Con Dâu Của Nhà Giàu
Chương 207: Người mất mặt cũng không phải là con

Phong Diệp Chương nhìn Cố Tuyết Trinh đang ngơ ngác nhìn mình, nghiêng người khẽ véo mũi cô.

“Không phải em nói đang đói sao? Lẽ nào nhìn anh đã no rồi?”

Cố Tuyết Trinh định thần lại, chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt đang trêu ghẹo cô, kìm nén sự kích động trong lòng lại.

“Phong Diệp Chương, sao lúc trước không nhìn ra anh lại tự luyến như vậy?”

Cô cố ý đùa nói, sau đó cúi đầu ăn cơm để che đậy tình cảm trong mắt.

Phong Diệp Chương nhướng mày, đột nhiên phát hiện ra người phụ này ở trước mặt anh ngày càng tùy ý.

Dù sao trước kia cô cũng không nói với anh như vậy.

Anh nghĩ như vậy, không hiểu tại sao trong lòng có một sự thích thú.

“Tự luyến cũng phải nhìn người.”

Anh lắc ly rượu trong tay, cười như không cười trêu trọc Cố Tuyết Trinh.

Cố Tuyết Trinh bị sự không biết xấu hổ của anh trọc cười, bật cười cãi nhau với anh.

Có thể nói, bữa cơm này hai người đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, Cố Tuyết Trinh vì uống không ít rượu, nên trên đường về nhà, cả người đều lâng lâng.

Phong Diệp Chương nhìn Cố Tuyết Trinh lảo đảo xuống xe, lông mày hơi nhíu lại, bước lên trước đỡ cô nói: “Em có đi được không?”

Cố Tuyết Trinh mơ mơ màng màng nhìn anh, mỉm cười, gật đầu: “Yên tâm, em có thể đi được, dù sao cũng đã học hơn 20 năm đi đường.”

Cô nói xong, giãy ra khỏi Phong Diệp Chương, bước những bước chân không có thực đi về phòng.

Phong Diệp Chương đi sau cô, nhìn hình bóng lảo đảo của cô, và những lời nói ngốc nghếch lúc nãy của cô, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.

Nhưng, anh lại không phát hiện ra, anh đã đi theo Cố Tuyết Trinh vào phòng.

Cũng không biết Cố Tuyết Trinh có phải vì uống say hay không mà trông cô rất hưng phấn, cô đi đến bên giường, quay lưng về phía Phong Diệp Chương, trực tiếp cởi quần áo.

Bộ lễ phục lộng lẫy được cởi xuống, lộ ra tấm lưng đẹp không tì vết của cô, vòng eo thon thả và đôi chân thon dài càng khiến cho Phong Diệp Chương nhìn thấy mà cổ họng siết chặt lại.

Ánh mắt anh sâu xa nhìn chằm chằm vào Cố Tuyết Trinh, giống như một thợ săn đang khóa chặt con mồi của mình.,

Nhưng Cố Tuyết Trinh vẫn không nhận ra, sau khi cởi lễ phục ra, mơ mơ màng màng đi vào nhà tắm.

Ai mà biết được, vừa mới bước được một bước, lại bị vướng vào chiếc váy ở dưới chân, cả người xiêu vẹo.

Thấy cô sắp ngã xuống đất, hai cánh tay đã kịp thời xuất hiện để cứu cô.

“Cảm ơn….”

Cố Tuyết Trinh mơ màng theo bản năng cong khóe miệng nói cảm ơn, nhưng lại không biết trạng thái sau khi say rượu của cô mê người đến mức nào.

Đôi mắt lim dim cùng đôi má ửng hồng như trái đào khiến người ta muốn cắn một miếng.

Đặc biệt là đôi môi đỏ mọng, mang theo một chút hương rượu, khiến cho Phong Diệp Chương không bị say rượu cũng không khỏi bị say.

Anh chỉ cảm thấy con mãnh thú nào đó trong cơ thể mình đã bị đánh thức, chỉ muốn ôm yêu tinh quyến rũ này vào lòng ăn vào trong bụng.

Đương nhiên anh cũng đã làm như vậy.

Chỉ thấy anh đột nhiên bế Cố Tuyết Trinh vào trong phòng tắm, tắm rửa qua loa, nóng lòng ôm cô ra ngoài đặt xuống giường, lập tức ức hiếp thân thể cô.

Cố Tuyết Trinh đang mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy trên người mình giống như có lửa, vô cùng nóng.

Cô lưu luyến cảm giác mát lạnh trên người Phong Diệp Chương, vô thức phối hợp với động tác của anh, khiến Phong Diệp Chương vốn đã không kiềm chế được ham muốn càng trở nên điên cuồng.

Cả một đêm, anh điên cuồng muốn Cố Tuyết Trinh, đến tận khi trời gần sáng mới ôm Cố Tuyết Trinh đã mệt đến mức hôn mê chìm vào giấc ngủ.

Hai người ôm nhau ngủ say, Cố Tuyết Trinh giống như một con mèo, cuộn tròn thỏa mãn ngủ trong lòng anh.

…..

Ngày hôm sau, Cố Tuyết Trinh mơ màng cảm thấy người bên cạnh đang động đậy, khó khăn mở mắt ra, ý thứ vẫn chưa quay trở lại, bên tai đã vang lên giọng nói dịu dàng của anh.

“Anh đi đến công ty, hôm nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Cố Tuyết Trinh mất một lúc mới phản ứng lại, cũng không từ chối, khẽ gật đầu, trên khuôn mặt vẫn còn có chút ngượng ngùng.

Mặc dù tối qua cô say đến mức mơ mơ màng màng nhưng vẫn mơ hồ nhớ được một số hình ảnh.

Đương nhiên Phong Diệp Chương cũng nhìn thấy vẻ đẹp này, ánh mắt trở nên sâu hơn, giọng nói mang theo sự đè nén: “Anh đi đây, đừng quên ăn cơm đó.”

Anh vừa nói xong, đã quay người rời đi.

Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng rời đi của anh, trong lòng giống như nhét đầy bông, vô cùng ngọt ngào.

Nhưng tâm trạng tốt này cũng không kéo dài được lâu.

Lúc cô đi xuống phòng ăn, quản gia đi đến.

“Mợ chủ, bà chủ qua.”

Ông ta nói, nhìn Cố Tuyết Trinh không nói gì nữa.

Cố Tuyết Trinh nghi ngờ: “Sao vậy?”

Đang hỏi, cô nhìn thấy phía sau quản gia bà Phong dẫn theo Lục Kim Yến đi vào, mà bên cạnh hai người bọn họ còn có người giúp việc đang xách hành lý.

Cô nhìn, nhướng mày, cũng đoán được lý do tại sao quản gia không nói nữa.

“Ông đi làm việc đi.”

Cô kêu quản gia đi xuống, lúc này mới đứng dậy đi từ phòng ăn ra phòng khách để chào hỏi.

“Mẹ, mẹ qua đây sớm như vậy là có việc gì sao?”

Cô nói xong, giống như lúc này mới phát hiện ra Lục Kim Yến: “Cô Lục.”

Lục Kim Yến không hề quan tâm đến cô, nghiêng đầu nhìn bà Phong.

Bà Phong cảm nhận được ánh mắt của cô ta, nở một nụ cười tràn đầy sự yêu thương, nhưng lúc đối mặt với Cố Tuyết Trinh lại tràn đầy sự chán ghét.

“Hôm nay tôi qua đây là muốn nói với cô một tiếng, từ hôm nay Kim Yến sẽ sống ở đây.”

Cố Tuyết Trinh cũng đã đoán được, nhưng nghe thấy bà ta thật sự nói ra, cũng không khỏi sa sầm mặt mày.

“Mẹ, con sợ điều này không được tốt?”

Bà Phong khẽ hừ một tiếng, phản bác nói: “Có cái gì mà không tốt? Kim Yến đang mang thai con của Diệp Chương đương nhiên phải ở đây rồi.”

Bà ta nói xong, cũng không quan tâm đến khuôn mặt tối sầm của Cố Tuyết Trinh, quay đầu dặn dò thím Vương: “Đi dọn dẹp lại phòng khách, sau đó chuyển đồ của Kim Yến vào.”

“Vâng.”

Thím Vương nhận lệnh, vẫy tay muốn đưa người giúp việc nữ đi lên tầng.

Cố Tuyết Trinh nhìn theo hành động của bọn họ, khuôn mặt đã đen đến mức không thể đen hơn.

“Đứng lại!”

Cô đi lên chặn đường của thím Vương và những người khác lại, nhìn bà Phong một cách vô cùng mạnh mẽ.

“Mẹ, mẹ muốn cô Lục sống ở nhà họ Phong, con không có ý kiến, nhưng đây là chỗ ở của con và Diệp Chương, con không cho phép người khác vào ở.”

Bà Phong thấy vậy, lập tức nổi giận.

Đúng lúc bà ta lại định dùng đứa trẻ để nói chuyện, dường như Cố Tuyết Trinh đã nhìn thấu, nói trước: “Hơn nữa, chuyện liên quan đến đứa bé, chưa nói đến đứa bé này có phải là của Diệp Chương hay không, cho dù đúng là của Diệp Chương, bây giờ con vẫn là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của Diệp Chương, không thể cho người khác xâm phạm!”

Cô nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn Lục Kim Yến, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh thường.

Đương nhiên Lục Kim Yến cũng nhìn ra, lập tức cảm thấy vô cùng tức giận.

Người phụ nữ này lại dám nhìn cô ta như vậy, để xem cô ta dạy dỗ cô như thế nào.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nghĩ, nhưng trên khuôn mặt lại không lộ ra điều gì, thậm chí còn bắt đầy giả vờ ủy khuất nói với bà Phong: “Dì à, con đã nói rồi, cô Cố sẽ không đồng ý đâu, con thấy là vẫn thôi đi, để con về nhà ở, để khỏi bị người khác xem thường.”

Bà Phong nghe thấy cô ta nói như vậy, lại nhìn thấy sự khinh thường vẫn chưa kịp thu lại trong ánh mắt của Cố Tuyết Trinh, lập tức nổi giận mắng.

“Cố Tuyết Trâm, ánh mắt kia của cô là có ý gì? Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô không đồng ý cũng phải đồng ý cho tôi, bản thân cô không thể sinh con được, còn có mặt mũi trách mắng người khác? Tôi cảnh cáo cô, nếu như cô dám động chân động tay với Kim Yến, làm hại đứa bé, tôi sẽ để cho cô sống không bằng chết!”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy bà ta lại cùng chuyện mình không thể sinh được để nói, cũng có cảm thấy buồn bực.

“Mẹ cứ khăng khăng làm như vậy, con cũng không quan tâm nữa, dù sao đến lúc đó người mất mặt cũng không phải là con!”

Cô nói xong, quay người đi về phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương