Con Chim Khát Tổ
-
Chương 4
Cuộc trò chuyện của hai người đàn ông truyền qua tấm vách mỏng, mỗi lúc một rõ; và giờ đây, khi máy khoan bên đường tự dưng im bặt, giọng Bristow lại càng rõ mồn một.
Vừa để tự giải khuây, và vì vẫn còn khá hưng phấn, Robin cố đóng tròn vai thư ký của Strike, không để lộ cho bạn gái của Bristow biết là cô mới làm ở đây có nửa tiếng đồng hồ. Cô giả bộ lờ đi những tiếng la hét. Tự dưng cô muốn đứng về phe Bristow, mặc dù vẫn chưa rõ nguyên nhân vụ cãi cọ. Công việc và con mắt tím bầm của Strike cũng có vẻ hấp dẫn đấy, nhưng thái độ của hắn thật tồi tệ, thêm nữa ngực trái của cô vẫn còn đau.
Bạn gái của Bristow nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kể từ lúc giọng nói của hai người đàn ông trở nên to hơn tiếng máy khoan vọng vào. Alison đậm người, da ngăm, tóc úp bồng bềnh và hàng chân mày rậm gần như dính liền nhau nếu không tỉa tót, mặt mũi lúc nào cũng càu cạu như giận ai. Robin để ý thấy rằng bồ bịch thường ngang nhau về mức độ hấp dẫn hình thức, mặc dù thường là nếu có nhiều tiền thì người ta có thể kiếm được người yêu trội hơn mình. Tự nhiên Robin thấy mến ông Bristow, cứ từ quần áo và tên công ty mà suy thì ông ta hoàn toàn có thểm tìm được một cô bạn gái xinh hơn, nhưng lại đi chọn cô này. Robin nghĩ ắt hắn Alison phải là người dịu dàng tốt tính, khắc hẳn với vẻ ngoài.
“Cô có muốn dùng cà phê không cô Alison?” Robin hỏi.
Alison đưa mắt nhìn quanh, như thể ngạc nhiên vì có người vừa lên tiếng, có lẽ vì đã quên mất Robin đang ngồi đó.
“Không, cảm ơn,” Alison trả lời, giọng trầm mà ngân nga khác thường. “Tôi biết là ông ấy sẽ lại đau khổ,” cô ta nói tiếp, giọng nói có một sự thỏa mãn kỳ quái. “Tôi đã cố gắng khuyên thôi bỏ đi, nhưng ông ta chẳng thèm nghe. Có vẻ như cái tay thám tử này sẽ từ chối. Thế là tốt.”
Vẻ ngạc nhiên của Robin không qua khỏi mắt của Alison, cô ta tiếp tục nói, thoáng vẻ mất kiên nhẫn:
“Sẽ tốt hơn cho John nếu ông ấy chấp nhận sự thật. Cô ta tự tử. Cả gia đình đều đã chấp nhận điều đó rồi. Tôi không hiểu tại sao John lại không thể làm được.”
Robin chẳng còn lý do gì để tiếp tục giả vờ không hiểu. Ai cũng biết vụ Lula Landry.
Robin còn nhớ rõ hôm nghe tin cô người mẫu nhảy lầu trong một đêm tháng Giêng nhiệt độ dưới không, lúc đó Robin đang đứng cạnh bồn rửa chén trong bếp nhà bố mẹ. Tin tức được phát ra từ radio, nghe xong Robin thốt lên một tiếng ngạc nhiên, rồi chạy ra khỏi bếp trong bộ áo ngủ để kể ngay với Matthew, đợt đó cả hai về nhà bố mẹ Robin dịp cuối tuần. Làm sao mà cái chết của một người không hề quen biết lại có thể ảnh hưởng tới mình như vậy? Robin từng rất ngưỡng mộ vẻ đẹp của Lula Landry. Cô vốn không thích làn da quá trắng của mình, trong khi đó Lula có làn da nâu bóng, khung xương hoàn hảo, đẹp sắc sảo.
“Vụ cô Landry cũng chưa lâu lắm nhỉ.”
“Ba tháng,” Alison nói, tay giũ tờ báo Daily Express. “Tay thám tử này có được việc không?”
Robin đã kịp thấy rõ thái độ khinh khỉnh của Alison khi nhìn quanh văn phòng cũ nát, đặc biệt là phòng chờ chật chội, lôi thôi không thể chối cãi. Cô cũng đã thấy trên mạng trụ sở hoành tráng, tinh tươm như cung điện nơi Alison làm việc. Cô trả lời, phần nhiều vì tự ái chứ cũng chẳng phải vì muốn bênh vực Strike.
“À vâng,” Robin bình tĩnh nói. “Ông này thuộc loại lão luyện nhất đó.”
Nói xong cô rạch một cái phong bì màu hồng, in toàn hình mèo con, làm bộ như đang giải quyết một sự vụ ly kỳ phức tạp mà Alison không thể hiểu được.
Trong lúc đó, Strike và Bristow mặt đối mặt trong căn phòng kế bên, một người tức tối, người kia thì loay hoay tìm cách đổi ý sao cho đỡ xấu hổ nhất.
“Strike, tất cả những gì tôi muốn,” Bristow nói, giọng khàn khàn, mặt vẫn đỏ gay, là công lý.”
Cứ như thể Bristow vừa gõ một tiếng vào một thanh chỉnh âm vô hình; hai từ cuối cùng vang khắp văn phòng tồi tàn; để lại một dư âm van vỉ trong lồng ngực Strike. Lần này Bristow đã đánh gục Strike, cứ như thể tìm được ngọn đèn chong cuối cùng mà Strike cố giữ lấy sau khi mọi thứ khác đã biến thành tro. Đúng là Strike đang cần tiền kinh khủng, nhưng Bristow vừa cho hắn thêm một lý do nữa, tốt đẹp hơn để quên luôn mớ lương tâm còm cõi của mình.
“OK. Tôi hiểu. Tôi hiểu ý anh rồi, John. Mời anh quay lại ngồi xuống nói chuyện. Nếu anh vẫn còn muốn tôi giúp, tôi sẵn lòng làm.”
Bristow vẫn nhìn trừng trừng. Trong văn phòng không có tiếng động nào, từ xa vọng lại tiếng la lối của mấy người công nhân làm đường bên dưới.
“Anh có muốn… à, chị nhà… vào nói chuyện luôn không?”
“Không,” Bristow đáp lời, vẫn còn căng thẳng, tay vẫn giữ lấy nắm đấm cửa. “Alison nghĩ tôi không nên làm việc này. Tôi cũng không biết tại sao cô ta muốn đi cùng tôi hôm nay. Chắc là chờ xem anh từ chối tôi.”
“Mời anh ngồi. Giờ ta nói lại cho có đầu có đuôi nhé.”
Bristow hơi do dự, rồi quay lại, ngồi xuống ghế.
Strike không thể kìm được nữa, với tay lấy một cái bánh quy sô-cô-la cho hết vào miệng. Hắn rút ra một cuốn sổ ghi chép mới từ ngăn kéo, với tay lấy cái viết và kịp nuốt hết miếng bánh trong thời gian Bristow quay lại chỗ ngồi.
“Tôi giữ cái này nhé?” Hắn đề nghị, chỉ tay về phía cái phong bì mà Bristow vẫn đang cầm khư khư.
Ông luật sư dè dặt đưa phong bì cho Strike, cứ như thể vẫn chưa tin lắm. Strike không muốn xem ngay nội dung ở trong trước mặt Bristow, hắn vỗ lên đó một cái rồi đặt qua một bên, ra vẻ cho Bristow thấy rằng nó đã trở thành tài liệu điều tra giá trị. Xong, Strike cầm viết sẵn sàng chờ đợi.
“John, giờ anh hãy kể lại ngắn gọn sự việc hôm rm gái của anh mất. Sẽ rất có ích cho điều tra.”
Vốn là một người kỹ tính và làm việc có phương pháp, Strike còn từng được đào tạo nghiệp vụ cao cấp. Đầu tiên, phải để cho nhân chứng kể lại câu chuyện bằng cách của riêng họ; những lời kể lan man thường để lộ ra nhiều chi tiết, mới coi qua có vẻ vụn vặt nhưng có thể trở thành những mẩu bằng chứng vô cùng quan trọng sau này. Sau khi đã ghi nhận được hết những ấn tượng và các hồi tưởng đầu tiên, điều tra viên mới được bắt đầu khai thác và sắp đặt các sự kiện sao cho chặt chẽ và chính xác: con người, nơi chốn, tài sản…
“Ôi,” Bristow thốt lên, vừa mới tức giận sôi sục, nhưng khi bắt đầu được hỏi thì ông ta có vẻ do dự, không biết phải nói gì, “Tôi không… để xem…”
“Lần cuối cùng anh gặp cô ấy là lúc nào?” Strike hỏi.
“Chắc là… buổi sáng trước khi nó mất. Chúng tôi… có cãi nhau, sự thật là vậy nhưng ơn trời là sau đó có làm hòa.”
“Khoảng mấy giờ?”
“Sớm. Trước chín giờ, tôi đang trên đường tới sở làm. Chắc khoảng chín giờ kém mười lăm?”
“Hai người cãi nhau chuyện gì?”
“À, là chuyện bạn trai của nó, Evan Duffield. Chúng nó vừa quay lại với nhau. Gia đình chúng tôi tưởng là đã xong hết rồi, chúng tôi còn đang rất mừng. Duffield rất tệ hại, một tên nghiện ngập, lúc nào cũng thích gây sự chú ý, phải nói là tệ nhất trong đám bạn của Lula.
“Giờ nghĩ lại tôi thấy mình hơi quá lời,… phải đến giờ tôi mới thấy được. Tôi lớn hơn Lula đến mười một tuổi. Lúc nào tôi cũng muốn bảo vệ nó, anh hiểu không. Có lẽ nhiều khi tôi hơi làm quá. Lúc nào nó cũng nói là tôi không hiểu.”
“Hiểu gì kia?”
“Ừm… bất kỳ chuyện gì. Nó có rất nhiều vấn đề. Chuyện làm con nuôi. Chuyện nó là người da đen trong một gia đình da trắng. Nó hay nói là tôi nói gì mà chẳng được… Tôi không biết nữa. Có lẽ nó đúng.”
Bristow hấp háy mắt lia lịa sau cặp kính. “Vụ cãi vã hôm đó thực ra là đã bắt đầu từ hôm trước trên điện thoại. Tôi không thể tin nổi là nó ngốc đến mức quay lại với tay Duffield. Vậy mà cả nhà đã thở phào nhẹ nhõm khi chúng chia tay… Anh biết đó, nó cũng từng có quá khứ nghiện ngập, giờ lại cặp kè với một thằng nghiện…” Bristow hít một hơi. “Nó không muốn nghe gì hết. Nó chưa bao giờ nghe ai. Nó giận tôi lắm. Tới nỗi nó dặn người bảo vệ dưới nhà đừng cho tôi lên gặp, nhưng… Wilson vẫn mở cửa cho tôi.”
Bẽ mặt thật, Strike nghĩ thầm, đến nỗi phải đi cậy cục bảo vệ.
“Đáng ra hôm đó tôi không đến,” Bristow nói tiếp, đau khổ, những vệt đỏ lại xuất hiện trên cổ ông ta, “nhưng tôi đang giữ hợp đồng với Somé, muốn đưa lại cho nó; nó có nhờ tôi xem lại trước khi ký… Nó thường không quan tâm tới những chuyện giấy tờ như vậy. Khi biết Wilson để tôi đi lên nhà, nó không bằng lòng tí nào, chúng tôi lại cãi nhau nhưng rồi cũng qua nhanh. Sau đó nó bình tĩnh lại.
“Tôi có nói là mẹ rất mong gặp nó. Lúc đó mẹ tôi vừa ra viện, anh thấy đó. Mẹ tôi nhập viện phẫu thuật cắt bỏ tử cung. Lula có nói là sẽ đi thăm mẹ, nhưng không chắc lắm. Nó nói còn bận nhiều việc.”
Bristow hít một hơi sâu; đầu gối bên phải lại bắt đầu nhấp nhổm, hai bàn tay xương xẩu liên tục xoa vào nhau.
“Tôi không muốn anh nghĩ xấu về nó. Ai cũng nghĩ nó là đứa ích kỷ, nhưng nó là con út trong gia đình, lại được nuông chiều, rồi chuyện bênh tật, từ đó nó trở thành trung tâm chú ý, rồi sau đó nổi tiếng, bị vây quanh, đi đâu cũng có paparazzi bám theo. Cuộc sống của nó không bình thường.”
“Rõ là không bình thường” Strike đáp.
“Vậy là, tôi kể cho Lula nghe là mẹ ốm nặng, đau đớn ra sao, và nó bảo là sẽ đi thăm mẹ ngay. Rồi tôi đi về; có ghé qua văn phòng để lấy vài hồ sơ từ Alison. Hôm đó tôi làm việc ở nhà mẹ, để có người cho mẹ đỡ buồn. Sau đó tôi có gặp Lula khi nó đến thăm mẹ, khoảng giữa buổi sáng. Nó ngồi lại với mẹ một lúc, cho đến khi ông cậu tôi đến. Nó đi qua phòng làm việc để chào tôi. Trước khi về nó còn ôm tôi tạm biệt…”
Giọng Bristow bắt đầu vỡ ra, ông cúi nhìn xuống đùi.
“Anh dùng cà phê nữa không?” Strike mới. Bristow lắc đầu, vẫn cúi xuống. Strike bưng khay nước ra phòng ngoài, để Bristow có thời gian bình tĩnh lại.
Khi Strike ra phòng ngoài, bạn gái của Bristow ngước lên nhìn hắn, vẫn cau có. “Anh vẫn chưa xong à?” Cô ta hỏi.
“Chưa, như chị thấy đó,” Strike đáp, không hề mỉm cười. Cô ta liếc nhìn hắn khi hắn nói với Robin.
“Phiền cô lấy cho tôi một tách nữa, ừm…?”
Robin đứng dậy cầm lấy cái khay từ tay hắn, không nói gì cả.
“John phải quay lại văn phòng lúc mười giờ rưỡi.” Alison lên tiếng, lớn giọng một chút. “Tụi tôi chỉ ở đây được thêm mười phút nữa là tối đa.”
“Tôi nhớ rồi.” Strike trả lời lạnh nhạt, rồi quay vào phòng trong. Bristow đang ngồi như cầu nguyện, úp mặt lên hai bàn tay.
“Tôi xin lỗi,” Bristow lầm bầm, khi Strike vừa ngồi xuống. “Đến giờ tôi vẫn thấy nói chuyện này thật khó khăn.”
“Không sao cả,” Strike nói, tiếp tục cầm sổ ghi chép lên. “Vậy Lula có đến gặp mẹ anh? Lúc đó khoảng mấy giờ?”
“Chừng mười một giờ. Trong kết quả điều tra người ta có ghi lại hết, cả những việc nó làm sau đó. Nó ra xe và được chở tới một hiệu đồ nó rất thích, sau đó thì trở về căn hộ. Nó đã có hẹn trước với chuyên viên trang điểm tại nhà ngay buổi chiều hôm đó, rồi Ciara Porter bạn nó ghé qua. Chắc anh đã thấy Ciara Porter rồi, cũng là người mẫu như Lula vậy. Da trắng tóc vàng. Lula và Ciara từng chụp chung tấm ảnh thiên thần, chắc anh cũng biết: hai đứa không mặc gì cả, chỉ che người bằng túi xách và đeo cặp cánh. Sau khi Lula mất Somé dùng tấm ảnh này trong chiến dịch quảng cáo. Nhiều người thấy phản cảm vô cùng.
“Ciara và Lula ngồi với nhau cả buổi chiều hôm đó ở nhà Lula, sau đó cả hai đi ăn tối, gặp Duffield và vài người khác. Rồi cả đám đi đến hộp đêm Uzi và ở đó tới quá nửa đêm.”
“Duffield và Lula cãi nhau. Rất nhiều người chứng kiến. Duffield có động tay chân một chút, cố giữ Lula lại nhưng nó vùng ra, bỏ vè một mình. Ai cũng tưởng chính Duffield giết em tôi, nhưng hắn có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng.”
“Từ lời khai của tay bán ma túy, đúng không?” Strike hỏi, tay vẫn viết.
“Chính xác. Lula về tới căn hộ khoảng một giờ hai mươi sáng. Khi nó đi vào thì có bị chụp hình. Chắc hẳn anh còn nhó những tấm hình đó. Báo nào cũng đăng.”
Strike vẫn còn nhớ rõ: trong tấm hình, người phụ nữ vốn được chụp hình nhiều nhất thế giới cúi đầu, vai khom, mắt khép và hai cánh tay tự ôm lấy người, quay mặt tránh đám phóng viên. Sau khi có kết luận tự tử, bức ảnh lại được gán thêm một ý nghĩa đao to búa lớn: người phụ nữ trẻ đẹp và giàu có, chỉ một giờ trước khi tự tử, vẫn còn cố gắng che giấu nỗi đau khổ của mình trước những ống kính mà cô từng chinh phục, những kẻ từng ngưỡng mộ cô.
“Đám săn ảnh có hay chực sẵn trước nhà Lula không?”
“Có, nhất là khi họ biết được nó vừa đi với Duffield về, hay khi muốn chụp hình nó say xỉn lê lết về nhà. Nhưng đêm đó thì tụi nó không chỉ đợi mỗi Lula mà còn chờ cả Deeby Macc – tay ca sĩ rap người Mỹ cũng mới dọn về tòa nhà đó. Hãng đĩa của tay này đã thuê căn hộ ngay dưới căn của Lula. Khi xảy ra sự việc thì Deeby Macc không muốn ở đó nữa, cảnh sát có mặt khắp tòa nhà nên anh ta chuyển đến khách sạn cho tiện. Đám thợ săn ảnh bám theo Lula từ hộp đêm Uzi nhập hội chung với đám đang đợi Macc ngoài cửa. Sau khi Lula đi vào trong thì tụi nó tản dần đi. Nghe đâu là vì có tin vài tiếng nữa Macc mới về tới nơi.
“Đêm hôm đó trời lạnh tê tái. Tuyết rơi. Nhiệt độ dưới không. Nên khi con bé ngã xuống, trên đường không có ai cả.”
Bristow chớp mắt, uống một ngụm cà phê đã nguội, còn Strike chợt nghĩ về đám paparazzi vừa đi khỏi hiện trường ngay trước khi Lula Landry rơi xuống từ ban công. Thử tưởng tượng, lúc đó tay nào mà vô tình nán lại, chụp lại được cảnh ấy thì ắt hẳn đã giàu to, khỏi cần làm ăn gì nữa.
“John này, bạn gái của anh có dặn là anh phải đi đâu đó lúc mười giờ rưỡi.”
“Hả?”
Bristow có vẻ đã bình tĩnh hẳn. Ông ta nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền rồi há hốc.
“Trời đất, tôi không biết mình đã ngồi đây lâu vậy. Giờ… giờ sao hả anh?” Bristow hỏi, trông hơi hoảng loạn. “Anh sẽ đọc ghi chép của tôi chứ?”
“Vâng, đương nhiên rồi,” Strike quả quyết, “và tôi sẽ gọi cho anh vài ngày tới, sau khi làm mấy việc sơ bộ. Lúc đó tôi sẽ hỏi anh nhiều hơn.”
“Được rồi” Bristow nói, lạng quạng đứng dậy. “Đây là danh thiếp của tôi. Anh muốn tôi trả phí kiểu gì?”
“Nếu được anh tạm ứng cho một tháng trước.” Strike đáp. Hắn cố nén hết sự ngượng ngùng, chợt nhớ ra Bristow đòi trả gấp đôi, hắn liền đọc một con số cao ngất ngưởng. Strike mở cờ trong bụng khi thấy Bristow không mặc cả gì hết, cũng không hỏi Strike có nhận thanh toán bằng thẻ hay hứa sẽ mang tiền đến sau, mà ngay lập tức rút ra một cuốn séc và một cây viết.
“Nếu tiện, phiền anh thanh toán một phần tư số đó bằng tiền mặt,” Strike bồi thêm, thử vận may và lại một lần nữa choáng váng khi Bristow đáp, “Tôi cũng nghĩ có khi anh muốn vậy…” và đếm ngay một xấp tờ năm mươi bảng, thêm vào tấm séc.
Họ vừa ra đến phòng ngoài thì Robin bước vào, trên tay là tách cà phê mới của Strike.
Khi cửa vừa mở, bạn gái của Bristow đứng dậy, gấp tờ báo lại, ra vẻ đã phải chờ đợi lâu. Cô ta cao gần bằng Bristow, người to lớn, mặt mày cáu kỉnh, hai bàn tay to như đàn ông.
“Vậy là anh nhận lời rồi hả?” Cô ta hỏi Strike. Hắn có cảm giác cô ta đang nghĩ hắn lợi dụng anh bạn trai giàu có này. Rất có thể cô ta đúng.
“Vâng, John đã đồng ý thuê tôi,” Hắn đáp.
“Được rồi,” Cô ta đáp, bất cần. “Anh hài lòng rồi chứ, John?”
Ông luật sư mỉm cười, cô ả thở dài và vỗ lên cánh tay của Bristow, có vẻ chịu đựng nhưng mệt mỏi, y như mẹ dỗ con. John Bristow đưa tay chào Strike, rồi bước theo cô kia ra khỏi phòng, tiếng bước chân của họ nhỏ dần về phía cầu thang.
Vừa để tự giải khuây, và vì vẫn còn khá hưng phấn, Robin cố đóng tròn vai thư ký của Strike, không để lộ cho bạn gái của Bristow biết là cô mới làm ở đây có nửa tiếng đồng hồ. Cô giả bộ lờ đi những tiếng la hét. Tự dưng cô muốn đứng về phe Bristow, mặc dù vẫn chưa rõ nguyên nhân vụ cãi cọ. Công việc và con mắt tím bầm của Strike cũng có vẻ hấp dẫn đấy, nhưng thái độ của hắn thật tồi tệ, thêm nữa ngực trái của cô vẫn còn đau.
Bạn gái của Bristow nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kể từ lúc giọng nói của hai người đàn ông trở nên to hơn tiếng máy khoan vọng vào. Alison đậm người, da ngăm, tóc úp bồng bềnh và hàng chân mày rậm gần như dính liền nhau nếu không tỉa tót, mặt mũi lúc nào cũng càu cạu như giận ai. Robin để ý thấy rằng bồ bịch thường ngang nhau về mức độ hấp dẫn hình thức, mặc dù thường là nếu có nhiều tiền thì người ta có thể kiếm được người yêu trội hơn mình. Tự nhiên Robin thấy mến ông Bristow, cứ từ quần áo và tên công ty mà suy thì ông ta hoàn toàn có thểm tìm được một cô bạn gái xinh hơn, nhưng lại đi chọn cô này. Robin nghĩ ắt hắn Alison phải là người dịu dàng tốt tính, khắc hẳn với vẻ ngoài.
“Cô có muốn dùng cà phê không cô Alison?” Robin hỏi.
Alison đưa mắt nhìn quanh, như thể ngạc nhiên vì có người vừa lên tiếng, có lẽ vì đã quên mất Robin đang ngồi đó.
“Không, cảm ơn,” Alison trả lời, giọng trầm mà ngân nga khác thường. “Tôi biết là ông ấy sẽ lại đau khổ,” cô ta nói tiếp, giọng nói có một sự thỏa mãn kỳ quái. “Tôi đã cố gắng khuyên thôi bỏ đi, nhưng ông ta chẳng thèm nghe. Có vẻ như cái tay thám tử này sẽ từ chối. Thế là tốt.”
Vẻ ngạc nhiên của Robin không qua khỏi mắt của Alison, cô ta tiếp tục nói, thoáng vẻ mất kiên nhẫn:
“Sẽ tốt hơn cho John nếu ông ấy chấp nhận sự thật. Cô ta tự tử. Cả gia đình đều đã chấp nhận điều đó rồi. Tôi không hiểu tại sao John lại không thể làm được.”
Robin chẳng còn lý do gì để tiếp tục giả vờ không hiểu. Ai cũng biết vụ Lula Landry.
Robin còn nhớ rõ hôm nghe tin cô người mẫu nhảy lầu trong một đêm tháng Giêng nhiệt độ dưới không, lúc đó Robin đang đứng cạnh bồn rửa chén trong bếp nhà bố mẹ. Tin tức được phát ra từ radio, nghe xong Robin thốt lên một tiếng ngạc nhiên, rồi chạy ra khỏi bếp trong bộ áo ngủ để kể ngay với Matthew, đợt đó cả hai về nhà bố mẹ Robin dịp cuối tuần. Làm sao mà cái chết của một người không hề quen biết lại có thể ảnh hưởng tới mình như vậy? Robin từng rất ngưỡng mộ vẻ đẹp của Lula Landry. Cô vốn không thích làn da quá trắng của mình, trong khi đó Lula có làn da nâu bóng, khung xương hoàn hảo, đẹp sắc sảo.
“Vụ cô Landry cũng chưa lâu lắm nhỉ.”
“Ba tháng,” Alison nói, tay giũ tờ báo Daily Express. “Tay thám tử này có được việc không?”
Robin đã kịp thấy rõ thái độ khinh khỉnh của Alison khi nhìn quanh văn phòng cũ nát, đặc biệt là phòng chờ chật chội, lôi thôi không thể chối cãi. Cô cũng đã thấy trên mạng trụ sở hoành tráng, tinh tươm như cung điện nơi Alison làm việc. Cô trả lời, phần nhiều vì tự ái chứ cũng chẳng phải vì muốn bênh vực Strike.
“À vâng,” Robin bình tĩnh nói. “Ông này thuộc loại lão luyện nhất đó.”
Nói xong cô rạch một cái phong bì màu hồng, in toàn hình mèo con, làm bộ như đang giải quyết một sự vụ ly kỳ phức tạp mà Alison không thể hiểu được.
Trong lúc đó, Strike và Bristow mặt đối mặt trong căn phòng kế bên, một người tức tối, người kia thì loay hoay tìm cách đổi ý sao cho đỡ xấu hổ nhất.
“Strike, tất cả những gì tôi muốn,” Bristow nói, giọng khàn khàn, mặt vẫn đỏ gay, là công lý.”
Cứ như thể Bristow vừa gõ một tiếng vào một thanh chỉnh âm vô hình; hai từ cuối cùng vang khắp văn phòng tồi tàn; để lại một dư âm van vỉ trong lồng ngực Strike. Lần này Bristow đã đánh gục Strike, cứ như thể tìm được ngọn đèn chong cuối cùng mà Strike cố giữ lấy sau khi mọi thứ khác đã biến thành tro. Đúng là Strike đang cần tiền kinh khủng, nhưng Bristow vừa cho hắn thêm một lý do nữa, tốt đẹp hơn để quên luôn mớ lương tâm còm cõi của mình.
“OK. Tôi hiểu. Tôi hiểu ý anh rồi, John. Mời anh quay lại ngồi xuống nói chuyện. Nếu anh vẫn còn muốn tôi giúp, tôi sẵn lòng làm.”
Bristow vẫn nhìn trừng trừng. Trong văn phòng không có tiếng động nào, từ xa vọng lại tiếng la lối của mấy người công nhân làm đường bên dưới.
“Anh có muốn… à, chị nhà… vào nói chuyện luôn không?”
“Không,” Bristow đáp lời, vẫn còn căng thẳng, tay vẫn giữ lấy nắm đấm cửa. “Alison nghĩ tôi không nên làm việc này. Tôi cũng không biết tại sao cô ta muốn đi cùng tôi hôm nay. Chắc là chờ xem anh từ chối tôi.”
“Mời anh ngồi. Giờ ta nói lại cho có đầu có đuôi nhé.”
Bristow hơi do dự, rồi quay lại, ngồi xuống ghế.
Strike không thể kìm được nữa, với tay lấy một cái bánh quy sô-cô-la cho hết vào miệng. Hắn rút ra một cuốn sổ ghi chép mới từ ngăn kéo, với tay lấy cái viết và kịp nuốt hết miếng bánh trong thời gian Bristow quay lại chỗ ngồi.
“Tôi giữ cái này nhé?” Hắn đề nghị, chỉ tay về phía cái phong bì mà Bristow vẫn đang cầm khư khư.
Ông luật sư dè dặt đưa phong bì cho Strike, cứ như thể vẫn chưa tin lắm. Strike không muốn xem ngay nội dung ở trong trước mặt Bristow, hắn vỗ lên đó một cái rồi đặt qua một bên, ra vẻ cho Bristow thấy rằng nó đã trở thành tài liệu điều tra giá trị. Xong, Strike cầm viết sẵn sàng chờ đợi.
“John, giờ anh hãy kể lại ngắn gọn sự việc hôm rm gái của anh mất. Sẽ rất có ích cho điều tra.”
Vốn là một người kỹ tính và làm việc có phương pháp, Strike còn từng được đào tạo nghiệp vụ cao cấp. Đầu tiên, phải để cho nhân chứng kể lại câu chuyện bằng cách của riêng họ; những lời kể lan man thường để lộ ra nhiều chi tiết, mới coi qua có vẻ vụn vặt nhưng có thể trở thành những mẩu bằng chứng vô cùng quan trọng sau này. Sau khi đã ghi nhận được hết những ấn tượng và các hồi tưởng đầu tiên, điều tra viên mới được bắt đầu khai thác và sắp đặt các sự kiện sao cho chặt chẽ và chính xác: con người, nơi chốn, tài sản…
“Ôi,” Bristow thốt lên, vừa mới tức giận sôi sục, nhưng khi bắt đầu được hỏi thì ông ta có vẻ do dự, không biết phải nói gì, “Tôi không… để xem…”
“Lần cuối cùng anh gặp cô ấy là lúc nào?” Strike hỏi.
“Chắc là… buổi sáng trước khi nó mất. Chúng tôi… có cãi nhau, sự thật là vậy nhưng ơn trời là sau đó có làm hòa.”
“Khoảng mấy giờ?”
“Sớm. Trước chín giờ, tôi đang trên đường tới sở làm. Chắc khoảng chín giờ kém mười lăm?”
“Hai người cãi nhau chuyện gì?”
“À, là chuyện bạn trai của nó, Evan Duffield. Chúng nó vừa quay lại với nhau. Gia đình chúng tôi tưởng là đã xong hết rồi, chúng tôi còn đang rất mừng. Duffield rất tệ hại, một tên nghiện ngập, lúc nào cũng thích gây sự chú ý, phải nói là tệ nhất trong đám bạn của Lula.
“Giờ nghĩ lại tôi thấy mình hơi quá lời,… phải đến giờ tôi mới thấy được. Tôi lớn hơn Lula đến mười một tuổi. Lúc nào tôi cũng muốn bảo vệ nó, anh hiểu không. Có lẽ nhiều khi tôi hơi làm quá. Lúc nào nó cũng nói là tôi không hiểu.”
“Hiểu gì kia?”
“Ừm… bất kỳ chuyện gì. Nó có rất nhiều vấn đề. Chuyện làm con nuôi. Chuyện nó là người da đen trong một gia đình da trắng. Nó hay nói là tôi nói gì mà chẳng được… Tôi không biết nữa. Có lẽ nó đúng.”
Bristow hấp háy mắt lia lịa sau cặp kính. “Vụ cãi vã hôm đó thực ra là đã bắt đầu từ hôm trước trên điện thoại. Tôi không thể tin nổi là nó ngốc đến mức quay lại với tay Duffield. Vậy mà cả nhà đã thở phào nhẹ nhõm khi chúng chia tay… Anh biết đó, nó cũng từng có quá khứ nghiện ngập, giờ lại cặp kè với một thằng nghiện…” Bristow hít một hơi. “Nó không muốn nghe gì hết. Nó chưa bao giờ nghe ai. Nó giận tôi lắm. Tới nỗi nó dặn người bảo vệ dưới nhà đừng cho tôi lên gặp, nhưng… Wilson vẫn mở cửa cho tôi.”
Bẽ mặt thật, Strike nghĩ thầm, đến nỗi phải đi cậy cục bảo vệ.
“Đáng ra hôm đó tôi không đến,” Bristow nói tiếp, đau khổ, những vệt đỏ lại xuất hiện trên cổ ông ta, “nhưng tôi đang giữ hợp đồng với Somé, muốn đưa lại cho nó; nó có nhờ tôi xem lại trước khi ký… Nó thường không quan tâm tới những chuyện giấy tờ như vậy. Khi biết Wilson để tôi đi lên nhà, nó không bằng lòng tí nào, chúng tôi lại cãi nhau nhưng rồi cũng qua nhanh. Sau đó nó bình tĩnh lại.
“Tôi có nói là mẹ rất mong gặp nó. Lúc đó mẹ tôi vừa ra viện, anh thấy đó. Mẹ tôi nhập viện phẫu thuật cắt bỏ tử cung. Lula có nói là sẽ đi thăm mẹ, nhưng không chắc lắm. Nó nói còn bận nhiều việc.”
Bristow hít một hơi sâu; đầu gối bên phải lại bắt đầu nhấp nhổm, hai bàn tay xương xẩu liên tục xoa vào nhau.
“Tôi không muốn anh nghĩ xấu về nó. Ai cũng nghĩ nó là đứa ích kỷ, nhưng nó là con út trong gia đình, lại được nuông chiều, rồi chuyện bênh tật, từ đó nó trở thành trung tâm chú ý, rồi sau đó nổi tiếng, bị vây quanh, đi đâu cũng có paparazzi bám theo. Cuộc sống của nó không bình thường.”
“Rõ là không bình thường” Strike đáp.
“Vậy là, tôi kể cho Lula nghe là mẹ ốm nặng, đau đớn ra sao, và nó bảo là sẽ đi thăm mẹ ngay. Rồi tôi đi về; có ghé qua văn phòng để lấy vài hồ sơ từ Alison. Hôm đó tôi làm việc ở nhà mẹ, để có người cho mẹ đỡ buồn. Sau đó tôi có gặp Lula khi nó đến thăm mẹ, khoảng giữa buổi sáng. Nó ngồi lại với mẹ một lúc, cho đến khi ông cậu tôi đến. Nó đi qua phòng làm việc để chào tôi. Trước khi về nó còn ôm tôi tạm biệt…”
Giọng Bristow bắt đầu vỡ ra, ông cúi nhìn xuống đùi.
“Anh dùng cà phê nữa không?” Strike mới. Bristow lắc đầu, vẫn cúi xuống. Strike bưng khay nước ra phòng ngoài, để Bristow có thời gian bình tĩnh lại.
Khi Strike ra phòng ngoài, bạn gái của Bristow ngước lên nhìn hắn, vẫn cau có. “Anh vẫn chưa xong à?” Cô ta hỏi.
“Chưa, như chị thấy đó,” Strike đáp, không hề mỉm cười. Cô ta liếc nhìn hắn khi hắn nói với Robin.
“Phiền cô lấy cho tôi một tách nữa, ừm…?”
Robin đứng dậy cầm lấy cái khay từ tay hắn, không nói gì cả.
“John phải quay lại văn phòng lúc mười giờ rưỡi.” Alison lên tiếng, lớn giọng một chút. “Tụi tôi chỉ ở đây được thêm mười phút nữa là tối đa.”
“Tôi nhớ rồi.” Strike trả lời lạnh nhạt, rồi quay vào phòng trong. Bristow đang ngồi như cầu nguyện, úp mặt lên hai bàn tay.
“Tôi xin lỗi,” Bristow lầm bầm, khi Strike vừa ngồi xuống. “Đến giờ tôi vẫn thấy nói chuyện này thật khó khăn.”
“Không sao cả,” Strike nói, tiếp tục cầm sổ ghi chép lên. “Vậy Lula có đến gặp mẹ anh? Lúc đó khoảng mấy giờ?”
“Chừng mười một giờ. Trong kết quả điều tra người ta có ghi lại hết, cả những việc nó làm sau đó. Nó ra xe và được chở tới một hiệu đồ nó rất thích, sau đó thì trở về căn hộ. Nó đã có hẹn trước với chuyên viên trang điểm tại nhà ngay buổi chiều hôm đó, rồi Ciara Porter bạn nó ghé qua. Chắc anh đã thấy Ciara Porter rồi, cũng là người mẫu như Lula vậy. Da trắng tóc vàng. Lula và Ciara từng chụp chung tấm ảnh thiên thần, chắc anh cũng biết: hai đứa không mặc gì cả, chỉ che người bằng túi xách và đeo cặp cánh. Sau khi Lula mất Somé dùng tấm ảnh này trong chiến dịch quảng cáo. Nhiều người thấy phản cảm vô cùng.
“Ciara và Lula ngồi với nhau cả buổi chiều hôm đó ở nhà Lula, sau đó cả hai đi ăn tối, gặp Duffield và vài người khác. Rồi cả đám đi đến hộp đêm Uzi và ở đó tới quá nửa đêm.”
“Duffield và Lula cãi nhau. Rất nhiều người chứng kiến. Duffield có động tay chân một chút, cố giữ Lula lại nhưng nó vùng ra, bỏ vè một mình. Ai cũng tưởng chính Duffield giết em tôi, nhưng hắn có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng.”
“Từ lời khai của tay bán ma túy, đúng không?” Strike hỏi, tay vẫn viết.
“Chính xác. Lula về tới căn hộ khoảng một giờ hai mươi sáng. Khi nó đi vào thì có bị chụp hình. Chắc hẳn anh còn nhó những tấm hình đó. Báo nào cũng đăng.”
Strike vẫn còn nhớ rõ: trong tấm hình, người phụ nữ vốn được chụp hình nhiều nhất thế giới cúi đầu, vai khom, mắt khép và hai cánh tay tự ôm lấy người, quay mặt tránh đám phóng viên. Sau khi có kết luận tự tử, bức ảnh lại được gán thêm một ý nghĩa đao to búa lớn: người phụ nữ trẻ đẹp và giàu có, chỉ một giờ trước khi tự tử, vẫn còn cố gắng che giấu nỗi đau khổ của mình trước những ống kính mà cô từng chinh phục, những kẻ từng ngưỡng mộ cô.
“Đám săn ảnh có hay chực sẵn trước nhà Lula không?”
“Có, nhất là khi họ biết được nó vừa đi với Duffield về, hay khi muốn chụp hình nó say xỉn lê lết về nhà. Nhưng đêm đó thì tụi nó không chỉ đợi mỗi Lula mà còn chờ cả Deeby Macc – tay ca sĩ rap người Mỹ cũng mới dọn về tòa nhà đó. Hãng đĩa của tay này đã thuê căn hộ ngay dưới căn của Lula. Khi xảy ra sự việc thì Deeby Macc không muốn ở đó nữa, cảnh sát có mặt khắp tòa nhà nên anh ta chuyển đến khách sạn cho tiện. Đám thợ săn ảnh bám theo Lula từ hộp đêm Uzi nhập hội chung với đám đang đợi Macc ngoài cửa. Sau khi Lula đi vào trong thì tụi nó tản dần đi. Nghe đâu là vì có tin vài tiếng nữa Macc mới về tới nơi.
“Đêm hôm đó trời lạnh tê tái. Tuyết rơi. Nhiệt độ dưới không. Nên khi con bé ngã xuống, trên đường không có ai cả.”
Bristow chớp mắt, uống một ngụm cà phê đã nguội, còn Strike chợt nghĩ về đám paparazzi vừa đi khỏi hiện trường ngay trước khi Lula Landry rơi xuống từ ban công. Thử tưởng tượng, lúc đó tay nào mà vô tình nán lại, chụp lại được cảnh ấy thì ắt hẳn đã giàu to, khỏi cần làm ăn gì nữa.
“John này, bạn gái của anh có dặn là anh phải đi đâu đó lúc mười giờ rưỡi.”
“Hả?”
Bristow có vẻ đã bình tĩnh hẳn. Ông ta nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền rồi há hốc.
“Trời đất, tôi không biết mình đã ngồi đây lâu vậy. Giờ… giờ sao hả anh?” Bristow hỏi, trông hơi hoảng loạn. “Anh sẽ đọc ghi chép của tôi chứ?”
“Vâng, đương nhiên rồi,” Strike quả quyết, “và tôi sẽ gọi cho anh vài ngày tới, sau khi làm mấy việc sơ bộ. Lúc đó tôi sẽ hỏi anh nhiều hơn.”
“Được rồi” Bristow nói, lạng quạng đứng dậy. “Đây là danh thiếp của tôi. Anh muốn tôi trả phí kiểu gì?”
“Nếu được anh tạm ứng cho một tháng trước.” Strike đáp. Hắn cố nén hết sự ngượng ngùng, chợt nhớ ra Bristow đòi trả gấp đôi, hắn liền đọc một con số cao ngất ngưởng. Strike mở cờ trong bụng khi thấy Bristow không mặc cả gì hết, cũng không hỏi Strike có nhận thanh toán bằng thẻ hay hứa sẽ mang tiền đến sau, mà ngay lập tức rút ra một cuốn séc và một cây viết.
“Nếu tiện, phiền anh thanh toán một phần tư số đó bằng tiền mặt,” Strike bồi thêm, thử vận may và lại một lần nữa choáng váng khi Bristow đáp, “Tôi cũng nghĩ có khi anh muốn vậy…” và đếm ngay một xấp tờ năm mươi bảng, thêm vào tấm séc.
Họ vừa ra đến phòng ngoài thì Robin bước vào, trên tay là tách cà phê mới của Strike.
Khi cửa vừa mở, bạn gái của Bristow đứng dậy, gấp tờ báo lại, ra vẻ đã phải chờ đợi lâu. Cô ta cao gần bằng Bristow, người to lớn, mặt mày cáu kỉnh, hai bàn tay to như đàn ông.
“Vậy là anh nhận lời rồi hả?” Cô ta hỏi Strike. Hắn có cảm giác cô ta đang nghĩ hắn lợi dụng anh bạn trai giàu có này. Rất có thể cô ta đúng.
“Vâng, John đã đồng ý thuê tôi,” Hắn đáp.
“Được rồi,” Cô ta đáp, bất cần. “Anh hài lòng rồi chứ, John?”
Ông luật sư mỉm cười, cô ả thở dài và vỗ lên cánh tay của Bristow, có vẻ chịu đựng nhưng mệt mỏi, y như mẹ dỗ con. John Bristow đưa tay chào Strike, rồi bước theo cô kia ra khỏi phòng, tiếng bước chân của họ nhỏ dần về phía cầu thang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook