Con Dâu Của Nhà Giàu
-
Chương 209: Đừng làm mình bị thương
Lục Kim Yến nhận được lời đảm bảo của bà Phong, lập tức bật cười: “Vậy thì cảm ơn dì Minh, nhưng dì Minh đừng hung dữ với anh Diệp Chương.”
Bà Phong nghe thấy đến lúc này mà cô ta vẫn không quên nói giúp cho Phong Diệp Chương, cảm thấy rất hài lòng.
“Yên tâm đi, sẽ không để cháu khó xử.”
Bà ta an ủi mấy câu, sau đó lại nói thêm mấy câu nữa mới cúp điện thoại gọi cho Phong Diệp Chương.
“Chuyện gì?”
Rất nhanh, điện thoại đã có người nhận, giọng nói lạnh lùng của Phong Diệp Chương vang lên trong điện thoại.
“Chuyện gì? Con còn mặt mũi để hỏi mẹ sao?”
Bà Phong nghe thấy câu này của anh, lập tức cảm thấy không hài lòng, trách mắng: “Mẹ không quan tâm bây giờ con đang ở đâu, lập tức về nhà cho mẹ, Kim Yến đã đợi con ở nhà rất lâu rồi.”
Phong Diệp Chương nghe thấy câu này, trong mắt toàn là sự lạnh lùng.
“Con không bắt cô ta đợi.”
Bà Phong tức giận, nhưng nghĩ đến lời hứa của bà ta với Lục Kim Yến, vẫn cố gắng nén cơn giận: “Được, cho dù con không bắt con bé đợi, nhưng lúc này con cũng nên tan làm rồi, có phải nên trở về nhà cùng ăn cơm với người nhà không?”
Làm sao mà Phong Diệp Chương không biết dụng ý của bà ta khi nói như vậy, không cần suy nghĩ đã lập tức từ chối.
“Mẹ, con biết mẹ gọi điện thoại là có ý gì, nhưng con sẽ không đồng ý, ngôi nhà kia mẹ đã thích cho người khác ở, vậy con sẽ tặng cho mọi người, sau này con và Tuyết Trâm sẽ sống ở ngoài.”
Anh nói xong, không đợi bà Phong phản bác lại, trực tiếp cúp điện thoại.
Bà Phong nhìn chiếc điện thoại đã bị cúp, vô cùng tức giận.
Bà ta muốn gọi lại một lần nữa, nhưng Phong Diệp Chương đã tắt máy.
Cuối cùng không còn cách nào khác, bà Phong chỉ có thể nói thật cho Lục Kim Yến biết.
“Dì Minh, dì nói anh Diệp Chương dẫn Cố Tuyết Trâm ra ngoài sống?”
Lục Kim Yến không thể ngờ tới cô ta lên kế hoạch lâu như vậy mà lại có kết quả như thế này.
Cô ta cứ nghĩ là chỉ cần được sống trong nhà họ Phong, có thể ngày đêm ở chung cùng với anh Diệp Chương, bồi dưỡng tình cảm, để anh Diệp Chương thay đổi quan niệm với cô ta.
Nhưng cô ta trăm tính nghìn tính cũng không ngờ đến Phong Diệp Chương lại đưa con tiện nhân Cố Tuyết Trâm kia ra ngoài sống!
Đột nhiên, trong lòng cô ta dâng lên sự tức giận và không cam tâm.
Nhưng lúc đối mặt với Phong Diệp Chương, cô ta lại không biểu cảm ra ngoài, mà cố gắng gượng cười nói: “Dì Minh, cháu không sao, cháu có thể đợi anh Diệp Chương chấp nhận cháu.”
Bà Phong không hề biết suy nghĩ trong lòng cô ta.
Bà ta thấy Lục Kim Yến biết điều như vậy, đột nhiên có chút áy náy, vội vàng đảm bảo nhất định sẽ bắt Phong Diệp Chương trở về với cô ta.
Lục Kim Yến không để lời hứa của bà ta ở trong lòng, nói qua loa lấy lệ mấy câu sau đó liền cúp máy.
Sau khi cô ta cúp điện thoại, lập tức không che giấu được sự tức giận trong lòng.
Đặc biệt là nhìn thấy một bà đồ ăn vô cùng phong phú.
“A….”
“Loảng choảng.”
Cô ta tức giận hét lên, sau tiếng hét của cô ta còn có tiếng âm thanh của đồ sứ bị vỡ.
Chỉ thấy một phòng ăn vốn gọn ngàng ngăn nắp đã trở thành một mớ hỗn độn.
Mà Cố Tuyết Trinh lại không biết tất cả những chuyện này.
Cô đứng trong phòng khách nhìn Phong Diệp Chương cầm điện thoại, khuôn mặt u ám đi từ trong vườn về, lo lắng nói: “Là mẹ gọi điện đến sao?”
Phong Diệp Chương không nói gì, nhưng đáp án cũng đã rất rõ ràng.
Cố Tuyết Trinh thấy vậy, không cần đoán cũng biết hai người chắc chắn kết thúc cuộc nói chuyện trong tâm trạng không vui.
Cô nghĩ một lúc hỏi: “Chúng ta chuyển ra ngoài như vậy có phải là không được tốt lắm?”
Phong Diệp Chương ngước mắt lên nhìn cô, nhướng mày nói: “Lẽ nào em muốn anh trở về?”
Cố Tuyết Trinh sững sờ, lắc đầu theo bản năng.
“Đương nhiên là không rồi.”
Phong Diệp Chương hừ một tiếng: “Đã không muốn thì đừng hỏi mấy câu vô lý như vậy, sau này chúng ta sẽ sống ở đây.”
Cố Tuyết Trinh mím môi, không nói gì.
Cô bắt đầu đánh giá xung quanh, dù sao sau này cũng phải sống ở đây một khoảng thời gian.
“Ơ, trong tủ lại có nguyên liệu không?”
Lúc cô nhìn thấy bên trong tủ lạnh nhét đầy trái cây tươi, rau, thịt, không khỏi ngạc nhiên.
“Mặc dù ít khi đến đây, nhưng cũng có yêu cầu người giúp việc đến đây quét dọn định kỳ, mua đồ.”
Phong Diệp Chương nghe thấy lời nói của cô, đi qua.
Cố Tuyết Trinh lập tức sáng tỏ, không kiềm chế được mỉm cười nói: “Hóa ra là như vậy, bữa tối xem như là xong rồi.”
Cô nói xong, lật các nguyên liệu trong tủ lạnh.
“Chỉ có hai chúng ta, em làm ba món xào, nấu thêm canh, anh thấy thế nào?”
Cô giống như vô tình hỏi, nhưng lại khiến trái tim Phong Diệp Chương nóng lên.
“Em thấy làm như thế nào ổn thì cứ làm, anh không có ý kiến.”
Anh che giấu sự dịu dàng trong ánh mắt, khẽ nói.
Đương nhiên Cố Tuyết Trinh cũng phát hiện ra sự biến hóa trong mắt anh, đột nhiên sững sờ, trái tim đập như gõ trống.
Cô không thoải mái dời ánh mắt, khẽ ho nói: “Anh đi ra ngoài đợi em đi, lát nữa sẽ xào rau, ở đây mùi dầu khói rất nặng.”
Phong Diệp Chương thấy cô xấu hổ, trong lòng biết cô đang muốn đuổi mình ra ngoài.
“Được, anh đi ra ngoài trước, em chú ý một chút, đừng làm mình bị thương.”
Anh khẽ cười một tiếng, quay người đi ra ngoài.
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy bóng lưng rời đi của anh, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm.
Cô buộc mình phải bĩnh tĩnh, lúc này mới bắt đầu nấu bữa tối.
Ba món xào một món canh, trông không nhiều, nhưng vẫn tốn của cô không ít thời gian.
Nhưng thành quả cũng khiến cô rất hài lòng.
Cô đặt ba món ăn có đủ cả màu sắc hương vị lên bàn, sau đó đi gọi Phong Diệp Chương đến ăn cơm.”
“Bữa tối nấu xong rồi, có thể ăn rồi.”
Phong Diệp Chương nghe thấy vậy liền đi qua, lúc anh nhìn thấy ba món ăn tinh xảo đầy đủ màu sắc và hương thơm, trong mắt lóe lên một tia sáng.
“Hương vị không tồi.”
Anh ngồi xuống, nếm thử, nhướng mày khen ngợi.
Cố Tuyết Trinh thấy anh khen ngợi, trên mặt hiện lên ý cười.
Cô kiêu ngạo nhướng mày: “Đương nhiên rồi, cũng không xem là ai nấu.”
Cô nói xong, sau đó ngồi xuống đối diện với Phong Diệp Chương bắt đầu ăn cơm.
Phong Diệp Chương nhìn thấy cô ngồi vào bàn ăn, ánh mắt hơi u ám càng trở nên sâu hơn.
Anh nhớ đến những thông tin mà trước đây anh đã điều tra qua.
Theo như tư liệu, Cố Tuyết Trâm là một thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước, nhưng người phụ nữ trước mặt lại không giống như vậy, khiến anh không khỏi tò mà, hỏi.
“Anh không biết hóa ra vợ của anh còn biết nấu ăn, hơn nữa còn nấu ngon như vậy, điều này khiến anh rất ngạc nhiên.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, động tác đang ăn cơm đột nhiên dừng lại, trong mắt hiện lên sự hoảng loạn.
“Ớ….anh không biết cũng là một điều rất bình thường, ngay cả ba của em còn không biết em biết nấu ăn nữa mà.”
Cô cố gắng kiềm chế sự lo lắng ở trong lòng, ngước mắt lên nhìn Phong Diệp Chương: “Hơn nữa trước đây ở bên ngoài, người khác chỉ nhìn thấy một mặt của em, sâu thẳm em là một người như thế nào đương nhiên là không ai biết, hơn nữa em cũng có người chăm sóc, những chuyện này cũng không đến lượt em làm, dần dần em cũng không thích làm nữa.”
Cô vắt óc suy nghĩ để kể lại, cuối cùng cũng xem như qua được.
Cũng vì như vậy mà Phong Diệp Chương cũng không nghĩ nhiều nữa, xua tan những nghi ngờ trong lòng.
Sau khi hai người ăn tối xong, lại không có chuyện gì để làm nên định ra ngoài đi dạo.
Không thể không nói, ban đêm ở biệt thự bên cạnh bờ biển này có một phong vị đặc biệt.
Tiếng sóng vỗ cùng với gió, thổi lên người, mặc dù mang theo mùi tanh của biển nhưng lại khiến người khác không khỏi cảm thấy thoải mái.
Cố Tuyết Trinh nhìn biển lớn vô tận, sau đó lại nhìn bầu trời đêm đầy sao trên đầu, không khỏi thở ra một hơi.
Bà Phong nghe thấy đến lúc này mà cô ta vẫn không quên nói giúp cho Phong Diệp Chương, cảm thấy rất hài lòng.
“Yên tâm đi, sẽ không để cháu khó xử.”
Bà ta an ủi mấy câu, sau đó lại nói thêm mấy câu nữa mới cúp điện thoại gọi cho Phong Diệp Chương.
“Chuyện gì?”
Rất nhanh, điện thoại đã có người nhận, giọng nói lạnh lùng của Phong Diệp Chương vang lên trong điện thoại.
“Chuyện gì? Con còn mặt mũi để hỏi mẹ sao?”
Bà Phong nghe thấy câu này của anh, lập tức cảm thấy không hài lòng, trách mắng: “Mẹ không quan tâm bây giờ con đang ở đâu, lập tức về nhà cho mẹ, Kim Yến đã đợi con ở nhà rất lâu rồi.”
Phong Diệp Chương nghe thấy câu này, trong mắt toàn là sự lạnh lùng.
“Con không bắt cô ta đợi.”
Bà Phong tức giận, nhưng nghĩ đến lời hứa của bà ta với Lục Kim Yến, vẫn cố gắng nén cơn giận: “Được, cho dù con không bắt con bé đợi, nhưng lúc này con cũng nên tan làm rồi, có phải nên trở về nhà cùng ăn cơm với người nhà không?”
Làm sao mà Phong Diệp Chương không biết dụng ý của bà ta khi nói như vậy, không cần suy nghĩ đã lập tức từ chối.
“Mẹ, con biết mẹ gọi điện thoại là có ý gì, nhưng con sẽ không đồng ý, ngôi nhà kia mẹ đã thích cho người khác ở, vậy con sẽ tặng cho mọi người, sau này con và Tuyết Trâm sẽ sống ở ngoài.”
Anh nói xong, không đợi bà Phong phản bác lại, trực tiếp cúp điện thoại.
Bà Phong nhìn chiếc điện thoại đã bị cúp, vô cùng tức giận.
Bà ta muốn gọi lại một lần nữa, nhưng Phong Diệp Chương đã tắt máy.
Cuối cùng không còn cách nào khác, bà Phong chỉ có thể nói thật cho Lục Kim Yến biết.
“Dì Minh, dì nói anh Diệp Chương dẫn Cố Tuyết Trâm ra ngoài sống?”
Lục Kim Yến không thể ngờ tới cô ta lên kế hoạch lâu như vậy mà lại có kết quả như thế này.
Cô ta cứ nghĩ là chỉ cần được sống trong nhà họ Phong, có thể ngày đêm ở chung cùng với anh Diệp Chương, bồi dưỡng tình cảm, để anh Diệp Chương thay đổi quan niệm với cô ta.
Nhưng cô ta trăm tính nghìn tính cũng không ngờ đến Phong Diệp Chương lại đưa con tiện nhân Cố Tuyết Trâm kia ra ngoài sống!
Đột nhiên, trong lòng cô ta dâng lên sự tức giận và không cam tâm.
Nhưng lúc đối mặt với Phong Diệp Chương, cô ta lại không biểu cảm ra ngoài, mà cố gắng gượng cười nói: “Dì Minh, cháu không sao, cháu có thể đợi anh Diệp Chương chấp nhận cháu.”
Bà Phong không hề biết suy nghĩ trong lòng cô ta.
Bà ta thấy Lục Kim Yến biết điều như vậy, đột nhiên có chút áy náy, vội vàng đảm bảo nhất định sẽ bắt Phong Diệp Chương trở về với cô ta.
Lục Kim Yến không để lời hứa của bà ta ở trong lòng, nói qua loa lấy lệ mấy câu sau đó liền cúp máy.
Sau khi cô ta cúp điện thoại, lập tức không che giấu được sự tức giận trong lòng.
Đặc biệt là nhìn thấy một bà đồ ăn vô cùng phong phú.
“A….”
“Loảng choảng.”
Cô ta tức giận hét lên, sau tiếng hét của cô ta còn có tiếng âm thanh của đồ sứ bị vỡ.
Chỉ thấy một phòng ăn vốn gọn ngàng ngăn nắp đã trở thành một mớ hỗn độn.
Mà Cố Tuyết Trinh lại không biết tất cả những chuyện này.
Cô đứng trong phòng khách nhìn Phong Diệp Chương cầm điện thoại, khuôn mặt u ám đi từ trong vườn về, lo lắng nói: “Là mẹ gọi điện đến sao?”
Phong Diệp Chương không nói gì, nhưng đáp án cũng đã rất rõ ràng.
Cố Tuyết Trinh thấy vậy, không cần đoán cũng biết hai người chắc chắn kết thúc cuộc nói chuyện trong tâm trạng không vui.
Cô nghĩ một lúc hỏi: “Chúng ta chuyển ra ngoài như vậy có phải là không được tốt lắm?”
Phong Diệp Chương ngước mắt lên nhìn cô, nhướng mày nói: “Lẽ nào em muốn anh trở về?”
Cố Tuyết Trinh sững sờ, lắc đầu theo bản năng.
“Đương nhiên là không rồi.”
Phong Diệp Chương hừ một tiếng: “Đã không muốn thì đừng hỏi mấy câu vô lý như vậy, sau này chúng ta sẽ sống ở đây.”
Cố Tuyết Trinh mím môi, không nói gì.
Cô bắt đầu đánh giá xung quanh, dù sao sau này cũng phải sống ở đây một khoảng thời gian.
“Ơ, trong tủ lại có nguyên liệu không?”
Lúc cô nhìn thấy bên trong tủ lạnh nhét đầy trái cây tươi, rau, thịt, không khỏi ngạc nhiên.
“Mặc dù ít khi đến đây, nhưng cũng có yêu cầu người giúp việc đến đây quét dọn định kỳ, mua đồ.”
Phong Diệp Chương nghe thấy lời nói của cô, đi qua.
Cố Tuyết Trinh lập tức sáng tỏ, không kiềm chế được mỉm cười nói: “Hóa ra là như vậy, bữa tối xem như là xong rồi.”
Cô nói xong, lật các nguyên liệu trong tủ lạnh.
“Chỉ có hai chúng ta, em làm ba món xào, nấu thêm canh, anh thấy thế nào?”
Cô giống như vô tình hỏi, nhưng lại khiến trái tim Phong Diệp Chương nóng lên.
“Em thấy làm như thế nào ổn thì cứ làm, anh không có ý kiến.”
Anh che giấu sự dịu dàng trong ánh mắt, khẽ nói.
Đương nhiên Cố Tuyết Trinh cũng phát hiện ra sự biến hóa trong mắt anh, đột nhiên sững sờ, trái tim đập như gõ trống.
Cô không thoải mái dời ánh mắt, khẽ ho nói: “Anh đi ra ngoài đợi em đi, lát nữa sẽ xào rau, ở đây mùi dầu khói rất nặng.”
Phong Diệp Chương thấy cô xấu hổ, trong lòng biết cô đang muốn đuổi mình ra ngoài.
“Được, anh đi ra ngoài trước, em chú ý một chút, đừng làm mình bị thương.”
Anh khẽ cười một tiếng, quay người đi ra ngoài.
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy bóng lưng rời đi của anh, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm.
Cô buộc mình phải bĩnh tĩnh, lúc này mới bắt đầu nấu bữa tối.
Ba món xào một món canh, trông không nhiều, nhưng vẫn tốn của cô không ít thời gian.
Nhưng thành quả cũng khiến cô rất hài lòng.
Cô đặt ba món ăn có đủ cả màu sắc hương vị lên bàn, sau đó đi gọi Phong Diệp Chương đến ăn cơm.”
“Bữa tối nấu xong rồi, có thể ăn rồi.”
Phong Diệp Chương nghe thấy vậy liền đi qua, lúc anh nhìn thấy ba món ăn tinh xảo đầy đủ màu sắc và hương thơm, trong mắt lóe lên một tia sáng.
“Hương vị không tồi.”
Anh ngồi xuống, nếm thử, nhướng mày khen ngợi.
Cố Tuyết Trinh thấy anh khen ngợi, trên mặt hiện lên ý cười.
Cô kiêu ngạo nhướng mày: “Đương nhiên rồi, cũng không xem là ai nấu.”
Cô nói xong, sau đó ngồi xuống đối diện với Phong Diệp Chương bắt đầu ăn cơm.
Phong Diệp Chương nhìn thấy cô ngồi vào bàn ăn, ánh mắt hơi u ám càng trở nên sâu hơn.
Anh nhớ đến những thông tin mà trước đây anh đã điều tra qua.
Theo như tư liệu, Cố Tuyết Trâm là một thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước, nhưng người phụ nữ trước mặt lại không giống như vậy, khiến anh không khỏi tò mà, hỏi.
“Anh không biết hóa ra vợ của anh còn biết nấu ăn, hơn nữa còn nấu ngon như vậy, điều này khiến anh rất ngạc nhiên.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, động tác đang ăn cơm đột nhiên dừng lại, trong mắt hiện lên sự hoảng loạn.
“Ớ….anh không biết cũng là một điều rất bình thường, ngay cả ba của em còn không biết em biết nấu ăn nữa mà.”
Cô cố gắng kiềm chế sự lo lắng ở trong lòng, ngước mắt lên nhìn Phong Diệp Chương: “Hơn nữa trước đây ở bên ngoài, người khác chỉ nhìn thấy một mặt của em, sâu thẳm em là một người như thế nào đương nhiên là không ai biết, hơn nữa em cũng có người chăm sóc, những chuyện này cũng không đến lượt em làm, dần dần em cũng không thích làm nữa.”
Cô vắt óc suy nghĩ để kể lại, cuối cùng cũng xem như qua được.
Cũng vì như vậy mà Phong Diệp Chương cũng không nghĩ nhiều nữa, xua tan những nghi ngờ trong lòng.
Sau khi hai người ăn tối xong, lại không có chuyện gì để làm nên định ra ngoài đi dạo.
Không thể không nói, ban đêm ở biệt thự bên cạnh bờ biển này có một phong vị đặc biệt.
Tiếng sóng vỗ cùng với gió, thổi lên người, mặc dù mang theo mùi tanh của biển nhưng lại khiến người khác không khỏi cảm thấy thoải mái.
Cố Tuyết Trinh nhìn biển lớn vô tận, sau đó lại nhìn bầu trời đêm đầy sao trên đầu, không khỏi thở ra một hơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook