Con Chó Của Pavlov
-
C31: Chương 31
Hai chiếc xe trống liên tiếp bị mấy con ma men chặn lại, Đàm Tây Nguyên đứng bên đường nhìn những chiếc taxi chạy qua, Tạ Hành ở phía sau đuổi theo.
"Con đường này không dễ bắt taxi đâu." Tạ Hành thở hổn hển nói.
Đàm Tây Nguyên quay đầu lại nhìn hắn, cười nói: "Sao cậu lại ra đây? Không tiếp tục truyền đạt kinh nghiệm sống à?"
Ngay cả Tạ Hành bình thường mặt dày cũng bị câu nói đùa này làm cho hơi xấu hổ, vội vàng đổi đề tài: "Bây giờ anh đi đâu? Tôi đưa anh đi một đoạn."
Đàm Tây Nguyên không chút do dự lên xe, Tạ Hành khởi động xe rồi mới nói: "Hay là ăn tối với tôi trước đi, tôi còn chưa ăn."
"Khi nãy không phải là nhà hàng à, sao cậu không ăn xong rồi đi? Hay là quay đầu về đi, chắc Phương Duy chưa tính tiền đâu." Đàm Tây Nguyên nói.
Tạ Hành giơ hai tay đầu hàng: "Không ăn nữa không ăn nữa."
Tuy nói như vậy nhưng đi được nửa đường thì Đàm Tây Nguyên bảo hắn dừng lại, Tạ Hành chưa kịp phản ứng: "Sao thế? Sao lại dừng ở đây?"
Đàm Tây Nguyên nhìn hắn hỏi: "Không phải cậu nói là chưa ăn gì à?"
Sắc mặt Tạ Hành cứng đờ, sau đó đưa tay che mắt, tuy hắn không nói gì nhưng ý cười trên miệng càng lúc càng lớn.
Một quán ăn tìm đại giữa đường nhưng Tạ Hành cũng không kén chọn, vui vẻ ăn.
"Nói mới nhớ, em trai anh thế nào rồi? Có thư thông báo trúng tuyển chưa?" Tạ Hành nhét vào trong miệng một cái sủi cảo.
Đàm Tây Nguyên vốn đang nhìn hắn ăn ăn, nghe thấy câu hỏi này thì đột nhiên hạ mắt xuống, có thể nhìn ra tâm trạng anh đã trở nên không tốt: "Còn mấy ngày nữa, nhưng điểm trúng tuyển năm nay của đại học A đã được công bố, trùng khớp với điểm số của Trang Việt."
"Không phải là chuyện tốt à? Chỉ cần đủ điểm là đủ rồi, thi không nhiều hơn một điểm, không ít hơn một điểm."
Đàm Tây Nguyên bất đắc dĩ nói: "Không thể chỉ xem điểm số mà còn phải xem thứ hạng, rất có thể sẽ bị đuổi ra ngoài."
Tạ Hành thẳng thắn lắc đầu: "Đừng nghĩ nhiều thế, sao có thể xui xẻo như vậy chứ."
"Hi vọng là không." Đàm Tây Nguyên cười nói.
"Cuối tuần sau thời tiết tốt, chúng ta leo núi đi?" Tạ Hành lại hỏi.
"Trang Việt trúng tuyển đại học A thì đi."
"Ha ha, vậy tôi phải về nhà thắp hương, cầu cho em trai chúng ta mau thi đậu."
Đàm Tây Nguyên bị hắn chọc cười: "Em trai của cậu hồi nào?"
"Em trai anh thì cũng là em trai tôi."
"Bị Trang Việt nghe được thì nó đánh nhau với cậu đó."
Tạ Hành để đũa xuống, chống cằm nói: "Đó là bởi vì anh không hiểu rõ em trai của chúng ta, nó biết tôi theo đuổi anh còn không đánh nhau với tôi, tôi kêu nó một tiếng em trai thì có là gì."
Khóe miệng Đàm Tây Nguyên mang theo ý cười, nhưng vừa nghe thấy câu này thì lập tức đè nụ cười xuống: "Nó thì biết cái gì?"
"Biết tôi theo đuổi anh, còn cảnh cáo tôi nói anh là trai thẳng, hình như nó nghĩ là tôi không theo đuổi được anh đâu." Tạ Hành đột nhiên trầm giọng: "Cho nên tôi càng phải cố gắng, không thể bị một thằng nhóc vừa mới trưởng thành xem thường."
Đàm Tây Nguyên không để ý tới mấy câu nói nhảm của Tạ Hành, vẫn hỏi: "Làm sao nó biết?"
Tạ Hành nhấc đũa lên, lại bắt đầu ăn: "Không phải rất rõ ràng à? Chuyện tôi theo đuổi anh ai cũng nhìn ra được, chỉ có người trong cuộc là anh hết lần này tới lần khác giả ngu."
Đàm Tây Nguyên bị một tràng các câu nói mang theo hàm ý của hắn thu hút, không để ý tới Trang Việt nữa, lắc đầu cười: "Rốt cuộc thì cậu muốn nói gì?"
"Tôi muốn nói là..." Tạ Hành nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhìn thẳng vào người đối diện: "Tôi theo đuổi anh lâu như vậy, anh có thể cho tôi một đáp án chắc chắn chưa?"
Bên kia, Phương Duy đỡ Chu Duệ Quân vào nhà, sức nặng trên vai gần như đè bẹp Phương Duy, bàn tay mở cửa của cậu cũng khẽ run. Cùng với tiếng đóng cửa, sức lực của cậu đột nhiên biến mất trong giây lát, dưới chân như vấp phải cái gì, cả người ngã xuống.
"A!" Phương Duy kêu lên.
Chu Duệ Quân cũng ngã xuống, nặng nề đè lên người cậu, hai người thở dốc đè lên nhau trong lối vào chật hẹp. Phương Duy cố gắng đứng dậy nhiều lần nhưng không thành công. Hơi thở của Chu Duệ Quân gần trong gang tấc, phả hết lên cổ và bên mặt cậu, chỉ nghe hắn uể oải mắng một tiếng: "Đồ ngốc."
Phương Duy nhất thời mất đi sức lực để đứng dậy, cậu ngã xuống đất, cười một cách kỳ lạ. Chu Duệ Quân đang định đứng dậy, lại nghe thấy cậu cười, liền hỏi: "Em cười cái gì?"
Thứ đáp lại hắn là một đôi cánh tay đột ngột vòng qua người hắn trong bóng tối, có người ôm lấy cổ hắn, ấn hắn xuống. Dưới chân Chu Duệ Quân loạng choạng, lại ngã xuống. Ngay sau đó môi hắn nóng lên, là Phương Duy hôn lên.
Kỹ năng hôn của Phương Duy cũng trực tiếp và vụng về như cách lấy lòng của cậu. Chu Duệ Quân chỉ sửng sốt trong chốc lát rồi nhanh chóng biến phòng ngự thành công kích, nặng nề hôn đáp trả, nhất thời chỉ có thể nghe được tiếng nước mơ hồ.
"Hừ." Phương Duy bị hôn đến thở không nổi, Chu Duệ Quân chuyển đến bên cạnh cổ cậu.
Phương Duy thở gấp, trong phòng chưa kịp bật đèn, trên người cậu tản ra mùi rượu, cậu cảm thấy chóng mặt, toàn thân như đã ướt đẫm, toàn bộ dục vọng bị khơi dậy, hai tay cào lung tung trên người Chu Duệ Quân. Khi sắp đi xuống chạm vào điểm nóng bỏng của người đàn ông, người đàn ông đang vùi đầu vào cổ cậu đột nhiên run lên, sau đó thô bạo đẩy cậu ra.
Phương Duy nhất thời không cảnh giác, gáy đập vào vách tường cứng rắn.
"Đi tắm trước đi." Chu Duệ Quân lau mặt, nói giọng khàn khàn.
Có lẽ là bị mùi rượu của đối phương làm nhiễm, hoặc là tình dục trong bóng tối quá mê người nên khi thấy hắn đứng dậy muốn đi, Phương Duy vội vàng giữ hắn lại, nói: "Cùng nhau tắm đi."
Bình thường nhất định cậu sẽ e lệ không nói nên lời nhưng lúc này lại thốt ra, nhưng Chu Duệ Quân không hề lay động hất tay cậu ra: "Không phải có hai phòng tắm à?"
Chu Duệ Quân bật đèn, Phương Duy giơ tay cản ánh sáng lại. Chu Duệ Quân đã vào phòng tắm của phòng ngủ chính, chỉ còn lại Phương Duy ngồi ở lối vào với quần áo xộc xệch và đôi môi sưng đỏ, ánh đèn chói mắt như muốn chiếu cho tình dục của cậu không có chỗ ẩn giấu. Mặc dù hai người hẹn hò đã lâu nhưng tới giờ vẫn luôn quy củ, Phương Duy không thể tin được vừa rồi mình đã nói ra câu "Tắm chung đi" nên cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội vàng đứng dậy đi vào phòng tắm cho khách.
Cuối cùng khi trở lại phòng ngủ vẫn làm một trận, không biết là ai chủ động trước. Sau khi thu binh, Phương Duy mồ hôi đầm đìa nằm trên giường, Chu Duệ Quân bật đèn lên hút thuốc. Trong lần giao hợp vừa rồi, tuy Phương Duy cảm thấy rất kịch liệt nhưng cũng có thể cảm nhận được Chu Duệ Quân đang hơi không yên lòng.
Tiếng thở dốc dần dần lắng xuống, cậu dụi mặt vào cánh tay đối phương, ngẩng đầu nhìn Chu Duệ Quân đang nhíu mày và đôi mắt không hề vui vẻ của hắn, hỏi: "Sao anh vẫn không vui vậy?"
Chu Duệ Quân phủi tàn thuốc, không trả lời mà chỉ nói: "Em buồn ngủ thì ngủ trước đi."
Phương Duy giật giật cơ thể trần truồng, với lấy điếu thuốc: "Đã muộn như vậy rồi, anh đừng hút thuốc. Nếu không hài lòng với công việc thì có thể thay đổi, không có gì."
Chu Duệ Quân tránh tay cậu, cúi đầu lạnh lùng nói: "Tôi nói nếu em buồn ngủ thì ngủ trước đi."
Phương Duy hậm hực rút tay về, một lúc sau mới nói: "Em chỉ mong anh vui lên một chút..."
"Ừm, tôi rất hài lòng với cơ thể em, bây giờ tôi đang rất vui, được chưa?"
Động cơ làm cho hắn vui quá rõ ràng. Phương Duy bị vạch trần xong thì xấu hổ trong giây lát: "Em cũng muốn giúp anh được nhiều hơn, hi vọng anh có thể thăng chức, nhưng nếu anh thực sự không thể thăng chức thì vẫn còn rất nhiều cơ hội khác, hơn nữa hình như là giám đốc Thẩm đang ám chỉ cái gì đó. Hay là chúng ta đưa cho ông ta ít đồ vật hay tiền..."
"Được rồi, ông ta thì ám chỉ cái gì chứ?" Chu Duệ Quân hừ một tiếng, đột nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm Phương Duy: "Nếu em thật sự muốn giúp anh thì hay là ngủ với ông ta một đêm đi."
Phương Duy giật mình, chưa kịp phản ứng: "Cái gì cơ?"
Chu Duệ Quân dùng đầu ngón tay xoa xoa chiếc cằm nhẵn nhụi của cậu, ghé sát vào tai cậu thì thầm: "Ngủ với ông ta một đêm, tôi sẽ được thăng chức. Vì tôi, được không?"
Trong một khoảnh khắc, Phương Duy cảm thấy hơi thở khi nói chuyện của Chu Duệ Quân giống như một con rắn lạnh lẽo, xuyên qua cơ thể cậu rồi tiến thật sâu vào. Cả người cậu lạnh run, mấy lần mới mở miệng nói chuyện được, giọng bất giác run run: "Anh đừng đùa nữa."
Chu Duệ Quân không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Phương Duy, đôi mắt đen kịt nhìn không thấy đáy. Cả người Phương Duy kéo căng thành một đường, thật lâu sau mới lặp lại: "Anh đừng đùa nữa."
"Sao em biết là tôi đang nói đùa với em?" Bàn tay của Chu Duệ Quân lướt qua cổ cậu, giống như đang vuốt ve con mồi.
Sợi dây đang siết chặt trong cơ thể đứt lìa, tất cả sự dịu dàng và hơi ấm sau tình dục đều biến mất. Phương Duy lắc đầu, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, nhất thời không nói nên lời.
Chu Duệ Quân đột nhiên nở nụ cười, rút tay ra khỏi cổ cậu, nhàn nhạt nói: "Được rồi, đùa với em thôi."
"Em không cảm thấy buồn cười." Phương Duy thở hổn hển mấy lần, lên án hắn kịch liệt chưa từng có: "Em không biết khi nào là anh đang nói đùa với em, khi nào là nghiêm túc. Em không thích như vậy, không thích, anh có hiểu không?"
Chu Duệ Quân ngừng hút thuốc, gãi gãi cằm: "Đã nói là đùa em thôi mà, sao lại giận thế."
Phương Duy quay mặt đi, tránh đi tay của hắn: "Em không phải chó mèo mà cần anh chơi đùa."
Chu Duệ Quân buông tay, đột nhiên cười lạnh nói: "Vậy tôi làm cái gì cần em thích à?"
Phương Duy nghe vậy thì trừng mắt nhìn hắn. Chu Duệ Quân không hài lòng với cách nhìn này, cúi người xuống, đặt điếu thuốc hút còn một nửa lên bộ ngực trần của Phương Duy, chậm rãi vẽ vòng tròn: "Em có muốn đoán xem lần này tôi đang đùa giỡn hay nghiêm túc với em không?"
Giọng điệu hắn ngả ngớn khác thường nhưng Phương Duy lại cảm thấy hắn đang rất nghiêm túc, không khỏi cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Chu Duệ Quân cứ như vậy tùy ý lắc lắc điếu thuốc, mùi thuốc cháy nồng nặc xông vào mũi.
"Em đoán đi." Chu Duệ Quân cười cười, rất khác với thường ngày, âm cuối nâng lên: "Hửm?"
Phương Duy chăm chú nhìn hắn, đôi môi đóng mở mấy lần không thốt nên lời, đột nhiên có thứ gì đó ấn mạnh vào đầu v* mỏng manh. Phương Duy lập tức kêu lên một tiếng, tiếng kêu ngắn ngủi, hai mắt cậu nhắm nghiền, hô hấp gấp gáp, lồng ngực kịch liệt phập phồng, trong miệng kêu "Chu Duệ Quân", nhưng vì sợ hãi mà hầu như không thể nghe thấy được.
Chu Duệ Quân dùng đầu còn lại của điếu thuốc ấn vào đầu v* cậu, thấy cậu sợ hãi như vậy thì cười khẽ: "Tôi đùa em thôi."
Phương Duy mở mắt ra, nhìn vào đầu v* đỏ ửng nhưng không bị bỏng của mình. Cậu lại lập tức sụp đổ, hung hăng hất tay Chu Duệ Quân ra, hắn nhất thời chưa sẵn sàng, đầu điếu thuốc đang cháy dở vô tình cọ vào cánh tay hắn, nóng đến mức Chu Duệ Quân "shh" một tiếng.
Hốc mắt Phương Duy đỏ lên, chịu không nổi nữa nói: "Cái này không vui chút nào! Anh đủ rồi đấy!"
Chu Duệ Quân cắn vào bên trong môi dưới, nhìn dáng vẻ đau khổ của Phương Duy. Hắn cẩn thận nhìn lại, phát hiện rốt cuộc cũng đã nhìn thấy trong đôi mắt luôn trong veo kia một tia sợ hãi và một... vết nứt sâu hơn.
"Đùa thôi mà, em có cần phải kích động như vậy không?"
Phương Duy khẽ lắc đầu, mệt mỏi xoay người, không muốn nhìn hắn nữa. Chu Duệ Quân ngồi ở phía sau cậu im lặng hồi lâu, mắng một câu gì đó rồi cuối cùng mặc quần áo rời đi. Phương Duy nghe thấy tiếng đóng cửa nhưng cũng không ngăn cản Chu Duệ Quân đi. Cậu kéo chăn lên trên đầu, toàn bộ ánh sáng đều biến mất.
Nằm hơn một giờ, Phương Duy đau đầu không chịu nổi, kéo chăn ra khỏi giường đi tìm thuốc. Hai người đàn ông ở cùng nhau, cũng không cẩn thận chuẩn bị hòm thuốc. Phương Duy tìm khắp nhà mới tìm ra một lọ thuốc ở sâu trong ngăn kéo. Lọ thuốc nhìn quen quen, hình như là do Phương Duy tìm ra vào lần rời khỏi sào huyệt tình yêu trước đó, Chu Duệ Quân nói - là thuốc giảm đau uống khi đau đầu.
Phương Duy ấn huyệt thái dương nhìn thoáng qua cái lọ, không chút nghi ngờ đổ một viên thuốc ra, dùng nước lạnh nuốt xuống.
"Con đường này không dễ bắt taxi đâu." Tạ Hành thở hổn hển nói.
Đàm Tây Nguyên quay đầu lại nhìn hắn, cười nói: "Sao cậu lại ra đây? Không tiếp tục truyền đạt kinh nghiệm sống à?"
Ngay cả Tạ Hành bình thường mặt dày cũng bị câu nói đùa này làm cho hơi xấu hổ, vội vàng đổi đề tài: "Bây giờ anh đi đâu? Tôi đưa anh đi một đoạn."
Đàm Tây Nguyên không chút do dự lên xe, Tạ Hành khởi động xe rồi mới nói: "Hay là ăn tối với tôi trước đi, tôi còn chưa ăn."
"Khi nãy không phải là nhà hàng à, sao cậu không ăn xong rồi đi? Hay là quay đầu về đi, chắc Phương Duy chưa tính tiền đâu." Đàm Tây Nguyên nói.
Tạ Hành giơ hai tay đầu hàng: "Không ăn nữa không ăn nữa."
Tuy nói như vậy nhưng đi được nửa đường thì Đàm Tây Nguyên bảo hắn dừng lại, Tạ Hành chưa kịp phản ứng: "Sao thế? Sao lại dừng ở đây?"
Đàm Tây Nguyên nhìn hắn hỏi: "Không phải cậu nói là chưa ăn gì à?"
Sắc mặt Tạ Hành cứng đờ, sau đó đưa tay che mắt, tuy hắn không nói gì nhưng ý cười trên miệng càng lúc càng lớn.
Một quán ăn tìm đại giữa đường nhưng Tạ Hành cũng không kén chọn, vui vẻ ăn.
"Nói mới nhớ, em trai anh thế nào rồi? Có thư thông báo trúng tuyển chưa?" Tạ Hành nhét vào trong miệng một cái sủi cảo.
Đàm Tây Nguyên vốn đang nhìn hắn ăn ăn, nghe thấy câu hỏi này thì đột nhiên hạ mắt xuống, có thể nhìn ra tâm trạng anh đã trở nên không tốt: "Còn mấy ngày nữa, nhưng điểm trúng tuyển năm nay của đại học A đã được công bố, trùng khớp với điểm số của Trang Việt."
"Không phải là chuyện tốt à? Chỉ cần đủ điểm là đủ rồi, thi không nhiều hơn một điểm, không ít hơn một điểm."
Đàm Tây Nguyên bất đắc dĩ nói: "Không thể chỉ xem điểm số mà còn phải xem thứ hạng, rất có thể sẽ bị đuổi ra ngoài."
Tạ Hành thẳng thắn lắc đầu: "Đừng nghĩ nhiều thế, sao có thể xui xẻo như vậy chứ."
"Hi vọng là không." Đàm Tây Nguyên cười nói.
"Cuối tuần sau thời tiết tốt, chúng ta leo núi đi?" Tạ Hành lại hỏi.
"Trang Việt trúng tuyển đại học A thì đi."
"Ha ha, vậy tôi phải về nhà thắp hương, cầu cho em trai chúng ta mau thi đậu."
Đàm Tây Nguyên bị hắn chọc cười: "Em trai của cậu hồi nào?"
"Em trai anh thì cũng là em trai tôi."
"Bị Trang Việt nghe được thì nó đánh nhau với cậu đó."
Tạ Hành để đũa xuống, chống cằm nói: "Đó là bởi vì anh không hiểu rõ em trai của chúng ta, nó biết tôi theo đuổi anh còn không đánh nhau với tôi, tôi kêu nó một tiếng em trai thì có là gì."
Khóe miệng Đàm Tây Nguyên mang theo ý cười, nhưng vừa nghe thấy câu này thì lập tức đè nụ cười xuống: "Nó thì biết cái gì?"
"Biết tôi theo đuổi anh, còn cảnh cáo tôi nói anh là trai thẳng, hình như nó nghĩ là tôi không theo đuổi được anh đâu." Tạ Hành đột nhiên trầm giọng: "Cho nên tôi càng phải cố gắng, không thể bị một thằng nhóc vừa mới trưởng thành xem thường."
Đàm Tây Nguyên không để ý tới mấy câu nói nhảm của Tạ Hành, vẫn hỏi: "Làm sao nó biết?"
Tạ Hành nhấc đũa lên, lại bắt đầu ăn: "Không phải rất rõ ràng à? Chuyện tôi theo đuổi anh ai cũng nhìn ra được, chỉ có người trong cuộc là anh hết lần này tới lần khác giả ngu."
Đàm Tây Nguyên bị một tràng các câu nói mang theo hàm ý của hắn thu hút, không để ý tới Trang Việt nữa, lắc đầu cười: "Rốt cuộc thì cậu muốn nói gì?"
"Tôi muốn nói là..." Tạ Hành nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhìn thẳng vào người đối diện: "Tôi theo đuổi anh lâu như vậy, anh có thể cho tôi một đáp án chắc chắn chưa?"
Bên kia, Phương Duy đỡ Chu Duệ Quân vào nhà, sức nặng trên vai gần như đè bẹp Phương Duy, bàn tay mở cửa của cậu cũng khẽ run. Cùng với tiếng đóng cửa, sức lực của cậu đột nhiên biến mất trong giây lát, dưới chân như vấp phải cái gì, cả người ngã xuống.
"A!" Phương Duy kêu lên.
Chu Duệ Quân cũng ngã xuống, nặng nề đè lên người cậu, hai người thở dốc đè lên nhau trong lối vào chật hẹp. Phương Duy cố gắng đứng dậy nhiều lần nhưng không thành công. Hơi thở của Chu Duệ Quân gần trong gang tấc, phả hết lên cổ và bên mặt cậu, chỉ nghe hắn uể oải mắng một tiếng: "Đồ ngốc."
Phương Duy nhất thời mất đi sức lực để đứng dậy, cậu ngã xuống đất, cười một cách kỳ lạ. Chu Duệ Quân đang định đứng dậy, lại nghe thấy cậu cười, liền hỏi: "Em cười cái gì?"
Thứ đáp lại hắn là một đôi cánh tay đột ngột vòng qua người hắn trong bóng tối, có người ôm lấy cổ hắn, ấn hắn xuống. Dưới chân Chu Duệ Quân loạng choạng, lại ngã xuống. Ngay sau đó môi hắn nóng lên, là Phương Duy hôn lên.
Kỹ năng hôn của Phương Duy cũng trực tiếp và vụng về như cách lấy lòng của cậu. Chu Duệ Quân chỉ sửng sốt trong chốc lát rồi nhanh chóng biến phòng ngự thành công kích, nặng nề hôn đáp trả, nhất thời chỉ có thể nghe được tiếng nước mơ hồ.
"Hừ." Phương Duy bị hôn đến thở không nổi, Chu Duệ Quân chuyển đến bên cạnh cổ cậu.
Phương Duy thở gấp, trong phòng chưa kịp bật đèn, trên người cậu tản ra mùi rượu, cậu cảm thấy chóng mặt, toàn thân như đã ướt đẫm, toàn bộ dục vọng bị khơi dậy, hai tay cào lung tung trên người Chu Duệ Quân. Khi sắp đi xuống chạm vào điểm nóng bỏng của người đàn ông, người đàn ông đang vùi đầu vào cổ cậu đột nhiên run lên, sau đó thô bạo đẩy cậu ra.
Phương Duy nhất thời không cảnh giác, gáy đập vào vách tường cứng rắn.
"Đi tắm trước đi." Chu Duệ Quân lau mặt, nói giọng khàn khàn.
Có lẽ là bị mùi rượu của đối phương làm nhiễm, hoặc là tình dục trong bóng tối quá mê người nên khi thấy hắn đứng dậy muốn đi, Phương Duy vội vàng giữ hắn lại, nói: "Cùng nhau tắm đi."
Bình thường nhất định cậu sẽ e lệ không nói nên lời nhưng lúc này lại thốt ra, nhưng Chu Duệ Quân không hề lay động hất tay cậu ra: "Không phải có hai phòng tắm à?"
Chu Duệ Quân bật đèn, Phương Duy giơ tay cản ánh sáng lại. Chu Duệ Quân đã vào phòng tắm của phòng ngủ chính, chỉ còn lại Phương Duy ngồi ở lối vào với quần áo xộc xệch và đôi môi sưng đỏ, ánh đèn chói mắt như muốn chiếu cho tình dục của cậu không có chỗ ẩn giấu. Mặc dù hai người hẹn hò đã lâu nhưng tới giờ vẫn luôn quy củ, Phương Duy không thể tin được vừa rồi mình đã nói ra câu "Tắm chung đi" nên cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội vàng đứng dậy đi vào phòng tắm cho khách.
Cuối cùng khi trở lại phòng ngủ vẫn làm một trận, không biết là ai chủ động trước. Sau khi thu binh, Phương Duy mồ hôi đầm đìa nằm trên giường, Chu Duệ Quân bật đèn lên hút thuốc. Trong lần giao hợp vừa rồi, tuy Phương Duy cảm thấy rất kịch liệt nhưng cũng có thể cảm nhận được Chu Duệ Quân đang hơi không yên lòng.
Tiếng thở dốc dần dần lắng xuống, cậu dụi mặt vào cánh tay đối phương, ngẩng đầu nhìn Chu Duệ Quân đang nhíu mày và đôi mắt không hề vui vẻ của hắn, hỏi: "Sao anh vẫn không vui vậy?"
Chu Duệ Quân phủi tàn thuốc, không trả lời mà chỉ nói: "Em buồn ngủ thì ngủ trước đi."
Phương Duy giật giật cơ thể trần truồng, với lấy điếu thuốc: "Đã muộn như vậy rồi, anh đừng hút thuốc. Nếu không hài lòng với công việc thì có thể thay đổi, không có gì."
Chu Duệ Quân tránh tay cậu, cúi đầu lạnh lùng nói: "Tôi nói nếu em buồn ngủ thì ngủ trước đi."
Phương Duy hậm hực rút tay về, một lúc sau mới nói: "Em chỉ mong anh vui lên một chút..."
"Ừm, tôi rất hài lòng với cơ thể em, bây giờ tôi đang rất vui, được chưa?"
Động cơ làm cho hắn vui quá rõ ràng. Phương Duy bị vạch trần xong thì xấu hổ trong giây lát: "Em cũng muốn giúp anh được nhiều hơn, hi vọng anh có thể thăng chức, nhưng nếu anh thực sự không thể thăng chức thì vẫn còn rất nhiều cơ hội khác, hơn nữa hình như là giám đốc Thẩm đang ám chỉ cái gì đó. Hay là chúng ta đưa cho ông ta ít đồ vật hay tiền..."
"Được rồi, ông ta thì ám chỉ cái gì chứ?" Chu Duệ Quân hừ một tiếng, đột nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm Phương Duy: "Nếu em thật sự muốn giúp anh thì hay là ngủ với ông ta một đêm đi."
Phương Duy giật mình, chưa kịp phản ứng: "Cái gì cơ?"
Chu Duệ Quân dùng đầu ngón tay xoa xoa chiếc cằm nhẵn nhụi của cậu, ghé sát vào tai cậu thì thầm: "Ngủ với ông ta một đêm, tôi sẽ được thăng chức. Vì tôi, được không?"
Trong một khoảnh khắc, Phương Duy cảm thấy hơi thở khi nói chuyện của Chu Duệ Quân giống như một con rắn lạnh lẽo, xuyên qua cơ thể cậu rồi tiến thật sâu vào. Cả người cậu lạnh run, mấy lần mới mở miệng nói chuyện được, giọng bất giác run run: "Anh đừng đùa nữa."
Chu Duệ Quân không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Phương Duy, đôi mắt đen kịt nhìn không thấy đáy. Cả người Phương Duy kéo căng thành một đường, thật lâu sau mới lặp lại: "Anh đừng đùa nữa."
"Sao em biết là tôi đang nói đùa với em?" Bàn tay của Chu Duệ Quân lướt qua cổ cậu, giống như đang vuốt ve con mồi.
Sợi dây đang siết chặt trong cơ thể đứt lìa, tất cả sự dịu dàng và hơi ấm sau tình dục đều biến mất. Phương Duy lắc đầu, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, nhất thời không nói nên lời.
Chu Duệ Quân đột nhiên nở nụ cười, rút tay ra khỏi cổ cậu, nhàn nhạt nói: "Được rồi, đùa với em thôi."
"Em không cảm thấy buồn cười." Phương Duy thở hổn hển mấy lần, lên án hắn kịch liệt chưa từng có: "Em không biết khi nào là anh đang nói đùa với em, khi nào là nghiêm túc. Em không thích như vậy, không thích, anh có hiểu không?"
Chu Duệ Quân ngừng hút thuốc, gãi gãi cằm: "Đã nói là đùa em thôi mà, sao lại giận thế."
Phương Duy quay mặt đi, tránh đi tay của hắn: "Em không phải chó mèo mà cần anh chơi đùa."
Chu Duệ Quân buông tay, đột nhiên cười lạnh nói: "Vậy tôi làm cái gì cần em thích à?"
Phương Duy nghe vậy thì trừng mắt nhìn hắn. Chu Duệ Quân không hài lòng với cách nhìn này, cúi người xuống, đặt điếu thuốc hút còn một nửa lên bộ ngực trần của Phương Duy, chậm rãi vẽ vòng tròn: "Em có muốn đoán xem lần này tôi đang đùa giỡn hay nghiêm túc với em không?"
Giọng điệu hắn ngả ngớn khác thường nhưng Phương Duy lại cảm thấy hắn đang rất nghiêm túc, không khỏi cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Chu Duệ Quân cứ như vậy tùy ý lắc lắc điếu thuốc, mùi thuốc cháy nồng nặc xông vào mũi.
"Em đoán đi." Chu Duệ Quân cười cười, rất khác với thường ngày, âm cuối nâng lên: "Hửm?"
Phương Duy chăm chú nhìn hắn, đôi môi đóng mở mấy lần không thốt nên lời, đột nhiên có thứ gì đó ấn mạnh vào đầu v* mỏng manh. Phương Duy lập tức kêu lên một tiếng, tiếng kêu ngắn ngủi, hai mắt cậu nhắm nghiền, hô hấp gấp gáp, lồng ngực kịch liệt phập phồng, trong miệng kêu "Chu Duệ Quân", nhưng vì sợ hãi mà hầu như không thể nghe thấy được.
Chu Duệ Quân dùng đầu còn lại của điếu thuốc ấn vào đầu v* cậu, thấy cậu sợ hãi như vậy thì cười khẽ: "Tôi đùa em thôi."
Phương Duy mở mắt ra, nhìn vào đầu v* đỏ ửng nhưng không bị bỏng của mình. Cậu lại lập tức sụp đổ, hung hăng hất tay Chu Duệ Quân ra, hắn nhất thời chưa sẵn sàng, đầu điếu thuốc đang cháy dở vô tình cọ vào cánh tay hắn, nóng đến mức Chu Duệ Quân "shh" một tiếng.
Hốc mắt Phương Duy đỏ lên, chịu không nổi nữa nói: "Cái này không vui chút nào! Anh đủ rồi đấy!"
Chu Duệ Quân cắn vào bên trong môi dưới, nhìn dáng vẻ đau khổ của Phương Duy. Hắn cẩn thận nhìn lại, phát hiện rốt cuộc cũng đã nhìn thấy trong đôi mắt luôn trong veo kia một tia sợ hãi và một... vết nứt sâu hơn.
"Đùa thôi mà, em có cần phải kích động như vậy không?"
Phương Duy khẽ lắc đầu, mệt mỏi xoay người, không muốn nhìn hắn nữa. Chu Duệ Quân ngồi ở phía sau cậu im lặng hồi lâu, mắng một câu gì đó rồi cuối cùng mặc quần áo rời đi. Phương Duy nghe thấy tiếng đóng cửa nhưng cũng không ngăn cản Chu Duệ Quân đi. Cậu kéo chăn lên trên đầu, toàn bộ ánh sáng đều biến mất.
Nằm hơn một giờ, Phương Duy đau đầu không chịu nổi, kéo chăn ra khỏi giường đi tìm thuốc. Hai người đàn ông ở cùng nhau, cũng không cẩn thận chuẩn bị hòm thuốc. Phương Duy tìm khắp nhà mới tìm ra một lọ thuốc ở sâu trong ngăn kéo. Lọ thuốc nhìn quen quen, hình như là do Phương Duy tìm ra vào lần rời khỏi sào huyệt tình yêu trước đó, Chu Duệ Quân nói - là thuốc giảm đau uống khi đau đầu.
Phương Duy ấn huyệt thái dương nhìn thoáng qua cái lọ, không chút nghi ngờ đổ một viên thuốc ra, dùng nước lạnh nuốt xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook