Con Của Quỷ
-
Chương 69: Cổ mạn đồng
"Đông tể, Đông tể, hình như có cớm đuổi theo phía sau". Lỗ tai của A Hoàng nhạy hơn chó mèo bình thường rất nhiều, từ xa đã nghe thấy tiếng động.
Đông Sinh híp mắt, nghĩ một lúc rồi nói với Andre: "Tìm chỗ nào rộng ở phía trước rồi dừng lại".
"Đông tể, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?". Trịnh Quân Diệu cau mày nói, tuy anh rất tin tưởng vào năng lực của Đông Sinh, nhưng vẫn lo lắng.
"Có cảnh sát đuổi theo phía sau, bắt tội phạm là công việc của họ. Tôi và A Hoàng sẽ xuống xe, còn các anh ở lại đây chờ cảnh sát".
Chuyện của Vương lão quỷ Hoan Hoan chỉ biết chút ít, nhưng sáu tiểu quỷ này thì khác, chúng nó là những tiểu quỷ lợi hại nhất trong tay lão, có đứa đã ở với lão gần hai mươi năm, những chuyện về lão có khi chúng biết nhiều hơn cả bốn đồ đệ kia của lão nữa.
Nhưng tiếc là những tiểu quỷ này chết đi lúc còn rất nhỏ, hơn nữa đều bị tra tấn rồi chết, oán hận sâu nặng, dưới sự khống chế và nô dịch của Vương lão quỷ, thần trí của chúng gần như đã bị hao mòn hết, cũng chẳng khác gì quỷ vật chỉ biết cừu hận và giết chóc.
Từ một vài thông tin vụn vặt mà đám tiểu quỷ cung cấp, Đông Sinh có một suy đoán --- Vương lão quỷ không buôn bán nội tạng gì hết, mấy đứa trẻ có tiềm năng đều bị lão luyện thành tiểu quỷ, kém hơn thì bị lão xem là "nguyên liệu" dùng tà thuật luyện thành đan kéo dài tuổi thọ, hồn phách thì dùng để nuôi tiểu quỷ, tăng pháp lực cho tiểu quỷ.
Vậy vấn đề là, Vương lão quỷ mua trẻ con cần có tiền, lão luôn trốn trong rừng rú, thì tiền ở đâu ra?
Đan.
Sau lưng Vương lão quỷ chắc chắn là có người mua.
Kéo dài tuổi thọ, cũng khiến Đông Sinh liên tưởng đến một việc khác --- mỹ nhân cổ thu thập sinh khí.
Người mua đứng phía sau là cùng một người sao?
Đám tiểu quỷ mỗi đứa một câu nói về một chuyện, trong tay Vương lão quỷ có một thứ rất lợi hại, chỉ cần lão đeo thứ kia lên, thì bọn chúng không thể đến gần lão.
Đám tiểu quỷ không thể nói rõ được rốt cục thứ đó là gì, có một tiểu quỷ "thông minh" hơn những đứa khác một chút, nó biến ảo thứ kia ra cho Đông Sinh xem.
Chuỗi hạt gỗ lim.
Đông Sinh lập tức nhớ đến chuỗi phật khí mà Trần Bằng đeo lúc trước, chuỗi hạt gỗ lim thoạt nhìn na ná nhau, nhưng phật khí gần như giống hệt thì cũng ít khi thấy. Trần Bằng chết rất kỳ lạ, hồn phách biến mất, Ngô Kỳ bị cổ trùng giết chết, hồn phách cũng không thấy đâu, trong tay Vương lão quỷ có phật khí gần giống của Trần Bằng như đúc.
Là trùng hợp sao?
Ba chuyện nhìn như chẳng liên quan gì, nhưng dường như lại liên quan đến nhau.
"Cậu muốn làm gì?". Trịnh Quân Diệu cau mày hỏi.
"Tiên hạ thủ vi cường, có thể sẽ mất một ít thời gian, tôi sẽ không lộ mặt trước mặt cảnh sát, sau khi xong việc tôi sẽ gọi anh đến đón tôi". Đông Sinh nói xong, Andre đã tìm được một nơi rộng lớn bằng phẳng dừng lại, Đông Sinh mở cửa xe đi xuống.
"Đông tể, tui thấy tui nên ở lại bảo vệ Trịnh Quân Diệu thì hơn, meo!". Hai trảo mập mạp của A Hoàng chắp lại dưới đống thịt ở cằm làm vẻ cầu xin, chớp "đôi mắt sáng như sao" nhìn Đông Sinh, mong được thương xót.
Trịnh Quân Diệu không nghe hiểu lời A Hoàng nói, nhưng, suy nghĩ của nó đã thể hiện hết lên cái mặt tròn kia rồi. Bản thân anh không thể giúp Đông Sinh nên rất buồn bã, sao có thể để A Hoàng ở lại? Tuy anh không biết con mèo béo lười biếng nhát gan này có ích gì, nhưng Đông Sinh muốn dẫn nó theo thì chắc chắn là có lý do của mình.
"Làm chi đó, làm chi đó, meo ngao ngao, các người không thể tàn nhẫn như vậy được! Meo!!". A Hoàng kêu gào giãy dụa, bị Trịnh Quân Diệu túm đống thịt sau cổ xách xuống xe, giao cho Đông Sinh.
Âm hàn rét đến tận xương bám lên da lông, A Hoàng rùng mình, không dám la lối nữa, tủi thân trèo lên vai Đông Sinh.
Trịnh Quân Diệu lấy một cái túi du lịch từ trong xe ra đưa cho cậu: "Nhớ phải cẩn thận, tôi sẽ nghĩ cách ở lại gần đây đợi cậu, ở trong này có pháo tín hiệu, gặp nguy hiểm nhớ lập tức phóng lên, tôi sẽ đến chỗ cậu trong thời gian nhanh nhất".
Đông Sinh gật đầu vác túi trên lưng, xoay người chạy chậm mấy bước về phía trước, tung người "bay" lên vách núi cao mấy mét, chớp mắt đã biến mất trong rừng cây.
"Oa oa, kungfu, kungfu nước Z!". Mắt và miệng Andre tròn vành vạnh.
Trịnh Quân Diệu nhìn về hướng Đông Sinh biến mất, cau mày, bàn tay đang siết chặt lại buông lỏng, đôi mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.
Đông Sinh bay nhanh trên núi, đi vào trong rừng, đứng dưới một gốc cây đại thụ, cậu lấy từ trong túi du lịch ra một bao giấy vàng, mở ra, bên trong đều là các loại phù chú mà cậu đã chuẩn bị trước. Đông Sinh lấy ra hơn mười tấm phù chú sắp xếp trên mặt đất thành một trận pháp đơn giản, cậu ngồi vào giữa trận pháp đó, "Hoan Hoan, em ở đây hộ pháp cho anh".
"Đông tể, chẳng lẽ cậu định...", A Hoàng kinh hãi kêu lên.
Thời gian cấp bách, không đợi nó nói hết, Đông Sinh đã gật đầu.
"Không được, Đông tể cậu làm vậy rất nguy hiểm, hiện giờ sinh khí của cậu chỉ còn lại rất ít rồi, cậu làm vậy sẽ phá vỡ cân bằng mất!". A Hoàng lo lắng nói, một khi cân bằng bị phá vỡ, cái mạng nhỏ của Đông tể sẽ xong đời, để đám tiểu quỷ kia đi phản phệ lại Vương lão quỷ không được sao, có cần liều mạng vậy không? A Hoàng không hiểu, sốt ruột phẩy phẩy đuôi.
"Tôi chỉ cần lấy được phật khí, sinh khí như vầy cũng đủ rồi. Lát nữa khi tôi cướp phật khí đi, cậu giúp tôi ngoạm nó về". Trong giọng nói lạnh lẽo của Đông Sinh ngập tràn sự tự tin.
A Hoàng muốn khuyên cậu mấy câu, thấy cậu đã nói vậy đành phải nuốt lại lời muốn nói, "Miêu gia đã ra tay thì một người chống mấy người, phật khí cứ giao cho tui!".
"Được". Đông Sinh ngồi giữa trận pháp, nhỏ giọng niệm chú, rất nhanh, khu rừng vốn đã tối đen bị cướp đi tia sáng cuối cùng.
Trong bóng đêm đen đặc, một cái bóng tối đen đang dần dần tụ lại, sáu tiểu quỷ và Hoan Hoan đi theo Đông Sinh đến đây khi thấy cái bóng này, thì cảm giác sợ hãi và phục tùng bỗng chốc lan rộng từ sâu trong linh hồn của chúng...
"Dẫn đường". Bóng đen không thấy rõ mặt lạnh lùng nói ra hai chữ.
Hoan Hoan sợ đến nỗi ngã phịch xuống đất, hận không thể tìm được khe hở nào mà nhét mình vào. Sáu tiểu quỷ thì sợ đến nỗi nhập lại thành một, run rẩy, bóng đen vừa dứt lời, chúng nó đã nối tiếp nhau bay vọt về phía trước. Dù chúng có bay nhanh thế nào, thì bóng đen đều không nhanh không chậm đi theo, bên cạnh bóng đen dường như có một cục (?) màu vàng kim, như tia chớp vụt qua rừng cây đen tối.
Trên xe việt dã, tim Vương lão quỷ đập mạnh đến đau quặn, phun ra một ngụm máu. Xe đang lao vùn vụt dần chậm lại, cửa sổ hé một nửa để thông khí bỗng tự chuyển động, xoạch một tiếng đóng chặt kín, cửa xe vang lên tiếng bị khóa, xe dần đậu lại ven đường, hoàn toàn tắt lửa, đèn xe vụt tắt.
"Sao đây, có chuyện gì sao?". Sau khi Vương lão tứ bái nhập sư môn đã đổi lại họ, Vương lão quỷ tặng một tiểu quỷ cho gã. Vương lão tứ thích đánh bạc, từ khi nuôi tiểu quỷ kia thì vận may tăng vọt, cược mười ván thì thắng chín, gã hận không thể xem tiểu quỷ kia như con trai ruột mà nuôi. Tiểu quỷ của Vương lão tứ rất im lặng, ít khi có động tĩnh gì, cho nên, dù đã nuôi hơn một năm rồi mà Vương lão tứ vẫn rất sợ quỷ.
Nhìn thấy mấy chuyện kia, tay chân Vương lão tứ run lẩy bẩy, gã không ngừng vặn chìa khóa, nhưng chẳng có tiếng động cơ nào, không chỉ động cơ, mà không biết từ lúc nào mà bên ngoài rất im ắng, gã cố đẩy cánh cửa đang đóng chặt kia để chạy, nhưng dù gã có làm thế nào, thì cửa xe vẫn đóng chặt cứng.
"Hoảng gì mà hoảng, lão đại lão nhị lão tam gọi đám tiểu quỷ của mấy đứa ra đi!". Vương lão quỷ lau vết máu bên miệng, nuốt thứ tanh ngọt trong miệng xuống, đôi mắt đục ngầu như nọc độc, sắc mặt âm u đáng sợ.
"Vâng, sư phụ!".
Ba tên nuôi quỷ nhiều năm, quỷ bị hủy trên tay chúng không biết nhiều thế nào, chúng đã sớm không còn sợ quỷ nữa, nhưng đối mặt với dị trạng lúc này, cùng với cảm giác bất an cuồn cuộn trong lòng, sự lo lắng và sợ hãi trong lòng chúng không ít hơn Vương lão tứ là bao.
Vương lão quỷ có bản lĩnh trong luyện quỷ, sai quỷ, không chỉ cao siêu mà còn rất riêng biệt, nhóm ba tên Vương lão đại được chân truyền của lão, trong tay mỗi người đều có hai tiểu quỷ rất lợi hại. Trong hộp gỗ của Vương lão quỷ còn ba miếng quỷ phù, sư đồ đồng thời niệm chú, rất nhanh, quái vật mà mắt thường không nhìn thấy được từng con từng con xuất hiện quanh xe việt dã.
Ở đầu bên kia, trong rừng rậm tối mịt không thấy được gì, bóng đen lạnh lùng nói: "ĐI".
Sáu tiểu quỷ đang rụt lại bên cạnh, héo rũ ngoan ngoãn vô cùng kia, bỗng sinh long hoạt hổ nhe răng trợn mắt xông lên.
Chỉ trong chớp mắt, hơn mười tiểu quỷ đã quần nhau loạn xà ngầu. Xé cắn nuốt, các chiến đấu của đám tiểu quỷ cứ như dã thú, dã man lại hung tàn.
Sáu tiểu quỷ mà Vương lão quỷ phái đi là sáu đứa có pháp lực cực mạnh của lão, đối đầu với chín tiểu quỷ quanh xe không yếu thế chút nào. Rất nhanh, giọng niệm chú của ba đồ đệ Vương lão quỷ dần bất ổn, khóe miệng như có máu sắp trào ra, mồ hôi không ngừng lăn xuống mặt, tình hình của Vương lão quỷ cũng không hơn ba đồ đệ kia của lão là bao.
Bên tai là chú ngữ khó hiểu vờn quanh, Vương lão tứ hai tay cầm di động, nhờ ánh sáng leo lét tạo cảm giác an toàn, hoảng sợ rụt trên ghế, bỗng, gã nhìn thấy một cái bóng đen thui đứng bên ngoài cửa sổ, "Quỷ, quỷ a!".
Tiếng hét hoảng loạn của Vương lão tứ làm hại bốn sư đồ Vương lão quỷ phun ra máu, Vương lão quỷ thì phun hẳn máu lên chuỗi hạt gỗ lim. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một "bàn tay" đen thui cầm được chuỗi hạt, ném thẳng ra ngoài, một cái bóng màu vàng kim như tia chớp nhào lên, cắn chuỗi hạt, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
"Mày là ai?". Trong vòng một ngày liên tiếp bị tiểu quỷ phản phệ, cái mặt nhờ ăn đan mà trẻ hơn tuổi của Vương lão quỷ nhanh chóng già nua khô đét, nếp nhăn chi chít sâu hoắm, mái tóc hoa râm chỉ chớp mắt đã trắng toát tử khí âm trầm, con mắt đục ngầu đầy tơ máu, trừng mắt nhìn bóng đen ngoài cửa sổ, mắt như sắp nứt ra.
Bóng đen không trả lời lão, từ xa xa, có tiếng còi cảnh sát vang lên.
"Cảnh sát, cảnh sát đến rồi, chúng ta được cứu rồi, được cứu rồi!". Vương lão tứ bị dọa vỡ gan, gã liều mạng đập đập cửa xe. Lần đầu tiên trong đời, gã lại hy vọng cảnh sát đến như vậy. Giờ phút này gã đã quên rằng, rơi vào tay cảnh sát thì gã chỉ có con đường chết.
Nhưng đúng vào lúc này, sáu tiểu quỷ đã bị Đông Sinh thu phục lấy ưu thế áp đảo cắn nuốt chín đứa tiểu quỷ khác, bóng đen ra dấu tay, đám tiểu quỷ vốn đã rục rịch không đợi được nữa nhào về phía Vương lão quỷ.
Tiếp đó, Vương lão tứ thấy được một cảnh mà cả đời gã sẽ không thể quên được ---
Quần áo của Vương lão quỷ bị xé thành từng mảnh, trên người xuất hiện từng vết trảo sâu hoắm thấy rõ cả xương trắng hếu, có thứ gì đó không nhìn thấy được xé toạc thịt trên người Vương lão quỷ, lấy nội tạng của lão ra, trong tiếng kêu thảm thiết của Vương lão quỷ dường như có thể nghe thấy tiếng nhai nuốt, cùng tiếng cười giòn vang hưng phấn của trẻ con. Trong tiếng cười như xa như gần, giữa hai chân Vương lão tứ ướt đẫm, dại ra mặc máu nóng phun đầy lên mặt gã, mắt mở trừng trừng nhìn Vương lão quỷ biến thành một bộ xương đầy máu.
Rắc, rắc, rắc, rắc, rắc...
Trong những âm thanh đó, đám tiểu quỷ miệng đầy răng nhọn ăn sạch cả bộ xương, chỉ trong mấy phút ngẳn ngủi, một người đang sống sờ sờ biến mất hoàn toàn trên thế giới, thứ duy nhất có thể chứng minh lão từng tồn tại chính là vết máu trong xe ngoài xe và trên mặt, trên người Vương lão tứ.
Ăn tươi nuốt sống Vương lão quỷ vẫn còn chưa đủ, đám tiểu quỷ còn thèm thuồng nhìn chẳm chằm quỷ hồn của lão.
Nhưng chúng còn chưa kịp cắn nuốt, thì hồn thể của Vương lão quỷ bùng lên một ngọn lửa đen thui, Vương lão quỷ gào thét ngã xuống đất, chịu nỗi đau đớn hơn lúc bị đám tiểu quỷ ăn sống cả trăm, cả nghìn lần...
"Vì sao, vì sao, vì sao, Thân Đồ mày sẽ không chết tử tế được...". Tiếng kêu gào của Vương lão quỷ tắt ngúm, quỷ hồn và ngọn lửa tối đen đồng thời biến mất, cả quá trình còn chưa đến nửa phút.
Thân Đồ.
Đó không phải là một cái họ thông thường.
Là người kia sao?
Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần, bóng đen lạnh lùng nói: "Đi".
"Đội trưởng, là chiếc xe ở phía trước kia!".
Dưới ánh đèn xe chói sáng, La Lỗi không chỉ nhìn thấy rõ biển số của chiếc xe phía trước, mà còn thấy vết máu trên mặt tuyết.
"Các đội chú ý, đã phát hiện xe của tội phạm, bên cạnh xe có vết máu, mọi người phải cẩn thận". La Lỗi nói trong bộ đàm xong liền bảo đồng nghiệp dừng xe lại, mọi người đều rút súng, cẩn thận đi xuống xe. La Lỗi đang định gọi thì cửa chiếc xe việt dã phía trước bỗng mở ra, một người đầy máu lăn xuống xe, người nọ giơ hai tay loạng choạng chạy đến, hô to cứu mạng, vô cùng hốt hoảng sợ hãi.
Đám người La Lỗi đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý liều mạng với mấy tên ác ôn này lúc đi trên đường, nhưng nào ngờ bọn chúng thấy bọn họ lại như thấy người thân vậy, nhưng mà, số người trong xe so với số mà mấy kẻ kia nói ra không giống nhau, "Vương Kiến Quân đâu rồi?".
"Báo, báo cáo đồng chí, lão, lão ta bị quỷ ăn, bị ăn sống rồi...". Vương lão tứ ngồi phịch dưới đất run rẩy, không biết là lạnh hay là sợ quá, vẻ mặt gã hốt hoảng cứ như người vừa bị cưỡng gian, nhìn không bình thường chút nào.
"Lừa là quỷ nữa à, mau nói thật cho tôi, rốt cuộc lão ta đang ở đâu?". Bị quỷ ăn, chắc là chuyện ma quỷ vớ vẩn nhất mà La Lỗi từng nghe.
"Thật, thật mà, lão bị quỷ ăn thật đấy, không tin anh hỏi bọn họ đi". Vương lão tứ ngồi sau song sắt hơn mười năm mới được thả, bình thường nói mười câu thì chín câu là nói phét rồi, hôm nay khó được lúc nói thật thì người khác lại không tin.
Mấy tiểu quỷ của đám Vương lão đại đều bị cắn nuốt, là chủ nhân của chúng, cả đám đã chịu phản phệ rất nghiêm trọng, tu hành nhiều năm bị hủy trong phút chốc. Chúng cũng không có vận may như Vương lão quỷ, có quý nhân giúp đắp lại căn cơ, trước mắt có thể giữ được mạng từ tay cảnh sát không đều khó nói, càng không biết bóng đen đã giết Vương lão quỷ có đến tìm chúng hay không.
Ba tên mất hết ý chí, cũng chẳng thèm đi dựng lời nói dối, La Lỗi hỏi gì, bọn chúng liền nói theo thực tế.
La Lỗi làm cảnh sát cũng đã được mấy năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp tình huống khó giải quyết như vầy.
Lúc bọn họ xuất quân cũng đã xét đến việc kẻ tình nghi vứt xe bỏ trốn, nên đã dẫn theo cả cảnh khuyển đến nữa.
"... Dẫn cảnh khuyển theo, lập tức đi tìm quanh rừng!".
----------- Rạp hát nhỏ ----------
Trịnh Quân Diệu: Mèo ngốc, mày không làm đúng không, Đông tể mang tôi mang tôi theo.
A Hoàng: Anh? Anh đi có cái khỉ gì mà dùng được ấy.
Trịnh Quân Diệu:... Đông tể mèo nhà cậu ức hiếp người!
Đông tể: Có sao?
Trịnh Quân Diệu:...
--------------
Boss phản diện đã xuất hiện nhen >.<
Với cái tần suất đánh một đoạn ho cả mấy phút như hiện nay thì còn lâu mới ra chương mới được, đừng ai đòi chương mới ó -.-
Phần này còn 4 chương nữa là hết, sau đó chuyển sang phần Khuyển quỷ (Hay là viết thành Quỷ chó?)
Đông Sinh híp mắt, nghĩ một lúc rồi nói với Andre: "Tìm chỗ nào rộng ở phía trước rồi dừng lại".
"Đông tể, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?". Trịnh Quân Diệu cau mày nói, tuy anh rất tin tưởng vào năng lực của Đông Sinh, nhưng vẫn lo lắng.
"Có cảnh sát đuổi theo phía sau, bắt tội phạm là công việc của họ. Tôi và A Hoàng sẽ xuống xe, còn các anh ở lại đây chờ cảnh sát".
Chuyện của Vương lão quỷ Hoan Hoan chỉ biết chút ít, nhưng sáu tiểu quỷ này thì khác, chúng nó là những tiểu quỷ lợi hại nhất trong tay lão, có đứa đã ở với lão gần hai mươi năm, những chuyện về lão có khi chúng biết nhiều hơn cả bốn đồ đệ kia của lão nữa.
Nhưng tiếc là những tiểu quỷ này chết đi lúc còn rất nhỏ, hơn nữa đều bị tra tấn rồi chết, oán hận sâu nặng, dưới sự khống chế và nô dịch của Vương lão quỷ, thần trí của chúng gần như đã bị hao mòn hết, cũng chẳng khác gì quỷ vật chỉ biết cừu hận và giết chóc.
Từ một vài thông tin vụn vặt mà đám tiểu quỷ cung cấp, Đông Sinh có một suy đoán --- Vương lão quỷ không buôn bán nội tạng gì hết, mấy đứa trẻ có tiềm năng đều bị lão luyện thành tiểu quỷ, kém hơn thì bị lão xem là "nguyên liệu" dùng tà thuật luyện thành đan kéo dài tuổi thọ, hồn phách thì dùng để nuôi tiểu quỷ, tăng pháp lực cho tiểu quỷ.
Vậy vấn đề là, Vương lão quỷ mua trẻ con cần có tiền, lão luôn trốn trong rừng rú, thì tiền ở đâu ra?
Đan.
Sau lưng Vương lão quỷ chắc chắn là có người mua.
Kéo dài tuổi thọ, cũng khiến Đông Sinh liên tưởng đến một việc khác --- mỹ nhân cổ thu thập sinh khí.
Người mua đứng phía sau là cùng một người sao?
Đám tiểu quỷ mỗi đứa một câu nói về một chuyện, trong tay Vương lão quỷ có một thứ rất lợi hại, chỉ cần lão đeo thứ kia lên, thì bọn chúng không thể đến gần lão.
Đám tiểu quỷ không thể nói rõ được rốt cục thứ đó là gì, có một tiểu quỷ "thông minh" hơn những đứa khác một chút, nó biến ảo thứ kia ra cho Đông Sinh xem.
Chuỗi hạt gỗ lim.
Đông Sinh lập tức nhớ đến chuỗi phật khí mà Trần Bằng đeo lúc trước, chuỗi hạt gỗ lim thoạt nhìn na ná nhau, nhưng phật khí gần như giống hệt thì cũng ít khi thấy. Trần Bằng chết rất kỳ lạ, hồn phách biến mất, Ngô Kỳ bị cổ trùng giết chết, hồn phách cũng không thấy đâu, trong tay Vương lão quỷ có phật khí gần giống của Trần Bằng như đúc.
Là trùng hợp sao?
Ba chuyện nhìn như chẳng liên quan gì, nhưng dường như lại liên quan đến nhau.
"Cậu muốn làm gì?". Trịnh Quân Diệu cau mày hỏi.
"Tiên hạ thủ vi cường, có thể sẽ mất một ít thời gian, tôi sẽ không lộ mặt trước mặt cảnh sát, sau khi xong việc tôi sẽ gọi anh đến đón tôi". Đông Sinh nói xong, Andre đã tìm được một nơi rộng lớn bằng phẳng dừng lại, Đông Sinh mở cửa xe đi xuống.
"Đông tể, tui thấy tui nên ở lại bảo vệ Trịnh Quân Diệu thì hơn, meo!". Hai trảo mập mạp của A Hoàng chắp lại dưới đống thịt ở cằm làm vẻ cầu xin, chớp "đôi mắt sáng như sao" nhìn Đông Sinh, mong được thương xót.
Trịnh Quân Diệu không nghe hiểu lời A Hoàng nói, nhưng, suy nghĩ của nó đã thể hiện hết lên cái mặt tròn kia rồi. Bản thân anh không thể giúp Đông Sinh nên rất buồn bã, sao có thể để A Hoàng ở lại? Tuy anh không biết con mèo béo lười biếng nhát gan này có ích gì, nhưng Đông Sinh muốn dẫn nó theo thì chắc chắn là có lý do của mình.
"Làm chi đó, làm chi đó, meo ngao ngao, các người không thể tàn nhẫn như vậy được! Meo!!". A Hoàng kêu gào giãy dụa, bị Trịnh Quân Diệu túm đống thịt sau cổ xách xuống xe, giao cho Đông Sinh.
Âm hàn rét đến tận xương bám lên da lông, A Hoàng rùng mình, không dám la lối nữa, tủi thân trèo lên vai Đông Sinh.
Trịnh Quân Diệu lấy một cái túi du lịch từ trong xe ra đưa cho cậu: "Nhớ phải cẩn thận, tôi sẽ nghĩ cách ở lại gần đây đợi cậu, ở trong này có pháo tín hiệu, gặp nguy hiểm nhớ lập tức phóng lên, tôi sẽ đến chỗ cậu trong thời gian nhanh nhất".
Đông Sinh gật đầu vác túi trên lưng, xoay người chạy chậm mấy bước về phía trước, tung người "bay" lên vách núi cao mấy mét, chớp mắt đã biến mất trong rừng cây.
"Oa oa, kungfu, kungfu nước Z!". Mắt và miệng Andre tròn vành vạnh.
Trịnh Quân Diệu nhìn về hướng Đông Sinh biến mất, cau mày, bàn tay đang siết chặt lại buông lỏng, đôi mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.
Đông Sinh bay nhanh trên núi, đi vào trong rừng, đứng dưới một gốc cây đại thụ, cậu lấy từ trong túi du lịch ra một bao giấy vàng, mở ra, bên trong đều là các loại phù chú mà cậu đã chuẩn bị trước. Đông Sinh lấy ra hơn mười tấm phù chú sắp xếp trên mặt đất thành một trận pháp đơn giản, cậu ngồi vào giữa trận pháp đó, "Hoan Hoan, em ở đây hộ pháp cho anh".
"Đông tể, chẳng lẽ cậu định...", A Hoàng kinh hãi kêu lên.
Thời gian cấp bách, không đợi nó nói hết, Đông Sinh đã gật đầu.
"Không được, Đông tể cậu làm vậy rất nguy hiểm, hiện giờ sinh khí của cậu chỉ còn lại rất ít rồi, cậu làm vậy sẽ phá vỡ cân bằng mất!". A Hoàng lo lắng nói, một khi cân bằng bị phá vỡ, cái mạng nhỏ của Đông tể sẽ xong đời, để đám tiểu quỷ kia đi phản phệ lại Vương lão quỷ không được sao, có cần liều mạng vậy không? A Hoàng không hiểu, sốt ruột phẩy phẩy đuôi.
"Tôi chỉ cần lấy được phật khí, sinh khí như vầy cũng đủ rồi. Lát nữa khi tôi cướp phật khí đi, cậu giúp tôi ngoạm nó về". Trong giọng nói lạnh lẽo của Đông Sinh ngập tràn sự tự tin.
A Hoàng muốn khuyên cậu mấy câu, thấy cậu đã nói vậy đành phải nuốt lại lời muốn nói, "Miêu gia đã ra tay thì một người chống mấy người, phật khí cứ giao cho tui!".
"Được". Đông Sinh ngồi giữa trận pháp, nhỏ giọng niệm chú, rất nhanh, khu rừng vốn đã tối đen bị cướp đi tia sáng cuối cùng.
Trong bóng đêm đen đặc, một cái bóng tối đen đang dần dần tụ lại, sáu tiểu quỷ và Hoan Hoan đi theo Đông Sinh đến đây khi thấy cái bóng này, thì cảm giác sợ hãi và phục tùng bỗng chốc lan rộng từ sâu trong linh hồn của chúng...
"Dẫn đường". Bóng đen không thấy rõ mặt lạnh lùng nói ra hai chữ.
Hoan Hoan sợ đến nỗi ngã phịch xuống đất, hận không thể tìm được khe hở nào mà nhét mình vào. Sáu tiểu quỷ thì sợ đến nỗi nhập lại thành một, run rẩy, bóng đen vừa dứt lời, chúng nó đã nối tiếp nhau bay vọt về phía trước. Dù chúng có bay nhanh thế nào, thì bóng đen đều không nhanh không chậm đi theo, bên cạnh bóng đen dường như có một cục (?) màu vàng kim, như tia chớp vụt qua rừng cây đen tối.
Trên xe việt dã, tim Vương lão quỷ đập mạnh đến đau quặn, phun ra một ngụm máu. Xe đang lao vùn vụt dần chậm lại, cửa sổ hé một nửa để thông khí bỗng tự chuyển động, xoạch một tiếng đóng chặt kín, cửa xe vang lên tiếng bị khóa, xe dần đậu lại ven đường, hoàn toàn tắt lửa, đèn xe vụt tắt.
"Sao đây, có chuyện gì sao?". Sau khi Vương lão tứ bái nhập sư môn đã đổi lại họ, Vương lão quỷ tặng một tiểu quỷ cho gã. Vương lão tứ thích đánh bạc, từ khi nuôi tiểu quỷ kia thì vận may tăng vọt, cược mười ván thì thắng chín, gã hận không thể xem tiểu quỷ kia như con trai ruột mà nuôi. Tiểu quỷ của Vương lão tứ rất im lặng, ít khi có động tĩnh gì, cho nên, dù đã nuôi hơn một năm rồi mà Vương lão tứ vẫn rất sợ quỷ.
Nhìn thấy mấy chuyện kia, tay chân Vương lão tứ run lẩy bẩy, gã không ngừng vặn chìa khóa, nhưng chẳng có tiếng động cơ nào, không chỉ động cơ, mà không biết từ lúc nào mà bên ngoài rất im ắng, gã cố đẩy cánh cửa đang đóng chặt kia để chạy, nhưng dù gã có làm thế nào, thì cửa xe vẫn đóng chặt cứng.
"Hoảng gì mà hoảng, lão đại lão nhị lão tam gọi đám tiểu quỷ của mấy đứa ra đi!". Vương lão quỷ lau vết máu bên miệng, nuốt thứ tanh ngọt trong miệng xuống, đôi mắt đục ngầu như nọc độc, sắc mặt âm u đáng sợ.
"Vâng, sư phụ!".
Ba tên nuôi quỷ nhiều năm, quỷ bị hủy trên tay chúng không biết nhiều thế nào, chúng đã sớm không còn sợ quỷ nữa, nhưng đối mặt với dị trạng lúc này, cùng với cảm giác bất an cuồn cuộn trong lòng, sự lo lắng và sợ hãi trong lòng chúng không ít hơn Vương lão tứ là bao.
Vương lão quỷ có bản lĩnh trong luyện quỷ, sai quỷ, không chỉ cao siêu mà còn rất riêng biệt, nhóm ba tên Vương lão đại được chân truyền của lão, trong tay mỗi người đều có hai tiểu quỷ rất lợi hại. Trong hộp gỗ của Vương lão quỷ còn ba miếng quỷ phù, sư đồ đồng thời niệm chú, rất nhanh, quái vật mà mắt thường không nhìn thấy được từng con từng con xuất hiện quanh xe việt dã.
Ở đầu bên kia, trong rừng rậm tối mịt không thấy được gì, bóng đen lạnh lùng nói: "ĐI".
Sáu tiểu quỷ đang rụt lại bên cạnh, héo rũ ngoan ngoãn vô cùng kia, bỗng sinh long hoạt hổ nhe răng trợn mắt xông lên.
Chỉ trong chớp mắt, hơn mười tiểu quỷ đã quần nhau loạn xà ngầu. Xé cắn nuốt, các chiến đấu của đám tiểu quỷ cứ như dã thú, dã man lại hung tàn.
Sáu tiểu quỷ mà Vương lão quỷ phái đi là sáu đứa có pháp lực cực mạnh của lão, đối đầu với chín tiểu quỷ quanh xe không yếu thế chút nào. Rất nhanh, giọng niệm chú của ba đồ đệ Vương lão quỷ dần bất ổn, khóe miệng như có máu sắp trào ra, mồ hôi không ngừng lăn xuống mặt, tình hình của Vương lão quỷ cũng không hơn ba đồ đệ kia của lão là bao.
Bên tai là chú ngữ khó hiểu vờn quanh, Vương lão tứ hai tay cầm di động, nhờ ánh sáng leo lét tạo cảm giác an toàn, hoảng sợ rụt trên ghế, bỗng, gã nhìn thấy một cái bóng đen thui đứng bên ngoài cửa sổ, "Quỷ, quỷ a!".
Tiếng hét hoảng loạn của Vương lão tứ làm hại bốn sư đồ Vương lão quỷ phun ra máu, Vương lão quỷ thì phun hẳn máu lên chuỗi hạt gỗ lim. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một "bàn tay" đen thui cầm được chuỗi hạt, ném thẳng ra ngoài, một cái bóng màu vàng kim như tia chớp nhào lên, cắn chuỗi hạt, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
"Mày là ai?". Trong vòng một ngày liên tiếp bị tiểu quỷ phản phệ, cái mặt nhờ ăn đan mà trẻ hơn tuổi của Vương lão quỷ nhanh chóng già nua khô đét, nếp nhăn chi chít sâu hoắm, mái tóc hoa râm chỉ chớp mắt đã trắng toát tử khí âm trầm, con mắt đục ngầu đầy tơ máu, trừng mắt nhìn bóng đen ngoài cửa sổ, mắt như sắp nứt ra.
Bóng đen không trả lời lão, từ xa xa, có tiếng còi cảnh sát vang lên.
"Cảnh sát, cảnh sát đến rồi, chúng ta được cứu rồi, được cứu rồi!". Vương lão tứ bị dọa vỡ gan, gã liều mạng đập đập cửa xe. Lần đầu tiên trong đời, gã lại hy vọng cảnh sát đến như vậy. Giờ phút này gã đã quên rằng, rơi vào tay cảnh sát thì gã chỉ có con đường chết.
Nhưng đúng vào lúc này, sáu tiểu quỷ đã bị Đông Sinh thu phục lấy ưu thế áp đảo cắn nuốt chín đứa tiểu quỷ khác, bóng đen ra dấu tay, đám tiểu quỷ vốn đã rục rịch không đợi được nữa nhào về phía Vương lão quỷ.
Tiếp đó, Vương lão tứ thấy được một cảnh mà cả đời gã sẽ không thể quên được ---
Quần áo của Vương lão quỷ bị xé thành từng mảnh, trên người xuất hiện từng vết trảo sâu hoắm thấy rõ cả xương trắng hếu, có thứ gì đó không nhìn thấy được xé toạc thịt trên người Vương lão quỷ, lấy nội tạng của lão ra, trong tiếng kêu thảm thiết của Vương lão quỷ dường như có thể nghe thấy tiếng nhai nuốt, cùng tiếng cười giòn vang hưng phấn của trẻ con. Trong tiếng cười như xa như gần, giữa hai chân Vương lão tứ ướt đẫm, dại ra mặc máu nóng phun đầy lên mặt gã, mắt mở trừng trừng nhìn Vương lão quỷ biến thành một bộ xương đầy máu.
Rắc, rắc, rắc, rắc, rắc...
Trong những âm thanh đó, đám tiểu quỷ miệng đầy răng nhọn ăn sạch cả bộ xương, chỉ trong mấy phút ngẳn ngủi, một người đang sống sờ sờ biến mất hoàn toàn trên thế giới, thứ duy nhất có thể chứng minh lão từng tồn tại chính là vết máu trong xe ngoài xe và trên mặt, trên người Vương lão tứ.
Ăn tươi nuốt sống Vương lão quỷ vẫn còn chưa đủ, đám tiểu quỷ còn thèm thuồng nhìn chẳm chằm quỷ hồn của lão.
Nhưng chúng còn chưa kịp cắn nuốt, thì hồn thể của Vương lão quỷ bùng lên một ngọn lửa đen thui, Vương lão quỷ gào thét ngã xuống đất, chịu nỗi đau đớn hơn lúc bị đám tiểu quỷ ăn sống cả trăm, cả nghìn lần...
"Vì sao, vì sao, vì sao, Thân Đồ mày sẽ không chết tử tế được...". Tiếng kêu gào của Vương lão quỷ tắt ngúm, quỷ hồn và ngọn lửa tối đen đồng thời biến mất, cả quá trình còn chưa đến nửa phút.
Thân Đồ.
Đó không phải là một cái họ thông thường.
Là người kia sao?
Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần, bóng đen lạnh lùng nói: "Đi".
"Đội trưởng, là chiếc xe ở phía trước kia!".
Dưới ánh đèn xe chói sáng, La Lỗi không chỉ nhìn thấy rõ biển số của chiếc xe phía trước, mà còn thấy vết máu trên mặt tuyết.
"Các đội chú ý, đã phát hiện xe của tội phạm, bên cạnh xe có vết máu, mọi người phải cẩn thận". La Lỗi nói trong bộ đàm xong liền bảo đồng nghiệp dừng xe lại, mọi người đều rút súng, cẩn thận đi xuống xe. La Lỗi đang định gọi thì cửa chiếc xe việt dã phía trước bỗng mở ra, một người đầy máu lăn xuống xe, người nọ giơ hai tay loạng choạng chạy đến, hô to cứu mạng, vô cùng hốt hoảng sợ hãi.
Đám người La Lỗi đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý liều mạng với mấy tên ác ôn này lúc đi trên đường, nhưng nào ngờ bọn chúng thấy bọn họ lại như thấy người thân vậy, nhưng mà, số người trong xe so với số mà mấy kẻ kia nói ra không giống nhau, "Vương Kiến Quân đâu rồi?".
"Báo, báo cáo đồng chí, lão, lão ta bị quỷ ăn, bị ăn sống rồi...". Vương lão tứ ngồi phịch dưới đất run rẩy, không biết là lạnh hay là sợ quá, vẻ mặt gã hốt hoảng cứ như người vừa bị cưỡng gian, nhìn không bình thường chút nào.
"Lừa là quỷ nữa à, mau nói thật cho tôi, rốt cuộc lão ta đang ở đâu?". Bị quỷ ăn, chắc là chuyện ma quỷ vớ vẩn nhất mà La Lỗi từng nghe.
"Thật, thật mà, lão bị quỷ ăn thật đấy, không tin anh hỏi bọn họ đi". Vương lão tứ ngồi sau song sắt hơn mười năm mới được thả, bình thường nói mười câu thì chín câu là nói phét rồi, hôm nay khó được lúc nói thật thì người khác lại không tin.
Mấy tiểu quỷ của đám Vương lão đại đều bị cắn nuốt, là chủ nhân của chúng, cả đám đã chịu phản phệ rất nghiêm trọng, tu hành nhiều năm bị hủy trong phút chốc. Chúng cũng không có vận may như Vương lão quỷ, có quý nhân giúp đắp lại căn cơ, trước mắt có thể giữ được mạng từ tay cảnh sát không đều khó nói, càng không biết bóng đen đã giết Vương lão quỷ có đến tìm chúng hay không.
Ba tên mất hết ý chí, cũng chẳng thèm đi dựng lời nói dối, La Lỗi hỏi gì, bọn chúng liền nói theo thực tế.
La Lỗi làm cảnh sát cũng đã được mấy năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp tình huống khó giải quyết như vầy.
Lúc bọn họ xuất quân cũng đã xét đến việc kẻ tình nghi vứt xe bỏ trốn, nên đã dẫn theo cả cảnh khuyển đến nữa.
"... Dẫn cảnh khuyển theo, lập tức đi tìm quanh rừng!".
----------- Rạp hát nhỏ ----------
Trịnh Quân Diệu: Mèo ngốc, mày không làm đúng không, Đông tể mang tôi mang tôi theo.
A Hoàng: Anh? Anh đi có cái khỉ gì mà dùng được ấy.
Trịnh Quân Diệu:... Đông tể mèo nhà cậu ức hiếp người!
Đông tể: Có sao?
Trịnh Quân Diệu:...
--------------
Boss phản diện đã xuất hiện nhen >.<
Với cái tần suất đánh một đoạn ho cả mấy phút như hiện nay thì còn lâu mới ra chương mới được, đừng ai đòi chương mới ó -.-
Phần này còn 4 chương nữa là hết, sau đó chuyển sang phần Khuyển quỷ (Hay là viết thành Quỷ chó?)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook