Con Của Quỷ
-
Chương 76: Khuyển quỷ
A Hoàng nếm vô số thức ăn cho mèo, loại nào hương vị được chút thì đều rất đắt, hơn nữa đều là hàng nhập khẩu, cho dù A Hoàng hiện giờ có một hai triệu fans, nhưng fans hầu hết đều là người Trung Quốc, tầm ảnh hưởng của nó ở nước ngoài rất nhỏ, mấy hãng nước ngoài kia cũng chẳng thể nào chú ý đến nó.
A Hoàng nhắn tin cho Trịnh Quân Diệu: "Lão Trịnh, hay là anh tự mở một công ty sản xuất đồ ăn cho mèo đi, hương vị cứ để tui lo, sau đó tui làm người đại diện cho, anh gửi tui ít tiền quảng cáo là được, thế nào?".
Trịnh Quân Diệu thấy hai chữ "lão Trịnh" thì miệng giật giật, "Cũng được".
Cha mẹ Đông Sinh mất sớm, ông nội cũng đã qua đời, cũng chỉ có con "mèo tinh" vừa tham ăn lại lười biếng này sống nương tựa. Đừng nhìn Đông Sinh hay đấu võ mồm với mèo béo, luôn từ chối đủ mọi yêu cầu của A Hoàng, chứ thực ra Đông Sinh rất quan tâm A Hoàng. Địa vị của anh và A Hoàng trong lòng Đông Sinh là một bên là bạn, một bên là người nhà, bên nào nặng bên nào nhẹ nhìn là biết ngay. Anh muốn theo đuổi được Đông Sinh thì phải thu phục được "người nhà" của cậu.
A Hoàng không ngờ Trịnh Quân Diệu lại dễ nói chuyện vậy, lập tức hoa nở muôn nơi, nịnh nọt gửi đủ tin nhắn buồn nôn cho Trịnh Quân Diệu.
Đồng chí "lão Trịnh" với tiềm lực kinh tế mạnh mẽ hành động rất nhanh, nhờ Hà Đằng Phi giúp đỡ mà nhanh chóng mua một xưởng sản xuất thực phẩm sắp phá sản ở tỉnh H, lại mời một quản lý Hoa kiều cấp cao ở một công ty sản xuất đồ ăn cho thú cưng nổi tiếng ở nước ngoài với số tiền lớn về làm người phụ trách công ty mới mở này.
Quản lý cấp cao mà Trịnh Quân Diệu mời về này tên là Cao Hưng Thịnh, đi lên từ cấp cơ sở, năng lực không cần phải nghi ngờ, nhưng lại chịu hạn chế từ bằng cấp và màu da mà không thể phát triển được. Vốn Cao Hưng Thịnh đã định xin nghỉ tự mở công ty, nhưng tài chính của ông lại có hạn, mặt khác thì người đến tuổi trung niên luôn có nhiều băn khoăn, nhiệt huyết cũng đã dần mài mòn theo thời gian.
Việc Trịnh Quân Diệu tung cành ô-liu mà châm lên nhiệt huyết gây dựng sự nghiệp trong ông, mặc người nhà phản đối, ông xin nghỉ công việc mà trong mắt người ngoài là rất tốt đó, mang theo tài sản tích cóp nửa đời người quay về nước.
Quên Cao Hưng Thịnh ở ngay tỉnh H, rất nhiều người hâm mộ ông có thể lấy được thẻ xanh của nước M, lại không biết những năm ở nước ngoài ông đã phải trải qua rất nhiều khó khăn. Trở về quê hương, nghe tiếng nói đã hơi xa lạ, Cao Hưng Thịnh cảm nhận được mình thuộc về nơi đây, cuối cùng cũng hiểu từ lá rụng về cội mà thế hệ trước hay nói.
Sau khi gặp Trịnh Quân Diệu, vốn Cao Hưng Thịnh định đầu tư mười triệu đã biến thành hai mươi triệu, ông không chỉ bỏ hết tài sản tích cóp của mình vào, mà còn thế chấp phần bất động sản ở nước ngoài. Trịnh Quân Diệu rất hào phóng cho Cao Hưng Thịnh 40% cổ phần, còn giao công ty cho ông phụ trách.
Với Trịnh Quân Diệu, đây chỉ là một hạng mục đầu tư của anh, nhưng với Cao Hưng Thịnh, đây là sự nghiệp ông mơ ước gây dựng suốt nửa đời người.
Sửa chữa nhà xưởng, mua thiết bị, lập trung tâm nghiên cứu... Cao Hưng Thịnh như quay về năm hai mươi tuổi, lúc ông vẫn ngập tràn hoài bão và nhiệt huyết.
Trong lúc công ty sản xuất thức ăn cho thú cưng đang xây dựng, A Hoàng đã nhận được một số tiền của các hãng quyên tặng, khoảng chừng năm trăm nghìn tiền mặt. A Hoàng công bố chuyện này lên weibo, đồng thời cũng nói rõ số tiền này sẽ chuyển đến các cơ sở thu nhận vật nuôi đang khó khăn về tài chính, A Hoàng viết rõ tên, vị trí và tài khoản của những cơ sở đó, để các fans cùng giám sát và kêu gọi những người muốn nuôi thu cưng thì có thể đến những cơ sở đó nhận nuôi, giảm bớt gánh nặng cho họ.
Dạo gần đây, Uông Chấn đã hoàn toàn trở thành tài xế của A Hoàng, chở A Hoàng đến các cơ sở thu nhận vật nuôi ở thủ đô. Mỗi lần đến, A Hoàng sẽ chụp ảnh, quay video bán manh làm nũng cùng chó mèo và các nhân viên ở đó.
"Ngô hoàng bệ hạ" hot lên rất nhanh, từ một con mèo chưa từng bán manh tung hết tài năng trở thành một con mèo nổi tiếng làm từ thiện khắp MXH.
Một vài fans bắt đầu đến các cơ sở thu nuôi cắm chốt chờ "Ngô hoàng bệ hạ" giá lâm, so với những bức ảnh "bình thản u buồn" đầy tính văn nghệ trên mạng, A Hoàng trong hiện thực nhìn béo hơn, hơn nữa cũng rất bình dị, bán manh cái là khiến cả đám điên cuồng, khiến đám fans mê muội không thôi.
Có người chú ý thấy "tọa giá" của A Hoàng là một chiếc SUV nhập khẩu, thỉnh thoảng cũng sẽ đổi sang hãng xe nhập khẩu khác, xứng với lông vàng óng rực rỡ của nó, "hào" khí đập thẳng vào mặt.
Uông Chấn (nằm không cũng trúng đạn) cọ ánh sáng, được người ta tưởng lầm là quan xúc phân của A Hoàng, cũng dần hot trên mạng, không ít netizen đang suy đoán thân phận của hắn.
A Hoàng dần nổi tiếng, fans của nó cũng bắt đầu chú ý đến hoàn cảnh sống của chó mèo hoang, một vài fan có nhắn lại trên weibo của A Hoàng, nói bọn họ định mua chó mèo chủng loại gì gì đó, nhưng bệ hạ đã làm họ cảm động, nên đã đến các cơ sở nhận nuôi vài bé đáng yêu về.
Có mấy người thích thú cưng nhưng không tiện nuôi, hoặc đã nuôi thú cưng, thì trong tình hình kinh tế cho phép đã quyên góp ít tiền cho các cơ sở nhận nuôi thú cưng.
Cuối cùng, một bộ phận chó mèo hoang nhờ sự cố gắng của A Hoàng, và sự giúp đỡ của mọi người mà có thể yên ổn vượt qua mùa đông giá rét.
Nhưng vẫn còn rất nhiều chó mèo hoang phải khốn khổ gian nan gắng sống sót.
"Mẹ, mẹ, mẹ xem kìa, bé cún kia đáng thương quá". Cô bé năm tuổi thấy chú cún con cuộn mình trong góc liền dừng lại. Thấy mẹ đang gọi điện thoại không nghe, bé nghĩ nghĩ, đưa hotdog mới gặm hai miếng ra, "Cún con, nào, cho em nè".
Cún con hình như rất đói bụng, ngửi thấy mùi hotdog liền chảy nước miếng, nhưng nó lại sợ "thú hai chân" theo bản năng, run run đứng lên muốn lại gần mà không dám, tội nghiệp nhìn cô bé, ve vẩy đuôi.
Cô bé nhân lúc mẹ đang nghe điện thoại không chú ý liền chạy lên trước, đưa hotdog cho cún con. Có lẽ do quá đói, đồ ăn lại ở ngay trước mặt, cún con liền nhảy phốc lên.
Người phụ nữ nghe điện thoại xong quay đầu lại, liền thấy một chú cún con nhào thẳng đến chỗ con gái mình, cô ta vội bước lại, mũi giày nhọn hoắt đá vào cún con, kéo con gái về, căng thẳng hỏi: "Nó có cắn con không?".
Bé con nhìn chú cún đang ô ô kêu, bĩu môi lắc đầu: "Mẹ, cún con đói bụng, con cho em ấy ăn hotdog, em ấy không cắn con đâu, mẹ đá đau em ấy rồi".
"Con bé này, nói với con bao nhiều lần rồi, không được chạm vào chó hoang mèo hoang, chúng bẩn lắm! Chạm vào chúng con sẽ bị bệnh đấy". Người phụ nữ kéo cô bé đi, trên đường đi mắng cô bé một hồi.
Khóe miệng cún con tràn ra ít máu, nằm trong góc đau đớn rên rỉ một lúc lâu, đợi đến khi chó mẹ tìm đồ ăn quay về, cún con đã hấp hối, yếu ớt cọ cọ chó mẹ, rồi chậm rãi nhắm lại hai mắt.
Chó mẹ không ngừng liếm cún con, tru lên thảm thiết.
Con đường trước ngõ nhỏ thỉnh thoảng có người đi qua, có lẽ có người không chú ý đến, có lẽ có người chú ý đến nhưng không định đi vào. Không biết đã qua bao lâu, cún con được chó mẹ liếm láp, cơ thể dần lạnh lẽo cứng ngắc...
Bóng đêm yên lặng phủ xuống, tiếng kêu đau đớn thảm thiết của chó mẹ vang vọng trong ngõ nhỏ.
Sáng sớm hôm sau, lao công dọn vệ sinh nhặt được hai con chó đã chết cứng trong ngõ, thở dài, cụ ông đã hơi còng bỏ xác chó vào trong túi rác.
Một lúc sau, trời dần sáng lên, người đi làm cũng dần nhiều hơn, người phụ nữ một tay cầm bánh quẩy, một tay cầm sữa đậu nành, bluetooth cài trên tai, vừa đi vừa bàn công việc. Cô ta đến bên đường thì ngừng lại, chắc là muốn gọi xe. Thấy một chiếc taxi đang đến, cô ta vẫy vẫy tay, bỗng, cô ta cảm giác phía sau có một luồng sức mạnh lạnh lẽo "đá" mình...
Ầm ----
Tiếng va chạm qua đi, bánh quẩy và sữa đậu nành lẫn cùng máu tươi, vương đầy trên đường.
Trước khi nhắm mắt lại, người phụ nữ nhìn thấy một bóng đen to lớn quấn đầy "khí đen", một sức hút cực mạnh từ bóng đen truyền đến, người phụ nữ cảm giác cơn đau đớn xé rách linh hồn, rồi hoàn toàn mất ý thức.
Mỗi ngày, đều có rất nhiều chó mèo hoang chết đi, cũng như mỗi ngày đều có rất nhiều vụ tai nạn xảy ra.
Thấy nhiều thì quen, không tạo nên sóng lớn gì.
Sau vụ nữ sinh viên đại học chết, vụ án trong phòng kín mới đây càng thêm ly kỳ hơn.
Người chết bị lột da rất tàn nhẫn, chặt thành từng miếng lớn nấu trong nồi, ngày hôm sau khi được người phát hiện thì thịt đã chín rồi. Mùi thịt quỷ dị lan khắp phòng ăn và phòng bếp, mùi xộc thẳng vào mũi khiến người ta buồn nôn.
Tổ chuyên án điều tra kỹ, biết được người chết là chủ quán ăn kiêm đầu bếp chính, bình thường bán đồ ăn bình dân, vừa đến mùa thu đông liền buôn bán "treo đầu dê bán thịt chó". Thịt chó trong quán thu mua lén lút, ông chủ không dám rêu rao, lấy tiếng bán thịt dê chứ thực ra là bán thịt chó.
Ông chủ làm "thịt thơm" rất ngon, trong quán có rất nhiều khách hàng quen, còn có nhiều người nghe tiếng mà đến. Quán nhìn không lớn nhưng buôn bán rất tốt.
Đám Quý Vũ điều tra kỹ mới phát hiện, thịt thơm trong tay ông chủ này đều được em trai ông ta mua từ đám buôn chó.
Loại chó cảnh nhỏ chẳng được mấy lượng thịt, mà loại hợp để ăn là chó cỡ vừa hoặc cỡ lớn. Trong thành phố cấm nuôi chó cỡ lớn, mà chó cỡ vừa thường là loại khá đắt, chủ trông rất kỹ khó ra tay. Loại chó vàng, chó becgie ở nông thôn chính là loại hợp để ăn nhất và cũng dễ ra tay nhất.
Đám buôn chó hoặc là mua, hoặc trộm, hoặc là đánh bả,... cái sau phí bỏ ra ít hơn cái trước, bán qua tay là có thể kiếm rất nhiều.
Quán của người chết làm ăn rất tốt, lại có yêu cầu cao với "thịt thơm", loại chó hoang bẩn thỉu có bệnh không cần, chó chết không rõ nguồn gốc cũng không cần, chỉ muốn chó khỏe mạnh còn sống. Ông ta thuê một căn nhà ở vùng ngoại thành, chuyên dùng để giết chó. Mỗi tuần, ông ta sẽ đi đến đó một lần, hai anh em cùng nhau giết chó lột da, rạch bụng làm sạch sẽ, trộn gia vị rồi chuyển vào nội thành.
Khi nhóm Quý Vũ tìm được em trai của người chết, thì ông ta đã chết trong căn nhà ở ngoại thành.
Bị móc sắt xuyên qua cổ họng treo trên thanh ngang mà họ thường treo chó, ngoại trừ cái đầu, thì da bị lột sạch, nội tạng móc ra đặt trong cái chậu nhựa bên cạnh, trời lạnh, lại treo trong sân cả đêm, thi thể và nội tạng trong chậu đều kết một lớp băng mỏng.
Trên cái đầu đã cứng ngắc của ông ta, là vẻ mặt lúc ông ta chết ---- hoảng sợ, cầu xin, giãy dụa, bất lực...
Như những con chó đã bị ông ta giết.
A Hoàng nhắn tin cho Trịnh Quân Diệu: "Lão Trịnh, hay là anh tự mở một công ty sản xuất đồ ăn cho mèo đi, hương vị cứ để tui lo, sau đó tui làm người đại diện cho, anh gửi tui ít tiền quảng cáo là được, thế nào?".
Trịnh Quân Diệu thấy hai chữ "lão Trịnh" thì miệng giật giật, "Cũng được".
Cha mẹ Đông Sinh mất sớm, ông nội cũng đã qua đời, cũng chỉ có con "mèo tinh" vừa tham ăn lại lười biếng này sống nương tựa. Đừng nhìn Đông Sinh hay đấu võ mồm với mèo béo, luôn từ chối đủ mọi yêu cầu của A Hoàng, chứ thực ra Đông Sinh rất quan tâm A Hoàng. Địa vị của anh và A Hoàng trong lòng Đông Sinh là một bên là bạn, một bên là người nhà, bên nào nặng bên nào nhẹ nhìn là biết ngay. Anh muốn theo đuổi được Đông Sinh thì phải thu phục được "người nhà" của cậu.
A Hoàng không ngờ Trịnh Quân Diệu lại dễ nói chuyện vậy, lập tức hoa nở muôn nơi, nịnh nọt gửi đủ tin nhắn buồn nôn cho Trịnh Quân Diệu.
Đồng chí "lão Trịnh" với tiềm lực kinh tế mạnh mẽ hành động rất nhanh, nhờ Hà Đằng Phi giúp đỡ mà nhanh chóng mua một xưởng sản xuất thực phẩm sắp phá sản ở tỉnh H, lại mời một quản lý Hoa kiều cấp cao ở một công ty sản xuất đồ ăn cho thú cưng nổi tiếng ở nước ngoài với số tiền lớn về làm người phụ trách công ty mới mở này.
Quản lý cấp cao mà Trịnh Quân Diệu mời về này tên là Cao Hưng Thịnh, đi lên từ cấp cơ sở, năng lực không cần phải nghi ngờ, nhưng lại chịu hạn chế từ bằng cấp và màu da mà không thể phát triển được. Vốn Cao Hưng Thịnh đã định xin nghỉ tự mở công ty, nhưng tài chính của ông lại có hạn, mặt khác thì người đến tuổi trung niên luôn có nhiều băn khoăn, nhiệt huyết cũng đã dần mài mòn theo thời gian.
Việc Trịnh Quân Diệu tung cành ô-liu mà châm lên nhiệt huyết gây dựng sự nghiệp trong ông, mặc người nhà phản đối, ông xin nghỉ công việc mà trong mắt người ngoài là rất tốt đó, mang theo tài sản tích cóp nửa đời người quay về nước.
Quên Cao Hưng Thịnh ở ngay tỉnh H, rất nhiều người hâm mộ ông có thể lấy được thẻ xanh của nước M, lại không biết những năm ở nước ngoài ông đã phải trải qua rất nhiều khó khăn. Trở về quê hương, nghe tiếng nói đã hơi xa lạ, Cao Hưng Thịnh cảm nhận được mình thuộc về nơi đây, cuối cùng cũng hiểu từ lá rụng về cội mà thế hệ trước hay nói.
Sau khi gặp Trịnh Quân Diệu, vốn Cao Hưng Thịnh định đầu tư mười triệu đã biến thành hai mươi triệu, ông không chỉ bỏ hết tài sản tích cóp của mình vào, mà còn thế chấp phần bất động sản ở nước ngoài. Trịnh Quân Diệu rất hào phóng cho Cao Hưng Thịnh 40% cổ phần, còn giao công ty cho ông phụ trách.
Với Trịnh Quân Diệu, đây chỉ là một hạng mục đầu tư của anh, nhưng với Cao Hưng Thịnh, đây là sự nghiệp ông mơ ước gây dựng suốt nửa đời người.
Sửa chữa nhà xưởng, mua thiết bị, lập trung tâm nghiên cứu... Cao Hưng Thịnh như quay về năm hai mươi tuổi, lúc ông vẫn ngập tràn hoài bão và nhiệt huyết.
Trong lúc công ty sản xuất thức ăn cho thú cưng đang xây dựng, A Hoàng đã nhận được một số tiền của các hãng quyên tặng, khoảng chừng năm trăm nghìn tiền mặt. A Hoàng công bố chuyện này lên weibo, đồng thời cũng nói rõ số tiền này sẽ chuyển đến các cơ sở thu nhận vật nuôi đang khó khăn về tài chính, A Hoàng viết rõ tên, vị trí và tài khoản của những cơ sở đó, để các fans cùng giám sát và kêu gọi những người muốn nuôi thu cưng thì có thể đến những cơ sở đó nhận nuôi, giảm bớt gánh nặng cho họ.
Dạo gần đây, Uông Chấn đã hoàn toàn trở thành tài xế của A Hoàng, chở A Hoàng đến các cơ sở thu nhận vật nuôi ở thủ đô. Mỗi lần đến, A Hoàng sẽ chụp ảnh, quay video bán manh làm nũng cùng chó mèo và các nhân viên ở đó.
"Ngô hoàng bệ hạ" hot lên rất nhanh, từ một con mèo chưa từng bán manh tung hết tài năng trở thành một con mèo nổi tiếng làm từ thiện khắp MXH.
Một vài fans bắt đầu đến các cơ sở thu nuôi cắm chốt chờ "Ngô hoàng bệ hạ" giá lâm, so với những bức ảnh "bình thản u buồn" đầy tính văn nghệ trên mạng, A Hoàng trong hiện thực nhìn béo hơn, hơn nữa cũng rất bình dị, bán manh cái là khiến cả đám điên cuồng, khiến đám fans mê muội không thôi.
Có người chú ý thấy "tọa giá" của A Hoàng là một chiếc SUV nhập khẩu, thỉnh thoảng cũng sẽ đổi sang hãng xe nhập khẩu khác, xứng với lông vàng óng rực rỡ của nó, "hào" khí đập thẳng vào mặt.
Uông Chấn (nằm không cũng trúng đạn) cọ ánh sáng, được người ta tưởng lầm là quan xúc phân của A Hoàng, cũng dần hot trên mạng, không ít netizen đang suy đoán thân phận của hắn.
A Hoàng dần nổi tiếng, fans của nó cũng bắt đầu chú ý đến hoàn cảnh sống của chó mèo hoang, một vài fan có nhắn lại trên weibo của A Hoàng, nói bọn họ định mua chó mèo chủng loại gì gì đó, nhưng bệ hạ đã làm họ cảm động, nên đã đến các cơ sở nhận nuôi vài bé đáng yêu về.
Có mấy người thích thú cưng nhưng không tiện nuôi, hoặc đã nuôi thú cưng, thì trong tình hình kinh tế cho phép đã quyên góp ít tiền cho các cơ sở nhận nuôi thú cưng.
Cuối cùng, một bộ phận chó mèo hoang nhờ sự cố gắng của A Hoàng, và sự giúp đỡ của mọi người mà có thể yên ổn vượt qua mùa đông giá rét.
Nhưng vẫn còn rất nhiều chó mèo hoang phải khốn khổ gian nan gắng sống sót.
"Mẹ, mẹ, mẹ xem kìa, bé cún kia đáng thương quá". Cô bé năm tuổi thấy chú cún con cuộn mình trong góc liền dừng lại. Thấy mẹ đang gọi điện thoại không nghe, bé nghĩ nghĩ, đưa hotdog mới gặm hai miếng ra, "Cún con, nào, cho em nè".
Cún con hình như rất đói bụng, ngửi thấy mùi hotdog liền chảy nước miếng, nhưng nó lại sợ "thú hai chân" theo bản năng, run run đứng lên muốn lại gần mà không dám, tội nghiệp nhìn cô bé, ve vẩy đuôi.
Cô bé nhân lúc mẹ đang nghe điện thoại không chú ý liền chạy lên trước, đưa hotdog cho cún con. Có lẽ do quá đói, đồ ăn lại ở ngay trước mặt, cún con liền nhảy phốc lên.
Người phụ nữ nghe điện thoại xong quay đầu lại, liền thấy một chú cún con nhào thẳng đến chỗ con gái mình, cô ta vội bước lại, mũi giày nhọn hoắt đá vào cún con, kéo con gái về, căng thẳng hỏi: "Nó có cắn con không?".
Bé con nhìn chú cún đang ô ô kêu, bĩu môi lắc đầu: "Mẹ, cún con đói bụng, con cho em ấy ăn hotdog, em ấy không cắn con đâu, mẹ đá đau em ấy rồi".
"Con bé này, nói với con bao nhiều lần rồi, không được chạm vào chó hoang mèo hoang, chúng bẩn lắm! Chạm vào chúng con sẽ bị bệnh đấy". Người phụ nữ kéo cô bé đi, trên đường đi mắng cô bé một hồi.
Khóe miệng cún con tràn ra ít máu, nằm trong góc đau đớn rên rỉ một lúc lâu, đợi đến khi chó mẹ tìm đồ ăn quay về, cún con đã hấp hối, yếu ớt cọ cọ chó mẹ, rồi chậm rãi nhắm lại hai mắt.
Chó mẹ không ngừng liếm cún con, tru lên thảm thiết.
Con đường trước ngõ nhỏ thỉnh thoảng có người đi qua, có lẽ có người không chú ý đến, có lẽ có người chú ý đến nhưng không định đi vào. Không biết đã qua bao lâu, cún con được chó mẹ liếm láp, cơ thể dần lạnh lẽo cứng ngắc...
Bóng đêm yên lặng phủ xuống, tiếng kêu đau đớn thảm thiết của chó mẹ vang vọng trong ngõ nhỏ.
Sáng sớm hôm sau, lao công dọn vệ sinh nhặt được hai con chó đã chết cứng trong ngõ, thở dài, cụ ông đã hơi còng bỏ xác chó vào trong túi rác.
Một lúc sau, trời dần sáng lên, người đi làm cũng dần nhiều hơn, người phụ nữ một tay cầm bánh quẩy, một tay cầm sữa đậu nành, bluetooth cài trên tai, vừa đi vừa bàn công việc. Cô ta đến bên đường thì ngừng lại, chắc là muốn gọi xe. Thấy một chiếc taxi đang đến, cô ta vẫy vẫy tay, bỗng, cô ta cảm giác phía sau có một luồng sức mạnh lạnh lẽo "đá" mình...
Ầm ----
Tiếng va chạm qua đi, bánh quẩy và sữa đậu nành lẫn cùng máu tươi, vương đầy trên đường.
Trước khi nhắm mắt lại, người phụ nữ nhìn thấy một bóng đen to lớn quấn đầy "khí đen", một sức hút cực mạnh từ bóng đen truyền đến, người phụ nữ cảm giác cơn đau đớn xé rách linh hồn, rồi hoàn toàn mất ý thức.
Mỗi ngày, đều có rất nhiều chó mèo hoang chết đi, cũng như mỗi ngày đều có rất nhiều vụ tai nạn xảy ra.
Thấy nhiều thì quen, không tạo nên sóng lớn gì.
Sau vụ nữ sinh viên đại học chết, vụ án trong phòng kín mới đây càng thêm ly kỳ hơn.
Người chết bị lột da rất tàn nhẫn, chặt thành từng miếng lớn nấu trong nồi, ngày hôm sau khi được người phát hiện thì thịt đã chín rồi. Mùi thịt quỷ dị lan khắp phòng ăn và phòng bếp, mùi xộc thẳng vào mũi khiến người ta buồn nôn.
Tổ chuyên án điều tra kỹ, biết được người chết là chủ quán ăn kiêm đầu bếp chính, bình thường bán đồ ăn bình dân, vừa đến mùa thu đông liền buôn bán "treo đầu dê bán thịt chó". Thịt chó trong quán thu mua lén lút, ông chủ không dám rêu rao, lấy tiếng bán thịt dê chứ thực ra là bán thịt chó.
Ông chủ làm "thịt thơm" rất ngon, trong quán có rất nhiều khách hàng quen, còn có nhiều người nghe tiếng mà đến. Quán nhìn không lớn nhưng buôn bán rất tốt.
Đám Quý Vũ điều tra kỹ mới phát hiện, thịt thơm trong tay ông chủ này đều được em trai ông ta mua từ đám buôn chó.
Loại chó cảnh nhỏ chẳng được mấy lượng thịt, mà loại hợp để ăn là chó cỡ vừa hoặc cỡ lớn. Trong thành phố cấm nuôi chó cỡ lớn, mà chó cỡ vừa thường là loại khá đắt, chủ trông rất kỹ khó ra tay. Loại chó vàng, chó becgie ở nông thôn chính là loại hợp để ăn nhất và cũng dễ ra tay nhất.
Đám buôn chó hoặc là mua, hoặc trộm, hoặc là đánh bả,... cái sau phí bỏ ra ít hơn cái trước, bán qua tay là có thể kiếm rất nhiều.
Quán của người chết làm ăn rất tốt, lại có yêu cầu cao với "thịt thơm", loại chó hoang bẩn thỉu có bệnh không cần, chó chết không rõ nguồn gốc cũng không cần, chỉ muốn chó khỏe mạnh còn sống. Ông ta thuê một căn nhà ở vùng ngoại thành, chuyên dùng để giết chó. Mỗi tuần, ông ta sẽ đi đến đó một lần, hai anh em cùng nhau giết chó lột da, rạch bụng làm sạch sẽ, trộn gia vị rồi chuyển vào nội thành.
Khi nhóm Quý Vũ tìm được em trai của người chết, thì ông ta đã chết trong căn nhà ở ngoại thành.
Bị móc sắt xuyên qua cổ họng treo trên thanh ngang mà họ thường treo chó, ngoại trừ cái đầu, thì da bị lột sạch, nội tạng móc ra đặt trong cái chậu nhựa bên cạnh, trời lạnh, lại treo trong sân cả đêm, thi thể và nội tạng trong chậu đều kết một lớp băng mỏng.
Trên cái đầu đã cứng ngắc của ông ta, là vẻ mặt lúc ông ta chết ---- hoảng sợ, cầu xin, giãy dụa, bất lực...
Như những con chó đã bị ông ta giết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook