Con Dâu Của Nhà Giàu
-
Chương 214: Hận không thể xé cô ra
Cố Tuyết Trinh cũng không biết suy nghĩ của Lục Kim Yến.
Sau khi cô đi theo với Phong Diệp Chương rời khỏi thì cũng không nói một lời.
Phong Diệp Chương nhận ra được người ở bên cạnh trầm mặc, không khỏi nhìn cô một cái.
“Sao vậy, em không thoải mái hả?”
Cố Tuyết Trinh hoàn hồn lại nhìn anh.
“Không có.”
Cô giả bộ như là không có việc gì, yếu ớt đáp lại.
Nhưng trên thực tế thì trong lòng của cô rất không thoải mái.
Nhưng mà cô lại không có tư cách để biểu lộ ra ngoài.
Nói trắng ra thì là từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ là một người ngoài mà thôi.
Cô cũng không phải là Cố Tuyết Trâm chân chính, xảy ra chuyện như vậy, cô ngoại trừ việc xem mình là Cố Tuyết Trâm mà ứng phó, còn lại thì không có tư cách gì.
Chứ đừng nói là việc chất vấn Phong Diệp Chương rằng Lục Kim Yến có thực sự mang thai con của anh hay không.
Trong lòng của cô hiểu lập trường của mình rất rõ, nhưng mà chính là nhịn không được lại cảm thấy khó chịu.
Nhất là trong lòng của cô dường như đã không nghe theo sự khống chế của cô nữa, không biết là bắt đầu từ khi nào, cô liền dần dần chú ý đến tất cả những thứ liên quan đến người đàn ông này.
Lúc đầu cô ý thức được nó, nhưng mà cô cũng không để ở trong lòng, bởi vì cô có lòng tự tin là mình có thể khống chế tốt trái tim của mình, nhưng mà kết quả lại là…
Trong lúc Cố Tuyết Trinh đang tâm hoảng ý loạn phát hiện ra suy nghĩ chân thật ở trong lòng của mình, Phong Diệp Chương thấy cô đang ngẩn người, không khỏi đưa tay ra chạm vào cô.
“Tuyết Trâm…”
Kết quả anh còn chưa nói xong, Cố Tuyết Trinh lại như phản xạ có điều kiện giật nảy mình, trong mắt có kháng cự.
Mặc dù cô thu lại rất nhanh, nhưng mà vẫn bị Phong Diệp Chương bắt được.
Phong Diệp Chương lập tức sa sầm mặt, lạnh giọng hỏi: “Em có ý gì chứ?”
Cố Tuyết Trinh thấy thế, trái tim không khỏi siết chặt.
“Em không có ý gì khác hết, lúc nãy em đang suy nghĩ một vài chuyện, anh lại quá đột ngột em cũng chỉ là phản ứng bị hù dọa theo bản năng.”
Cô kiên trì giải thích, Phong Diệp Chương nặng nề nhìn cô, dường như đang phân tích lời nói của cô là thật hay giả.
Cố Tuyết Trinh cố gắng để cho mình bình tĩnh, tùy ý anh dò xét.
Phong Diệp Chương nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng không nói gì, nhếch môi tiếp tục lái xe.
Cố Tuyết Trinh thấy vậy, nhịn không được mà thở một hơi nhẹ nhõm.
Chờ đến lúc hai người trở lại biệt thự ở ven biển, bởi vì chuyện của lúc trước, Cố Tuyết Trinh có chút mệt mỏi mà nói: “Em hơi mệt rồi, em về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
Cô nói xong thì cũng mặc kệ Phong Diệp Chương có thái độ như thế nào, trực tiếp đi lên lầu.
Phong Diệp Chương nhìn bóng lưng rời đi của cô, vẻ mặt khó lường, hai mắt nheo lại.
Thật ra thì sau khi bước ra khỏi nhà họ Phong, anh liền cảm giác được Cố Tuyết Trinh không đúng, nhưng mà cụ thể không đúng như thế nào thì anh lại không nói ra được.
Cuối cùng anh cũng chỉ có thể đè ép tất cả kỳ lạ ở trong lòng, đi theo sát cô bước lên lầu.
…
Ngày hôm sau, Cố Tuyết Trinh cũng không đến công ty.
Bởi vì tình huống hiện tại của cô không thể để cho cô chuyên tâm làm việc được.
Cô nhìn căn nhà trống rỗng, dường như là nơi nào cũng có ký ức liên quan đến Phong Diệp Chương.
Mà những ký ức này đang chèn ép khiến cho cô sắp thở không nổi.
Cô biết là lúc này mình xảy ra một vài vấn đề, cô cần có một môi trường bình tĩnh để xoa dịu bản thân.
Dường như là ngay lập tức nghĩ đến mẹ của mình.
Cô lấy điện thoại di động ra gọi qua cho Cố Hải Sâm.
“Tôi muốn gặp mẹ của tôi.”
Cô không nói nhảm, mở miệng liền nói thẳng ra yêu cầu của mình.
“Không phải là đã nói rồi hả, sau này ít đến bệnh viện đi.”
Cố Hải Sâm không kiên nhẫn từ chối, đang muốn tắt điện thoại lại bị lời nói tiếp theo của Cố Tuyết Trinh làm cho dừng lại.
“Tôi nhất định phải gặp được, nếu như ông không muốn để cho hợp tác của chúng ta thất bại, tốt nhất đừng ngăn cản tôi.”
Đây là lần đầu tiên Cố Hải Sâm nghe thấy Cố Tuyết Trinh dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để yêu cầu.
Ông ta suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đồng ý.
Dù sao thì ông ta cũng không thể để cho Cố Tuyết Trinh thất bại được, nếu không thì tổn hại nhất chính là tương lai của Tuyết Trâm.
“Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ cho người đến đón cô.”
Cố Tuyết Trinh không muốn phải đợi thêm một ngày, nhưng mà vẫn đồng ý.
Cũng may là ngày hôm sau, Cố Hải Sâm đúng hẹn cho người tới đón cô.
Nửa tiếng đồng hồ sau cô đến bệnh viện, cô gặp được mẹ mình ở trong phòng bệnh.
“Các người đi ra ngoài đi.”
Cô nghiêng đầu qua kêu người chăm sóc đi ra ngoài, tự mình chăm sóc cho vẻ ngoài của mẹ, đồng thời nói lời ở trong lòng ra.
“Mẹ ơi, mẹ nhất định phải khỏe lại, nếu không thì có lẽ con không có cách nào tiếp tục kiên trì nữa.”
Cô quan sát mẹ mình thật kỹ, cũng không biết có phải là nói ra lời nói đã cất kỹ ở trong lòng, lúc này cô đã bình tĩnh hơn so với hai ngày trước.
Cho dù như thế nào thì vì mẹ cô cũng đều sẽ kiên trì.
Cho dù là cuối cùng… cô đánh mất cả chính mình trong cuộc giao dịch này.
Cố Tuyết Trinh nghĩ thông suốt, bản thân cũng dần dần khôi phục tinh thần.
Cô ở bệnh viện cả một ngày, lúc này mới cho người đưa cô trở về.
Trên đường về, cô nhớ đến chuyện của Lục Kim Yến, không khỏi gọi điện thoại cho Cố Hải Sâm.
“Qua mấy ngày nữa chính là thời gian đi kiểm tra dna của Lục Kim Yến, ông có chủ ý gì không?”
Cố Hải Sâm hừ lạnh: “Yên tâm đi, tôi sẽ cho người sắp xếp.”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như vậy thì cũng yên tâm rồi.
Cô nghĩ có Cố Hải Sâm nhúng tay, cho dù bọn người Lục Kim Yến có muốn làm cái gì đi nữa thì cũng không thể dễ dàng như vậy được.
Mấy ngày tiếp theo sóng êm biển lặng, nhưng mà càng giống như là sự yên tĩnh trước khi cơn giông tố ập tới.
Ngày hôm nay, cuối cùng cũng đã đến thời gian kiểm tra của Lục Kim Yến.
Có thể nói là nhà họ Lục và nhà họ Phong cực kỳ coi trọng.
Dưới sự thúc giục của hai nhà, Phong Diệp Chương cũng dẫn theo Cố Tuyết Trinh trở về nhà họ Phong, đi theo đám người của bọn họ vào bệnh viện.
Về phần bệnh viện này là do bà Phong đã chỉ định
Ngay từ đầu, Cố Tuyết Trinh đã không biết, sau khi biết được nhịn không được mà nhíu mày.
Cô chưa quên chuyện kiểm tra lúc trước, lo lắng là bà Phong lại gây rắc rối.
Nghĩ như vậy, cô bất an nhìn Phong Diệp Chương.
“Ở trong này sẽ có vấn đề gì hay không vậy?”
Phong Diệp Chương nhìn cô một cái, lại quét mắt nhìn về phía đám người bà Phong, cuối cùng ánh mắt rơi ở trên người của Lục Kim Yến, đáy mắt một mảnh u ám.
Cả nửa ngày sau, anh mới thu hồi tầm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu.”
Cố Tuyết Trinh thấy anh nói rất bình tĩnh, cũng có dự định trước rồi, nghĩ rằng anh có biện pháp để ứng phó, lập tức yên tâm không ít.
Nhưng mà cô vẫn còn có chút lo lắng, dù sao thì Lục Kim Yến vẫn còn có bà Phong là người vì mục đích mà không từ thủ đoạn.
Cô lo lắng là hai người này một kế không thành thì lại nghĩ ra kế khác.
Đương nhiên Phong Diệp Chương đều nhìn biểu cảm trên mặt của cô ở trong mắt, biết là cô đang lo lắng, không khỏi đưa tay qua kéo cô lại.
“Tất cả đã có tôi rồi, không cần phải lo lắng.”
Anh trầm giọng nói làm cho Cố Tuyết Trinh vì đó mà sửng sờ, kinh ngạc nhìn anh, cả nửa ngày sau mới phản ứng được, người đàn ông này đang an ủi cô.
“Em biết rồi.”
Cô nhịn không được mà cong môi lên, ngọt ngào đáp lại.
Lại không biết rằng nụ cười này của cô lại kích thích Lục Kim Yến dữ dội.
Cô ta đi ở sau lưng của hai người bọn họ, thu hết tất cả các hành động của hai người bọn họ vào trong mắt, cảm giác đố kỵ trong lòng càng bùng cháy hơn, cô ta hận không thể xé Cố Tuyết Trinh ra.
Nhưng mặc dù là tức giận, trong lòng thì lại mang theo bất an.
Đặc biệt là lúc nãy phát giác được ánh mắt của anh Diệp Chương nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng đó dường như là xem thấu cô ta, khiến cho cô ta thấp thỏm không thôi.
Thậm chí khiến cho cô ta có một loại cảm giác anh Diệp Chương đã biết hết kế hoạch của cô ta.
Cô ta lắc đầu mạnh, bỏ tất cả những suy nghĩ không thực tế này ra sau đầu.
Không nói tới việc kế hoạch lần này khéo léo vô cùng, anh Diệp Chương căn bản cũng không thể nào biết được.
Cô ta cũng quyết không cho phép kế hoạch bị thất bại.
Nghĩ như vậy, trong mắt của cô ta lóe lên kiên định.
Sau khi cô đi theo với Phong Diệp Chương rời khỏi thì cũng không nói một lời.
Phong Diệp Chương nhận ra được người ở bên cạnh trầm mặc, không khỏi nhìn cô một cái.
“Sao vậy, em không thoải mái hả?”
Cố Tuyết Trinh hoàn hồn lại nhìn anh.
“Không có.”
Cô giả bộ như là không có việc gì, yếu ớt đáp lại.
Nhưng trên thực tế thì trong lòng của cô rất không thoải mái.
Nhưng mà cô lại không có tư cách để biểu lộ ra ngoài.
Nói trắng ra thì là từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ là một người ngoài mà thôi.
Cô cũng không phải là Cố Tuyết Trâm chân chính, xảy ra chuyện như vậy, cô ngoại trừ việc xem mình là Cố Tuyết Trâm mà ứng phó, còn lại thì không có tư cách gì.
Chứ đừng nói là việc chất vấn Phong Diệp Chương rằng Lục Kim Yến có thực sự mang thai con của anh hay không.
Trong lòng của cô hiểu lập trường của mình rất rõ, nhưng mà chính là nhịn không được lại cảm thấy khó chịu.
Nhất là trong lòng của cô dường như đã không nghe theo sự khống chế của cô nữa, không biết là bắt đầu từ khi nào, cô liền dần dần chú ý đến tất cả những thứ liên quan đến người đàn ông này.
Lúc đầu cô ý thức được nó, nhưng mà cô cũng không để ở trong lòng, bởi vì cô có lòng tự tin là mình có thể khống chế tốt trái tim của mình, nhưng mà kết quả lại là…
Trong lúc Cố Tuyết Trinh đang tâm hoảng ý loạn phát hiện ra suy nghĩ chân thật ở trong lòng của mình, Phong Diệp Chương thấy cô đang ngẩn người, không khỏi đưa tay ra chạm vào cô.
“Tuyết Trâm…”
Kết quả anh còn chưa nói xong, Cố Tuyết Trinh lại như phản xạ có điều kiện giật nảy mình, trong mắt có kháng cự.
Mặc dù cô thu lại rất nhanh, nhưng mà vẫn bị Phong Diệp Chương bắt được.
Phong Diệp Chương lập tức sa sầm mặt, lạnh giọng hỏi: “Em có ý gì chứ?”
Cố Tuyết Trinh thấy thế, trái tim không khỏi siết chặt.
“Em không có ý gì khác hết, lúc nãy em đang suy nghĩ một vài chuyện, anh lại quá đột ngột em cũng chỉ là phản ứng bị hù dọa theo bản năng.”
Cô kiên trì giải thích, Phong Diệp Chương nặng nề nhìn cô, dường như đang phân tích lời nói của cô là thật hay giả.
Cố Tuyết Trinh cố gắng để cho mình bình tĩnh, tùy ý anh dò xét.
Phong Diệp Chương nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng không nói gì, nhếch môi tiếp tục lái xe.
Cố Tuyết Trinh thấy vậy, nhịn không được mà thở một hơi nhẹ nhõm.
Chờ đến lúc hai người trở lại biệt thự ở ven biển, bởi vì chuyện của lúc trước, Cố Tuyết Trinh có chút mệt mỏi mà nói: “Em hơi mệt rồi, em về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
Cô nói xong thì cũng mặc kệ Phong Diệp Chương có thái độ như thế nào, trực tiếp đi lên lầu.
Phong Diệp Chương nhìn bóng lưng rời đi của cô, vẻ mặt khó lường, hai mắt nheo lại.
Thật ra thì sau khi bước ra khỏi nhà họ Phong, anh liền cảm giác được Cố Tuyết Trinh không đúng, nhưng mà cụ thể không đúng như thế nào thì anh lại không nói ra được.
Cuối cùng anh cũng chỉ có thể đè ép tất cả kỳ lạ ở trong lòng, đi theo sát cô bước lên lầu.
…
Ngày hôm sau, Cố Tuyết Trinh cũng không đến công ty.
Bởi vì tình huống hiện tại của cô không thể để cho cô chuyên tâm làm việc được.
Cô nhìn căn nhà trống rỗng, dường như là nơi nào cũng có ký ức liên quan đến Phong Diệp Chương.
Mà những ký ức này đang chèn ép khiến cho cô sắp thở không nổi.
Cô biết là lúc này mình xảy ra một vài vấn đề, cô cần có một môi trường bình tĩnh để xoa dịu bản thân.
Dường như là ngay lập tức nghĩ đến mẹ của mình.
Cô lấy điện thoại di động ra gọi qua cho Cố Hải Sâm.
“Tôi muốn gặp mẹ của tôi.”
Cô không nói nhảm, mở miệng liền nói thẳng ra yêu cầu của mình.
“Không phải là đã nói rồi hả, sau này ít đến bệnh viện đi.”
Cố Hải Sâm không kiên nhẫn từ chối, đang muốn tắt điện thoại lại bị lời nói tiếp theo của Cố Tuyết Trinh làm cho dừng lại.
“Tôi nhất định phải gặp được, nếu như ông không muốn để cho hợp tác của chúng ta thất bại, tốt nhất đừng ngăn cản tôi.”
Đây là lần đầu tiên Cố Hải Sâm nghe thấy Cố Tuyết Trinh dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để yêu cầu.
Ông ta suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đồng ý.
Dù sao thì ông ta cũng không thể để cho Cố Tuyết Trinh thất bại được, nếu không thì tổn hại nhất chính là tương lai của Tuyết Trâm.
“Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ cho người đến đón cô.”
Cố Tuyết Trinh không muốn phải đợi thêm một ngày, nhưng mà vẫn đồng ý.
Cũng may là ngày hôm sau, Cố Hải Sâm đúng hẹn cho người tới đón cô.
Nửa tiếng đồng hồ sau cô đến bệnh viện, cô gặp được mẹ mình ở trong phòng bệnh.
“Các người đi ra ngoài đi.”
Cô nghiêng đầu qua kêu người chăm sóc đi ra ngoài, tự mình chăm sóc cho vẻ ngoài của mẹ, đồng thời nói lời ở trong lòng ra.
“Mẹ ơi, mẹ nhất định phải khỏe lại, nếu không thì có lẽ con không có cách nào tiếp tục kiên trì nữa.”
Cô quan sát mẹ mình thật kỹ, cũng không biết có phải là nói ra lời nói đã cất kỹ ở trong lòng, lúc này cô đã bình tĩnh hơn so với hai ngày trước.
Cho dù như thế nào thì vì mẹ cô cũng đều sẽ kiên trì.
Cho dù là cuối cùng… cô đánh mất cả chính mình trong cuộc giao dịch này.
Cố Tuyết Trinh nghĩ thông suốt, bản thân cũng dần dần khôi phục tinh thần.
Cô ở bệnh viện cả một ngày, lúc này mới cho người đưa cô trở về.
Trên đường về, cô nhớ đến chuyện của Lục Kim Yến, không khỏi gọi điện thoại cho Cố Hải Sâm.
“Qua mấy ngày nữa chính là thời gian đi kiểm tra dna của Lục Kim Yến, ông có chủ ý gì không?”
Cố Hải Sâm hừ lạnh: “Yên tâm đi, tôi sẽ cho người sắp xếp.”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như vậy thì cũng yên tâm rồi.
Cô nghĩ có Cố Hải Sâm nhúng tay, cho dù bọn người Lục Kim Yến có muốn làm cái gì đi nữa thì cũng không thể dễ dàng như vậy được.
Mấy ngày tiếp theo sóng êm biển lặng, nhưng mà càng giống như là sự yên tĩnh trước khi cơn giông tố ập tới.
Ngày hôm nay, cuối cùng cũng đã đến thời gian kiểm tra của Lục Kim Yến.
Có thể nói là nhà họ Lục và nhà họ Phong cực kỳ coi trọng.
Dưới sự thúc giục của hai nhà, Phong Diệp Chương cũng dẫn theo Cố Tuyết Trinh trở về nhà họ Phong, đi theo đám người của bọn họ vào bệnh viện.
Về phần bệnh viện này là do bà Phong đã chỉ định
Ngay từ đầu, Cố Tuyết Trinh đã không biết, sau khi biết được nhịn không được mà nhíu mày.
Cô chưa quên chuyện kiểm tra lúc trước, lo lắng là bà Phong lại gây rắc rối.
Nghĩ như vậy, cô bất an nhìn Phong Diệp Chương.
“Ở trong này sẽ có vấn đề gì hay không vậy?”
Phong Diệp Chương nhìn cô một cái, lại quét mắt nhìn về phía đám người bà Phong, cuối cùng ánh mắt rơi ở trên người của Lục Kim Yến, đáy mắt một mảnh u ám.
Cả nửa ngày sau, anh mới thu hồi tầm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu.”
Cố Tuyết Trinh thấy anh nói rất bình tĩnh, cũng có dự định trước rồi, nghĩ rằng anh có biện pháp để ứng phó, lập tức yên tâm không ít.
Nhưng mà cô vẫn còn có chút lo lắng, dù sao thì Lục Kim Yến vẫn còn có bà Phong là người vì mục đích mà không từ thủ đoạn.
Cô lo lắng là hai người này một kế không thành thì lại nghĩ ra kế khác.
Đương nhiên Phong Diệp Chương đều nhìn biểu cảm trên mặt của cô ở trong mắt, biết là cô đang lo lắng, không khỏi đưa tay qua kéo cô lại.
“Tất cả đã có tôi rồi, không cần phải lo lắng.”
Anh trầm giọng nói làm cho Cố Tuyết Trinh vì đó mà sửng sờ, kinh ngạc nhìn anh, cả nửa ngày sau mới phản ứng được, người đàn ông này đang an ủi cô.
“Em biết rồi.”
Cô nhịn không được mà cong môi lên, ngọt ngào đáp lại.
Lại không biết rằng nụ cười này của cô lại kích thích Lục Kim Yến dữ dội.
Cô ta đi ở sau lưng của hai người bọn họ, thu hết tất cả các hành động của hai người bọn họ vào trong mắt, cảm giác đố kỵ trong lòng càng bùng cháy hơn, cô ta hận không thể xé Cố Tuyết Trinh ra.
Nhưng mặc dù là tức giận, trong lòng thì lại mang theo bất an.
Đặc biệt là lúc nãy phát giác được ánh mắt của anh Diệp Chương nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng đó dường như là xem thấu cô ta, khiến cho cô ta thấp thỏm không thôi.
Thậm chí khiến cho cô ta có một loại cảm giác anh Diệp Chương đã biết hết kế hoạch của cô ta.
Cô ta lắc đầu mạnh, bỏ tất cả những suy nghĩ không thực tế này ra sau đầu.
Không nói tới việc kế hoạch lần này khéo léo vô cùng, anh Diệp Chương căn bản cũng không thể nào biết được.
Cô ta cũng quyết không cho phép kế hoạch bị thất bại.
Nghĩ như vậy, trong mắt của cô ta lóe lên kiên định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook