Còn Có Thể Yêu
17: Diễn Kịch


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Màn kịch cô ta dày công sắp đặt sắp sửa diễn ra Một tia sáng phần khích xẹt qua mắt Dương Hạ Lan.

"Biệt thự này vẫn chưa sửa sang, cũng chưa lắp đặt hệ thống giám sát.

Các anh hãy nhanh chóng rời đi, không được để lại dấu vết." "Được!"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đảm vệ sĩ biến mất khỏi hiện trường như chưa từng xuất hiện.

Những chiếc là lặng lẽ từ trên cành cao rơi xuống một cơ thể dúm đó nằm trên mặt đất.

Cô gái hơi hé mở con người mắt, quá yếu ớt như sắp ngất đi.

Dương Hạ Lan vẫn không yên lòng, đi tới chỗ Dương Tú Linh, giẫm lên tay cô.

Đế giày cao gót nhọn hoắt mạnh mẽ đâm vào mu bàn tay Dương Tử Linh.Dương Tú Linh chỉ hơi động đậy bàn tay, gần như không còn chút phản ứng nào.Có vẻ như cô đã sắp kiệt sức.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Dương Hạ Lan cuối cùng cũng an tâm.

"Dương Tử Linh, hãy chờ đó, Tiệc chưa tàn dầu
Ha ha..." Dương Hạ Lan nghiên rằng, vớ lấy con dao đã chuẩn bị từ lâu và đâm thẳng vào vai.

"À".


Máu tuôn ra, cơn đau gần như khiến cô ta ngất đi.

Cô ta cắn rằng cố gắng chống đỡ.

Rồi lại bước đến lui sát về phía mép lan can,
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tay của Dương Tú Linh bị nhét vào con dao đẫm máu.

Đúng lúc này, cánh cửa biệt thự được mở ra.

Vẻ mặt Dương Hạ Lan vốn đang lạnh lùng đột nhiên chuyển sang sợ hãi.

"Lưu Gia Thành, cứu em! Dương Tú Linh định giết em!"
Biệt thự này vốn được xây sát biển, dưới ban công là vách đá.

Phong cảnh rất đẹp, nhưng ban công nhô ra như vậy cũng rất dễ chết người Chỉ cần ngã xuống, chắc chắn sẽ không thể nào sống sót.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Dương Hạ Lan lúc này đã bị Dương Tú Linh "giữ chặt", hai người ở trên lan can ban công.

Ở đó vốn có một lan can.

Sau khi Dương Tú Linh được đưa tới, đám người của Dương Hạ Lan đã phá vỡ nó.

Và bây giờ họ đứng trên mép lan can bị gãy.

"Lưu Gia Thành, cứu tôi..."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Gió trên đỉnh vách đá rất mạnh, thanh âm yếu ớt của Dương Tú Linh đã bị gió biển thổi bay ngay khi cô vừa bị kéo ra ngoài.

Lúc này Dương Tủ Linh, với con dao trên tay, đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Cô gắng gương mở mi mắt nặng trĩu.

Trong tầm mắt mở mịt, bóng dáng cao lớn quen thuộc nhanh chóng bước vào Thiếu gia họ Lưu, Lưu Gia Thành, người đàn ông không hề có tình cảm với cô rốt cuộc đã đến.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đối với Dương Tú Linh ..Cô chợt muốn cười Nụ cười hiện lên trên khuôn mặt nhuốm máu, lạnh lùng, quái dị không thể miêu tả bằng lời.

"Dương Tú Linh, bỏ dao xuống!" Giọng Lưu Gia Thành lạnh lẽo như băng.

Dao?
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Dương Tú Linh nắm chặt tay, con dao đột nhiên nhấc lên lập tức đè lên cổ Dương Hạ Lan.


“Đừng...!lại đây." Giọng cô khản khàn và yếu ớt.

Hơi thở mỏng manh như có thể đứt quãng bất cứ lúc nào.

"Tú Linh, Tú Linh đừng giết tôi, Gia Thành sẽ đồng ý.

Anh ấy sẽ trở về với cô.

Van xin cô đừng giết tôi!"
Vẻ mặt Dương Hạ Lan kinh hoàng, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào mặt Lưu Gia Thành.

Cậu cả Lưuluôn luôn xa cách, điều anh tà ghét nhất là bị kẻ khác doa dảm, gây áp lực lại đang hiển hiện trước mắt anh ta.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Có chút không ổn, nhưng Dương Hạ Lan vẫn tiếp tục màn kịch.

Cô ta che miệng vờ vĩnh nói bằng giọng điều đau khổ: "Lưu Gia Thành, anh hãy nói cho cô ta biết rằng anh sẽ ly hôn với em, và người anh yêu là cô ta!"
Lưu Gia Thành nhìn chằm chằm Dương Tú Linh đang cầm một con dao ngắn, nheo mắt lại.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Anh ta nói bằng giọng thờ ơ, vô cảm: "Tôi sẽ ly hôn với cô ấy." “Anh hãy nói cho cô ta biết, anh yêu cô ta!" Dương Hạ Lan run giọng nói.

Tuy nhiên, Lưu Gia Thành vẫn mim chặt đôi môi mỏng không nói lời nào Trái tim của Dương Tú Linh đến phút cuối đã hoàn toàn lạnh lẽo.

Cậu cả Lưukhông có tình cảm với cô.

Anh ta vốn là chưa từng yêu cô.

Cô đứng trước lan can, gió thổi vào người, lạnh cả sống lưng.Mẹ mất rồi, trên đời này sẽ chẳng còn ai thương cô nữa.Cô có sống trên đời thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

"Thả cô ấy ra, tôi sẽ đề cô đi."

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lưu Gia Thành bước tới, hơi thở lạnh lẽo khiến hai Tây Dương Tú Linh run lên.

"Đừng "Lưu Gia Thành, cứu em! Cứu em ...!Dương Hạ
Lan đau đớn nói.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Máu trên vai cô ta không ngừng tuôn ra.

Máu cũng đang phun ra giữa hai chân Dương Tú Linh.

Hai người phụ nữ này phải được đưa đến bệnh viện ngay lập tức.

“Tôi nói, thả cô ấy ra!" Vẻ mặt Lưu Gia Thành trầm xuống.

"Tôi sẽ không buông tay!” Dương Tú Linh khản giọng thì thào.

Người đàn ông trước mặt đã làm cô yêu trong suốt một năm, nhưng giờ anh ta lại đang vì một người phụ nữ khác.Cô ấn tay, cổ Dương Hạ Lan đột nhiên chảy ra một vệt máu.

"Dương Hạ Lan, tôi phải bắt cô đền mạng cho mẹ tôi! Cho người mẹ đã chết của tôi" Đôi lông mày vốn luôn bình tĩnh và không chút dao động của Lưu Gia Thành khẽ nhíu lại.

"Nhưng mẹ tôi đã chết, và tôi cũng không thể sống."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Dương Tú Linh khẽ nhìn sang phía Lưu Gia Thành, đội mắt vô thần dân dẫn ngưng tụ một tia sáng "Anh Gia Thành, chúng ta bên nhau đã một năm Có khi nào anh thích tôi một chút không?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương