Con Của Quỷ
-
Chương 61: Cổ mạn đồng
Đông Sinh lắc đầu nói: "Nó đã từng bị người luyện hóa bằng cách luyện tiểu quỷ rồi, dù cho tôi xóa bỏ oán khí trên người nó, thì nó cũng không thể nào trở thành cổ mạn đồng được. Hơn nữa cổ mạn đồng cũng không tốt đẹp như chị nghĩ đâu, với nó mà nói, con đường tốt nhất là vào lại luân hồi. Nếu chị muốn, thì dù sau này nó vào luân hồi, chị cũng có thể tích phúc đức cho nó, tu phúc báo cho kiếp sau".
"Cái này...". Không phải Thẩm Tịnh không tin Đông Sinh, bây giờ cô tin Phật, tất nhiên cũng tin nhân quả phúc báo mà phật gia đã nói, nhưng cô vẫn không nỡ rời xa con trai. Không chỉ vì con trai chưa từng gây tổn thương cho cô, mà vào một buổi tối của nửa tháng trước, lúc cô đi dự sinh nhật của đồng nghiệp về đã suýt nữa bị xe đâm phải, lúc đó cô cảm giác như cả chiếc xe dời sang bên cạnh một khoảng, tránh thoát chiếc xe đâm thẳng đến.
Tài xế lúc đó đã hơi ngà ngà say, bị dọa sợ vội xuống xe xin lỗi cô liên tục.
Lúc đó trong đầu cô như quánh đặc lại, sau đó nhớ lại mới nghĩ đến có thể lúc đó là con trai đã cứu cô.
Vì thế mà cô đã tìm xem camera hành trình, nhưng đúng hôm đó tất cả đều trống không, trong video chỉ toàn mà một màu đen không có gì cả. Cô đã bặc hào như chủ tiệm online đã dạy, muốn hỏi con trai có phải hôm đó nó đã cứu cô không, nhưng nó lại không đáp lại. Cho dù như vậy, Thẩm Tịnh vẫn luôn tin chắc trực giác của mình là đúng, từ đó về sau, cô đã thực lòng xem cục cưng như mình sinh ra, yêu thương nó như con trai ruột của mình.
* Hào là vạch bát quái, mỗi quẻ trong Kinh Dịch chia ra sáu hào. Hào nghĩa là giao nhau.
Cho nên, dù bây giờ Đông Sinh có nói cục cưng là lệ quỷ không biết lai lịch, thì lưu luyến của cô vẫn vượt qua nỗi sợ hãi rất nhiều.
"Chị có thể nhìn cục cưng được không? Chị chưa từng thấy nó lần nào". Trong mắt Thẩm Tịnh đầy mong mỏi.
"Được. Chị đưa tay cho tôi". Với người thiện lương, Đông Sinh có thêm một phần kiên nhẫn và khoan dung.
Thẩm Tịnh vui mừng giơ tay phải ra, Đông Sinh vẽ một bùa chú vào lòng bàn tay minh, rồi cầm tay phải của Thẩm Tịnh.
Cảm giác lạnh thấu xương truyền đến từ lòng bàn tay, Thẩm Tịnh còn chưa kịp kinh ngạc thì trước mắt đã thay đổi, cô thấy được một lồng giam màu đen không biết xuất hiện ở phòng khách lúc nào, ngoài lồng là một quái vật đầu rồng thân cá, trong lồng là một bé trai trắng nõn đáng yêu, bé trai dán chặt vào lồng sắt, môi mím lại, nước mắt long lanh, nhìn rất đáng thương.
"Cục cưng?".
"Mẹ ơi cứu con với".
Giọng trẻ con trong trẻo đang khóc nức nở truyền vào tai Thẩm Tịnh, cô nghe thấy mà lòng đau xót, theo bản năng nhìn về phía Đông Sinh. Đông Sinh lắc đầu với cô, rồi nâng một tay khác lên, vẽ một phù chú lên trán Thẩm Tịnh, "Bây giờ chị nhìn lại xem".
Quái vật đầu rồng thân cá ở ngoài lồng vẫn y như cũ, nhưng bé trai trong lồng sắt đã biến thành một quái vật rất đáng sợ, cơ thể nó khô quắt xanh đen, bàn tay ú thịt biến thành trảo quỷ đáng sợ, hai mắt màu đỏ, miệng đầy răng nhọn còn có thêm răng nanh rất dài, oán khí tối đen lơ lửng xung quanh, giọng nói cũng âm trầm đáng sợ.
Vừa thấy quái vật như vậy, Thẩm Tịnh có hơi sợ hãi, nhưng khi cô thấy lệ máu rơi xuống tách tách từ mắt quái vật, thì chút sợ hãi này đã biến mất, dù thế nào, cục cưng cũng mãi là con trai cô. Nghĩ vậy, tiểu quái vật trong mắt Thẩm Tịnh vậy mà lại dần biến về bé con đáng yêu như trước.
Nhưng chắc tiểu quỷ cũng đã biết vẻ ngoài đáng sợ của mình đã bị Thẩm Tịnh thấy rồi, vốn nó đã rất sợ Thẩm Tịnh không cần nó, bây giờ ngay cả tiếng mẹ cũng không dám kêu, hai tay đang túm lồng sắt ôm đầu gối co người lại, khuôn mặt tròn vo nhăn tít, nước mặt rơi ào ào.
Thẩm Tịnh thấy con trai khóc buồn bã như vậy, trong lòng rất đau xót, đứng bật dậy, nhưng tay cô vừa rời khỏi tay Đông Sinh, thì tất cả trước mắt đều biến mất như ảo ảnh.
Thẩm Tịnh không thèm quan tâm, cô vội bước đến chỗ lồng giam lúc nãy, ngồi xổm xuống, vươn tay, làm động tác xoa đầu với không khí, dịu dàng nói: "Cục cưng ngoan, đừng khóc, dù con nhìn thế nào thì con cũng là con ngoan của mẹ, đừng khóc nữa được không?".
Tiểu quỷ càng khóc đau lòng hơn, vô số tủi thân biến thành lệ máu, nó cố nhịn xuống đau đớn mà kim quang trên người Thẩm Tịnh gây ra cho nó, ngoan ngoãn đi đến cọ cọ trong lòng bàn tay Thẩm Tịnh, chớp mắt, khuôn mặt đáng yêu của nó đã bị kim quang xóa đi thành vẻ ngoài quái vật đáng sợ, đau đớn cũng được, xấu xí cũng được, tiểu quỷ không để ý chút nào, nhìn gương mặt không thể tính là xinh đẹp nhưng rất dịu dàng của Thẩm Tịnh, cuối cùng nó cũng nín khóc, nở một nụ cười có thể nói là kinh khủng.
"Mẹ". Tiểu quỷ nhỏ giọng kêu lên, trên khuôn mặt đáng sợ có vẻ thỏa mãn và dè dặt của trẻ con khó có thể hình dung được.
"Trên người chị có kim quang công đức, chị mà chạm nó thì nó sẽ rất đau đớn".
Sau lưng vang lên giọng nói băng lãnh của Đông Sinh, Thẩm Tịnh như bị điện giật rụt tay về. Mà lúc này, cuối cùng Thẩm Tịnh cũng hiểu được vì sao cục cưng chưa từng xuất hiện bên cạnh cô như những cổ mạn đồng khác.
"Xin lỗi". Thẩm Tịnh khẽ nói.
Đông Sinh đi đến trước lồng giam, nhìn tiểu quỷ bên trong hỏi: "Bây giờ em có dự tính gì không?".
Tiểu quỷ lúc còn sống bị người ngược sát, sau khi chết suýt nữa bị luyện chế thành tiểu quỷ, chỉ sợ nó sẽ không dễ dàng đồng ý vào luân hồi đâu.
Quả nhiên, Đông Sinh vừa hỏi xong thì cả gương mặt của tiểu quỷ đều vặn vẹo cả lên, trong mắt lóe lên tia sáng đáng sợ, "Báo thù! Em muốn báo thù! Em muốn những tên khốn đó không được chết tử tế! Em... Em còn muốn tìm cha mẹ ruột của mình nữa".
"Anh có thể giúp em, nhưng chúng ta phải ký quỷ khế".
Tiểu quỷ không do dự liền đồng ý luôn, Đông Sinh nghĩ rằng chấp niệm lớn nhất của nó là báo thù, không ngờ điều kiện chính mà tiểu quỷ ký trong quỷ khế chính là muốn Đông Sinh giúp nó tìm cha mẹ ruột.
Thì ra tiểu quỷ mới hai tuổi đã bị bắt cóc, lúc đó nó còn quá nhỏ, không nhớ được nhà mình ở đâu, không nhớ được cha mẹ ruột của mình tên họ là gì, nhưng thỉnh thoảng lại mơ thấy một người phụ nữ không rõ mặt dịu dàng hát cho nó nghe.
Chính vì vậy mà khi tiểu quỷ vừa phụ thân lên cổ mạn đồng, nghe được tiếng hát dịu dàng ấm áp của Thẩm Tịnh liền thích cô luôn, không kìm được thân thiết với cô.
Sau khi tiểu quỷ bị bắt cóc đã bị bọn buôn người bán đến tỉnh H, cha mẹ nuôi đều là người nông thôn, làm thuê trong thành phố, cuộc sống tàm tạm. Bọn họ có quan hệ họ hàng xa với bọn buôn người, lúc đó chỉ tốn chút tiền đã mua được tiểu quỷ về. Vốn lúc đầu cha mẹ nuôi cũng đối xử tốt với tiểu quỷ, nhưng tiệc vui chóng tàn, tiểu quỷ mới đến nhà bọn họ được một năm thì bà mẹ nuôi kết hôn hơn mười năm vẫn không có con bỗng mang thai.
Mang thai mười tháng, mẹ nuôi sinh là hai anh em sinh đôi. Nhà lập tức từ một đứa thành có ba đứa trẻ, áp lực tăng mạnh. Tiểu quỷ là thằng nhóc được bỏ tiền ra mua, tất nhiên sẽ bị gạt sang bên. Lúc tiểu quỷ bị bắt cóc vẫn còn rất nhỏ, những đứa trẻ hai ba tuổi khác không thể nhớ được chuyện gì, nhưng tiểu quỷ rất thông minh, còn nhớ mơ hồ chuyện lúc trước.
Cha mẹ nuôi chẳng học hành gì, thường xuyên nói không lựa lời, sau khi có con ruột liền ngứa mắt tiểu quỷ. Có lần tiểu quỷ nghịch ngợm, trẻ con mà chuyện khó tránh được, kết quả không cẩn thận làm vỡ một cốc nước, đã bị cha nuôi đi làm về hung hăng đánh một trận, lúc đánh còn ầm ĩ nói nó là đồ vô ơn mua về khó nuôi, còn không nghe lời sẽ bán nó đi.
Lần đầu tiên tiểu quỷ nhận ra rằng, mình không phải là con ruột của cha mẹ. Trẻ con mới bốn tuổi dù thông minh thì cũng biết gì đâu? Tiểu quỷ rất sợ, nó sợ cha mẹ nuôi không cần nó, sợ họ bán nó đi, khoảng thời gian đó nó rất ngoan, trông em giúp mẹ nuôi, rửa bát, quét nhà, nấu cơm...
Nhưng chuyện mà nó luôn lo lắng, cuối cùng vẫn xảy ra.
Cha nuôi đánh bạc thua một số tiền lớn, bán nó cho kẻ buôn người với giá thấp.
Kẻ buôn người là một mụ đàn bà, chắc là làm chuyện thiếu đạo đức quá nhiều, nên tuổi trung niên mất con, con chết chưa được bao lâu thì chồng cũng chết vì tai nạn xe. Mụ ta thấy tiểu quỷ thông minh đáng yêu, còn ngoan ngoãn nghe lời nên có ý muốn nhận nuôi nó. Tiểu quỷ được mụ đưa về quê, được một thời gian tiểu quỷ liền phát hiện trong hầm có giam giữ những đứa trẻ khác, lúc đó tiểu quỷ chưa được năm tuổi, mụ ta nghĩ nó không hiểu gì hết, nên làm chuyện gì cũng không đề phòng, thỉnh thoảng khi mụ mệt còn đưa chìa khóa hầm cho tiểu quỷ, để nó đưa đồ ăn cho những đứa trẻ kia.
Trẻ con trong hầm lúc ít nhất thì có một hai đứa, lúc nhiều có bốn năm đứa, ba lần năm lượt, mụ đàn bà sẽ ôm một đứa bé đi, đổi thành tiền đi về, mà cứ cách một khoảng thời gian sẽ có người đưa trẻ con đến nhà, mụ ta sẽ đưa cho kẻ đó chút tiền. Trẻ con bị nhốt trong hầm nhỏ nhất cũng chỉ khoảng một hai tuổi, lớn nhất cũng không quá sáu tuổi, mụ đàn bà bỏ thuốc trong đồ ăn nước uống của bọn trẻ, đám trẻ ăn uống xong sẽ mệt mỏi buồn ngủ suốt ngày, không khóc không ầm ĩ.
Những đứa bé đó còn nhỏ, không thấy cha mẹ sẽ khóc sẽ gào, nhưng bọn trẻ không chịu được đói khát mệt mỏi, trong hầm lại tối mịt, ngày ngày ngày mê man lại thêm tác dụng của thuốc, những đứa trẻ đó sẽ dần quên đi cha mẹ mình, quên địa chỉ số điện thoại mà cha mẹ đã cố gắng để chúng nhớ được, cuối cùng, những đứa còn nhỏ tuổi thậm chí còn không nhớ tên của mình.
Trẻ con trên hai tuổi đều bị nhốt trong hầm, còn những đứa bé nhỏ hơn hoặc trẻ sơ sinh, thì được mụ đàn bà kia tự mình chăm sóc.
So với những đứa trẻ lớn hơn kia, thì đứa càng nhỏ tuổi sẽ dễ bán hơn, những đứa bé đó chỉ cần đến tay thì nhiều nhất là hai ba ngày, mụ đàn bà kia có thể đổi thành tiền, có lúc buổi sáng vừa có người đưa đến thì buổi chiều đã đưa đi rồi, buổi tối có thể vui vẻ cầm tiền về.
Ở được một khoảng thời gian, tiểu quỷ rốt cục cũng hiểu được những đứa trẻ trong hầm đều là bị bắt cóc, những đứa trẻ sơ sinh thì hầu hết là do cha mẹ chúng bán đi. Tốt chút thì nuôi hơn một tháng rồi bán, có đứa mới sinh được hai ba ngày đã bị bán đi. Trẻ mới sinh còn yếu, chỉ động nhẹ chút cũng dễ chết yểu, tiểu quỷ ở trong nhà mụ đàn bà đó hơn nửa năm, đã tận mắt thấy có mấy đứa trẻ sơ sinh chết yểu.
Hai bé đầu tiên thì mụ đàn bà kia chôn dưới hố, những bé sau đều bị bán cho một lão già gầy gầy.
Sau khi bán xác trẻ sơ sinh một lần, lão già gầy kia đã thành khách quen của mụ đàn bà, hầu như mỗi tháng sẽ mua một vài đứa trẻ từ trong tay mụ ta. Lão vung tay hào phóng, nên mỗi lần đến mụ đàn bà đều để lão tự xuống hầm chọn.
Hai ba lần liên tục không chọn được hàng ưng ý, lão già gầy liền chú ý đến tiểu quỷ.
Mụ đàn bà nuôi tiểu quỷ hơn nửa năm, tiểu quỷ nghe lời lại có mắt nhìn, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, nhưng chút tình cảm đó sao sánh được với đống vàng bạc hấp dẫn? Khi lão già nâng giá đến một trăm nghìn tệ, mụ đàn bà đã bán tiểu quỷ không chút do dự.
Khác với những đứa trẻ khác, mụ đàn bà vẫn có chút tình cảm thực sự với tiểu quỷ, trước khi lão già mang tiểu quỷ đi, mụ đã kéo tiểu quỷ lại nói rất nhiều, có vài điều tiểu quỷ nghe hiểu, có vài điều nó không hiểu, cuối cùng mụ đàn bà giấu lão già lén nhét hai trăm tệ trong giày tiểu quỷ.
Mụ làm nghề này rất nhiều năm, hiểu rất rõ ngõ ngách trong cái nghề này hơn bất cứ kẻ nào.
Ở cái nghề này, hầu hết mọi người đều "bán sỉ", chỉ có một ít người thì "bán lẻ".
Loại người như bọn chúng, có nhà trên có nhà dưới, hoàn thành mọi công đoạn, bán một đứa trẻ đi mà mỗi người có thể kiếm được ba bốn nghìn đã là rất tốt rồi. Mụ ta thuộc loại trung gian, tiền đến tay ít hơn nhà trên nhà dưới một chút. Lão già kia rất hào phóng, dù lão có là nhà dưới thì dựa theo giá thị trường với cái giá mà lão đưa ra không thể kiếm được chút lời nào. Hơn nữa mụ làm nghề này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu gặp người ngay cả xác cũng mua.
Cho nên, mụ nghi ngờ lão già này là "bán lẻ".
Người không đáng giá tiền, nhưng "linh kiện" trên người lại đáng giá.
Mụ nói rất nhiều, còn lén đưa tiền nữa, đều khiến tiểu quỷ có lòng cảnh giác. Vốn nó không thích mụ đàn bà kia, nhưng nó vẫn khóc lóc lăn lộn gào rống, muốn làm đủ mọi cách ở lại. Nhưng, chút lương thiện của mụ đàn bà kia đã bỏ hết vào hai trăm tệ nhét vào trong giày của tiểu quỷ rồi, dù tiểu quỷ có khóc thế nào thì mụ vẫn thờ ơ, cuối cùng, tiểu quỷ bị người của lão già ôm lên chiếc xe minibus mang đi.
Tiểu quỷ khóc ầm ĩ trên đường nên bị người ta tiêm thuốc, chờ đến khi nó tỉnh lại, thì nó và mấy đứa trẻ khác đã bị nhốt trong một căn phòng cũ nát.
Tiểu quỷ ở lâu trong nhà mụ đàn bà kia, biết cách thức mà bọn chúng thường dùng, hơn nữa trong cuộc đời ngắn ngủi lại bị bán trao tay liên tục cũng khiến tiểu quỷ rất khát vọng tìm được cha mẹ ruột của mình, nó muốn chạy trốn. Tiểu quỷ cố nhịn đói khát, gần như không ăn đồ mà những kẻ kia mang vào. Một người chạy trốn rất dễ bị bắt, tiểu quỷ muốn tìm mấy đứa trẻ khác chạy cùng nó, đến lúc đó có thể phân sự chú ý, chỉ cần có người chạy thoát thì có thể đi tìm người lớn quay về cứu tất cả ra.
Tiểu quỷ còn chưa đến sáu tuổi, chưa từng đi mẫu giáo lần nào mà có thể nghĩ được nhiều như vậy đã là không dễ dàng gì.
"... Những đứa bé kia còn rất nhỏ, không hiểu được lời nói, chỉ có hai đứa lớn tầm tuổi em, em liền lén hỏi chúng có muốn chạy trốn không. Hai đứa đó đều muốn đi về tìm cha mẹ, em liền bảo chúng đừng ăn uống gì cả, đến khi trời tối, ba đứa bọn em liền lén trèo qua cửa sổ ra ngoài.
Buổi tối hôm đó trời mưa rất to, những kẻ kia đánh bài trong phòng, bọn em định nhân cơ hội chạy ra khỏi sân, ai ngờ trong sân lại nuôi một con chó lớn, nó chạy ra cắn lên cổ Tiếu Tiếu, em và Tiểu Hiên bị dọa sợ, dốc sức chạy ra ngoài. Những kẻ kia nghe thấy tiếng liền chạy ra truy bắt bọn em, hai đứa bọn em trốn trong đống cỏ, đến khi trời sắp sáng liền chạy theo đường lớn đến một, ừm, một trấn nhỏ.
Tiểu Hiên bị bệnh, em đưa tiền cho cậu ấy, bảo cậu ấy giấu đi, em đi tìm người lớn đến giúp. Em còn chưa tìm được người, đã bị những kẻ xấu xa kia bắt được...".
Đúng lúc đang tổ chức họp chợ, người ở trấn nhỏ rất nhiều, tiểu quỷ không ngừng cầu cứu người xung quanh, nhưng kẻ bắt nó lại nói nó không nghe lời, trộm đồ trong nhà, người ta vừa nghe là cha dạy dỗ con liền không quan tâm đến nữa. Tiểu quỷ bị kẻ kia ôm lên một chiếc xe tải, người trên xe đánh nó không ngừng, muốn nó nói ra nơi Tiểu Hiên đang ở. Tiểu quỷ mong chờ Tiểu Hiên có thể chạy đi tìm người về cứu nó, cắn chặt răng không nói gì.
Cuối cùng tiểu quỷ bị mang về, không đợi được Tiểu Hiên tìm người cứu nó thì đã bị những kẻ kia mổ bụng lấy hết nội tạng.
—————— Rạp hát nhỏ ——————
Tiểu quỷ: Mẹ, ôm ôm.
Thẩm Tịnh: Ôm nào ôm nào!!!
Tiểu quỷ: Mẹ, muốn đồ chơi.
Thẩm Tịnh: Mua mua mua!!!
"Cái này...". Không phải Thẩm Tịnh không tin Đông Sinh, bây giờ cô tin Phật, tất nhiên cũng tin nhân quả phúc báo mà phật gia đã nói, nhưng cô vẫn không nỡ rời xa con trai. Không chỉ vì con trai chưa từng gây tổn thương cho cô, mà vào một buổi tối của nửa tháng trước, lúc cô đi dự sinh nhật của đồng nghiệp về đã suýt nữa bị xe đâm phải, lúc đó cô cảm giác như cả chiếc xe dời sang bên cạnh một khoảng, tránh thoát chiếc xe đâm thẳng đến.
Tài xế lúc đó đã hơi ngà ngà say, bị dọa sợ vội xuống xe xin lỗi cô liên tục.
Lúc đó trong đầu cô như quánh đặc lại, sau đó nhớ lại mới nghĩ đến có thể lúc đó là con trai đã cứu cô.
Vì thế mà cô đã tìm xem camera hành trình, nhưng đúng hôm đó tất cả đều trống không, trong video chỉ toàn mà một màu đen không có gì cả. Cô đã bặc hào như chủ tiệm online đã dạy, muốn hỏi con trai có phải hôm đó nó đã cứu cô không, nhưng nó lại không đáp lại. Cho dù như vậy, Thẩm Tịnh vẫn luôn tin chắc trực giác của mình là đúng, từ đó về sau, cô đã thực lòng xem cục cưng như mình sinh ra, yêu thương nó như con trai ruột của mình.
* Hào là vạch bát quái, mỗi quẻ trong Kinh Dịch chia ra sáu hào. Hào nghĩa là giao nhau.
Cho nên, dù bây giờ Đông Sinh có nói cục cưng là lệ quỷ không biết lai lịch, thì lưu luyến của cô vẫn vượt qua nỗi sợ hãi rất nhiều.
"Chị có thể nhìn cục cưng được không? Chị chưa từng thấy nó lần nào". Trong mắt Thẩm Tịnh đầy mong mỏi.
"Được. Chị đưa tay cho tôi". Với người thiện lương, Đông Sinh có thêm một phần kiên nhẫn và khoan dung.
Thẩm Tịnh vui mừng giơ tay phải ra, Đông Sinh vẽ một bùa chú vào lòng bàn tay minh, rồi cầm tay phải của Thẩm Tịnh.
Cảm giác lạnh thấu xương truyền đến từ lòng bàn tay, Thẩm Tịnh còn chưa kịp kinh ngạc thì trước mắt đã thay đổi, cô thấy được một lồng giam màu đen không biết xuất hiện ở phòng khách lúc nào, ngoài lồng là một quái vật đầu rồng thân cá, trong lồng là một bé trai trắng nõn đáng yêu, bé trai dán chặt vào lồng sắt, môi mím lại, nước mắt long lanh, nhìn rất đáng thương.
"Cục cưng?".
"Mẹ ơi cứu con với".
Giọng trẻ con trong trẻo đang khóc nức nở truyền vào tai Thẩm Tịnh, cô nghe thấy mà lòng đau xót, theo bản năng nhìn về phía Đông Sinh. Đông Sinh lắc đầu với cô, rồi nâng một tay khác lên, vẽ một phù chú lên trán Thẩm Tịnh, "Bây giờ chị nhìn lại xem".
Quái vật đầu rồng thân cá ở ngoài lồng vẫn y như cũ, nhưng bé trai trong lồng sắt đã biến thành một quái vật rất đáng sợ, cơ thể nó khô quắt xanh đen, bàn tay ú thịt biến thành trảo quỷ đáng sợ, hai mắt màu đỏ, miệng đầy răng nhọn còn có thêm răng nanh rất dài, oán khí tối đen lơ lửng xung quanh, giọng nói cũng âm trầm đáng sợ.
Vừa thấy quái vật như vậy, Thẩm Tịnh có hơi sợ hãi, nhưng khi cô thấy lệ máu rơi xuống tách tách từ mắt quái vật, thì chút sợ hãi này đã biến mất, dù thế nào, cục cưng cũng mãi là con trai cô. Nghĩ vậy, tiểu quái vật trong mắt Thẩm Tịnh vậy mà lại dần biến về bé con đáng yêu như trước.
Nhưng chắc tiểu quỷ cũng đã biết vẻ ngoài đáng sợ của mình đã bị Thẩm Tịnh thấy rồi, vốn nó đã rất sợ Thẩm Tịnh không cần nó, bây giờ ngay cả tiếng mẹ cũng không dám kêu, hai tay đang túm lồng sắt ôm đầu gối co người lại, khuôn mặt tròn vo nhăn tít, nước mặt rơi ào ào.
Thẩm Tịnh thấy con trai khóc buồn bã như vậy, trong lòng rất đau xót, đứng bật dậy, nhưng tay cô vừa rời khỏi tay Đông Sinh, thì tất cả trước mắt đều biến mất như ảo ảnh.
Thẩm Tịnh không thèm quan tâm, cô vội bước đến chỗ lồng giam lúc nãy, ngồi xổm xuống, vươn tay, làm động tác xoa đầu với không khí, dịu dàng nói: "Cục cưng ngoan, đừng khóc, dù con nhìn thế nào thì con cũng là con ngoan của mẹ, đừng khóc nữa được không?".
Tiểu quỷ càng khóc đau lòng hơn, vô số tủi thân biến thành lệ máu, nó cố nhịn xuống đau đớn mà kim quang trên người Thẩm Tịnh gây ra cho nó, ngoan ngoãn đi đến cọ cọ trong lòng bàn tay Thẩm Tịnh, chớp mắt, khuôn mặt đáng yêu của nó đã bị kim quang xóa đi thành vẻ ngoài quái vật đáng sợ, đau đớn cũng được, xấu xí cũng được, tiểu quỷ không để ý chút nào, nhìn gương mặt không thể tính là xinh đẹp nhưng rất dịu dàng của Thẩm Tịnh, cuối cùng nó cũng nín khóc, nở một nụ cười có thể nói là kinh khủng.
"Mẹ". Tiểu quỷ nhỏ giọng kêu lên, trên khuôn mặt đáng sợ có vẻ thỏa mãn và dè dặt của trẻ con khó có thể hình dung được.
"Trên người chị có kim quang công đức, chị mà chạm nó thì nó sẽ rất đau đớn".
Sau lưng vang lên giọng nói băng lãnh của Đông Sinh, Thẩm Tịnh như bị điện giật rụt tay về. Mà lúc này, cuối cùng Thẩm Tịnh cũng hiểu được vì sao cục cưng chưa từng xuất hiện bên cạnh cô như những cổ mạn đồng khác.
"Xin lỗi". Thẩm Tịnh khẽ nói.
Đông Sinh đi đến trước lồng giam, nhìn tiểu quỷ bên trong hỏi: "Bây giờ em có dự tính gì không?".
Tiểu quỷ lúc còn sống bị người ngược sát, sau khi chết suýt nữa bị luyện chế thành tiểu quỷ, chỉ sợ nó sẽ không dễ dàng đồng ý vào luân hồi đâu.
Quả nhiên, Đông Sinh vừa hỏi xong thì cả gương mặt của tiểu quỷ đều vặn vẹo cả lên, trong mắt lóe lên tia sáng đáng sợ, "Báo thù! Em muốn báo thù! Em muốn những tên khốn đó không được chết tử tế! Em... Em còn muốn tìm cha mẹ ruột của mình nữa".
"Anh có thể giúp em, nhưng chúng ta phải ký quỷ khế".
Tiểu quỷ không do dự liền đồng ý luôn, Đông Sinh nghĩ rằng chấp niệm lớn nhất của nó là báo thù, không ngờ điều kiện chính mà tiểu quỷ ký trong quỷ khế chính là muốn Đông Sinh giúp nó tìm cha mẹ ruột.
Thì ra tiểu quỷ mới hai tuổi đã bị bắt cóc, lúc đó nó còn quá nhỏ, không nhớ được nhà mình ở đâu, không nhớ được cha mẹ ruột của mình tên họ là gì, nhưng thỉnh thoảng lại mơ thấy một người phụ nữ không rõ mặt dịu dàng hát cho nó nghe.
Chính vì vậy mà khi tiểu quỷ vừa phụ thân lên cổ mạn đồng, nghe được tiếng hát dịu dàng ấm áp của Thẩm Tịnh liền thích cô luôn, không kìm được thân thiết với cô.
Sau khi tiểu quỷ bị bắt cóc đã bị bọn buôn người bán đến tỉnh H, cha mẹ nuôi đều là người nông thôn, làm thuê trong thành phố, cuộc sống tàm tạm. Bọn họ có quan hệ họ hàng xa với bọn buôn người, lúc đó chỉ tốn chút tiền đã mua được tiểu quỷ về. Vốn lúc đầu cha mẹ nuôi cũng đối xử tốt với tiểu quỷ, nhưng tiệc vui chóng tàn, tiểu quỷ mới đến nhà bọn họ được một năm thì bà mẹ nuôi kết hôn hơn mười năm vẫn không có con bỗng mang thai.
Mang thai mười tháng, mẹ nuôi sinh là hai anh em sinh đôi. Nhà lập tức từ một đứa thành có ba đứa trẻ, áp lực tăng mạnh. Tiểu quỷ là thằng nhóc được bỏ tiền ra mua, tất nhiên sẽ bị gạt sang bên. Lúc tiểu quỷ bị bắt cóc vẫn còn rất nhỏ, những đứa trẻ hai ba tuổi khác không thể nhớ được chuyện gì, nhưng tiểu quỷ rất thông minh, còn nhớ mơ hồ chuyện lúc trước.
Cha mẹ nuôi chẳng học hành gì, thường xuyên nói không lựa lời, sau khi có con ruột liền ngứa mắt tiểu quỷ. Có lần tiểu quỷ nghịch ngợm, trẻ con mà chuyện khó tránh được, kết quả không cẩn thận làm vỡ một cốc nước, đã bị cha nuôi đi làm về hung hăng đánh một trận, lúc đánh còn ầm ĩ nói nó là đồ vô ơn mua về khó nuôi, còn không nghe lời sẽ bán nó đi.
Lần đầu tiên tiểu quỷ nhận ra rằng, mình không phải là con ruột của cha mẹ. Trẻ con mới bốn tuổi dù thông minh thì cũng biết gì đâu? Tiểu quỷ rất sợ, nó sợ cha mẹ nuôi không cần nó, sợ họ bán nó đi, khoảng thời gian đó nó rất ngoan, trông em giúp mẹ nuôi, rửa bát, quét nhà, nấu cơm...
Nhưng chuyện mà nó luôn lo lắng, cuối cùng vẫn xảy ra.
Cha nuôi đánh bạc thua một số tiền lớn, bán nó cho kẻ buôn người với giá thấp.
Kẻ buôn người là một mụ đàn bà, chắc là làm chuyện thiếu đạo đức quá nhiều, nên tuổi trung niên mất con, con chết chưa được bao lâu thì chồng cũng chết vì tai nạn xe. Mụ ta thấy tiểu quỷ thông minh đáng yêu, còn ngoan ngoãn nghe lời nên có ý muốn nhận nuôi nó. Tiểu quỷ được mụ đưa về quê, được một thời gian tiểu quỷ liền phát hiện trong hầm có giam giữ những đứa trẻ khác, lúc đó tiểu quỷ chưa được năm tuổi, mụ ta nghĩ nó không hiểu gì hết, nên làm chuyện gì cũng không đề phòng, thỉnh thoảng khi mụ mệt còn đưa chìa khóa hầm cho tiểu quỷ, để nó đưa đồ ăn cho những đứa trẻ kia.
Trẻ con trong hầm lúc ít nhất thì có một hai đứa, lúc nhiều có bốn năm đứa, ba lần năm lượt, mụ đàn bà sẽ ôm một đứa bé đi, đổi thành tiền đi về, mà cứ cách một khoảng thời gian sẽ có người đưa trẻ con đến nhà, mụ ta sẽ đưa cho kẻ đó chút tiền. Trẻ con bị nhốt trong hầm nhỏ nhất cũng chỉ khoảng một hai tuổi, lớn nhất cũng không quá sáu tuổi, mụ đàn bà bỏ thuốc trong đồ ăn nước uống của bọn trẻ, đám trẻ ăn uống xong sẽ mệt mỏi buồn ngủ suốt ngày, không khóc không ầm ĩ.
Những đứa bé đó còn nhỏ, không thấy cha mẹ sẽ khóc sẽ gào, nhưng bọn trẻ không chịu được đói khát mệt mỏi, trong hầm lại tối mịt, ngày ngày ngày mê man lại thêm tác dụng của thuốc, những đứa trẻ đó sẽ dần quên đi cha mẹ mình, quên địa chỉ số điện thoại mà cha mẹ đã cố gắng để chúng nhớ được, cuối cùng, những đứa còn nhỏ tuổi thậm chí còn không nhớ tên của mình.
Trẻ con trên hai tuổi đều bị nhốt trong hầm, còn những đứa bé nhỏ hơn hoặc trẻ sơ sinh, thì được mụ đàn bà kia tự mình chăm sóc.
So với những đứa trẻ lớn hơn kia, thì đứa càng nhỏ tuổi sẽ dễ bán hơn, những đứa bé đó chỉ cần đến tay thì nhiều nhất là hai ba ngày, mụ đàn bà kia có thể đổi thành tiền, có lúc buổi sáng vừa có người đưa đến thì buổi chiều đã đưa đi rồi, buổi tối có thể vui vẻ cầm tiền về.
Ở được một khoảng thời gian, tiểu quỷ rốt cục cũng hiểu được những đứa trẻ trong hầm đều là bị bắt cóc, những đứa trẻ sơ sinh thì hầu hết là do cha mẹ chúng bán đi. Tốt chút thì nuôi hơn một tháng rồi bán, có đứa mới sinh được hai ba ngày đã bị bán đi. Trẻ mới sinh còn yếu, chỉ động nhẹ chút cũng dễ chết yểu, tiểu quỷ ở trong nhà mụ đàn bà đó hơn nửa năm, đã tận mắt thấy có mấy đứa trẻ sơ sinh chết yểu.
Hai bé đầu tiên thì mụ đàn bà kia chôn dưới hố, những bé sau đều bị bán cho một lão già gầy gầy.
Sau khi bán xác trẻ sơ sinh một lần, lão già gầy kia đã thành khách quen của mụ đàn bà, hầu như mỗi tháng sẽ mua một vài đứa trẻ từ trong tay mụ ta. Lão vung tay hào phóng, nên mỗi lần đến mụ đàn bà đều để lão tự xuống hầm chọn.
Hai ba lần liên tục không chọn được hàng ưng ý, lão già gầy liền chú ý đến tiểu quỷ.
Mụ đàn bà nuôi tiểu quỷ hơn nửa năm, tiểu quỷ nghe lời lại có mắt nhìn, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, nhưng chút tình cảm đó sao sánh được với đống vàng bạc hấp dẫn? Khi lão già nâng giá đến một trăm nghìn tệ, mụ đàn bà đã bán tiểu quỷ không chút do dự.
Khác với những đứa trẻ khác, mụ đàn bà vẫn có chút tình cảm thực sự với tiểu quỷ, trước khi lão già mang tiểu quỷ đi, mụ đã kéo tiểu quỷ lại nói rất nhiều, có vài điều tiểu quỷ nghe hiểu, có vài điều nó không hiểu, cuối cùng mụ đàn bà giấu lão già lén nhét hai trăm tệ trong giày tiểu quỷ.
Mụ làm nghề này rất nhiều năm, hiểu rất rõ ngõ ngách trong cái nghề này hơn bất cứ kẻ nào.
Ở cái nghề này, hầu hết mọi người đều "bán sỉ", chỉ có một ít người thì "bán lẻ".
Loại người như bọn chúng, có nhà trên có nhà dưới, hoàn thành mọi công đoạn, bán một đứa trẻ đi mà mỗi người có thể kiếm được ba bốn nghìn đã là rất tốt rồi. Mụ ta thuộc loại trung gian, tiền đến tay ít hơn nhà trên nhà dưới một chút. Lão già kia rất hào phóng, dù lão có là nhà dưới thì dựa theo giá thị trường với cái giá mà lão đưa ra không thể kiếm được chút lời nào. Hơn nữa mụ làm nghề này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu gặp người ngay cả xác cũng mua.
Cho nên, mụ nghi ngờ lão già này là "bán lẻ".
Người không đáng giá tiền, nhưng "linh kiện" trên người lại đáng giá.
Mụ nói rất nhiều, còn lén đưa tiền nữa, đều khiến tiểu quỷ có lòng cảnh giác. Vốn nó không thích mụ đàn bà kia, nhưng nó vẫn khóc lóc lăn lộn gào rống, muốn làm đủ mọi cách ở lại. Nhưng, chút lương thiện của mụ đàn bà kia đã bỏ hết vào hai trăm tệ nhét vào trong giày của tiểu quỷ rồi, dù tiểu quỷ có khóc thế nào thì mụ vẫn thờ ơ, cuối cùng, tiểu quỷ bị người của lão già ôm lên chiếc xe minibus mang đi.
Tiểu quỷ khóc ầm ĩ trên đường nên bị người ta tiêm thuốc, chờ đến khi nó tỉnh lại, thì nó và mấy đứa trẻ khác đã bị nhốt trong một căn phòng cũ nát.
Tiểu quỷ ở lâu trong nhà mụ đàn bà kia, biết cách thức mà bọn chúng thường dùng, hơn nữa trong cuộc đời ngắn ngủi lại bị bán trao tay liên tục cũng khiến tiểu quỷ rất khát vọng tìm được cha mẹ ruột của mình, nó muốn chạy trốn. Tiểu quỷ cố nhịn đói khát, gần như không ăn đồ mà những kẻ kia mang vào. Một người chạy trốn rất dễ bị bắt, tiểu quỷ muốn tìm mấy đứa trẻ khác chạy cùng nó, đến lúc đó có thể phân sự chú ý, chỉ cần có người chạy thoát thì có thể đi tìm người lớn quay về cứu tất cả ra.
Tiểu quỷ còn chưa đến sáu tuổi, chưa từng đi mẫu giáo lần nào mà có thể nghĩ được nhiều như vậy đã là không dễ dàng gì.
"... Những đứa bé kia còn rất nhỏ, không hiểu được lời nói, chỉ có hai đứa lớn tầm tuổi em, em liền lén hỏi chúng có muốn chạy trốn không. Hai đứa đó đều muốn đi về tìm cha mẹ, em liền bảo chúng đừng ăn uống gì cả, đến khi trời tối, ba đứa bọn em liền lén trèo qua cửa sổ ra ngoài.
Buổi tối hôm đó trời mưa rất to, những kẻ kia đánh bài trong phòng, bọn em định nhân cơ hội chạy ra khỏi sân, ai ngờ trong sân lại nuôi một con chó lớn, nó chạy ra cắn lên cổ Tiếu Tiếu, em và Tiểu Hiên bị dọa sợ, dốc sức chạy ra ngoài. Những kẻ kia nghe thấy tiếng liền chạy ra truy bắt bọn em, hai đứa bọn em trốn trong đống cỏ, đến khi trời sắp sáng liền chạy theo đường lớn đến một, ừm, một trấn nhỏ.
Tiểu Hiên bị bệnh, em đưa tiền cho cậu ấy, bảo cậu ấy giấu đi, em đi tìm người lớn đến giúp. Em còn chưa tìm được người, đã bị những kẻ xấu xa kia bắt được...".
Đúng lúc đang tổ chức họp chợ, người ở trấn nhỏ rất nhiều, tiểu quỷ không ngừng cầu cứu người xung quanh, nhưng kẻ bắt nó lại nói nó không nghe lời, trộm đồ trong nhà, người ta vừa nghe là cha dạy dỗ con liền không quan tâm đến nữa. Tiểu quỷ bị kẻ kia ôm lên một chiếc xe tải, người trên xe đánh nó không ngừng, muốn nó nói ra nơi Tiểu Hiên đang ở. Tiểu quỷ mong chờ Tiểu Hiên có thể chạy đi tìm người về cứu nó, cắn chặt răng không nói gì.
Cuối cùng tiểu quỷ bị mang về, không đợi được Tiểu Hiên tìm người cứu nó thì đã bị những kẻ kia mổ bụng lấy hết nội tạng.
—————— Rạp hát nhỏ ——————
Tiểu quỷ: Mẹ, ôm ôm.
Thẩm Tịnh: Ôm nào ôm nào!!!
Tiểu quỷ: Mẹ, muốn đồ chơi.
Thẩm Tịnh: Mua mua mua!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook