Con Dâu Của Nhà Giàu
-
Chương 185: Nhìn em xinh đẹp
Hóa ra là Phong Diệp Chương ở nhà nhìn thấy đã trễ như vậy rồi mà Cố Tuyết Trinh vẫn còn chưa trở về, nhịn không được có chút lo lắng.
“Em đang ở đâu?”
Đương nhiên là Cố Tuyết Trinh nghe ra được lo lắng trong lời nói của anh, trong lòng cảm thấy ấm áp, đáp lời lại: “Mới đi ra khỏi chỗ của Tô Đế, đang chuẩn bị về nhà đây.”
Phong Diệp Chương nghe vậy thì nhíu mày: “Muộn như vậy rồi còn qua đó làm cái gì?”
Cố Tuyết Trinh liền nói đơn giản chuyện ban ngày cho anh nghe: “Cũng không phải là vấn đề gì lớn, anh không cần phải lo lắng đâu.”
Phong Diệp Chương thấy cô có thể xử lý được, cũng không hỏi nhiều nữa.
Anh nhìn đồng hồ đã rất muộn rồi, để Cố Tuyết Trinh trở về một mình thì anh không yên lòng, thế là lên tiếng nói: “Em đứng yên ở khách sạn đừng đi đâu hết, tôi tới đón em.”
Cố Tuyết Trinh đang muốn nói là không cần, nhưng mà lời vừa lên đến khỏi miệng thì ở phía bên kia liền trực tiếp cúp điện thoại.
Cô nhìn điện thoại bị cúp, trong lòng có một dòng nước ấm đang không ngừng rót vào, khóe miệng treo một nụ cười mà ngay cả cô cũng không phát giác được sự ngọt ngào của nó.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Phong Diệp Chương lái xe dừng ở trước mặt của Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh rất tự nhiên ngồi bên ghế lái phụ: “Đi thôi.”
Cô vừa thắt dây an toàn vừa nói, ai ngờ lúc này bụng lại truyền đến âm thanh “ùng ục”, làm cho động tác của cô cương cứng trong nháy mắt, gương mặt nhanh chóng đỏ lên.
Phong Diệp Chương không phát hiện, nhìn cô mà lông mày nhíu chặt: “Em không ăn cơm tối à.”
Trong lời nói có bất mãn.
“À thì… bận quá cho nên quên, chờ đến lúc nhớ đến thì cũng không đói nữa…”
Cố Tuyết Trinh chẳng biết tại sao khi nhìn thấy gương mặt không có biểu cảm gì của anh thì liền rất chột dạ, lúc nói đến câu sau thì lại nói không được.
Mà Phong Diệp Chương lại nhìn cô lâu thêm một chút, liền đạp chân ga chạy ra khỏi khách sạn.
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy gương mặt của anh khó coi, cô nghĩ là anh đang tức giận, đang muốn nhận sai, nhưng mà xe lại dừng lại lần nữa.
“Xuống xe đi.”
Phong Diệp Chương ném xuống một câu rồi trực tiếp bước xuống xe.
Cố Tuyết Trinh thấy thế, đành phải đi theo sau.
Lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào, Phong Diệp Chương đã lái xe đến một cái nhà hàng.
Cô nhìn về phía bóng lưng đi ở xa xa, trong lòng lại có dòng nước ấm chảy vào lần nữa.
Chỉ thấy cô bước đi lên phía trước mấy bước, chủ động ôm cánh tay của Phong Diệp Chương.
“Thôi được rồi mà, đừng giận nữa, em đảm bảo là lần sau nhất định sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, lần này là do em không đúng.”
Cô bày ra vẻ mặt biết sai mà dỗ dành Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương liếc mắt nhìn cô một cái, mặc dù là không nói chuyện, nhưng mà gương mặt lạnh lẽo vẫn thả lỏng xuống.
Đương nhiên là Cố Tuyết Trinh cũng nhận ra, biết là người này kiêu ngạo, lại dỗ thêm mấy lần nữa mới làm cho Phong Diệp Chương để ý tới cô.
Sau đó hai người dùng cơm, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Đặc biệt là Cố Tuyết Trinh nói đến chuyện kế hoạch công việc, dáng vẽ sáng láng của cô chẳng biết tại sao lại làm cho Phong Diệp Chương không rời mắt nổi.
Anh mỉm cười nhìn Cố Tuyết Trinh, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Ngược lại là Cố Tuyết Trinh, dưới sự chăm chú của anh, cô càng ngày càng thấy lúng túng, gương mặt trắng nõn cũng dần dần trở nên đỏ ửng, sau đó lại từ từ lan ra đã đến mang tai.
“Anh nhìn em làm cái gì, sao không ăn cơm đi?”
Cố Tuyết Trinh buồn bực xấu hổ nói.
Nhưng mà lại không biết rằng thần sắc lúc này của cô càng khiến cho người ta rung động hơn.
“Nhìn em xinh đẹp.”
Phong Diệp Chương nhịn không được mà trêu đùa, làm cho Cố Tuyết Trinh cảm thấy tim của mình bị vỗ một cái.
Gương mặt vốn đang ửng đỏ càng đỏ bừng hơn.
Cô oán trách trừng mắt nhìn Phong Diệp Chương, nghiến răng nói: “Nói năng ngọt xớt, ăn cơm đi.”
Nói xong, cô trực tiếp cúi đầu vào bát cơm giống như là đang cố ý trốn tránh vậy.
Phong Diệp Chương nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, trong mắt hiện lên đầy ý cười.
Sau bữa ăn, hai người trở lại nhà họ Phong.
Trong lúc đó, Cố Tuyết Trinh không chú ý đến bị hòn đá nhỏ ở trên đường cản chân, mắt thấy sắp bị ngã xuống đất, cũng may là Phong Diệp Chương nhanh tay đỡ cô lại.
Cố Tuyết Trinh dựa ở trong thực của anh, ngửi lấy hương thơm chỉ có duy nhất ở trên người của anh, không hiểu sao trong lòng lại thấy an tâm.
“Em không sao đó chứ?”
Phong Diệp Chương nhíu mày hỏi cô.
“Không có việc gì đâu… ôi!”
Cố Tuyết Trinh hoàng hồn, hoảng hốt muốn đứng dậy, cổ chân lại truyền đến đau nhức, cô không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
“Ách… có lẽ là em đã bị trật chân rồi.”
Phong Diệp Chương nghe vậy, quét mắt nhìn bàn chân trắng nõn của cô, nhíu mày, trực tiếp xoay người lại ôm ngang cô lên.
“Ối.”
Cố Tuyết Trinh bị động tác đột ngột này của anh làm cho giật nảy cả mình, vô thức kéo cổ của anh lại.
Cô nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, trong lòng giống như được che kín bởi kẹo đường, ngọt lịm.
Lại không biết một màn này đúng lúc bị bà Phong ở trong nhà chính nhìn thấy hết tất cả.
Bà ta nhìn hai người đi càng lúc càng xa, lông mày nhíu chặt lại.
Bây giờ con trai với con nhỏ đê tiện Cố Tuyết Trâm đó càng ngày càng giống như keo sơn, nếu cứ tiếp tục như thế này, chỉ sợ là hôn ước với nhà họ Lục sẽ hoàn toàn thất bại.
Bà ta vừa nghĩ đến cái này, trong lòng không khỏi sốt ruột, nhưng mà tạm thời không nghĩ ra được cách gì tốt.
Dù sao thì chuyện ngày hôm đó, Kim Yến đã chọc cho Diệp Chương không vui vẻ, nếu như bà ta lại cưỡng ép kết hợp chỉ sợ sẽ trêu chọc đến Diệp Chương ghét thêm.
Bà ta nghĩ đến chuyện này, cũng hiểu rõ muốn để cho bọn họ tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn này là không thể nào.
Cho dù từ bỏ như vậy thì bà ta cũng không cam tâm.
Đặc biệt là lúc này nhìn thấy tình cảm của hai người bọn họ càng ngày càng tốt, bà ta lo lắng Diệp Chương sẽ thật sự có tình cảm với con nhỏ đê tiện Cố Tuyết Trâm đó.
Bà ta suy nghĩ, trong đầu hiện lên một gương mặt cao quý khác, trong mắt dần dần có chủ ý.
Nhìn thấy bà ta lấy điện thoại di động ra, mỉm cười gọi qua một số điện thoại.
“Triều Ca, cháu đã ngủ chưa vậy?”
Mộ Triều Ca nhận cuộc gọi của bà Phong thì hơi kinh ngạc, nhưng mà trên mặt vẫn không hiện ra mà nói lời chào: “Vẫn còn chưa ạ, có chuyện gì không vậy dì?”
“Thật ra thì cũng không có việc gì đâu, chính là đột nhiên nhớ đến cháu cho nên gọi điện thoại cho cháu. Cách khoảng thời gian lần trước đến thăm dì cũng đã lâu lắm rồi, dì còn tưởng là cháu lại ra nước ngoài.”
“Là lỗi của cháu đã để dì nhớ mong, ngày mai cháu sẽ đến đó để thăm dì, có được không ạ?”
Mộ Triều Ca mỉm cười đáp lại.
“Mừng còn không được nữa là, đến đây ở vài ngày đi, nhớ lúc cháu còn bé cháu thường đến đây để tìm dì, tới lúc trưởng thành rồi thì lại ít đến. Sau này đến nhiều hơn một chút, nếu không thì dì còn tưởng rằng cháu ghét bỏ dì đó.”
Bà Phong thừa cơ thực hiện kế hoạch của bà ta.
Mộ Triều Ca không có cách nào từ chối, chỉ có thể đồng ý.
Cũng không biết là cô ta nói gì trong điện thoại, chỉ nhìn thấy nụ cười trên mặt của bà Phong rõ ràng nhiều hơn, kìm nén ở trong lòng cũng tiêu tán đi không ít.
…
Hôm sau, Cố Tuyết Trinh và Phong Diệp Chương vừa tan làm liền nghe thấy quản gia đến thông báo.
“Cậu chủ, mợ chủ, ở bên phía của bà chủ truyền lời gọi hai người tối nay đến nhà chính dùng cơm, ở trong nhà có khách đến.”
Phong Diệp Chương gật đầu biểu thị đã biết, dẫn Cố Tuyết Trinh đi rửa mặt rồi liền đi về phía nhà chính.
Vừa mới đi vào phòng khách liền nghe thấy tiếng cười truyền ra từ bên trong.
Nhìn thấy Mộ Triều Ca ngồi thẳng lưng ở trên ghế sofa, không biết là đang nói chuyện gì với bà Phong, nói đến nỗi mặt mày của bà ta tràn đầy ý cười không ngớt.
“Mẹ.”
Phong Diệp Chương chào hỏi, chợt nhìn về phía Mộ Triều Ca, trong mắt hơi kinh ngạc.
“Triều Ca đến à, sao lại không báo sớm cho anh biết.”
Bà Phong và Mộ Triều Ca nghe như vậy, vô thức nghiêng đầu qua, liền nhìn thấy Phong Diệp Chương và Cố Tuyết Trinh đang đứng ở phòng khách.
“Thông báo cho con, con có thể đi đón người ta không?”
Bà Phong nở nụ cười trêu ghẹo, chợt lạnh lùng quét mắt nhìn Cố Tuyết Trinh một chút, nói: “Mọi người cũng đã đến rồi, ăn cơm thôi.”
Dứt lời, bà ta kêu Mộ Triều Ca đi đến phòng ăn.
Lúc này ở bên trong nhà ăn đã có đầy đủ những món ăn phong phú được dọn lên, phần lớn đều là món ăn mà Mộ Triều Ca thích.
“Em đang ở đâu?”
Đương nhiên là Cố Tuyết Trinh nghe ra được lo lắng trong lời nói của anh, trong lòng cảm thấy ấm áp, đáp lời lại: “Mới đi ra khỏi chỗ của Tô Đế, đang chuẩn bị về nhà đây.”
Phong Diệp Chương nghe vậy thì nhíu mày: “Muộn như vậy rồi còn qua đó làm cái gì?”
Cố Tuyết Trinh liền nói đơn giản chuyện ban ngày cho anh nghe: “Cũng không phải là vấn đề gì lớn, anh không cần phải lo lắng đâu.”
Phong Diệp Chương thấy cô có thể xử lý được, cũng không hỏi nhiều nữa.
Anh nhìn đồng hồ đã rất muộn rồi, để Cố Tuyết Trinh trở về một mình thì anh không yên lòng, thế là lên tiếng nói: “Em đứng yên ở khách sạn đừng đi đâu hết, tôi tới đón em.”
Cố Tuyết Trinh đang muốn nói là không cần, nhưng mà lời vừa lên đến khỏi miệng thì ở phía bên kia liền trực tiếp cúp điện thoại.
Cô nhìn điện thoại bị cúp, trong lòng có một dòng nước ấm đang không ngừng rót vào, khóe miệng treo một nụ cười mà ngay cả cô cũng không phát giác được sự ngọt ngào của nó.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Phong Diệp Chương lái xe dừng ở trước mặt của Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh rất tự nhiên ngồi bên ghế lái phụ: “Đi thôi.”
Cô vừa thắt dây an toàn vừa nói, ai ngờ lúc này bụng lại truyền đến âm thanh “ùng ục”, làm cho động tác của cô cương cứng trong nháy mắt, gương mặt nhanh chóng đỏ lên.
Phong Diệp Chương không phát hiện, nhìn cô mà lông mày nhíu chặt: “Em không ăn cơm tối à.”
Trong lời nói có bất mãn.
“À thì… bận quá cho nên quên, chờ đến lúc nhớ đến thì cũng không đói nữa…”
Cố Tuyết Trinh chẳng biết tại sao khi nhìn thấy gương mặt không có biểu cảm gì của anh thì liền rất chột dạ, lúc nói đến câu sau thì lại nói không được.
Mà Phong Diệp Chương lại nhìn cô lâu thêm một chút, liền đạp chân ga chạy ra khỏi khách sạn.
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy gương mặt của anh khó coi, cô nghĩ là anh đang tức giận, đang muốn nhận sai, nhưng mà xe lại dừng lại lần nữa.
“Xuống xe đi.”
Phong Diệp Chương ném xuống một câu rồi trực tiếp bước xuống xe.
Cố Tuyết Trinh thấy thế, đành phải đi theo sau.
Lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào, Phong Diệp Chương đã lái xe đến một cái nhà hàng.
Cô nhìn về phía bóng lưng đi ở xa xa, trong lòng lại có dòng nước ấm chảy vào lần nữa.
Chỉ thấy cô bước đi lên phía trước mấy bước, chủ động ôm cánh tay của Phong Diệp Chương.
“Thôi được rồi mà, đừng giận nữa, em đảm bảo là lần sau nhất định sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, lần này là do em không đúng.”
Cô bày ra vẻ mặt biết sai mà dỗ dành Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương liếc mắt nhìn cô một cái, mặc dù là không nói chuyện, nhưng mà gương mặt lạnh lẽo vẫn thả lỏng xuống.
Đương nhiên là Cố Tuyết Trinh cũng nhận ra, biết là người này kiêu ngạo, lại dỗ thêm mấy lần nữa mới làm cho Phong Diệp Chương để ý tới cô.
Sau đó hai người dùng cơm, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Đặc biệt là Cố Tuyết Trinh nói đến chuyện kế hoạch công việc, dáng vẽ sáng láng của cô chẳng biết tại sao lại làm cho Phong Diệp Chương không rời mắt nổi.
Anh mỉm cười nhìn Cố Tuyết Trinh, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Ngược lại là Cố Tuyết Trinh, dưới sự chăm chú của anh, cô càng ngày càng thấy lúng túng, gương mặt trắng nõn cũng dần dần trở nên đỏ ửng, sau đó lại từ từ lan ra đã đến mang tai.
“Anh nhìn em làm cái gì, sao không ăn cơm đi?”
Cố Tuyết Trinh buồn bực xấu hổ nói.
Nhưng mà lại không biết rằng thần sắc lúc này của cô càng khiến cho người ta rung động hơn.
“Nhìn em xinh đẹp.”
Phong Diệp Chương nhịn không được mà trêu đùa, làm cho Cố Tuyết Trinh cảm thấy tim của mình bị vỗ một cái.
Gương mặt vốn đang ửng đỏ càng đỏ bừng hơn.
Cô oán trách trừng mắt nhìn Phong Diệp Chương, nghiến răng nói: “Nói năng ngọt xớt, ăn cơm đi.”
Nói xong, cô trực tiếp cúi đầu vào bát cơm giống như là đang cố ý trốn tránh vậy.
Phong Diệp Chương nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, trong mắt hiện lên đầy ý cười.
Sau bữa ăn, hai người trở lại nhà họ Phong.
Trong lúc đó, Cố Tuyết Trinh không chú ý đến bị hòn đá nhỏ ở trên đường cản chân, mắt thấy sắp bị ngã xuống đất, cũng may là Phong Diệp Chương nhanh tay đỡ cô lại.
Cố Tuyết Trinh dựa ở trong thực của anh, ngửi lấy hương thơm chỉ có duy nhất ở trên người của anh, không hiểu sao trong lòng lại thấy an tâm.
“Em không sao đó chứ?”
Phong Diệp Chương nhíu mày hỏi cô.
“Không có việc gì đâu… ôi!”
Cố Tuyết Trinh hoàng hồn, hoảng hốt muốn đứng dậy, cổ chân lại truyền đến đau nhức, cô không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
“Ách… có lẽ là em đã bị trật chân rồi.”
Phong Diệp Chương nghe vậy, quét mắt nhìn bàn chân trắng nõn của cô, nhíu mày, trực tiếp xoay người lại ôm ngang cô lên.
“Ối.”
Cố Tuyết Trinh bị động tác đột ngột này của anh làm cho giật nảy cả mình, vô thức kéo cổ của anh lại.
Cô nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, trong lòng giống như được che kín bởi kẹo đường, ngọt lịm.
Lại không biết một màn này đúng lúc bị bà Phong ở trong nhà chính nhìn thấy hết tất cả.
Bà ta nhìn hai người đi càng lúc càng xa, lông mày nhíu chặt lại.
Bây giờ con trai với con nhỏ đê tiện Cố Tuyết Trâm đó càng ngày càng giống như keo sơn, nếu cứ tiếp tục như thế này, chỉ sợ là hôn ước với nhà họ Lục sẽ hoàn toàn thất bại.
Bà ta vừa nghĩ đến cái này, trong lòng không khỏi sốt ruột, nhưng mà tạm thời không nghĩ ra được cách gì tốt.
Dù sao thì chuyện ngày hôm đó, Kim Yến đã chọc cho Diệp Chương không vui vẻ, nếu như bà ta lại cưỡng ép kết hợp chỉ sợ sẽ trêu chọc đến Diệp Chương ghét thêm.
Bà ta nghĩ đến chuyện này, cũng hiểu rõ muốn để cho bọn họ tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn này là không thể nào.
Cho dù từ bỏ như vậy thì bà ta cũng không cam tâm.
Đặc biệt là lúc này nhìn thấy tình cảm của hai người bọn họ càng ngày càng tốt, bà ta lo lắng Diệp Chương sẽ thật sự có tình cảm với con nhỏ đê tiện Cố Tuyết Trâm đó.
Bà ta suy nghĩ, trong đầu hiện lên một gương mặt cao quý khác, trong mắt dần dần có chủ ý.
Nhìn thấy bà ta lấy điện thoại di động ra, mỉm cười gọi qua một số điện thoại.
“Triều Ca, cháu đã ngủ chưa vậy?”
Mộ Triều Ca nhận cuộc gọi của bà Phong thì hơi kinh ngạc, nhưng mà trên mặt vẫn không hiện ra mà nói lời chào: “Vẫn còn chưa ạ, có chuyện gì không vậy dì?”
“Thật ra thì cũng không có việc gì đâu, chính là đột nhiên nhớ đến cháu cho nên gọi điện thoại cho cháu. Cách khoảng thời gian lần trước đến thăm dì cũng đã lâu lắm rồi, dì còn tưởng là cháu lại ra nước ngoài.”
“Là lỗi của cháu đã để dì nhớ mong, ngày mai cháu sẽ đến đó để thăm dì, có được không ạ?”
Mộ Triều Ca mỉm cười đáp lại.
“Mừng còn không được nữa là, đến đây ở vài ngày đi, nhớ lúc cháu còn bé cháu thường đến đây để tìm dì, tới lúc trưởng thành rồi thì lại ít đến. Sau này đến nhiều hơn một chút, nếu không thì dì còn tưởng rằng cháu ghét bỏ dì đó.”
Bà Phong thừa cơ thực hiện kế hoạch của bà ta.
Mộ Triều Ca không có cách nào từ chối, chỉ có thể đồng ý.
Cũng không biết là cô ta nói gì trong điện thoại, chỉ nhìn thấy nụ cười trên mặt của bà Phong rõ ràng nhiều hơn, kìm nén ở trong lòng cũng tiêu tán đi không ít.
…
Hôm sau, Cố Tuyết Trinh và Phong Diệp Chương vừa tan làm liền nghe thấy quản gia đến thông báo.
“Cậu chủ, mợ chủ, ở bên phía của bà chủ truyền lời gọi hai người tối nay đến nhà chính dùng cơm, ở trong nhà có khách đến.”
Phong Diệp Chương gật đầu biểu thị đã biết, dẫn Cố Tuyết Trinh đi rửa mặt rồi liền đi về phía nhà chính.
Vừa mới đi vào phòng khách liền nghe thấy tiếng cười truyền ra từ bên trong.
Nhìn thấy Mộ Triều Ca ngồi thẳng lưng ở trên ghế sofa, không biết là đang nói chuyện gì với bà Phong, nói đến nỗi mặt mày của bà ta tràn đầy ý cười không ngớt.
“Mẹ.”
Phong Diệp Chương chào hỏi, chợt nhìn về phía Mộ Triều Ca, trong mắt hơi kinh ngạc.
“Triều Ca đến à, sao lại không báo sớm cho anh biết.”
Bà Phong và Mộ Triều Ca nghe như vậy, vô thức nghiêng đầu qua, liền nhìn thấy Phong Diệp Chương và Cố Tuyết Trinh đang đứng ở phòng khách.
“Thông báo cho con, con có thể đi đón người ta không?”
Bà Phong nở nụ cười trêu ghẹo, chợt lạnh lùng quét mắt nhìn Cố Tuyết Trinh một chút, nói: “Mọi người cũng đã đến rồi, ăn cơm thôi.”
Dứt lời, bà ta kêu Mộ Triều Ca đi đến phòng ăn.
Lúc này ở bên trong nhà ăn đã có đầy đủ những món ăn phong phú được dọn lên, phần lớn đều là món ăn mà Mộ Triều Ca thích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook