, trêu đùa: “Được rồi, nếu cô Cố đã trở về thì tôi cũng không quấy rầy hai người nữa, chuyện cậu nói vừa rồi tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Dứt lời, cô ta đứng dậy định rời đi.
Phong Diệp Chương cũng không hề giữ lại, gật đầu nói: “Vậy tôi chờ tin tức tốt của chị.”
Quý An gật đầu, quay người rời đi.
Sau khi cô ta rời đi rồi, Cố Tuyết Trinh vừa trở lại vị trí của mình liền nghe Phong Diệp Chương chủ động kể lại câu chuyện trước đó của bọn họ.
“Trước đó tôi nhận được thông tin biết được gần đây Quý An dự định về nước phát triển sự nghệp cho nên muốn lôi kéo cô ta về công ty, em không có ý kiến gì chứ?”
Cố Tuyết Trinh sửng sốt, thấy anh rõ ràng đang trưng cầu ý kiến của cô, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp.
Rõ ràng là anh đang lo lắng cô suy nghĩ linh tinh.
“Em không có ý kiến gì, có Quý tiền bối gia nhập sẽ vô cùng có lợi cho sự phát triển của công ty chúng ta, phải biết là đang có không ít công ty đang tranh giành Quý tiền bối tới mức vỡ đầu kia kìa.”
Cô mỉm cười đáp lại, nói ra ý kiến của mình.
Phong Diệp Chương lẳng lặng nhìn cô mấy giây, anh không nhìn thấy vẻ gượng ép trên gương mặt cô lúc này trong lòng mới thả lỏng, cười nói: “Em không có ý kiến gì thì tốt rồi.”
Cố Tuyết Trinh nghe anh nói như thế, không nhịn được bật cười.
“Vì sự phát triển của công ty, sao em lại có ý kiến gì chứ?”
Phong Diệp Chương gật đầu, tỏ ra là mình đã cả nghĩ quá rồi.
Sau đó hai người dùng cơm xong, cũng không vội trở về.
Cố Tuyết Trinh ăn quá no nên định đi dạo chơi cho tiêu bớt cơm.
Phong Diệp Chương không có ý kiến, bởi vì chuyện sáng nay cho nên anh cũng không muốn về nhà sớm như vậy.
Hai người nắm tay nhau đi dạo ở ven đường giống như một đôi vợ chồng già đã kết hôn nhiều năm khiến Cố Tuyết Trinh hơi xúc động.
Cô nhìn bóng lưng cao lớn của Phong Diệp Chương, trái tim yên lặng lại rung động thêm lần nữa.
“Em đang nhìn gì vậy?”
Phong Diệp Chương phát hiện ra ánh mắt của cô, hơi nghiêng đầu qua hỏi thăm.
Cố Tuyết Trinh hoàn hồn, vội vàng thu ánh mắt lại, cúi đầu xuống che dấu tình ý trong lòng.
“À, em không nhìn gì cả?”
Cô hơi căng thẳng mở miệng.
Phong Diệp Chương nhíu mày, giống như cười mà không phải cười nhìn cô.
“Thật sao?”
Cố Tuyết Trinh thấy anh không tin mình nhưng cô cũng không biết phải nói thế nào nên dứt khoát chuyển mắt ra nhìn xung quanh, thấy không ít cửa hàng bán quần áo có kiểu mới, liền nói sang chuyện khác: “Sắp chuyển mùa rồi, chúng ta đi xem quần áo một chút đi.”
Dứt lời, cô cũng không cho Phong Diệp Chương cơ hội từ chối, mang theo anh đi vào cửa hàng bán quần áo.
Tất nhiên là Phong Diệp Chương nhìn ra cô đang trốn tránh, anh cười khẽ một tiếng, ngược lại cũng không tiếp tục truy hỏi nữa mà đi cùng cô vào cửa hàng bán quần áo.
Có lẽ thích mua sắm chưng diện là bản chất của phụ nữ, Cố Tuyết Trinh đi vào cửa hàng kia không bao lâu sau đã quên hết những quẫn bách vừa rồi.
Mà lúc này Phong Diệp Chương cũng thay đổi suy nghĩ vừa rồi của mình.
Anh thấy Cố Tuyết Trinh đang tràn đầy phấn khởi như vậy liền không nhịn được phỏng đoán, có lẽ vừa rồi cô đề nghị cùng anh đi dạo phố không phải vì tránh anh mà là không nhịn nổi.
Theo tư liệu có nói, trước kia người phụ nữ này vô cùng thích mua sắm.
Từ lúc anh trở về cũng sắp ba tháng rồi nhưng chưa từng thấy cô đi dạo phố, hiển nhiên lúc này đã không nhẫn nại được nữa.
Cố Tuyết Trinh cũng không biết ý nghĩ trong lòng Phong Diệp Chương.
Lúc này cô đã lên kế hoạch rõ ràng cho bản thân là chỉ mua hai bộ quần áo mới theo mùa, kết quả đi ngang qua khu bán quần áo nam, sau khi quét mắt nhìn vào bên trong liền không đi nổi nữa.
“Chúng ta vào xem đi.”
Cô lôi kéo Phong Diệp Chương đi vào.
Đặc biệt là khi nhìn thấy mấy bộ quần áo ở trong tủ lại càng không nhịn được giơ tay ướm lên người Phong Diệp Chương.
“Cái này thế nào?”
Cô cầm một chiếc áo lông nhã nhặn giơ ra trước mặt Phong Diệp Chương.
Nhân viên cửa hàng thấy hai người ăn mặc vô cùng tinh xảo liền biết đây là người có tiền, lập tức tiến lên chào hàng.
“Chào cô, ánh mắt của cô thật tốt, đây là món đồ hot nhất hiện tại của cửa hàng chúng tôi, có muốn để anh đây thử một chút không?”
Cố Tuyết Trinh vô thức nhìn về phía Phong Diệp Chương, trong mắt có mong muốn rõ ràng.
Phong Diệp Chương kinh ngạc nhíu mày lại.
Hiển nhiên là người phụ nữ này không biết trước giờ quần áo của anh đều được đặt may riêng ở nước ngoài.
Mà trên thực tế, quả thực là Cố Tuyết Trinh cũng hoàn toàn không biết, cô thấy quần áo đẹp liền muốn chọn cho Phong Diệp Chương có vóc người đẹp bẩm sinh này mấy bộ.
Nhưng cô thấy Phong Diệp Chương rất lâu vẫn không phản ứng, sự kỳ vọng ở đáy mắt dần dần tiêu tan đi, cũng bình tĩnh lại.
“Ừm, xin lỗi…”
Ngay lúc cô định đem quần áo đưa trả lại cho nhân viên cửa hàng thì Phong Diệp Chương lại đánh gãy lời cô, đồng thời cầm lấy quần áo trên tay cô, trầm giọng nói: “Để tôi đi thử, ở đây chờ tôi nhé.”
Dứt lời, anh quay người đi về phía phòng thay đồ.
Cố Tuyết Trinh nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi của anh, rất lâu sau mới phản ứng lại được, nụ cười vừa biến mất trên mặt lại nở ra, so với trước đó càng thêm xán lạn hơn.
Cô đi tới khu vực chờ, đợi Phong Diệp Chương thay quần áo xong đi ra.
Không bao lâu sau, cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, còn nghe thấy tiếng hít vào của toàn bộ nhân viên của cửa hàng.
“Đẹp trai quá!”
“Quả thực chính là phiên bản đời thực của Tổng giám đốc bá đạo mà, tại sao lại có người đẹp trai như vậy chứ?”
“Không được, tôi sắp ngất rồi.”
Bốn phía không ngừng vang lên tiếng bàn tán của nhân viên cửa hàng.
Cố Tuyết Trinh thấy các cô không có ác ý mà chỉ đơn thuần thưởng thức Phong Diệp Chương nên không hề khó chịu, ngược lại còn cảm thấy tự hào và đắc ý.
Bởi vì người đàn ông các cô ấy đang ngưỡng mộ là chồng của cô.
Nghĩ như vậy, trong đôi mắt cô chứa đầy sự dịu dàng nhìn về phía Phong Diệp Chương.
Chỉ thấy người đàn ông trước mặt đã thay bộ âu phục cũ ra, đổi sang một chiếc áo sơ mi len và quần âu.
Khuôn mặt vốn lạnh lùng cùng với sự thay đổi này cũng trở nên nhu hòa hơn không ít, khí chất mạnh mẽ quanh người cũng được kiềm chế bớt lại, ít đi một phần sắc bén, nhiều một chút lười biếng.
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy không khỏi ngây người.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phong Diệp Chương mặc trang phục kiểu khác, có thể nói hoàn toàn là hai phong cách khác biệt.
Phong Diệp Chương cũng thấy cô ngây người, nhìn đáy mắt cô chỉ in bóng dáng của mình trái tim giống như được nhét đầy bông, vừa ấm áp lại vừa thỏa mãn.
“Nhìn được không?”
Anh đi đến trước mặt Cố Tuyết Trinh, thấp giọng hỏi thăm.
“Đẹp lắm!”
Cố Tuyết Trinh như bị mê hoặc, không chút nghĩ ngợi gật đầu trả lời.
Phong Diệp Chương thấy thế, ý cười nơi khóe miệng lần nữa mở rộng, ngước mắt nhìn về phía nhân viên cửa hàng đang đứng ở bên cạnh, dặn dò nói: “Đem tất cả quần áo mà cô ấy vừa xem qua gói hết lại cho tôi.”
Nhân viên cửa hàng sửng sốt, sau đó vội vàng đáp ứng.
“Vâng!”
Dứt lời, liền quay người đi đóng gói đồ.
Lúc này Cố Tuyết Trinh mới hoàn hồn lại, nhìn Phong Diệp Chương rầu rĩ nói: “Như vậy có phải là quá nhiều rồi không?”
Phải biết là vừa rồi cô đã xem qua không ít quần áo đâu.
Nếu mua hết chỗ đó về cộng thêm ở nhà nữa thì không biết phải tới ngày tháng năm nào mới mặc hết được.
Phong Diệp Chương nhìn vẻ do dự trong mắt cô, hơi nhíu mày lại.
Nghi ngờ trước đó lại lần nữa ập tới.
Dù sao trong tư liệu cũng đã nói rằng Cố Tuyết Trâm vô cùng thích mua sắm, chỉ hận không thể đem hết quần áo ở cửa hàng về nhà thôi.
Nhưng bây giờ người phụ nữ này lại sợ nhiều.
Anh không chút dấu vết nheo mắt lại, bật cười nói: “Mặc dù ở nhà nhiều quần áo nhưng đều không phải do em chọn, tôi muốn mặc đồ do em tự chọn cơ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook