Con Dâu Của Nhà Giàu
Chương 197: Anh ấy không thuộc về cô

Hai ngày tiếp theo trời yên biển lặng.

Bởi vì Cố Tuyết Trinh không muốn tổ chức sinh nhật, việc này cũng không đặt ở trong lòng, thêm vào đó công ty có nhiều việc, rất nhanh liền quên mất.

Hôm nay trong lúc cô đang chuẩn bị tan làm trở về, lại nhận được điện thoại của Cố Hải Sâm kêu cô đi qua đó gặp ông ta.

Trong lòng của Cố Tuyết Trinh thì không muốn gặp, nhưng mà trở ngại hợp đồng trước đó, cô cũng chỉ có thể đi.

“Có chuyện gì vậy?”

Cô đi đến quán cà phê đã hẹn, trực tiếp ngồi xuống, cũng không chào hỏi mà đi thẳng vào vấn đề.

Cố Hải Sâm nhìn thái độ này của cô, nhíu mày lại.

“Cô đây là có thái độ gì hả, nhìn thấy người khác cũng không biết chào hỏi à?”

Ông ta bày ra tư thế của người lớn trong nhà muốn răng dạy, Cố Tuyết Trinh không kiên nhẫn ngắt lời.

“Nếu như ông gọi tôi đến đây chính là vì để giáo huấn tôi, vậy thì xin lỗi, tôi không có nhiều thời gian như vậy.”

Cô nói xong thì giả vờ muốn đứng dậy rời đi.

Cố Hải Sâm tức giận đến không chịu được: “Đứng lại!”

Cố Tuyết Trinh dừng lại, ngướng mày nhìn ông ta: “Ông Cố muốn nói gì à?”

Cố Hải Sâm buồn bực nghĩ đến chuyện tiếp theo, cũng chỉ có thể cố gắng nhịn xuống.

“Ngồi xuống đi.”

Ông ta lạnh lùng nhìn Cố Tuyết Trinh, ra lệnh.

Cố Tuyết Trinh cũng không chống đối, nghe lời mà ngồi xuống.

Dù sao thì xích mích với nhau cũng không thoải mái, người chịu thiệt chính là cô.

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Cô lạnh giọng hỏi một lần nữa.

Cố Hải Sâm lạnh lùng nhìn cô, nói ra mục đích ngày hôm nay đến đây.

“Qua vài ngày nữa chính là sinh nhật của Tuyết Trâm, hàng năm sinh nhật của con bé tôi đều sẽ tổ chức cho con bé cực kỳ long trọng, năm ngoái sau khi được gả vào nhà họ Phong thì càng long trọng hơn.”

Ông ta nói đến đây thì dừng lại: “Cho nên năm nay nhất định không thể kém hơn được, đặc biệt là Phong Diệp Chương đã trở về rồi, nhất định phải làm nở mày nở mặt. Đến lúc đó thì những người nổi tiếng ở kinh đô đều dựa vào tên tuổi của nhà họ Phong, không sợ là những người này không chịu nể mặt.”

Cố Tuyết Trinh thấy ông ta nói đến chuyện tiệc sinh nhật, trong lòng có cảm giác rất khó chịu.

Rõ ràng cũng đều là con gái của ông ta, một người thì là trời, một người thì lại bị ông ta đối xử khác biệt, ông ta lại không có cảm giác gì.

Cô nói với mình không nên quá để ý, dù sao thì việc này cô cũng đã nhìn thấu từ sớm.

Nhưng mà cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy châm chọc ở trong lòng.

Cô lạnh lùng nhìn Cố Hải Sâm, thấp giọng nói: “Ông nói với tôi nhiều như vậy cũng vô dụng thôi, bây giờ tôi đã gả vào nhà họ Phong, những thứ này đều là chuyện mà Phong quan tâm, cuối cùng xử lý như thế nào thì còn phải dựa vào chủ mẫu đương gia là bà Phong tính toán như thế nào mới được.”

Cố Hải Sâm nghe nói như vậy thì nghẹn họng.

Sau đó nghĩ lại thì cũng phải thôi, dù sao bây giờ Cố Tuyết Trinh là con dâu của nhà họ Phong, đương nhiên là nhà họ Phong cũng không thể nào mặc kệ việc này.

Cố Tuyết Trinh thấy ông ta đã tán đồng với mình, đánh gãy suy nghĩ muốn động tay động chân với tiệc sinh nhật, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Nếu không thì dựa theo yêu cầu của ông ta, chỉ sợ cô trở về thì lại bị bọn người của bà Phong chế nhạo một trận.

Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến một chuyện khác nữa, mím môi nói: “Còn nữa, vào ngày sinh nhật tôi muốn đến bệnh viện thăm mẹ.”

Cố Hải Sâm nghe nói như thế, lông mày cau lại, không hề nghĩ ngợi gì mà từ chối.

“Không được, cô đừng quên thân phận bây giờ của cô, huống hồ gì trước đó thiếu chút nữa đã bại lộ.”

Cố Tuyết Trinh cắn môi muốn đấu tranh để giành lại, nhưng mà còn chưa nói ra thì đã bị Cố Hải Sâm đánh gãy.

“Hơn nữa hôm đó là một ngày quan trọng của Tuyết Trâm, bây giờ cô đang đóng giả con bé, tuyệt đối không thể có sơ suất gì.”

Ông ta nói xong thì lại dùng giọng điệu bố thí mà nói: “Nói ra thì nếu không phải cô được dính ánh sáng của Tuyết Trâm, cô lấy đâu ra một bữa tiệc sinh nhật long trọng như vậy? Tôi nghĩ là một đời người của cô cũng nên trải qua một lần như thế, hưởng thụ cho tốt đi, đừng nghĩ cách làm loạn mang đến phiền phức cho tôi.”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy như vậy thì tràn đầy nhục nhã, tức giận đến nỗi toàn thân phát run.

Cô nắm lấy túi xách, bỗng nhiên đứng dậy từ trên ghế, cười lạnh nói với Cố Hải Sâm: “Thật ngại quá, những thứ mà ông nói tôi lại không thèm một chút nào!”

Dứt lời, cô không quan tâm đến sắc mặt đang chìm xuống của Cố Hải Sâm, trực tiếp rời đi.

Cô đi một đường thở phì phò trở lại nhà họ Phong, tâm trạng vẫn không tốt như cũ.

Đặc biệt là nhớ đến những lời nói làm nhục người khác của Cố Hải Sâm, làm cho cô tức giận đến nổi ngay cả cơm cũng ăn không vô, trực tiếp đi đến định nghỉ mát của vườn hoa.

Cô đang suy nghĩ có phải là ngay từ đầu cô đã sai rồi không.

Không nên đi tìm người đàn ông này.

Nhưng không tìm ông ta thì cô căn bản cũng không có cách nào có thể cứu được mẹ.

Đồng thời kể từ ban đầu đồng ý với người đàn ông này thay thế Cố Tuyết Trâm, cô đã biết đây chính là một hợp tác không công bằng.

Cho nên bây giờ phải chịu bất kỳ lời nhục nhã gì không phải đều nằm trong dự liệu của cô sao? Cô có gì mà phải đau buồn, không đúng ư?

Cũng không biết có phải là lần này cô tự an ủi mình, lửa giận ở trong lòng có Cố Tuyết Trinh dần dần lắng lại.

Thật sự rất hi vọng thời gian có thể trôi qua nhanh, có thể để cho cô kết thúc cuộc hợp tác không thể chịu đựng này sớm một chút.

Cô ngẩng đầu lên nhìn màn đêm trên đỉnh đầu mà thở dài.

Nhìn lên trên bầu trời, bầu trời đầy sao trông rất đẹp mắt.

Cô nhìn chăm chú vào phương xa, ở bên cạnh gió thổi mát nhẹ, thổi tan đi không ít phiền muộn ở trong lòng của cô.

Trong lúc cô đang dự định chậm rãi dạo bước trở về thì lại nhìn thấy một bóng dáng thon dài đang đi về phía cô.

Chỉ nhìn thấy người kia chậm rãi đi đến gần, lộ ra gương mặt hoàn mỹ không một tì vết của anh.

Ánh đèn đường màu vàng mông lung ở sau lưng chiếu rọi lên trên người của anh, dường như dát một tầng ánh sáng vàng, khiến cho người ta loá mắt.

Cố Tuyết Trinh ngây ngốc nhìn anh, cho đến khi người kia đi đến trước mặt.

“Nghe quản gia nói là tối nay em lại chưa ăn cơm, sao vậy?”

Cố Tuyết Trinh lấy lại tinh thần, đáy mắt hiện lên vẻ ảo não.

Rõ ràng là ngày nào cũng gặp nhau, tại sao cô lại nhìn được người đàn ông này đến nỗi ngây người.

Cô ra vẻ bình tĩnh rồi che giấu mà nói: “Không có gì đâu, chỉ là sáng nay thiết kế không có linh cảm gì, cho nên tâm trạng hơi bực bội.”

Phong Diệp Chương cũng không nghi ngờ, anh biết là những nhà thiết kế một khi không có linh cảm thì sẽ cảm thấy cực kỳ bực bội.

“Em cũng không cần phải gấp, từ từ sẽ đến thôi, hiện tại thì tình huống của công ty ổn định rồi, đừng làm cho mình trở nên mệt mỏi.”

Anh trấn an nói, Cố Tuyết Trinh biết là anh đang quan tâm mình, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.”

“Em biết rồi.”

Cô mỉm cười đáp lại.

Lúc cô đang dự định trở về cùng với Phong Diệp Chương, bỗng nhiên nghe thấy anh nhắc đến chuyện sinh nhật.

“À đúng rồi, sinh nhật của em, tôi đã dặn dò quản gia xử lý, em có yêu cầu gì không?”

Cố Tuyết Trinh ngẩn người nhìn vẻ nghiêm túc ở trong mắt của anh, nói không rõ trong lòng đang có cảm giác gì, cô lắc đầu.

“Không có yêu cầu gì cả, anh cứ kêu quản gia xem mà làm đi.”

Phong Diệp Chương nghe thấy câu nói này, lông mày hơi chau lại, dường như là có chút bất mãn với câu trả lời này.

Từ đầu đến cuối đều cảm thấy thái độ của Cố Tuyết Trinh đối với tiệc sinh nhật cũng không tích cực giống như trên tư liệu đã viết.

Nhưng Cố Tuyết Trinh cũng không chú ý đến, lúc này cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không có cách nào tự kiềm chế được.

Rõ ràng là Phong Diệp Chương tổ chức tiệc sinh nhật cho cô, cô nên vui vẻ, nhưng mà cô lại không có cách nào để nở nụ cười.

Bởi vì cô biết sở dĩ Phong Diệp Chương quan tâm đến nó hoàn toàn là bởi vì cô là Cố Tuyết Trâm, mà không phải là Cố Tuyết Trinh.

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng không hiểu sao lại đau khổ mất mát.

Chờ đã, Cố Tuyết Trinh, mày mất mát cái gì chứ, khổ sở cái gì chứ?

Cô cảm thấy quả thật là mình bệnh không nhẹ rồi, nhập vai quá sâu, biết rõ những thứ này đều không thuộc về cô, vậy mà cô lại mơ tưởng.

Cố Tuyết Trinh, đừng suy nghĩ nữa, những thứ này căn bản không thuộc về mày đâu!

Mặc kệ là Phong Diệp Chương hay là tiệc sinh nhật đều không phải là những thứ mà mày nên nghĩ đến.

Hơn nữa những năm qua không phải là cô với mẹ cũng trôi qua như thế này sao, tại sao bây giờ lại trở nên tham lam như vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương