Con Dâu Của Nhà Giàu
Chương 173: Đừng để tôi nhìn thấy cô một lần nữa

Cố Tuyết Trinh nghe thấy câu hỏi của Phong Diệp Chương, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Chỉ thấy không có gì khác ngoài sự nghi ngờ trong mắt anh.

Đột nhiên, sự kỳ quái trong lòng cô càng ngày càng nghiêm trọng.

Mà Phong Diệp Chương vẫn đang đợi lời giải thích của cô, tạm thời kìm nén sự nghi ngờ trong lòng, lấy điện thoại ra, mở đoạn video cô đã quay ra.

“Anh tự mình xem đi.”

Phong Diệp Chương thấy vậy, lấy điện thoại để xem.

Chỉ thấy trên màn hình điện thoại là hình ảnh mà Cố Tuyết Trinh nhìn thấy khi vừa bước vào phòng.

Phong Diệp Chương xem xong, khuôn mặt đột nhiên đen lại.

Đôi mắt của anh như một con dao nhìn về phía Lục Kim Yến.

“Lục Kim Yến, tốt nhất cô nên cho tôi một lời giải thích!”

Nghe thấy giọng nói của anh lạnh lùng đến đáng sợ.

Lục Kim Yến dừng lại, sợ hãi đến mức cả người run bần bật.

Cô ta muốn giải thích nhưng miệng vẫn đang bị bịt lại, ú a ú ớ nửa ngày, người khác vẫn không hiểu cô ta nói cái gì.

“Tiểu Mỹ, lấy đồ trong miệng cô ta ra.”

Cố Tuyết Trinh nhìn thấy vậy, lạnh giọng dặn dò.

Bây giờ Phong Diệp Chương đã tỉnh lại, chuyện này giao cho anh xử lý.

Tiểu Mỹ nhận lệnh, lấy miếng vải trong miệng của Lục Kim Yến ra.

Lúc miếng vải được lấy ra, Lục Kim Yến ủy khuất hét lên.

“Anh Diệp Chương, anh phải làm chủ cho em, Cố Tuyết Trâm….”

Vốn dĩ cô ta muốn tố cáo những gì mà Cố Tuyết Trinh đã làm với cô ta, nhưng vẫn chưa nói hết, đã bị giọng nói lạnh lùng của Phong Diệp Chương ngắt lời.

“Tôi hỏi cô cái này sao?”

Anh nói xong ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lục Kim Yến.

Lục Kim Yến bị dọa sợ, không cam lòng lườm Cố Tuyết Trinh.

“Em cũng không biết xảy ra chuyện gì, vốn dĩ em đến để đưa đồ, nhưng sau đó lại bị anh mơ mơ màng màng kéo lên giường.”

Cô ta nói đến đây, giả vở ủy khuất nhìn Phong Diệp Chương.

Mà cô ta vừa nói xong, khuôn mặt của Phong Diệp Chương đen đến mức có thể nhỏ thành giọt mực, càng khiến người khác sợ hãi.

Lục Kim Yến có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, cô ta vẫn cứng rắn, tiếp tục giả bộ đáng thương.

“Anh Diệp Chương, em biết anh rất tức giận, em cũng có phản kháng, nhưng anh quá khỏe, em không có cách nào chống lại được.”

Cô ta nói xong, thận trọng nhìn Phong Diệp Chương.

Không nghĩ đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Phong Diệp Chương, cô ta sợ đến mức cả người run bần bật.

Phong Diệp Chương không quan tâm đến dáng vẻ sợ hãi của cô ta, nghe xong lời nói của cô ta, vô cùng tức giận.

Chỉ thấy anh sải bước, xuống giường sau đó đi đến trước mặt Lục Kim Yến

Anh nắm lấy cổ Lục Kim Yến, vẻ mặt hung ác.

“Lục Kim Yến, tốt nhất cô đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi, tôi có chạm vào cô hay không, cô đừng cho rằng tôi không biết! Còn nói dối nữa, tôi sẽ ném cô từ đây xuống!”

Nói xong, anh kéo Lục Kim Yến đến bên bệ cửa sổ, nếu như còn nói dối, sẽ ném cô ta từ trên tầng hai xuống.

Lục Kim Yến bị dọa sợ, ngay cả Cố Tuyết Chinh cũng bị dọa sợ.

Nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, cô tin cho dù Phong Diệp Chương tức giận, cũng biết chừng mực.

Nghĩ như vậy, ánh mắt của cô ta lại rơi lên người Lục Kim Yến.

Chỉ thấy làn da lộ ra của cô ta không hề có dấu hiệu của sự hoan ái.

Nếu như theo lời cô ta nói, Phong Diệp Chương không có ý thức cưỡng ép cô ta, vậy thì trên người cô ta nhất định phải có dấu vết, dù sao mỗi lần sau khi hai người làm chuyện đó xong, trên người cô đều để lại dấu vết.

Cố Tuyết Trinh nghĩ đến đây, cũng đoán ra được có thể bọn họ chưa xảy ra chuyện gì, đặc biệt là phát hiện sau đó khiến cái phán đoán này của cô ta càng thêm chắc chắn.

Chỉ thấy hai tay của Lục Kim Yến vùng vẫy, hình như có một tay bị thương, hơn nữa vết thương còn rất mới.

Cô kết hợp với vết máu trên giường lại nhìn vết thương, đột nhiên vẫn có cái gì đó không hiểu.

Nhưng cô đã hiểu ra, Phong Diệp Chương vẫn còn chưa biết, đang ép hỏi Lục Kim Yến.

Thấy nửa người Lục Kim Yến đang ở bên ngoài cửa sổ, Cố Tuyết Trinh không khỏi do dự.

Nếu như cô không qua khuyên anh, để Phong Diệp Chương kích động như vậy, dù sao nếu thật sự gây chuyện đến mức xảy ra chuyện thì không phải là chuyện tốt.

Lúc cô đang định đi đến để khuyên anh, đã nghe thấy Lục Kim Yến vẫn không biết hối hận, vừa ho vừa giải thích.

“Anh Diệp Chương, em không nói dối, tại sao anh không tin tưởng em chứ? Em cũng là con gái mà, sao có thể lấy chuyện này ra để làm trò đùa chứ!”

Phong Diệp Chương nghe thấy lời nói này, càng tức giận, bàn tay không ngừng siết chặt hơn.

Lục Kim Yến đột nhiên ho dữ dội, dáng vẻ trông như sắp chết ngạt.

Cho dù sợ thành như vậy, nhưng cô ta vẫn như vậy,vẫn nhìn Phong Diệp Chương bằng ánh mắt thâm tình.

“Anh Diệp Chương, em thật sự không lừa anh….”

“Anh Diệp Chương, anh tin em đi….”

Cố Tuyết Trinh lạnh lùng nhìn, bắt đầu cảm thấy bái phục người phụ nữ này.

Lúc này còn kiên quyết không nói sự thật, cũng đủ điên mà.

Lúc bọn họ đang giằng co thì bà Phong đến.

Bà ta nhìn thấy Phong Diệp Chương đang bóp cổ Lục Kim Yến, hơn nữa khuôn mặt Lục Kim Yến đã trắng bệch, đột nhiên bị dọa sợ, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Diệp Chương, con đang làm cái gì vậy? Mau thả Kim Yến ra!”

Bà ta nắm lấy tay của Phong Diệp Chương, muốn cứu Lục Kim Yến ra.

Nhưng Phong Diệp Chương không hề lới lỏng tay ra.

Lúc Lục Kim Yến nhìn thấy bà Phong, hai mắt sáng lên.

“Dì Minh.”

Cô ta khó khăn kêu lên, bà Phong nghe thấy vô cùng đau lòng.

“Sao? Lời nói của mẹ không có tác dụng sao, còn không mau buông ra!”

Bà ta đánh Phong Diệp Chương, trừng mắt, nghiêm mặt quát mắng, đã không thả tay ra thì phải dạy dỗ anh.

Phong Diệp Chương thấy vậy, chỉ có thể hừ một tiếng, buông tay ra.

Lục Kim Yến đột nhiên không còn một chút sức lực nào ngã xuống đất, cổ đau nhức khiến cô ta ho khan.

Bà Phong thấy vậy, vội vàng ngồi xổm xuống chăm sóc, nhưng cũng không quên dạy dỗ.

“Diệp Chương, con nói xem con bao nhiêu tuổi rồi, chuyện gì mà không thể nói chuyện đàng hoàng với nhau, mà phải động chân động tay, còn đối với Kim Yến nữa.”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy những lời dạy dỗ của bà ta lập tức cau mày.

Đặc biệt là nhớ đến sự xuất hiện của bà ta, càng không kiềm chế được mà nhướng mày.

Có thể nói bà Phong xuất hiện rất đúng lúc, quan trọng là bọn họ không hề thông báo với người ở nhà chính, nhưng bà ta lại biết là xảy ra chuyện.

Rất rõ ràng, chuyện này, có lẽ bà ta cũng tham gia.

Cố Tuyết Trinh nghĩ đến đây, đột nhiên không biết phải nói gì.

Có một người mẹ trăm phương ngàn kế muốn phá hoại hôn nhân của con trai, cũng không biết là Phong Diệp Chương may mắn hay là bất hạnh.

Bà Phong thấy mình đã nói quá lâu, nhưng lại không có ai để ý đến mình, không khỏi tức giận.

“Phong Diệp Chương, mẹ đang hỏi con, con không nghe thấy sao? Tại sao lại phải đối xử với Kim Yến như vậy?”

Bà ta lại nghiêm khắc chất vấn, Phong Diệp Chương nhìn bà ta bằng ánh mắt sắc bén.

“Tại sao? Lẽ nào câu hỏi này không phải nên hỏi mẹ sao?”

Nếu như nói trước đây anh là vì tức giận, không nghĩ được chuyện này, bây giờ nhìn thấy mẹ mình không mời mà đến, lại kết hợp với sự bất thường của mẹ, đột nhiên anh đã nghĩ ra điểm mấu chốt.

Buổi tối anh đột nhiên buồn ngủ, không phải là vì mệt mỏi mà là vì bị bỏ thuốc.

Về phần người bỏ thuốc, anh liếc nhìn bà Phong, ánh mắt tràn đầy sự thất vọng.

Anh khó chịu xoa lông mày, biết rằng việc điều tra thêm về vấn đề này sẽ chỉ làm cho mọi người xấu hổ mà thôi, đột nhiên anh không muốn theo đuổi sự thật của chuyện này nữa, ủ rũ nhìn bà Phong.

“Mẹ, chuyện gì trong lòng mẹ hiểu rõ nhất, nếu như chuyện này chưa xảy ra chuyện gì, con cũng sẽ không truy cứu nữa, mẹ về nghỉ ngơi đi.”

Anh nói xong, ánh mắt lạnh lùng liếc qua Lục Kim Yến: “Về phần người phụ nữ này, sau này đừng để con nhìn thấy cô ta nữa!”

Nói xong, anh hất tay áo trực tiếp rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương