Con Chó Của Pavlov
-
C26: Chương 26
Dọc theo cửa ngồi xuống, trong lòng Phương Duy giật giật, mỗi lời nói của Chu Duệ Quân đều giống như một cái tát, tát cho cậu xấu hổ vô cùng.
Nhưng cậu đóng sầm cửa lại, trốn trong phòng ngủ chứ không trực tiếp lao ra ngoài là đang mong đợi điều gì đây? Cậu vùi mặt vào đầu gối. Cậu vẫn đang mong người đó mở cửa bước vào dỗ dành.
Nhưng tưởng tượng thất bại, một lúc sau, lại bất ngờ nghe thấy tiếng cửa mở.
Phương Duy đột ngột đứng lên. Cậu tức giận đến choáng váng, mở cửa chạy ra ngoài. Phòng khách trống rỗng, mở cửa đi ra huyền quan, cửa cũng trống không. Cậu nghe thấy tiếng thang máy, vội vàng bước ra ngoài vài bước, cửa thang máy từ từ đóng lại, người đã biến mất từ lâu.
Phương Duy run rẩy, Chu Duệ Quân đã đi rồi. Không hề nghĩ tới chuyện dỗ hay xin lỗi cậu. Cậu lớn lên vô cùng thuận lợi, chưa từng bị ai đối xử tàn nhẫn như vậy, mặt nóng như lửa đốt, trong lòng lại buồn bã chán nản.
Hôm sau khi Phương Duy bắt đầu làm việc thì quầng thâm mắt của cậu rất rõ ràng. Cậu lên dây cót tinh thần làm việc, gắng hết sức để giữ cho mình ở trạng thái bình thường.
Lần này cuối cùng cậu cũng đã cứng rắn hơn một chút, Phương Duy kiên trì hai ngày mà không chịu cúi đầu nhận lỗi. Nhưng sau hai ngày thì lại không nhịn được mà lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình. Nhưng mỗi lần cậu muốn cúi đầu thì nghĩ đến chữ "cút" nọ của Chu Duệ Quân, lại rụt trở về.
Quá trình này thực sự vơ cùng dày vò, Phương Duy cảm thấy mình sắp không thể kiên trì được nữa. Đàm Tây Nguyên thấy khi đi vào tinh thần cậu không tốt, bèn chủ động hỏi cậu muốn đi thư giãn một chút không vào lúc tan làm. Không hề có gì bất ngờ, cách thức thư giãn của người nghiện công việc là chơi bóng.
Khi Phương Duy đứng ở trong sân bóng thì còn hơi ngây người: "Chơi bóng?"
"Ngày nào cũng ngồi trong văn phòng rồi, đổ một chút mồ hôi rất tốt cho sức khỏe." Đàm Tây Nguyên dùng vợt ước lượng quả bóng: "Chơi không?"
Ban đầu Phương Duy không có tâm trạng chơi, nhưng chơi được mười lăm phút thì bắt đầu có cảm giác, động tác vung đón bóng càng lúc càng nhanh.
Sau khi đánh gần hai giờ, Phương Duy hao hết thể lực, không thèm giữ hình tượng nằm trên mặt đất. Đàm Tây Nguyên ngồi uống nước bên cạnh cậu, thấy cậu mệt mỏi liền hỏi: "Khá hơn chưa?"
Đàm Tây Nguyên biết tâm trạng cậu không tốt nên đặc biệt đi chơi bóng để cậu xả hết ra ngoài.
Phương Duy nhắm mắt lại, ánh đèn rực rỡ trong sân khiến tầm nhìn của cậu trở nên mơ hồ, bóng dáng của Đàm Tây Nguyên được bao phủ bởi một tầng sáng mơ hồ, mặt mày anh toát lên vẻ dịu dàng.
"Phải chi anh Đàm là người em thích." Cậu khẽ lẩm bẩm.
Đàm Tây Nguyên giật mình, sau đó mỉm cười, dùng chai nước khoáng lạnh vỗ vào má cậu: "Nghĩ cái gì thế không biết."
Phương Duy ngẫm lại lời mình nói thì hơi xấu hổ, che mắt nói: "Em chỉ thấy anh rất tốt, chẳng trách Tạ Hành cứ quấy rầy anh mãi."
"Vậy thì em mau nói cho anh biết, làm sao để trở nên bớt tốt đi một chút đây, để cậu ta đừng quấy rầy anh nữa." Đàm Tây Nguyên nói đùa.
Phương Duy nghiêm túc suy nghĩ: "Cảm xúc khó đoán một chút, không quan tâm người ta một chút, nói dối, không thể nhìn thấu được, khó đoán..."
"Như vậy thì sẽ trở nên không tốt à?"
"Chắc là vậy ạ."
Ánh mắt Đàm Tây Nguyên vô cùng rõ ràng: "Nhưng sẽ luôn có người thích người không tốt như vậy."
"Tại sao?" Phương Duy quay đầu lại, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.
Đàm Tây Nguyên không biết mình có nên nói nhiều hay không, tình cảm là chuyện người ngoài không thể xen vào được, anh thở dài trong lòng, giơ tay che mắt Phương Duy, trầm giọng nói: "Vì em sẽ bị che giấu."
Trong bóng tối, Phương Duy chớp mắt liên tục.
Mệt mỏi, Phương Duy không màng tắm rửa, mang theo sự mỏi mệt và mồ hôi sau khi vận động về nhà. Mấy ngày nay cậu không đi đến căn nhà kia mà ngoan ngoãn sống trong căn hộ của mình.
Cậu không lái xe, Đàm Tây Nguyên bèn tiễn cậu về. Đến dưới lầu, Phương Duy bước xuống xe, cả người run lên vì gió lạnh. Đàm Tây Nguyên mỉm cười nói, "Về nhà nhớ tắm đấy nhé."
"Biết rồi ạ." Phương Duy phất phất tay: "Anh đi đường cẩn thận nhé."
Đàm Tây Nguyên chỉnh cửa xe lên, quay người rời đi. Phương Duy thấy bóng xe biến mất mới quay người đi về phía chung cư. Sau khi vận động một lượt vô cùng thoải mái, bây giờ bị gió thổi thì độ lạnh ngay lập tức lên cao, cậu không khỏi cúi đầu rụt cổ đi về phía trước.
Vừa đi cậu vừa mò mẫm tìm điện thoại trong túi, khi nãy chơi vui quá nên không cảm thấy gì. Hiện tại bước đi một mình trong màn đêm tĩnh mịch này thì lại không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Mà khi sắp đến dưới lầu, trên mặt đất trống xuất hiện một đôi chân.
Phương Duy đang bồn chồn không yên nên suýt nữa vấp ngã. Cậu khẽ kêu một tiếng, hơi bất mãn nhìn sang bên cạnh. Thay vào đó, cậu nhìn thấy một khuôn mặt bất ngờ.
Chu Duệ Quân đang dựa vào tường hút thuốc, hắn đứng ở nơi giao thoa của ánh sáng và bóng tối, nửa sáng nửa tối.
Phương Duy luống cuống nhìn hắn vài giây rồi mới mở miệng định nói, nhưng lại nhớ tới nỗi xấu hổ bị mắng "cút đi" ngày hôm đó nên không nói được lời nào. Cậu lẳng lặng đi vòng qua hắn, đi vào trong hành lang.
Đi được vài bước, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Phương Duy hốt hoảng chạy lên cầu thang. Khi lên đến tầng hai, cậu chợt nhớ ra mình sống ở tầng mười tám, nếu leo lên sẽ kiệt sức mà chết, bèn xoay người bước nhanh về phía thang máy.
Cậu vừa đi vừa quay đầu lại, Chu Duệ Quân thật sự đi theo phía sau cậu từng bước. Phương Duy bước nhanh hơn, cửa thang máy vừa mở ra, cậu liền xông vào, lo lắng nói: "Đóng cửa đóng cửa."
Trong thang máy chỉ có một cô gái nhỏ, lưng đeo cặp sách, chắc là mới đi lớp tự học buổi tối về. Thấy vậy, cô sửng sốt, vô thức nhấn nút đóng cửa. Nhưng còn chưa kịp thì Chu Duệ Quân đã thò một tay vào chặn cửa giống như trong phim kinh dị, không hiểu sao khiến người ta hơi sợ hãi.
Ba người ở trong không gian nhỏ hẹp, Phương Duy đứng ở góc tường, vẻ mặt nặng nề. Vẻ mặt Chu Duệ Quân vốn đã luôn lạnh lùng, trên người thậm chí còn hơi mang mùi rượu.
Mí mắt cô gái nhỏ động đậy mấy lần, lén lút nhìn bọn họ. Cô vốn ấn tầng sáu, nhưng khi đến lại không đi ra. Phương Duy chỉ nhìn chằm chằm vào chân mình nên không chú ý.
Ở tầng mười tám, ba người cùng nhau ra khỏi thang máy. Phương Duy mới nghi ngờ hỏi: "Em cũng sống ở đây à?"
Câu nói này hơi đáng sợ. Trong chung cư này mỗi tầng là một nhà, tầng này là trọ của cậu, làm sao có người khác ở được.
"A?" Cô bé nắm chặt dây đeo cặp sách, căng thẳng liếc nhìn Chu Duệ Quân đang đi phía sau: "Em... em không sống ở đây, nhưng... anh, anh..."
Phương Duy hẳn đã hiểu ý cô, cơ thể cứng ngắc khi nhìn thấy Chu Duệ Quân bình tĩnh lại. Cậu cười nói: "Cậu ấy là... bạn anh, bọn anh cãi nhau một chút."
Cô gái đảo mắt nhìn quanh hai người họ, thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là thế, em cứ tưởng..." Cô ngừng nói, nhưng Phương Duy biết là cô bé đã hiểu lầm.
"Thật sự là không sao đâu, cảm ơn em." Phương Duy nói.
Cô gái gật đầu, thấy Chu Duệ Quân không phải người xấu, cô vung vẩy tóc đuôi ngựa đi xuống lầu. (Là đi xong cái tóc lắc qua lắc lại á tôi không có từ ngữ diễn tả ạ).
Một sự hiểu lầm buồn cười và ấm áp khiến Phương Duy hơi thả lỏng cảnh giác, cho đến khi Chu Duệ Quân ở bên cạnh nói: "Trông anh không giống người tốt à?"
Tóc gáy Phương Duy dựng lên. Cậu liếc hắn một cái, cũng không đáp lại, chuẩn bị mở cửa. Chu Duệ Quân đi theo, đứng phía sau cậu. Phương Duy di chuyển ngón tay qua lại, nhưng không tra được chìa vào ổ khóa.
Một cánh tay từ phía sau vươn ra muốn giúp, Phương Duy vội vàng né rồi đột nhiên xoay người lại.
Hai người mặt đối mặt.
"Anh đừng đi theo em nữa." Phương Duy cố gắng nói giọng kiên quyết.
Chu Duệ Quân rút tay lại, lấy ra một điếu thuốc, lời ít ý nhiều: "Chúng ta vào rồi nói tiếp."
"Em không cho anh vào."
Chu Duệ Quân lái sang chủ đề khác: "Mấy ngày rồi tôi không gặp em."
Phương Duy gân cổ lên: "Chính anh bảo em cút."
"Hôm đó công việc xảy ra chuyện, tâm trạng tôi không tốt lắm." Chu Duệ Quân nhìn cậu chằm chằm, rút ra một điếu thuốc: "tôi không cố tình nổi giận với em đâu."
Đây là lần đầu tiên Phương Duy thấy hắn khép nép xin lỗi như vậy. Cậu hơi sửng sốt một lúc nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, đáp: "Mặc kệ có cố tình hay không, anh đã nói như vậy. Đó là sự thật."
Chu Duệ Quân im lặng một lúc, khi mở miệng thì lại nói: "Em đừng ầm ĩ nữa được không?"
Rõ ràng mới một giây trước hắn còn đang xin lỗi, nói mình không cố ý, hiện tại lại không kiên nhẫn muốn cậu không ầm ĩ nữa.
Phương Duy tủi thân: "Sao lại thành em ầm ĩ rồi? Là anh đối xử với em như vậy trước, anh nói một câu không cố ý rồi muốn em tha thứ..."
Phần còn lại của câu nói bị nuốt vào trong họng. Bởi vì Chu Duệ Quân đột nhiên ôm lấy cậu.
Sau khi Phương Duy phản ứng lại thì lập tức giãy dụa, đá đạp xô đẩy, hận không thể trút hết cơn giận, nhưng Chu Duệ Quân không hề di chuyển, giọng điệu mệt mỏi hiếm thấy: "Tôi rất mệt, Phương Duy."
Năm chữ ngắn ngủi, không phải là xin lỗi, không phải chịu thua, cũng không phải dỗ dành mà là một câu phàn nàn, nhưng lại khiến trái tim của Phương Duy đột nhiên mềm đi, động tác vung tay vung chân dần trở nên yếu ớt.
Bị ôm hồi lâu, Phương Duy mới nói: "... Anh uống rượu à?"
"Ừ." Chu Duệ Quân vùi mặt vào cổ cậu, hơi thở nóng bỏng phả khắp làn da, nóng như lửa đốt.
Phương Duy cắn môi dưới, đẩy nhẹ hắn ra, thấp giọng nói: "Uống rượu thì anh về nghỉ sớm đi."
Cậu đuổi người nhưng Chu Duệ Quân vẫn không hề động đậy, ngược lại nói: "Về đâu?"
"Nhà anh ấy." Phương Duy vẫn chưa hoàn toàn mềm lòng, nói vô cùng cứng rắn.
Không ngờ câu nói tiếp theo của Chu Duệ Quân khiến cậu không thể phản kháng được nữa: "Bố mẹ tôi đang làm thủ tục ly hôn."
Cuối cùng cậu vẫn cho hắn vào. Phương Duy gãi gãi góc sô pha, hơi bực bội. So với khóc lóc xin lỗi hay là tâm tình móc tim móc phổi, đối phương lộ ra một mặt mềm yếu hình như càng có thể đánh bại cậu hơn.
Hắn đang cần cậu.
"Tại sao chú dì lại muốn ly hôn?" Phương Duy nhẹ giọng hỏi.
"Không biết, chắc là chất chứa oán hận đã lâu."
Nguyên nhân trực tiếp rất rõ ràng, bởi vì cha Chu đi đánh bạc thua mấy chục vạn, mẹ Chu và ông cãi nhau to một trận rồi muốn ly hôn. Tuy nhiên, họ không đạt được thỏa thuận trong việc phân chia tài sản nên cả hai quyết định nhờ đến con đường kiện tụng.
"Bây giờ còn chưa ly hôn đúng không?"
"Đang đợi thông báo, người ta nói phải hòa giải trước."
"Vậy thì ly..." Phương Duy không biết nên hỏi như thế nào.
Chu Duệ biết cậu muốn hỏi cái gì, lắc đầu: "Bình thường thì lần đầu tiên phân xử ly hôn sẽ chưa phán ly hôn."
"Vậy thì tốt." Phương Duy hơi yên tâm.
Chủ đề được nói đến đây thì bỗng nhiên lắng xuống. Trong phòng khách có treo đồng hồ, vừa di chuyển vừa kêu tíc tắc đều đặn, trở thành âm thanh duy nhất trong phòng.
"Anh uống nước không?" Phương Duy đứng lên: "Em đi rót ly nước."
Chu Duệ Quân đặt ly nước đến trước mặt, ngón tay cái vuốt ve thành ly, "Nguôi giận chưa?"
Phương Duy cứng ngắc nói: "Còn chút chút."
"Tôi không có ý tức giận với em. Có chuyện xảy ra ở nơi làm việc..."
"Chuyện gì?" Phương Duy tiếp tục nói.
"Em không biết đâu."
"Nếu em giúp được thì sao?"
"Muốn tìm bố mẹ em giúp tôi à?" Chu Duệ Quân nhẹ nhàng nói móc một câu.
Phương Duy không nhận ra: "Nếu như anh cần."
Chu Duệ Quân cười phì không rõ ý, "Đừng nói nhảm nữa, ngồi xuống đi." Hắn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
Phương Duy suy nghĩ một chút, cũng không định ngồi bên cạnh hắn mà định đi đến ghế sô pha đơn. Hắn lại nắm lấy cổ tay cậu, kéo vào lòng.
Chu Duệ Quân kéo cậu ngồi lên chân mình, ôm lấy, giọng nhẹ nhàng: "Còn chưa hết giận à."
Phương Duy không chịu được hắn nói chuyện như vậy, luôn khiến người ta bất giác mà mềm lòng, vì thế cậu bất đắc dĩ ngượng ngùng nói: "Không có lần sau nhé."
Chu Duệ Quân mỉm cười rồi nhanh chóng thu lại. Hắn nhìn chằm chằm vào ly nước ấm trên bàn. Chỉ cần vung tay, sóng nước sẽ nhẹ nhàng dập dờn theo, mà vừa dừng tay thì mặt nước sẽ từ từ bình lặng trở lại.
Cảm giác có thể khống chế từ trước đến nay chưa bao giờ là xấu.
"Em thật là dễ dỗ." Cho nên hắn nói một câu không rõ ý.
Phương Duy trừng mắt: "Anh nói vậy thì em ầm ĩ tiếp đấy."
Chu Duệ Quân nhìn cậu chằm chằm rồi mỉm cười. Bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ, đôi mắt đen láy của Phương Duy bỗng hơi mơ màng. Môi Chu Duệ Quân dần kề sát, cậu theo bản năng hé miệng nghênh đón đối phương tiến vào.
"Đinh đinh đinh-" Tiếng chuông cửa cắt ngang nụ hôn.
Phương Duy giật mình, đột nhiên đẩy Chu Duệ Quân ra làm hắn đập lưng vào ghế sô pha. Phương Duy không có thời gian để xin lỗi mà đi ra cửa trước.
Giờ này mà đi tìm cậu thì chỉ có thể là người nhà hoặc là bạn bè thân thiết.
"Là chị em." Phương Duy chạy về: "Anh... "
Chu Duệ Quân ân cần: "Anh ra ban công."
"Không cần." Phương Duy vội vàng nói: "Không sao, không cần trốn, cứ coi là bạn đi."
Sau khi nghe về những rắc rối trong công việc của mọi người và cuộc ly hôn của cha mẹ họ, nếu Phương Duy lại bảo hắn ra ban công trốn thì cũng không khỏi quá tàn nhẫn.
Chu Duệ Quân xác nhận: "Được à?"
"Không sao đâu." Phương Duy mở cửa.
Phương Mạn khí thế đi vào, theo sau là chồng cô.
Phương Mạn đưa một cái túi: "Hai ngày trước chị đi chơi mấy ngày, mua khăn quàng cổ cho em."
Phương Duy nhận lấy, ngoan ngoãn gọi: "Chào chị, chào anh rể ạ."
"Ừ." Phương Mạn đi vòng qua cửa mới thấy trong phòng còn có người: "Đây là..."
"Bạn em, họ Chu." Phương Duy nói.
"Ồ, chỉ có hai người các em sao?" Phương Mạn liếc mắt nhìn phòng khách, bàn cà phê sạch sẽ, ngoại trừ một ly nước.
"Buổi tối bọn em ăn cơm chung, cậu ấy đưa em về nên lên ngồi một chút." Phương Duy tiếp tục không hoảng hốt, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi.
Phương Mạn nhướng mày: "Chào Tiểu Chu."
Chu Duệ Quân đứng dậy chào hỏi, nói: "Vậy mọi người trò chuyện đi, tôi đi về trước."
"Em tiễn anh." Phương Duy nói.
Dưới mí mắt Phương Mạn, Phương Duy cũng không dám làm bậy, chỉ đưa người ra tới cổng, nhân góc mù thị giác mà nắm tay Chu Duệ Quân: "Về nhà thì gọi điện thoại nhé."
Chu Duệ Quân ậm ừ nói: "Tôi đi đây."
Phương Duy vốn muốn an ủi hắn một câu nhưng không tiện nói lời thân mật, nói lời khách sáo thì lại là giả dối, vì vậy lúc nào cũng chưa kịp nói gì thì người đã đi rồi.
"Bạn mới quen à? Chị chưa gặp bao giờ." Phương Mạn hỏi.
"Vâng, kiểu vậy ạ." Phương Duy mơ hồ đáp.
"Khoảng thời gian này em hay ra ngoài chơi đúng không? Mẹ nói mấy lần tới tìm em mà không gặp."
Đến rồi.
Phương Duy ngồi đối diện với Phương Mạn, nói: "Thỉnh thoảng em ăn tối với đồng nghiệp, đi chơi với bọn Tạ Hành nữa."
Phương Mạn khoanh chân, nói giọng hờ hững: "Thật à? Hai ngày trước chị nghe Tạ Hành oán trách, nói dạo này không biết em làm gì mà cả ngày không thấy bóng dáng. Nó uống nhiều muốn qua nhà em ngủ nhờ một đêm em cũng không đồng ý."
Tạ Hành đúng là tai họa! Phương Duy xoa xoa trán, nghĩ cách bịa chuyện: "Chị biết cậu ta mà, uống vào điên tới mức nào, tới chỗ em chắc chắn sẽ gây chuyện, có khi còn mở tiệc nữa..."
Phương Mạn cẩn thận nhìn cậu, sắc mặt dần dần nặng xuống.
Đúng lúc này, cửa nhà vệ sinh mở ra, anh rể của Phương Duy đi ra. Anh rể hoàn toàn không biết gì về trận chiến vừa nãy của hai chị em, nói: "Đúng rồi, Phương Duy, cái khăn quàng cổ là anh chọn đó, em xem có thích không."
Phương Duy đi tới lật cái khăn quàng cổ, nói: "Được đấy." Cậu liếc nhìn Phương Mạn, vẻ mặt khó đoán của Phương Man làm cho người ta rụt rè.
Cũng may là có anh rể ở đó, Phương Mạn cũng dè chừng chuyện gì nên cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ chốc lát sau đã rời đi. Phương Duy ngẫm lại cuộc trò chuyện ngắn ngủi, thấy trong đó đầy sơ hở.
Lộ rồi sao?
Nhưng cậu đóng sầm cửa lại, trốn trong phòng ngủ chứ không trực tiếp lao ra ngoài là đang mong đợi điều gì đây? Cậu vùi mặt vào đầu gối. Cậu vẫn đang mong người đó mở cửa bước vào dỗ dành.
Nhưng tưởng tượng thất bại, một lúc sau, lại bất ngờ nghe thấy tiếng cửa mở.
Phương Duy đột ngột đứng lên. Cậu tức giận đến choáng váng, mở cửa chạy ra ngoài. Phòng khách trống rỗng, mở cửa đi ra huyền quan, cửa cũng trống không. Cậu nghe thấy tiếng thang máy, vội vàng bước ra ngoài vài bước, cửa thang máy từ từ đóng lại, người đã biến mất từ lâu.
Phương Duy run rẩy, Chu Duệ Quân đã đi rồi. Không hề nghĩ tới chuyện dỗ hay xin lỗi cậu. Cậu lớn lên vô cùng thuận lợi, chưa từng bị ai đối xử tàn nhẫn như vậy, mặt nóng như lửa đốt, trong lòng lại buồn bã chán nản.
Hôm sau khi Phương Duy bắt đầu làm việc thì quầng thâm mắt của cậu rất rõ ràng. Cậu lên dây cót tinh thần làm việc, gắng hết sức để giữ cho mình ở trạng thái bình thường.
Lần này cuối cùng cậu cũng đã cứng rắn hơn một chút, Phương Duy kiên trì hai ngày mà không chịu cúi đầu nhận lỗi. Nhưng sau hai ngày thì lại không nhịn được mà lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình. Nhưng mỗi lần cậu muốn cúi đầu thì nghĩ đến chữ "cút" nọ của Chu Duệ Quân, lại rụt trở về.
Quá trình này thực sự vơ cùng dày vò, Phương Duy cảm thấy mình sắp không thể kiên trì được nữa. Đàm Tây Nguyên thấy khi đi vào tinh thần cậu không tốt, bèn chủ động hỏi cậu muốn đi thư giãn một chút không vào lúc tan làm. Không hề có gì bất ngờ, cách thức thư giãn của người nghiện công việc là chơi bóng.
Khi Phương Duy đứng ở trong sân bóng thì còn hơi ngây người: "Chơi bóng?"
"Ngày nào cũng ngồi trong văn phòng rồi, đổ một chút mồ hôi rất tốt cho sức khỏe." Đàm Tây Nguyên dùng vợt ước lượng quả bóng: "Chơi không?"
Ban đầu Phương Duy không có tâm trạng chơi, nhưng chơi được mười lăm phút thì bắt đầu có cảm giác, động tác vung đón bóng càng lúc càng nhanh.
Sau khi đánh gần hai giờ, Phương Duy hao hết thể lực, không thèm giữ hình tượng nằm trên mặt đất. Đàm Tây Nguyên ngồi uống nước bên cạnh cậu, thấy cậu mệt mỏi liền hỏi: "Khá hơn chưa?"
Đàm Tây Nguyên biết tâm trạng cậu không tốt nên đặc biệt đi chơi bóng để cậu xả hết ra ngoài.
Phương Duy nhắm mắt lại, ánh đèn rực rỡ trong sân khiến tầm nhìn của cậu trở nên mơ hồ, bóng dáng của Đàm Tây Nguyên được bao phủ bởi một tầng sáng mơ hồ, mặt mày anh toát lên vẻ dịu dàng.
"Phải chi anh Đàm là người em thích." Cậu khẽ lẩm bẩm.
Đàm Tây Nguyên giật mình, sau đó mỉm cười, dùng chai nước khoáng lạnh vỗ vào má cậu: "Nghĩ cái gì thế không biết."
Phương Duy ngẫm lại lời mình nói thì hơi xấu hổ, che mắt nói: "Em chỉ thấy anh rất tốt, chẳng trách Tạ Hành cứ quấy rầy anh mãi."
"Vậy thì em mau nói cho anh biết, làm sao để trở nên bớt tốt đi một chút đây, để cậu ta đừng quấy rầy anh nữa." Đàm Tây Nguyên nói đùa.
Phương Duy nghiêm túc suy nghĩ: "Cảm xúc khó đoán một chút, không quan tâm người ta một chút, nói dối, không thể nhìn thấu được, khó đoán..."
"Như vậy thì sẽ trở nên không tốt à?"
"Chắc là vậy ạ."
Ánh mắt Đàm Tây Nguyên vô cùng rõ ràng: "Nhưng sẽ luôn có người thích người không tốt như vậy."
"Tại sao?" Phương Duy quay đầu lại, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.
Đàm Tây Nguyên không biết mình có nên nói nhiều hay không, tình cảm là chuyện người ngoài không thể xen vào được, anh thở dài trong lòng, giơ tay che mắt Phương Duy, trầm giọng nói: "Vì em sẽ bị che giấu."
Trong bóng tối, Phương Duy chớp mắt liên tục.
Mệt mỏi, Phương Duy không màng tắm rửa, mang theo sự mỏi mệt và mồ hôi sau khi vận động về nhà. Mấy ngày nay cậu không đi đến căn nhà kia mà ngoan ngoãn sống trong căn hộ của mình.
Cậu không lái xe, Đàm Tây Nguyên bèn tiễn cậu về. Đến dưới lầu, Phương Duy bước xuống xe, cả người run lên vì gió lạnh. Đàm Tây Nguyên mỉm cười nói, "Về nhà nhớ tắm đấy nhé."
"Biết rồi ạ." Phương Duy phất phất tay: "Anh đi đường cẩn thận nhé."
Đàm Tây Nguyên chỉnh cửa xe lên, quay người rời đi. Phương Duy thấy bóng xe biến mất mới quay người đi về phía chung cư. Sau khi vận động một lượt vô cùng thoải mái, bây giờ bị gió thổi thì độ lạnh ngay lập tức lên cao, cậu không khỏi cúi đầu rụt cổ đi về phía trước.
Vừa đi cậu vừa mò mẫm tìm điện thoại trong túi, khi nãy chơi vui quá nên không cảm thấy gì. Hiện tại bước đi một mình trong màn đêm tĩnh mịch này thì lại không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Mà khi sắp đến dưới lầu, trên mặt đất trống xuất hiện một đôi chân.
Phương Duy đang bồn chồn không yên nên suýt nữa vấp ngã. Cậu khẽ kêu một tiếng, hơi bất mãn nhìn sang bên cạnh. Thay vào đó, cậu nhìn thấy một khuôn mặt bất ngờ.
Chu Duệ Quân đang dựa vào tường hút thuốc, hắn đứng ở nơi giao thoa của ánh sáng và bóng tối, nửa sáng nửa tối.
Phương Duy luống cuống nhìn hắn vài giây rồi mới mở miệng định nói, nhưng lại nhớ tới nỗi xấu hổ bị mắng "cút đi" ngày hôm đó nên không nói được lời nào. Cậu lẳng lặng đi vòng qua hắn, đi vào trong hành lang.
Đi được vài bước, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Phương Duy hốt hoảng chạy lên cầu thang. Khi lên đến tầng hai, cậu chợt nhớ ra mình sống ở tầng mười tám, nếu leo lên sẽ kiệt sức mà chết, bèn xoay người bước nhanh về phía thang máy.
Cậu vừa đi vừa quay đầu lại, Chu Duệ Quân thật sự đi theo phía sau cậu từng bước. Phương Duy bước nhanh hơn, cửa thang máy vừa mở ra, cậu liền xông vào, lo lắng nói: "Đóng cửa đóng cửa."
Trong thang máy chỉ có một cô gái nhỏ, lưng đeo cặp sách, chắc là mới đi lớp tự học buổi tối về. Thấy vậy, cô sửng sốt, vô thức nhấn nút đóng cửa. Nhưng còn chưa kịp thì Chu Duệ Quân đã thò một tay vào chặn cửa giống như trong phim kinh dị, không hiểu sao khiến người ta hơi sợ hãi.
Ba người ở trong không gian nhỏ hẹp, Phương Duy đứng ở góc tường, vẻ mặt nặng nề. Vẻ mặt Chu Duệ Quân vốn đã luôn lạnh lùng, trên người thậm chí còn hơi mang mùi rượu.
Mí mắt cô gái nhỏ động đậy mấy lần, lén lút nhìn bọn họ. Cô vốn ấn tầng sáu, nhưng khi đến lại không đi ra. Phương Duy chỉ nhìn chằm chằm vào chân mình nên không chú ý.
Ở tầng mười tám, ba người cùng nhau ra khỏi thang máy. Phương Duy mới nghi ngờ hỏi: "Em cũng sống ở đây à?"
Câu nói này hơi đáng sợ. Trong chung cư này mỗi tầng là một nhà, tầng này là trọ của cậu, làm sao có người khác ở được.
"A?" Cô bé nắm chặt dây đeo cặp sách, căng thẳng liếc nhìn Chu Duệ Quân đang đi phía sau: "Em... em không sống ở đây, nhưng... anh, anh..."
Phương Duy hẳn đã hiểu ý cô, cơ thể cứng ngắc khi nhìn thấy Chu Duệ Quân bình tĩnh lại. Cậu cười nói: "Cậu ấy là... bạn anh, bọn anh cãi nhau một chút."
Cô gái đảo mắt nhìn quanh hai người họ, thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là thế, em cứ tưởng..." Cô ngừng nói, nhưng Phương Duy biết là cô bé đã hiểu lầm.
"Thật sự là không sao đâu, cảm ơn em." Phương Duy nói.
Cô gái gật đầu, thấy Chu Duệ Quân không phải người xấu, cô vung vẩy tóc đuôi ngựa đi xuống lầu. (Là đi xong cái tóc lắc qua lắc lại á tôi không có từ ngữ diễn tả ạ).
Một sự hiểu lầm buồn cười và ấm áp khiến Phương Duy hơi thả lỏng cảnh giác, cho đến khi Chu Duệ Quân ở bên cạnh nói: "Trông anh không giống người tốt à?"
Tóc gáy Phương Duy dựng lên. Cậu liếc hắn một cái, cũng không đáp lại, chuẩn bị mở cửa. Chu Duệ Quân đi theo, đứng phía sau cậu. Phương Duy di chuyển ngón tay qua lại, nhưng không tra được chìa vào ổ khóa.
Một cánh tay từ phía sau vươn ra muốn giúp, Phương Duy vội vàng né rồi đột nhiên xoay người lại.
Hai người mặt đối mặt.
"Anh đừng đi theo em nữa." Phương Duy cố gắng nói giọng kiên quyết.
Chu Duệ Quân rút tay lại, lấy ra một điếu thuốc, lời ít ý nhiều: "Chúng ta vào rồi nói tiếp."
"Em không cho anh vào."
Chu Duệ Quân lái sang chủ đề khác: "Mấy ngày rồi tôi không gặp em."
Phương Duy gân cổ lên: "Chính anh bảo em cút."
"Hôm đó công việc xảy ra chuyện, tâm trạng tôi không tốt lắm." Chu Duệ Quân nhìn cậu chằm chằm, rút ra một điếu thuốc: "tôi không cố tình nổi giận với em đâu."
Đây là lần đầu tiên Phương Duy thấy hắn khép nép xin lỗi như vậy. Cậu hơi sửng sốt một lúc nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, đáp: "Mặc kệ có cố tình hay không, anh đã nói như vậy. Đó là sự thật."
Chu Duệ Quân im lặng một lúc, khi mở miệng thì lại nói: "Em đừng ầm ĩ nữa được không?"
Rõ ràng mới một giây trước hắn còn đang xin lỗi, nói mình không cố ý, hiện tại lại không kiên nhẫn muốn cậu không ầm ĩ nữa.
Phương Duy tủi thân: "Sao lại thành em ầm ĩ rồi? Là anh đối xử với em như vậy trước, anh nói một câu không cố ý rồi muốn em tha thứ..."
Phần còn lại của câu nói bị nuốt vào trong họng. Bởi vì Chu Duệ Quân đột nhiên ôm lấy cậu.
Sau khi Phương Duy phản ứng lại thì lập tức giãy dụa, đá đạp xô đẩy, hận không thể trút hết cơn giận, nhưng Chu Duệ Quân không hề di chuyển, giọng điệu mệt mỏi hiếm thấy: "Tôi rất mệt, Phương Duy."
Năm chữ ngắn ngủi, không phải là xin lỗi, không phải chịu thua, cũng không phải dỗ dành mà là một câu phàn nàn, nhưng lại khiến trái tim của Phương Duy đột nhiên mềm đi, động tác vung tay vung chân dần trở nên yếu ớt.
Bị ôm hồi lâu, Phương Duy mới nói: "... Anh uống rượu à?"
"Ừ." Chu Duệ Quân vùi mặt vào cổ cậu, hơi thở nóng bỏng phả khắp làn da, nóng như lửa đốt.
Phương Duy cắn môi dưới, đẩy nhẹ hắn ra, thấp giọng nói: "Uống rượu thì anh về nghỉ sớm đi."
Cậu đuổi người nhưng Chu Duệ Quân vẫn không hề động đậy, ngược lại nói: "Về đâu?"
"Nhà anh ấy." Phương Duy vẫn chưa hoàn toàn mềm lòng, nói vô cùng cứng rắn.
Không ngờ câu nói tiếp theo của Chu Duệ Quân khiến cậu không thể phản kháng được nữa: "Bố mẹ tôi đang làm thủ tục ly hôn."
Cuối cùng cậu vẫn cho hắn vào. Phương Duy gãi gãi góc sô pha, hơi bực bội. So với khóc lóc xin lỗi hay là tâm tình móc tim móc phổi, đối phương lộ ra một mặt mềm yếu hình như càng có thể đánh bại cậu hơn.
Hắn đang cần cậu.
"Tại sao chú dì lại muốn ly hôn?" Phương Duy nhẹ giọng hỏi.
"Không biết, chắc là chất chứa oán hận đã lâu."
Nguyên nhân trực tiếp rất rõ ràng, bởi vì cha Chu đi đánh bạc thua mấy chục vạn, mẹ Chu và ông cãi nhau to một trận rồi muốn ly hôn. Tuy nhiên, họ không đạt được thỏa thuận trong việc phân chia tài sản nên cả hai quyết định nhờ đến con đường kiện tụng.
"Bây giờ còn chưa ly hôn đúng không?"
"Đang đợi thông báo, người ta nói phải hòa giải trước."
"Vậy thì ly..." Phương Duy không biết nên hỏi như thế nào.
Chu Duệ biết cậu muốn hỏi cái gì, lắc đầu: "Bình thường thì lần đầu tiên phân xử ly hôn sẽ chưa phán ly hôn."
"Vậy thì tốt." Phương Duy hơi yên tâm.
Chủ đề được nói đến đây thì bỗng nhiên lắng xuống. Trong phòng khách có treo đồng hồ, vừa di chuyển vừa kêu tíc tắc đều đặn, trở thành âm thanh duy nhất trong phòng.
"Anh uống nước không?" Phương Duy đứng lên: "Em đi rót ly nước."
Chu Duệ Quân đặt ly nước đến trước mặt, ngón tay cái vuốt ve thành ly, "Nguôi giận chưa?"
Phương Duy cứng ngắc nói: "Còn chút chút."
"Tôi không có ý tức giận với em. Có chuyện xảy ra ở nơi làm việc..."
"Chuyện gì?" Phương Duy tiếp tục nói.
"Em không biết đâu."
"Nếu em giúp được thì sao?"
"Muốn tìm bố mẹ em giúp tôi à?" Chu Duệ Quân nhẹ nhàng nói móc một câu.
Phương Duy không nhận ra: "Nếu như anh cần."
Chu Duệ Quân cười phì không rõ ý, "Đừng nói nhảm nữa, ngồi xuống đi." Hắn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
Phương Duy suy nghĩ một chút, cũng không định ngồi bên cạnh hắn mà định đi đến ghế sô pha đơn. Hắn lại nắm lấy cổ tay cậu, kéo vào lòng.
Chu Duệ Quân kéo cậu ngồi lên chân mình, ôm lấy, giọng nhẹ nhàng: "Còn chưa hết giận à."
Phương Duy không chịu được hắn nói chuyện như vậy, luôn khiến người ta bất giác mà mềm lòng, vì thế cậu bất đắc dĩ ngượng ngùng nói: "Không có lần sau nhé."
Chu Duệ Quân mỉm cười rồi nhanh chóng thu lại. Hắn nhìn chằm chằm vào ly nước ấm trên bàn. Chỉ cần vung tay, sóng nước sẽ nhẹ nhàng dập dờn theo, mà vừa dừng tay thì mặt nước sẽ từ từ bình lặng trở lại.
Cảm giác có thể khống chế từ trước đến nay chưa bao giờ là xấu.
"Em thật là dễ dỗ." Cho nên hắn nói một câu không rõ ý.
Phương Duy trừng mắt: "Anh nói vậy thì em ầm ĩ tiếp đấy."
Chu Duệ Quân nhìn cậu chằm chằm rồi mỉm cười. Bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ, đôi mắt đen láy của Phương Duy bỗng hơi mơ màng. Môi Chu Duệ Quân dần kề sát, cậu theo bản năng hé miệng nghênh đón đối phương tiến vào.
"Đinh đinh đinh-" Tiếng chuông cửa cắt ngang nụ hôn.
Phương Duy giật mình, đột nhiên đẩy Chu Duệ Quân ra làm hắn đập lưng vào ghế sô pha. Phương Duy không có thời gian để xin lỗi mà đi ra cửa trước.
Giờ này mà đi tìm cậu thì chỉ có thể là người nhà hoặc là bạn bè thân thiết.
"Là chị em." Phương Duy chạy về: "Anh... "
Chu Duệ Quân ân cần: "Anh ra ban công."
"Không cần." Phương Duy vội vàng nói: "Không sao, không cần trốn, cứ coi là bạn đi."
Sau khi nghe về những rắc rối trong công việc của mọi người và cuộc ly hôn của cha mẹ họ, nếu Phương Duy lại bảo hắn ra ban công trốn thì cũng không khỏi quá tàn nhẫn.
Chu Duệ Quân xác nhận: "Được à?"
"Không sao đâu." Phương Duy mở cửa.
Phương Mạn khí thế đi vào, theo sau là chồng cô.
Phương Mạn đưa một cái túi: "Hai ngày trước chị đi chơi mấy ngày, mua khăn quàng cổ cho em."
Phương Duy nhận lấy, ngoan ngoãn gọi: "Chào chị, chào anh rể ạ."
"Ừ." Phương Mạn đi vòng qua cửa mới thấy trong phòng còn có người: "Đây là..."
"Bạn em, họ Chu." Phương Duy nói.
"Ồ, chỉ có hai người các em sao?" Phương Mạn liếc mắt nhìn phòng khách, bàn cà phê sạch sẽ, ngoại trừ một ly nước.
"Buổi tối bọn em ăn cơm chung, cậu ấy đưa em về nên lên ngồi một chút." Phương Duy tiếp tục không hoảng hốt, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi.
Phương Mạn nhướng mày: "Chào Tiểu Chu."
Chu Duệ Quân đứng dậy chào hỏi, nói: "Vậy mọi người trò chuyện đi, tôi đi về trước."
"Em tiễn anh." Phương Duy nói.
Dưới mí mắt Phương Mạn, Phương Duy cũng không dám làm bậy, chỉ đưa người ra tới cổng, nhân góc mù thị giác mà nắm tay Chu Duệ Quân: "Về nhà thì gọi điện thoại nhé."
Chu Duệ Quân ậm ừ nói: "Tôi đi đây."
Phương Duy vốn muốn an ủi hắn một câu nhưng không tiện nói lời thân mật, nói lời khách sáo thì lại là giả dối, vì vậy lúc nào cũng chưa kịp nói gì thì người đã đi rồi.
"Bạn mới quen à? Chị chưa gặp bao giờ." Phương Mạn hỏi.
"Vâng, kiểu vậy ạ." Phương Duy mơ hồ đáp.
"Khoảng thời gian này em hay ra ngoài chơi đúng không? Mẹ nói mấy lần tới tìm em mà không gặp."
Đến rồi.
Phương Duy ngồi đối diện với Phương Mạn, nói: "Thỉnh thoảng em ăn tối với đồng nghiệp, đi chơi với bọn Tạ Hành nữa."
Phương Mạn khoanh chân, nói giọng hờ hững: "Thật à? Hai ngày trước chị nghe Tạ Hành oán trách, nói dạo này không biết em làm gì mà cả ngày không thấy bóng dáng. Nó uống nhiều muốn qua nhà em ngủ nhờ một đêm em cũng không đồng ý."
Tạ Hành đúng là tai họa! Phương Duy xoa xoa trán, nghĩ cách bịa chuyện: "Chị biết cậu ta mà, uống vào điên tới mức nào, tới chỗ em chắc chắn sẽ gây chuyện, có khi còn mở tiệc nữa..."
Phương Mạn cẩn thận nhìn cậu, sắc mặt dần dần nặng xuống.
Đúng lúc này, cửa nhà vệ sinh mở ra, anh rể của Phương Duy đi ra. Anh rể hoàn toàn không biết gì về trận chiến vừa nãy của hai chị em, nói: "Đúng rồi, Phương Duy, cái khăn quàng cổ là anh chọn đó, em xem có thích không."
Phương Duy đi tới lật cái khăn quàng cổ, nói: "Được đấy." Cậu liếc nhìn Phương Mạn, vẻ mặt khó đoán của Phương Man làm cho người ta rụt rè.
Cũng may là có anh rể ở đó, Phương Mạn cũng dè chừng chuyện gì nên cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ chốc lát sau đã rời đi. Phương Duy ngẫm lại cuộc trò chuyện ngắn ngủi, thấy trong đó đầy sơ hở.
Lộ rồi sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook