Con Dâu Của Nhà Giàu
-
Chương 182: Không muốn làm thì cút đi
Cố Tuyết Trinh không biết rằng cô lại khiến Hàn Lịch nghi ngờ.
Lúc này cô đã đi theo Phong Diệp Chương ngồi lên xe, bầu không khí như đông cứng lại.
Khuôn mặt của Phong Diệp Chương vẫn rất căng, rõ ràng vẫn còn chưa nguôi giận.
Cố Tuyết Trinh nhìn trộm vài lần, đành phải nhận sai lần nữa mà nói: “Được rồi, em biết sai rồi, anh cũng đừng tức giận có được hay không. Em đảm bảo là sau này tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài một mình như vậy nữa đâu.”
Cô nói xong còn ôm cánh tay của Phong Diệp Chương làm nũng: “Đừng tức giận nữa mà, nha.”
Cả người của Phong Diệp Chương cứng đờ bởi động tác của cô.
Dù sao thì chưa từng có người phụ nữ nào dám đối xử với anh như vậy.
Âm thanh mềm mại đó càng làm cho lòng của anh trở nên khác thường, cơn giận cũng đã mất đi không ít, không hiểu sao lại thích như thế này.
Anh hừ lạnh một tiếng, nhưng mà sắc mặt cũng đã thả lỏng.
Cố Tuyết Trinh thấy vậy, nhẹ nhàng thở ra.
Trong lúc cô đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị Phong Diệp Chương cướp lời.
Anh có chút ghét bỏ mà nói: “Nhà thiết kế của RC này bị cái gì vậy? Vừa đến đây đã gây ra chuyện này.”
“À… có lẽ là tâm trạng không tốt.”
Cô vừa nghĩ đến lời nói ban ngày Mộ Kình nói cho cô nghe, thở dài.
Đây chỉ là sự khởi đầu thôi, sau này còn phải chịu đựng hơn nữa.
Cô suy nghĩ ở trong lòng, cũng không định nói cho Phong Diệp Chương biết, dù sao cô đã nói rồi, cô có thể xử lý được.
Mà Phong Diệp Chương không hiểu, nhưng mà vẫn rất khó chịu.
Sau khi hai người đến nhà họ Phong, bởi vì bây giờ đã rất muộn, hai người thay quần áo rửa mặt đơn giản thì liền đi ngủ.
…
Hôm sau, hai người cùng nhau thức dậy.
Bây giờ Cố Tuyết Trinh đã là tổng giám đại diện, không thể giống như trước kia ba ngày thì mất hết hai ngày không đi làm.
Sau khi hai người rửa mặt xong liền đi xuống lầu dùng bữa sáng.
Trên bàn ăn, Phong Diệp Chương vừa uống cà phê vừa nói: “Một lát nữa để tôi đưa em đến công ty.”
Cố Tuyết Trinh sửng sốt một chút, nghi hoặc không hiểu nhìn về phía anh.
“Hôm nay công ty phải mở cuộc họp lớn hả?”
Bởi vì chỉ có khi mở cuộc họp lớn thì Phong Diệp Chương mới về chi nhánh.
“Cứ xem như là vậy đi, nhãn hiệu mới được xây dựng ở đây, tôi cần phải đến đó để xem tình huống chuẩn bị của mọi người, cũng phải sắp xếp một số chuyện.”
Cố Tuyết Trinh hiểu rõ gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy anh ra mặt cũng tốt, như thế này có thể để cho đối phương nhìn thấy được bọn họ rất quan tâm đến sản phẩm mới.
Sau khi hai người dùng cơm xong thì cùng nhau đi đến công ty.
Bởi vì có Phong Diệp Chương ở đây, Cố Tuyết Trinh không muốn để cho người khác phát hiện thân phận của cô, cô vẫn xuống xe ở đầu phố như cũ.
Cô đi bộ đến công ty, sau khi quẹt thẻ xong thì liền đi về bộ phận thiết kế.
Đợi đến lúc cô đi đến gần thì mới phát hiện tất cả mọi người của bộ phận thiết kế đều có mặt, bầu không khí cực kỳ quỷ dị.
Mà lúc cô xuất hiện, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, vẻ mặt đều khác nhau.
“Có chuyện gì vậy?”
Cô nhíu mày hỏi, đám người lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Tô Đế.
Cố Tuyết Trinh nhìn qua, liền đoán được chắc là chuyện có liên quan với người phụ nữ này.
“Cô Tô, không biết là cô có cái gì không hài lòng không?”
Cô cố nén cảm giác không kiên nhẫn trong lòng, hỏi.
Tô Đế nghe vậy, hai tay ôm ngực, hừ lạnh: “Không hài lòng nhiều chỗ lắm.”
Cố Tuyết Trinh nghiến răng, kiếm thêm nhiều chuyện không bằng bớt đi một chuyện, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Vậy phiền cô Tô nói từng chuyện cho tôi nghe, tôi sẽ xem tình huống rồi thay đổi cho cô.”
Tô Đế thấy thế, kiêu căng hất cằm lên.
“Trước hết tôi sẽ không nói đến những chuyện khác, chuyện phòng làm việc thì cô nhất định phải lập tức sắp xếp cho tôi một lần nữa.”
Cô ta nói, cả gương mặt đều là ghét bỏ: “Công ty của cô nghèo hay là không đủ tiền mua đất vậy? Cái phòng cho tôi được gọi là phòng làm việc à, cũng không bằng một phần ba so với phòng làm việc trước kia của tôi.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời nói này của cô ta, sắc mặt bỗng nhiên lạnh xuống.
Tô Đế lại giống như là không nhìn thấy, vênh vang đắc ý ra lệnh cho Cố Tuyết Trinh: “Tôi đã nhìn thấy cách bố trí của các người, phòng làm việc tốt nhất của các người chính là phòng của cô, cô đi dọn dẹp cho tôi một chút đi, tôi muốn phòng làm việc đó.”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của mọi người đều khác nhau.
Có người tức giận bất bình, cũng có người hả hê.
Trong đó, Hứa Tổ Nhi thuộc về nhóm người cười trên nỗi đau của người khác.
Cô ta có bận cũng ung dung đứng ở một bên chờ xem kịch vui.
Cố Tuyết Trinh trầm mắt, giọng nói lạnh lùng: “Cô Tô, nói chuyện tốt nhất vẫn nên khách khí một chút đi. Công ty vừa mới được xây dựng, có rất nhiều nơi vẫn chưa được tổ chức tốt, nếu như cô không thích phòng làm việc trước đó, tôi có thể sắp xếp lại một căn phòng rộng rãi khác, duy nhất chỉ có phòng làm việc của tôi là không được.”
“Tôi nói chuyện sao lại không khách khí?”
Tô Đế lập tức gây chuyện phản bác lại: “Còn nữa, đây là thái độ nói chuyện của cô hả? Đừng quên tôi là người đại diện hợp tác.”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế, bất mãn trong lòng lập tức dâng lên.
Cô cười lạnh, nói: “Hóa ra là cô Tô còn biết mình đến đây để làm việc mà không phải là đến để hưởng thụ.”
Tô Đế nghẹn họng.
Vào lúc cô ta đang muốn đáp lời lại, nhưng mà lời nói vẫn còn chưa nói ra thì liền bị đánh gãy.
“Nếu như cô Tô có ý kiến với chỗ này, vậy thì tôi sẽ không ngại liên hệ với tổng bộ giúp cho cô Tô đâu, để bọn họ đều động nhà thiết kế khác tới, cũng tránh cho việc cô Tô phải chịu thiệt ở đây.”
Mấy chữ cuối cùng, Cố Tuyết Trinh nói ra cực kỳ nặng nề.
Cũng bởi vì lời nói này, Tô Đế liền trầm mặc lại không nói ra một lời phản bác nào.
Bởi vì cô ta biết rất rõ, nếu như việc này gây ầm ĩ đến phía tổng bộ, vậy thì đó chính là vấn đề của cô ta.
Cô ta cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Cố Tuyết Trinh, im lặng.
Cố Tuyết Trinh thấy thế, biết cô ta đã thỏa hiệp rồi, nhíu mày nói: “Nếu như không có ý kiến, vậy thì chuẩn bị đi họp với tôi đi.”
Dứt lời, cô cũng không để ý đến Tô Đế nữa, trực tiếp đi đến phòng họp.
Tô Đế nhìn bóng lưng rời đi của cô, gương mặt đen như mực, sắc mặt của trợ lý mà cô ta mang đến đây cũng không tốt là bao.
Hai người bất đắc dĩ đi theo sau lưng của Cố Tuyết Trinh, đi đến phòng họp ở tầng cao nhất.
Bởi vì hôm nay là cuộc họp lớn, cho nên mới đi đến tầng cao của công ty.
Phong Diệp Chương đã ngồi vào vị trí chủ chốt, khí thế kinh người, làm cho một đám nhân viên cấp cao ở phía dưới cũng không dám thở mạnh, người nào cũng ngồi nghiêm chỉnh thẳng tắp.
Cố Tuyết Trinh đang muốn để Tô Đế ngồi xuống, lại phát hiện người phụ nữ này đứng đó bất động, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phong Diệp Chương, trong mắt tràn đầy kinh diễm và ái mộ không hề che giấu chút nào, gần như tất cả mọi người đều phát hiện được sự khác thường của cô ta.
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy, lông mày nhíu chặt lại.
Không phải nói người phụ nữ này thích Mộ Kình à? Sao lại dùng cái nhìn giống như chưa từng nhìn thấy đàn ông mà nhìn Phong Diệp Chương vậy.
Cô nghĩ mãi mà cũng không hiểu, cũng không có ý định tiếp tục nghĩ nữa. Mắt nhìn thấy trên mặt của Phong Diệp Chương đã rất không kiên nhẫn, vội vàng kéo người đi đến chỗ ngồi ngồi xuống.
“Cô Tô, làm phiền cô thu liễm lại một chút.”
Cô lạnh giọng cảnh cáo.
Tô Đế căn bản cũng không nghe lọt tai, ngược lại còn nghe ngóng tin tức của Phong Diệp Chương từ chỗ cô.
“Người kia là ai vậy?”
Lúc cô ta hỏi câu này, hai mắt sáng long lanh.
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy, trong lòng rất không thoải mái, càng không thèm để ý đến, cô ta giả vờ như là không nghe thấy.
Tô Đế thấy thế thì khinh thường nhếch miệng rồi lại ngây ngốc nhìn Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương nhận thấy được ánh mắt của cô ta, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.
“Người đã đến đầy đủ hết rồi chứ? Bây giờ bắt đầu buổi họp.”
Cuộc họp lần này chủ yếu là chuyện hợp tác với thương hiệu mới, vì vậy cho dù Phong Diệp Chương không thích nhìn thấy Tô Đế thì cũng không thể tránh được không nói chuyện với cô ta.
Mà đối mặt với câu hỏi của anh, Tô Đế trả lời phải gọi là rất tích cực, thậm chí sau khi cuộc họp kết thúc rồi mà cô ta còn đứng ở cửa không chịu đi.
Lúc này cô đã đi theo Phong Diệp Chương ngồi lên xe, bầu không khí như đông cứng lại.
Khuôn mặt của Phong Diệp Chương vẫn rất căng, rõ ràng vẫn còn chưa nguôi giận.
Cố Tuyết Trinh nhìn trộm vài lần, đành phải nhận sai lần nữa mà nói: “Được rồi, em biết sai rồi, anh cũng đừng tức giận có được hay không. Em đảm bảo là sau này tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài một mình như vậy nữa đâu.”
Cô nói xong còn ôm cánh tay của Phong Diệp Chương làm nũng: “Đừng tức giận nữa mà, nha.”
Cả người của Phong Diệp Chương cứng đờ bởi động tác của cô.
Dù sao thì chưa từng có người phụ nữ nào dám đối xử với anh như vậy.
Âm thanh mềm mại đó càng làm cho lòng của anh trở nên khác thường, cơn giận cũng đã mất đi không ít, không hiểu sao lại thích như thế này.
Anh hừ lạnh một tiếng, nhưng mà sắc mặt cũng đã thả lỏng.
Cố Tuyết Trinh thấy vậy, nhẹ nhàng thở ra.
Trong lúc cô đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị Phong Diệp Chương cướp lời.
Anh có chút ghét bỏ mà nói: “Nhà thiết kế của RC này bị cái gì vậy? Vừa đến đây đã gây ra chuyện này.”
“À… có lẽ là tâm trạng không tốt.”
Cô vừa nghĩ đến lời nói ban ngày Mộ Kình nói cho cô nghe, thở dài.
Đây chỉ là sự khởi đầu thôi, sau này còn phải chịu đựng hơn nữa.
Cô suy nghĩ ở trong lòng, cũng không định nói cho Phong Diệp Chương biết, dù sao cô đã nói rồi, cô có thể xử lý được.
Mà Phong Diệp Chương không hiểu, nhưng mà vẫn rất khó chịu.
Sau khi hai người đến nhà họ Phong, bởi vì bây giờ đã rất muộn, hai người thay quần áo rửa mặt đơn giản thì liền đi ngủ.
…
Hôm sau, hai người cùng nhau thức dậy.
Bây giờ Cố Tuyết Trinh đã là tổng giám đại diện, không thể giống như trước kia ba ngày thì mất hết hai ngày không đi làm.
Sau khi hai người rửa mặt xong liền đi xuống lầu dùng bữa sáng.
Trên bàn ăn, Phong Diệp Chương vừa uống cà phê vừa nói: “Một lát nữa để tôi đưa em đến công ty.”
Cố Tuyết Trinh sửng sốt một chút, nghi hoặc không hiểu nhìn về phía anh.
“Hôm nay công ty phải mở cuộc họp lớn hả?”
Bởi vì chỉ có khi mở cuộc họp lớn thì Phong Diệp Chương mới về chi nhánh.
“Cứ xem như là vậy đi, nhãn hiệu mới được xây dựng ở đây, tôi cần phải đến đó để xem tình huống chuẩn bị của mọi người, cũng phải sắp xếp một số chuyện.”
Cố Tuyết Trinh hiểu rõ gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy anh ra mặt cũng tốt, như thế này có thể để cho đối phương nhìn thấy được bọn họ rất quan tâm đến sản phẩm mới.
Sau khi hai người dùng cơm xong thì cùng nhau đi đến công ty.
Bởi vì có Phong Diệp Chương ở đây, Cố Tuyết Trinh không muốn để cho người khác phát hiện thân phận của cô, cô vẫn xuống xe ở đầu phố như cũ.
Cô đi bộ đến công ty, sau khi quẹt thẻ xong thì liền đi về bộ phận thiết kế.
Đợi đến lúc cô đi đến gần thì mới phát hiện tất cả mọi người của bộ phận thiết kế đều có mặt, bầu không khí cực kỳ quỷ dị.
Mà lúc cô xuất hiện, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, vẻ mặt đều khác nhau.
“Có chuyện gì vậy?”
Cô nhíu mày hỏi, đám người lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Tô Đế.
Cố Tuyết Trinh nhìn qua, liền đoán được chắc là chuyện có liên quan với người phụ nữ này.
“Cô Tô, không biết là cô có cái gì không hài lòng không?”
Cô cố nén cảm giác không kiên nhẫn trong lòng, hỏi.
Tô Đế nghe vậy, hai tay ôm ngực, hừ lạnh: “Không hài lòng nhiều chỗ lắm.”
Cố Tuyết Trinh nghiến răng, kiếm thêm nhiều chuyện không bằng bớt đi một chuyện, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Vậy phiền cô Tô nói từng chuyện cho tôi nghe, tôi sẽ xem tình huống rồi thay đổi cho cô.”
Tô Đế thấy thế, kiêu căng hất cằm lên.
“Trước hết tôi sẽ không nói đến những chuyện khác, chuyện phòng làm việc thì cô nhất định phải lập tức sắp xếp cho tôi một lần nữa.”
Cô ta nói, cả gương mặt đều là ghét bỏ: “Công ty của cô nghèo hay là không đủ tiền mua đất vậy? Cái phòng cho tôi được gọi là phòng làm việc à, cũng không bằng một phần ba so với phòng làm việc trước kia của tôi.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời nói này của cô ta, sắc mặt bỗng nhiên lạnh xuống.
Tô Đế lại giống như là không nhìn thấy, vênh vang đắc ý ra lệnh cho Cố Tuyết Trinh: “Tôi đã nhìn thấy cách bố trí của các người, phòng làm việc tốt nhất của các người chính là phòng của cô, cô đi dọn dẹp cho tôi một chút đi, tôi muốn phòng làm việc đó.”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của mọi người đều khác nhau.
Có người tức giận bất bình, cũng có người hả hê.
Trong đó, Hứa Tổ Nhi thuộc về nhóm người cười trên nỗi đau của người khác.
Cô ta có bận cũng ung dung đứng ở một bên chờ xem kịch vui.
Cố Tuyết Trinh trầm mắt, giọng nói lạnh lùng: “Cô Tô, nói chuyện tốt nhất vẫn nên khách khí một chút đi. Công ty vừa mới được xây dựng, có rất nhiều nơi vẫn chưa được tổ chức tốt, nếu như cô không thích phòng làm việc trước đó, tôi có thể sắp xếp lại một căn phòng rộng rãi khác, duy nhất chỉ có phòng làm việc của tôi là không được.”
“Tôi nói chuyện sao lại không khách khí?”
Tô Đế lập tức gây chuyện phản bác lại: “Còn nữa, đây là thái độ nói chuyện của cô hả? Đừng quên tôi là người đại diện hợp tác.”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế, bất mãn trong lòng lập tức dâng lên.
Cô cười lạnh, nói: “Hóa ra là cô Tô còn biết mình đến đây để làm việc mà không phải là đến để hưởng thụ.”
Tô Đế nghẹn họng.
Vào lúc cô ta đang muốn đáp lời lại, nhưng mà lời nói vẫn còn chưa nói ra thì liền bị đánh gãy.
“Nếu như cô Tô có ý kiến với chỗ này, vậy thì tôi sẽ không ngại liên hệ với tổng bộ giúp cho cô Tô đâu, để bọn họ đều động nhà thiết kế khác tới, cũng tránh cho việc cô Tô phải chịu thiệt ở đây.”
Mấy chữ cuối cùng, Cố Tuyết Trinh nói ra cực kỳ nặng nề.
Cũng bởi vì lời nói này, Tô Đế liền trầm mặc lại không nói ra một lời phản bác nào.
Bởi vì cô ta biết rất rõ, nếu như việc này gây ầm ĩ đến phía tổng bộ, vậy thì đó chính là vấn đề của cô ta.
Cô ta cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Cố Tuyết Trinh, im lặng.
Cố Tuyết Trinh thấy thế, biết cô ta đã thỏa hiệp rồi, nhíu mày nói: “Nếu như không có ý kiến, vậy thì chuẩn bị đi họp với tôi đi.”
Dứt lời, cô cũng không để ý đến Tô Đế nữa, trực tiếp đi đến phòng họp.
Tô Đế nhìn bóng lưng rời đi của cô, gương mặt đen như mực, sắc mặt của trợ lý mà cô ta mang đến đây cũng không tốt là bao.
Hai người bất đắc dĩ đi theo sau lưng của Cố Tuyết Trinh, đi đến phòng họp ở tầng cao nhất.
Bởi vì hôm nay là cuộc họp lớn, cho nên mới đi đến tầng cao của công ty.
Phong Diệp Chương đã ngồi vào vị trí chủ chốt, khí thế kinh người, làm cho một đám nhân viên cấp cao ở phía dưới cũng không dám thở mạnh, người nào cũng ngồi nghiêm chỉnh thẳng tắp.
Cố Tuyết Trinh đang muốn để Tô Đế ngồi xuống, lại phát hiện người phụ nữ này đứng đó bất động, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phong Diệp Chương, trong mắt tràn đầy kinh diễm và ái mộ không hề che giấu chút nào, gần như tất cả mọi người đều phát hiện được sự khác thường của cô ta.
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy, lông mày nhíu chặt lại.
Không phải nói người phụ nữ này thích Mộ Kình à? Sao lại dùng cái nhìn giống như chưa từng nhìn thấy đàn ông mà nhìn Phong Diệp Chương vậy.
Cô nghĩ mãi mà cũng không hiểu, cũng không có ý định tiếp tục nghĩ nữa. Mắt nhìn thấy trên mặt của Phong Diệp Chương đã rất không kiên nhẫn, vội vàng kéo người đi đến chỗ ngồi ngồi xuống.
“Cô Tô, làm phiền cô thu liễm lại một chút.”
Cô lạnh giọng cảnh cáo.
Tô Đế căn bản cũng không nghe lọt tai, ngược lại còn nghe ngóng tin tức của Phong Diệp Chương từ chỗ cô.
“Người kia là ai vậy?”
Lúc cô ta hỏi câu này, hai mắt sáng long lanh.
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy, trong lòng rất không thoải mái, càng không thèm để ý đến, cô ta giả vờ như là không nghe thấy.
Tô Đế thấy thế thì khinh thường nhếch miệng rồi lại ngây ngốc nhìn Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương nhận thấy được ánh mắt của cô ta, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.
“Người đã đến đầy đủ hết rồi chứ? Bây giờ bắt đầu buổi họp.”
Cuộc họp lần này chủ yếu là chuyện hợp tác với thương hiệu mới, vì vậy cho dù Phong Diệp Chương không thích nhìn thấy Tô Đế thì cũng không thể tránh được không nói chuyện với cô ta.
Mà đối mặt với câu hỏi của anh, Tô Đế trả lời phải gọi là rất tích cực, thậm chí sau khi cuộc họp kết thúc rồi mà cô ta còn đứng ở cửa không chịu đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook