Con Của Quỷ
-
Chương 72: Cổ mạn đồng
Theo lệnh từ trung ương, vụ án mua bán trẻ em đặc biệt nghiêm trọng 12·15 phải phong tỏa toàn bộ tin tức, ngay cả những người làm truyền thông nhạy bén về tin tức cũng không nhận được bất cứ tin nào, bên ngoài vẫn là cảnh ca múa yên vui như cũ. Ba năm qua, Hà Đằng Phi luôn tìm kiếm tung tích của con trai, nhờ vào một vài mối quan hệ với giới chính trị của nhà họ Hà mà làm quen được một vài người bạn trong ngành cảnh sát. Sau hôm đám người Vương lão tứ bị bắt, anh đã nhận được tin của bạn mình, người nọ không trực tiếp tham gia vào vụ án, nên chỉ biết ở tỉnh H vừa phá được một vụ án buôn bán trẻ em rất nghiêm trọng.
Trước đây, lúc tinh thần của Chu Tuyền chưa kém như bây giờ, chỉ cần vừa nhận được tin nói ở đâu bắt được bọn buôn người, chỗ nào vừa giải cứu trẻ em bị bắt cóc, thì cô sẽ tự mình đến tận nơi để xem, đưa ảnh chụp của Hoan Hoan cho đám buôn người xác nhận là trong số những đứa trẻ mà chúng lừa bán có Hoan Hoan hay không.
Đám buôn người chẳng kẻ nào thành thật, vì để giảm án, dù có nhớ hay không thì chúng cũng sẽ không thành thật nói ra mình đã bán bao nhiêu đứa trẻ, hơn nữa có rất nhiều kẻ vốn không nhớ những đứa trẻ bị mình bắt đi có bề ngoài thế nào.
Một lần lại một lần, rồi lại thất vọng quay về.
Để có được dù chỉ là chút manh mối, Chu Tuyền còn đồng ý cho những kẻ đó một số tiền lớn, đồng ý chăm lo cho người nhà của chúng, thậm chí còn quỳ xuống dập đầu cầu xin những kẻ đó, cô cũng đã làm.
Sau đó, trừ khi Chu Tuyền nhìn thấy, nếu không nếu có tin tức gì giống như vậy, Hà Đằng Phi cũng giấu không cho cô biết, tự mình hoặc tìm người đi xem.
Lần này, cảnh sát giải cứu được hơn mười đứa bé (bao gồm cả những bé trong hầm nhà Ngũ Diễm Hồng), nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà cảnh sát lại nghiêm khắc phong tỏa tin tức. Người bạn kia của Hà Đằng Phi cũng có vai vế, nhưng cũng không thể hỏi thăm được tin tức cụ thể thế nào, thậm chí ngay cả ảnh những đứa trẻ được cứu ra cũng không lấy được.
"Tiểu Hà à, nghe nói vụ án này rất nghiêm trọng, ngay cả cấp cao cũng chấn động, đặc biệt phái người đến tiếp quản vụ án này, cháu bớt chút thời gian ra, dù sao cũng không xa thì không bằng đến đó xem thử, nói không chừng sẽ có tin tức".
"Vâng, cảm ơn chú Trình, lúc khác cháu sẽ mời chú ăn bữa cơm. Nếu tìm được tin về Hoan Hoan, cháu chắc chắn sẽ tạ ơn chú". Hà Đằng Phi cười nói, nhưng trong lòng lại có cảm giác là lạ không rõ vì sao.
"Cháu nói vậy thì khách khí quá, chú cũng mong các cháu tìm được Hoan Hoan sớm, chú có chút việc, bữa khác chúng ta trò chuyện sau".
"Vâng, hẹn gặp lại chú".
Cúp máy, Hà Đằng Phi lập tức bảo thư kí đặt vé máy bay đến tỉnh H vào sáng hôm sau cho anh.
Từ khi mơ thấy giấc mộng kỳ lạ kia, tâm trạng của Chu Tuyền vẫn luôn khác lạ, thường ngẩn người vuốt ve bụng mình, thỉnh thoảng lại lầm bầm mấy câu, nhưng cũng không nhắc đến chuyện phá thai nữa. Lúc trước Hoan Hoan mất tích khi được người giúp việc dẫn ra ngoài chơi, từ đó về sau, Chu Tuyền rất bài xích việc thuê người giúp việc, chỉ đồng ý thuê người đến dọn nhà theo giờ.
Bây giờ tinh thần của Chu Tuyền không ổn, lại đang có bầu, Hà Đằng Phi lo lúc anh không ở nhà Chu Tuyền sẽ làm chuyện điên rồ, nên đã gọi cho bạn thân của Chu Tuyền, bảo cô dẫn con gái đến ở cùng Chu Tuyền.
Sắp xếp xong chuyện trong nhà, sáng thứ bảy, Hà Đằng Phi nói là đi công tác rồi bay đến tỉnh H. Nhà họ Hà cũng có một vài sản nghiệp ở tỉnh H, nên Chu Tuyền không nghi ngờ gì, biết bạn thân sẽ dẫn con gái đến chơi với cô vào thứ bảy thì rất vui.
Hà Đằng Phi đi đến địa chỉ mà chú Trình đưa cho, tìm được cục cảnh sát địa phương, tốn không ít lời cộng thêm chút quan hệ, cục cảnh sát mới nhượng bộ bảo người dẫn anh đến gặp mấy đứa bé kia.
Rất tiếc, hơn mười đứa trẻ, không có đứa nào nhìn giống Hoan Hoan, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng trẻ con lớn lên sẽ thay đổi, kết quả kiểm tra DNA của những đứa bé đó tạm thời vẫn chưa có. Hà Đằng Phi rất bận rộn, không có thời gian chờ kết quả, mà cứ như vậy mà đi thì anh không cam lòng, cầu xin cảnh sát và người của trung ương hơn nửa ngày, bọn họ mới đồng ý để anh đến gặp đám người Ngũ Diễm Hồng.
Chạng vạng, Hà Đằng Phi rời khỏi trại tạm giam, sắc mặt tái nhợt như quỷ.
Anh đã nghĩ vô số khả năng, lại không ngờ được rằng lại là khả năng mà anh không muốn đối mặt nhất.
Anh không tin mấy lời điên khùng của Vương lão tứ, không tin Hoan Hoan đã bị giết, thậm chí bị người mổ bụng tàn nhẫn khi vẫn còn sống, nhưng sâu trong lòng anh, có một giọng nói không ngừng nói với anh, có lẽ Hoan Hoan thực sự không còn trên đời nữa.
Cảnh sát không cho anh bất cứ câu trả lời nào, chỉ nói cho anh biết vụ án còn đang điều tra, bảo anh về trước đợi tin.
Hà Đằng Phi không dám quay về, anh không biết lúc về sẽ phải nói sao với Chu Tuyền, đừng nói Chu Tuyền không chịu được, ngay cả bản thân anh cũng không thể chịu được kết quả thế này.
Nhà họ Hà có một khách sạn ở tỉnh thành tỉnh H, buổi sáng lúc Hà Đằng Phi đến tỉnh H đã được giám đốc khách sạn sắp xếp tài xế đưa anh đến đây, Hà Đằng Phi thất hồn lạc phách ngồi trên xe quay về khách sạn, ở sảnh khách sạn, anh thấy một bóng người quen thuộc.
"Trịnh Quân Diệu?".
Trịnh Quân Diệu vì muốn ở thế giới của riêng hai người với Đông Sinh, mà cho đám Andre nghỉ một ngày, sau đó, không chỉ bất hạnh phải bỏ tiền hết trong chuyến đi, mà còn rớt xuống làm nhân viên xách túi. Đông Sinh và A Hoàng không chỉ ăn suốt một đường, mà mèo béo còn quấn lấy Đông Sinh bắt chụp đủ kiểu ảnh đường phố cho nó. Đông Sinh cũng muốn giúp anh bớt gánh nặng, tiếc là một tay cầm đồ ăn một tay cầm di động, không rảnh tay nào.
A Hoàng nhảy nhót suốt một ngày, trên đường về đã khò khò ngủ say, đến nơi gọi cũng không dậy, Đông Sinh đành phải ôm nó đi. Trịnh Quân Diệu chỉ có thể vừa liếc mắt sắc với mèo béo đang giả ngủ say, vừa nhận mệnh xách túi.
Hà Đằng Phi đã từng thấy Trịnh Quân Diệu thanh thế rầm rộ thế nào lúc ở thủ đô, bên cạnh lúc nào cũng có một đám vệ sĩ người nước ngoài, bây giờ lại như người hầu đi theo xách túi... Nếu không phải bề ngoài quá giống, thì Hà Đằng Phi cũng không dám gọi người.
Trịnh Quân Diệu thấy Hà Đằng Phi, lại thấy mặt anh trắng bệch, thầm thở dài trong lòng, rồi mỉm cười chào hỏi: "Anh Hà, không ngờ lại gặp nhau ở đây, trùng hợp quá".
Hà Đằng Phi bước vội lên trước, gắng nở nụ cười, "Đúng vậy, tôi đến đây giải quyết chút việc riêng, các anh...".
"Đây là bạn tôi, Đông Sinh", Trịnh Quân Diệu xách túi lớn túi nhỏ, "Chúng tôi đến đây làm một vài chuyện, thuận đường đi chơi luôn. Đông Sinh, vị này là anh Hà Đằng Phi".
Hà Đằng Phi từ lúc thấy Trịnh Quân Diệu đã chú ý đến "người béo" đứng bên cạnh anh, nhưng khi người nọ xoay người lại, anh mới nhận ra người nọ rất tuấn tú. Với thân phận của Trịnh Quân Diệu và thái độ ân cần đó, bên cạnh lại xuất hiện một "mỹ nhân" như vậy, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến mấy chuyện mờ ám. Nhưng người trẻ tuổi tên Đông Sinh này, mặt không cảm xúc đứng đó, đôi mắt đen như hồ sâu lạnh lẽo như có thể thấy rõ lòng người, lại có thể lập tức gạt hết những suy nghĩ đen tối kia.
"Chào anh". Đông Sinh lạnh lùng lên tiếng, tay phải không nhanh không chậm gãi gãi cái cằm nọng của A Hoàng, mèo béo đang giả vờ ngủ thoải mái kêu rầm rì.
Ánh mắt Hà Đằng Phi dừng lại trên quần áo và cằm của Đông Sinh, đột nhiên anh nhớ đến người trong bãi đỗ xe đã được nhìn qua video, "Người nói chuyện với A Tuyền ngày đó là cậu sao?".
Đông Sinh mặt không cảm xúc gật đầu.
Hà Đằng Phi muốn nói thêm, lại bị Trịnh Quân Diệu cắt ngang: "Nơi này nhiều người không phải là chỗ để nói chuyện, hay là chúng ta lên phòng trò chuyện tiếp đi".
Hà Đằng Phi cố nén nghi ngờ của mình, đi theo Trịnh Quân Diệu và Đông Sinh đến phòng tổng thống ở tầng cao nhất.
A Hoàng vừa vào phòng liền hồi máu hồi lam sống lại, lăn mấy vòng trên thảm trải sàn, sau đó giống một con mèo nhà quê đi lại nhìn ngó khắp nơi. Lão già thối Lý Cửu kia keo kiệt chết đi được, từ trước đến giờ chưa từng đưa nó đến khách sạn cao cấp lần nào. Thấy chiếc giường vô cùng mềm mại size cực lớn giữa phòng, mèo béo liền không đi nổi nữa, rục rịch muốn nhảy lên.
"Đi tắm, nếu không ngủ trên sàn".
Bị tóm được, A Hoàng lại không thấy chột dạ chút nào. Tuy trong phòng không lạnh nhưng A Hoàng không thích tắm trong mùa đông, mỗi lần tắm là nó thấy như mình rụng đi rất nhiều lông vậy, cứ có cảm giác như sắp trọc đến nơi. Hàng năm khi đến mùa đông, A Hoàng liền hùng hồn nói với Đông Sinh là thú cưng không thể tắm thường xuyên nếu không sẽ dễ bị bệnh, Đông Sinh lúc còn là Đông tể đã bị nó lừa rất nhiều năm, bây giờ thì hoàn toàn mặc kệ. Cũng không nhìn coi, con mèo khác sống mười bốn mười lăm năm đã là trường thọ rồi, nó thì hơn một trăm rồi đấy, chỉ đơn giản là lười biếng mà thôi.
A Hoàng rầm rì một chốc, rồi nhân lúc Đông Sinh không chú ý đã chiếm lấy sô pha trong phòng ngủ, ổ mèo đã có, A Hoàng lại quấn lấy Đông Sinh muốn chơi di động, muốn cập nhật weibo.
Đông Sinh đưa di động cho nó, "Đừng chơi lâu quá đấy".
"Meo meo!". A Hoàng nịnh nọt kêu một tiếng, ngậm di động vọt về sô pha, nhìn trái nhìn phải, không biết mò ở đâu ra một cái thảm. Trời đổ tuyết lớn thế này, bọc thảm ủ trong chăn chơi di động đúng là không còn gì thích hơn.
Hà Đằng Phi bị biểu hiện nhân tính hóa của A Hoàng làm chấn động, bây giờ dù con mèo béo này biến thành người trước mặt anh, anh cũng sẽ không ngạc nhiên chút nào.
"A Hoàng ham chơi, để anh Hà chê cười rồi". Trịnh Quân Diệu đặt đồ xuống, khách khí cười nói.
Hà Đằng Phi hồi hồn, "Anh Trịnh đừng khách khí như vậy, tuổi chúng ta cũng tầm tầm nhau, nếu được thì anh gọi tôi là Đằng Phi là được".
"Được, vậy anh cũng đừng gọi tôi là anh Trịnh nữa, gọi là Quân Diệu đi".
Hàn huyên vài câu, cuối cùng Hà Đằng Phi không kìm được nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Đông Sinh, ngày đó những lời cậu nói với A Tuyền ở bãi đỗ xe, rốt cục là có ý gì?".
Đông Sinh nói: "Chuyện mà tôi sắp nói đây có thể sẽ rất khó tin, nhưng dù anh có tin hay không, tôi mong là anh không nói cho người khác, tất nhiên, Chu Tuyền là ngoại lệ, chuyện này cô ấy cũng có quyền được biết, còn về phần có nói hay không thì tùy vào anh".
"Được, tôi hứa với cậu là ngoại trừ A Tuyền thì sẽ không nói cho ai khác".
Đông Sinh nói mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Hà Đằng Phi nghe, "Thực ra việc này không nên nói cho hai người biết, nhưng hiện giờ Chu Tuyền lún sâu trong mệnh kiếp, nếu cô ấy không vượt qua được ải này thì cả cô ấy và đứa bé trong bụng đều sẽ chết. Hoan Hoan mong muốn cô ấy có thể sinh đứa bé trong bụng ra, mong muốn cô ấy có thể sống thật tốt. Tôi không biết gì về Chu Tuyền, không biết rốt cục có nên nói cho cô ấy biết sự thực hay không, cũng không biết phải làm thế nào mới có thể giúp cô ấy vượt qua kiếp nạn này. Anh là chồng của cô ấy, hẳn là anh hiểu làm gì mới là tốt nhất cho cô ấy".
Rất lâu sau Hà Đằng Phi mới tỉnh táo lại được, có nằm mơ anh cũng không nghĩ được rằng, con trai mình lại gặp chuyện thê thảm lại lạ thường như vậy.
Đứa con mà anh và vợ ngày ngóng đêm mong, lại bị người ta ngược sát mà chết, luyện thành tiểu quỷ.
Không, không thể để A Tuyền biết chuyện này được.
Một lúc lâu sau, Hà Đằng Phi lau nước mắt trên mặt, khàn khàn nói: "Tôi có thể nhìn thấy Hoan Hoan được không?".
"Được".
Vì vậy, tiểu quỷ đang ngồi nghe mẹ Thẩm Tịnh kể chuyện cổ tích mắt lóe lên một cái, đã bị Đông Sinh dùng quỷ khế triệu đến khách sạn. Vốn tiểu quỷ hơi tức giận, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha, nó lại thấy sợ hãi, rụt người cạnh Đông Sinh, mắt trông mong nhìn người đó, trong lòng vừa chờ mong lại lo lắng thấp thỏm.
Đông Sinh đi đến rồi vẽ bùa trong không khí, sau đó nắm chặt tay Hà Đằng Phi. Hà Đằng Phi nhìn đứa bé bụ bẫm ngồi ở ghế đối diện, nước mắt trào ra: "Hoan Hoan!".
Trịnh Quân Diệu nhìn bàn tay đang bị Đông Sinh nắm chặt, đôi mắt tối đen lại.
-------------
Chương 73 mai hoặc mốt nha ^_^
Trước đây, lúc tinh thần của Chu Tuyền chưa kém như bây giờ, chỉ cần vừa nhận được tin nói ở đâu bắt được bọn buôn người, chỗ nào vừa giải cứu trẻ em bị bắt cóc, thì cô sẽ tự mình đến tận nơi để xem, đưa ảnh chụp của Hoan Hoan cho đám buôn người xác nhận là trong số những đứa trẻ mà chúng lừa bán có Hoan Hoan hay không.
Đám buôn người chẳng kẻ nào thành thật, vì để giảm án, dù có nhớ hay không thì chúng cũng sẽ không thành thật nói ra mình đã bán bao nhiêu đứa trẻ, hơn nữa có rất nhiều kẻ vốn không nhớ những đứa trẻ bị mình bắt đi có bề ngoài thế nào.
Một lần lại một lần, rồi lại thất vọng quay về.
Để có được dù chỉ là chút manh mối, Chu Tuyền còn đồng ý cho những kẻ đó một số tiền lớn, đồng ý chăm lo cho người nhà của chúng, thậm chí còn quỳ xuống dập đầu cầu xin những kẻ đó, cô cũng đã làm.
Sau đó, trừ khi Chu Tuyền nhìn thấy, nếu không nếu có tin tức gì giống như vậy, Hà Đằng Phi cũng giấu không cho cô biết, tự mình hoặc tìm người đi xem.
Lần này, cảnh sát giải cứu được hơn mười đứa bé (bao gồm cả những bé trong hầm nhà Ngũ Diễm Hồng), nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà cảnh sát lại nghiêm khắc phong tỏa tin tức. Người bạn kia của Hà Đằng Phi cũng có vai vế, nhưng cũng không thể hỏi thăm được tin tức cụ thể thế nào, thậm chí ngay cả ảnh những đứa trẻ được cứu ra cũng không lấy được.
"Tiểu Hà à, nghe nói vụ án này rất nghiêm trọng, ngay cả cấp cao cũng chấn động, đặc biệt phái người đến tiếp quản vụ án này, cháu bớt chút thời gian ra, dù sao cũng không xa thì không bằng đến đó xem thử, nói không chừng sẽ có tin tức".
"Vâng, cảm ơn chú Trình, lúc khác cháu sẽ mời chú ăn bữa cơm. Nếu tìm được tin về Hoan Hoan, cháu chắc chắn sẽ tạ ơn chú". Hà Đằng Phi cười nói, nhưng trong lòng lại có cảm giác là lạ không rõ vì sao.
"Cháu nói vậy thì khách khí quá, chú cũng mong các cháu tìm được Hoan Hoan sớm, chú có chút việc, bữa khác chúng ta trò chuyện sau".
"Vâng, hẹn gặp lại chú".
Cúp máy, Hà Đằng Phi lập tức bảo thư kí đặt vé máy bay đến tỉnh H vào sáng hôm sau cho anh.
Từ khi mơ thấy giấc mộng kỳ lạ kia, tâm trạng của Chu Tuyền vẫn luôn khác lạ, thường ngẩn người vuốt ve bụng mình, thỉnh thoảng lại lầm bầm mấy câu, nhưng cũng không nhắc đến chuyện phá thai nữa. Lúc trước Hoan Hoan mất tích khi được người giúp việc dẫn ra ngoài chơi, từ đó về sau, Chu Tuyền rất bài xích việc thuê người giúp việc, chỉ đồng ý thuê người đến dọn nhà theo giờ.
Bây giờ tinh thần của Chu Tuyền không ổn, lại đang có bầu, Hà Đằng Phi lo lúc anh không ở nhà Chu Tuyền sẽ làm chuyện điên rồ, nên đã gọi cho bạn thân của Chu Tuyền, bảo cô dẫn con gái đến ở cùng Chu Tuyền.
Sắp xếp xong chuyện trong nhà, sáng thứ bảy, Hà Đằng Phi nói là đi công tác rồi bay đến tỉnh H. Nhà họ Hà cũng có một vài sản nghiệp ở tỉnh H, nên Chu Tuyền không nghi ngờ gì, biết bạn thân sẽ dẫn con gái đến chơi với cô vào thứ bảy thì rất vui.
Hà Đằng Phi đi đến địa chỉ mà chú Trình đưa cho, tìm được cục cảnh sát địa phương, tốn không ít lời cộng thêm chút quan hệ, cục cảnh sát mới nhượng bộ bảo người dẫn anh đến gặp mấy đứa bé kia.
Rất tiếc, hơn mười đứa trẻ, không có đứa nào nhìn giống Hoan Hoan, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng trẻ con lớn lên sẽ thay đổi, kết quả kiểm tra DNA của những đứa bé đó tạm thời vẫn chưa có. Hà Đằng Phi rất bận rộn, không có thời gian chờ kết quả, mà cứ như vậy mà đi thì anh không cam lòng, cầu xin cảnh sát và người của trung ương hơn nửa ngày, bọn họ mới đồng ý để anh đến gặp đám người Ngũ Diễm Hồng.
Chạng vạng, Hà Đằng Phi rời khỏi trại tạm giam, sắc mặt tái nhợt như quỷ.
Anh đã nghĩ vô số khả năng, lại không ngờ được rằng lại là khả năng mà anh không muốn đối mặt nhất.
Anh không tin mấy lời điên khùng của Vương lão tứ, không tin Hoan Hoan đã bị giết, thậm chí bị người mổ bụng tàn nhẫn khi vẫn còn sống, nhưng sâu trong lòng anh, có một giọng nói không ngừng nói với anh, có lẽ Hoan Hoan thực sự không còn trên đời nữa.
Cảnh sát không cho anh bất cứ câu trả lời nào, chỉ nói cho anh biết vụ án còn đang điều tra, bảo anh về trước đợi tin.
Hà Đằng Phi không dám quay về, anh không biết lúc về sẽ phải nói sao với Chu Tuyền, đừng nói Chu Tuyền không chịu được, ngay cả bản thân anh cũng không thể chịu được kết quả thế này.
Nhà họ Hà có một khách sạn ở tỉnh thành tỉnh H, buổi sáng lúc Hà Đằng Phi đến tỉnh H đã được giám đốc khách sạn sắp xếp tài xế đưa anh đến đây, Hà Đằng Phi thất hồn lạc phách ngồi trên xe quay về khách sạn, ở sảnh khách sạn, anh thấy một bóng người quen thuộc.
"Trịnh Quân Diệu?".
Trịnh Quân Diệu vì muốn ở thế giới của riêng hai người với Đông Sinh, mà cho đám Andre nghỉ một ngày, sau đó, không chỉ bất hạnh phải bỏ tiền hết trong chuyến đi, mà còn rớt xuống làm nhân viên xách túi. Đông Sinh và A Hoàng không chỉ ăn suốt một đường, mà mèo béo còn quấn lấy Đông Sinh bắt chụp đủ kiểu ảnh đường phố cho nó. Đông Sinh cũng muốn giúp anh bớt gánh nặng, tiếc là một tay cầm đồ ăn một tay cầm di động, không rảnh tay nào.
A Hoàng nhảy nhót suốt một ngày, trên đường về đã khò khò ngủ say, đến nơi gọi cũng không dậy, Đông Sinh đành phải ôm nó đi. Trịnh Quân Diệu chỉ có thể vừa liếc mắt sắc với mèo béo đang giả ngủ say, vừa nhận mệnh xách túi.
Hà Đằng Phi đã từng thấy Trịnh Quân Diệu thanh thế rầm rộ thế nào lúc ở thủ đô, bên cạnh lúc nào cũng có một đám vệ sĩ người nước ngoài, bây giờ lại như người hầu đi theo xách túi... Nếu không phải bề ngoài quá giống, thì Hà Đằng Phi cũng không dám gọi người.
Trịnh Quân Diệu thấy Hà Đằng Phi, lại thấy mặt anh trắng bệch, thầm thở dài trong lòng, rồi mỉm cười chào hỏi: "Anh Hà, không ngờ lại gặp nhau ở đây, trùng hợp quá".
Hà Đằng Phi bước vội lên trước, gắng nở nụ cười, "Đúng vậy, tôi đến đây giải quyết chút việc riêng, các anh...".
"Đây là bạn tôi, Đông Sinh", Trịnh Quân Diệu xách túi lớn túi nhỏ, "Chúng tôi đến đây làm một vài chuyện, thuận đường đi chơi luôn. Đông Sinh, vị này là anh Hà Đằng Phi".
Hà Đằng Phi từ lúc thấy Trịnh Quân Diệu đã chú ý đến "người béo" đứng bên cạnh anh, nhưng khi người nọ xoay người lại, anh mới nhận ra người nọ rất tuấn tú. Với thân phận của Trịnh Quân Diệu và thái độ ân cần đó, bên cạnh lại xuất hiện một "mỹ nhân" như vậy, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến mấy chuyện mờ ám. Nhưng người trẻ tuổi tên Đông Sinh này, mặt không cảm xúc đứng đó, đôi mắt đen như hồ sâu lạnh lẽo như có thể thấy rõ lòng người, lại có thể lập tức gạt hết những suy nghĩ đen tối kia.
"Chào anh". Đông Sinh lạnh lùng lên tiếng, tay phải không nhanh không chậm gãi gãi cái cằm nọng của A Hoàng, mèo béo đang giả vờ ngủ thoải mái kêu rầm rì.
Ánh mắt Hà Đằng Phi dừng lại trên quần áo và cằm của Đông Sinh, đột nhiên anh nhớ đến người trong bãi đỗ xe đã được nhìn qua video, "Người nói chuyện với A Tuyền ngày đó là cậu sao?".
Đông Sinh mặt không cảm xúc gật đầu.
Hà Đằng Phi muốn nói thêm, lại bị Trịnh Quân Diệu cắt ngang: "Nơi này nhiều người không phải là chỗ để nói chuyện, hay là chúng ta lên phòng trò chuyện tiếp đi".
Hà Đằng Phi cố nén nghi ngờ của mình, đi theo Trịnh Quân Diệu và Đông Sinh đến phòng tổng thống ở tầng cao nhất.
A Hoàng vừa vào phòng liền hồi máu hồi lam sống lại, lăn mấy vòng trên thảm trải sàn, sau đó giống một con mèo nhà quê đi lại nhìn ngó khắp nơi. Lão già thối Lý Cửu kia keo kiệt chết đi được, từ trước đến giờ chưa từng đưa nó đến khách sạn cao cấp lần nào. Thấy chiếc giường vô cùng mềm mại size cực lớn giữa phòng, mèo béo liền không đi nổi nữa, rục rịch muốn nhảy lên.
"Đi tắm, nếu không ngủ trên sàn".
Bị tóm được, A Hoàng lại không thấy chột dạ chút nào. Tuy trong phòng không lạnh nhưng A Hoàng không thích tắm trong mùa đông, mỗi lần tắm là nó thấy như mình rụng đi rất nhiều lông vậy, cứ có cảm giác như sắp trọc đến nơi. Hàng năm khi đến mùa đông, A Hoàng liền hùng hồn nói với Đông Sinh là thú cưng không thể tắm thường xuyên nếu không sẽ dễ bị bệnh, Đông Sinh lúc còn là Đông tể đã bị nó lừa rất nhiều năm, bây giờ thì hoàn toàn mặc kệ. Cũng không nhìn coi, con mèo khác sống mười bốn mười lăm năm đã là trường thọ rồi, nó thì hơn một trăm rồi đấy, chỉ đơn giản là lười biếng mà thôi.
A Hoàng rầm rì một chốc, rồi nhân lúc Đông Sinh không chú ý đã chiếm lấy sô pha trong phòng ngủ, ổ mèo đã có, A Hoàng lại quấn lấy Đông Sinh muốn chơi di động, muốn cập nhật weibo.
Đông Sinh đưa di động cho nó, "Đừng chơi lâu quá đấy".
"Meo meo!". A Hoàng nịnh nọt kêu một tiếng, ngậm di động vọt về sô pha, nhìn trái nhìn phải, không biết mò ở đâu ra một cái thảm. Trời đổ tuyết lớn thế này, bọc thảm ủ trong chăn chơi di động đúng là không còn gì thích hơn.
Hà Đằng Phi bị biểu hiện nhân tính hóa của A Hoàng làm chấn động, bây giờ dù con mèo béo này biến thành người trước mặt anh, anh cũng sẽ không ngạc nhiên chút nào.
"A Hoàng ham chơi, để anh Hà chê cười rồi". Trịnh Quân Diệu đặt đồ xuống, khách khí cười nói.
Hà Đằng Phi hồi hồn, "Anh Trịnh đừng khách khí như vậy, tuổi chúng ta cũng tầm tầm nhau, nếu được thì anh gọi tôi là Đằng Phi là được".
"Được, vậy anh cũng đừng gọi tôi là anh Trịnh nữa, gọi là Quân Diệu đi".
Hàn huyên vài câu, cuối cùng Hà Đằng Phi không kìm được nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Đông Sinh, ngày đó những lời cậu nói với A Tuyền ở bãi đỗ xe, rốt cục là có ý gì?".
Đông Sinh nói: "Chuyện mà tôi sắp nói đây có thể sẽ rất khó tin, nhưng dù anh có tin hay không, tôi mong là anh không nói cho người khác, tất nhiên, Chu Tuyền là ngoại lệ, chuyện này cô ấy cũng có quyền được biết, còn về phần có nói hay không thì tùy vào anh".
"Được, tôi hứa với cậu là ngoại trừ A Tuyền thì sẽ không nói cho ai khác".
Đông Sinh nói mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Hà Đằng Phi nghe, "Thực ra việc này không nên nói cho hai người biết, nhưng hiện giờ Chu Tuyền lún sâu trong mệnh kiếp, nếu cô ấy không vượt qua được ải này thì cả cô ấy và đứa bé trong bụng đều sẽ chết. Hoan Hoan mong muốn cô ấy có thể sinh đứa bé trong bụng ra, mong muốn cô ấy có thể sống thật tốt. Tôi không biết gì về Chu Tuyền, không biết rốt cục có nên nói cho cô ấy biết sự thực hay không, cũng không biết phải làm thế nào mới có thể giúp cô ấy vượt qua kiếp nạn này. Anh là chồng của cô ấy, hẳn là anh hiểu làm gì mới là tốt nhất cho cô ấy".
Rất lâu sau Hà Đằng Phi mới tỉnh táo lại được, có nằm mơ anh cũng không nghĩ được rằng, con trai mình lại gặp chuyện thê thảm lại lạ thường như vậy.
Đứa con mà anh và vợ ngày ngóng đêm mong, lại bị người ta ngược sát mà chết, luyện thành tiểu quỷ.
Không, không thể để A Tuyền biết chuyện này được.
Một lúc lâu sau, Hà Đằng Phi lau nước mắt trên mặt, khàn khàn nói: "Tôi có thể nhìn thấy Hoan Hoan được không?".
"Được".
Vì vậy, tiểu quỷ đang ngồi nghe mẹ Thẩm Tịnh kể chuyện cổ tích mắt lóe lên một cái, đã bị Đông Sinh dùng quỷ khế triệu đến khách sạn. Vốn tiểu quỷ hơi tức giận, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha, nó lại thấy sợ hãi, rụt người cạnh Đông Sinh, mắt trông mong nhìn người đó, trong lòng vừa chờ mong lại lo lắng thấp thỏm.
Đông Sinh đi đến rồi vẽ bùa trong không khí, sau đó nắm chặt tay Hà Đằng Phi. Hà Đằng Phi nhìn đứa bé bụ bẫm ngồi ở ghế đối diện, nước mắt trào ra: "Hoan Hoan!".
Trịnh Quân Diệu nhìn bàn tay đang bị Đông Sinh nắm chặt, đôi mắt tối đen lại.
-------------
Chương 73 mai hoặc mốt nha ^_^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook