Còn Bao Lâu Mới Có Thể Hôn Em
-
Chương 1
Editor: Anh (peiumon)
Beta: Crashpike
Đã vào cuối tháng chín, nhưng thời tiết vẫn còn oi bức, giống như một lò nướng khổng lồ muốn thiêu rụi cả mặt đất
Ôn Điềm trở về nhà sau khi kết thúc bài thi toán, hai tay cầm chiếc dù màu hồng che nắng, chân bước chậm rãi. Cô cúi đầu thật thấp, mí mắt cũng rũ xuống, theo bản năng cắn nhẹ cánh môi hồng, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Một trận gió nóng đột ngột thổi tới, cảm giác như một làn sóng nhiệt ngay lập tức lan tỏa khắp cơ thể, Ôn Điềm cau mày, nâng cánh tay trắng nõn sờ sờ vầng trán kín mồ hôi, dưới chân trong vô thức càng bước nhanh hơn.
Bước ra khỏi thang máy, Ôn Điềm lấy chìa khóa từ túi áo, mở cửa nhà. Cửa vừa mở, ngay lập tức một chú chó Golden đã lao tới, hướng về phía cô không ngừng lắc đầu, ve vẩy đuôi.
Ôn Điềm cất dù vào hộc tủ cạnh cửa ra vào, vừa thay giày, vừa nhẹ nhàng nói: “Mẹ ơi con về rồi.”
Sau đó Ôn Điềm cúi người xuống, khom lưng vuốt ve chú chó, rồi chào hỏi: “Hi, Bọc Đường.”
Mẹ Ôn từ trong bếp ló đầu ra, nhìn Ôn Điềm cười một tiếng, nhiệt tình gọi: “Điềm Điềm, mau lại đây nếm thử một ít bánh dâu đi!”
Ôn Điềm thu lại cảm xúc, nhàn nhạt cười: “Con đi cất cặp sách xong sẽ xuống.”
Bước nhanh đến phòng ngủ, đem cặp sách đặt lên bàn, Ôn ĐIềm cảm thấy choáng ngợp bởi khung cảnh dưới lầu lúc ấy: náo nhiệt, ồn ào, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Gia đình họ Ôn sống ở một tiểu khu gần làng đại học, từ phòng ngủ của Ôn Điềm lại vừa vặn có thể nhìn thấy sân thể dục của học viện cảnh sát.
Hiện tại, bãi cỏ xanh cùng đường đua của học viện đầy ắp người, cách một lớp cửa kính, cô vẫn nghe được những tiếng hô hào tràn đầy sức sống cùng tiếng cổ vũ vang dội mạnh mẽ. Ôn Điềm đột nhiên nhớ tới tối qua Phó Hoài nói rằng trường bọn họ hai ngày tới có tổ chức đại hội thể dục thể thao, đại hội sẽ kéo dài đến trước kì nghỉ quốc khánh.
Còn Ôn Điềm vẫn đang là học sinh lớp mười hai, sẽ kết thúc kì thi tháng trước lễ quốc khánh. Hôm nay là ngày thi đầu tiên, ngày mai còn bài thi tiếng Anh và bài thi khoa học tự nhiên.
Vừa nghĩ tới, Ôn Điềm lại nhớ ra mình vừa thi xong môn toán, tâm tình không tránh khỏi có chút phiền muốn. Cô quay người ra khỏi phòng, định bụng sẽ xuống bếp ăn một chút gì đó để trấn an phần nào tâm trạng.
Ôn Điềm cầm lấy một cái bánh, một tay hứng phía dưới phòng trường hợp vụn bánh rơi xuống đất, há miệng cắn nhẹ một cái. Hương vị ngọt ngào ngay lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, đôi mắt hạnh xinh xắn híp lại, để lộ ra biểu cảm hoàn toàn bị thuyết phục, trông Ôn Điềm lúc này giống y như một chú mèo con.
Bởi vì tromg miệng vẫn còn đang nhai bánh dâu, Ôn Điềm chỉ có thể ê a vài lời, giơ ngón tay cái với mẹ, sau khi nuốt xuống được mới nói: “Ngon lắm ạ!”
Nghe được lời khẳng định như vậy, mẹ Ôn mỉm cười hài lòng, nghiêng đầu hoạt bát nói: “Vậy ngày mai mẹ lại kêu người ta mang tới thêm.”
Đợi đến khi Ôn Điềm vừa ăn xong, mẹ Ôn liền hỏi: “Con không ăn nữa à?”
Ôn Điềm liếm môi một cái, lắc đầu: “Con không ăn nữa.”
Mẹ Ôn lúc này mới bắt đầu đặt phần bánh dâu còn dư lại vào một hộp nhựa, đậy nắp, bỏ vào túi sách, vui vẻ nói: “Rồi, cuối cùng cũng gói gém xong, mẹ mang phần này đến cho ba con với Hoài Hoài, còn ở nhà chơi nhé.”
Bố Ôn là giáo sư học viện cảnh sát gần nhà, còn hàng xóm Phó Hoài - thanh mai trúc mã của Ôn Điềm, hiện nay đã thực hiện được ước mơ thi đậu vào học viên cảnh sát từ thuở nhỏ và đang là sinh viên năm nhất ở đây.
Ôn Điềm nghĩ đến thân thể không khỏe của mẹ, nói: “Để con đi cho, mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Ngoài trời đang nóng lắm, mẹ vẫn chưa khỏe, để con đưa đồ sang đó cho.”
Mẹ Ôn gật đầu đồng ý: “Đi đường nhớ cẩn thận.” Sau đó lại nghĩ đến cái gì, hì hì cười một cái: “Điềm Điềm, còn phải nói cho mấy người đó là mẹ tự làm, không phải đặt.”
Ôn Điềm rất phối hợp vâng một tiếng, tiếng nói trong veo: “Con biết rồi.”
Mẹ Ôn lúc này mới thỏa mãn trở về phòng. Ôn Điềm đã sớm quen với việc mẹ mình dùng chút mánh này để lừa bố, mặc dù đã biết rõ mười mươi ý đồ của vợ, nhưng bố Ôn chưa bao giờ thể hiện ra ngoài.
Ôn Điềm trở lại phòng khách, gọi: “Bọc Đường.”
Bọc Đường đang nằm bên ghế sofa nghỉ ngơi, không ngừng chơi đùa với thú bông hình mèo, nghe được Ôn Điềm gọi, nó lập tức ngoắc cái đuôi chạy tới.
Ôn Điềm ngồi xổm xuống giúp Bọc Đường cài xích thật chắc chắn, lại còn cười chọc ghẹo nó: “Em làm sao lại nghịch Đường Đậu rồi?”
Bọc Đường: "Ô ~ "
Ôn Điềm vỗ một đầu nó một cái: "Mang em đi gặp ba nha."
Ôn Điềm một tay một tay cầm giây xích, một tay xách túi, thay xong giày liền mở cửa rời đi.
Bọc Đường ở bên ngoài cũng đặc biệt ngoan, chưa bao giờ quá phấn khích mà chạy khắp nơi, Ôn Điềm đi nơi nào nó liền theo đến nơi đó.
Nhắc tới cũng rất kỳ quái, Bọc Đường vốn là chú chó nhà Phó Hoài nuôi, khoảng thời gian này bố mẹ anh vì đi du lịch nên mới đem nó gửi nhờ ở nhà Ôn Điềm. Ấy thế nhưng, cậu bạn nhỏ này thích nhất không phải là người trong gia đình Phó Hoài, mà lại là Ôn Điềm.
Nếu như Phó Hoài cùng Ôn Điềm đồng thời phân phát hiệu lệnh, Bọc Đường chắc chắn sẽ nghe theo Ôn Điềm.
Khoảng gần năm giờ, mặt trời nóng rực vẫn lơ lửng giữa không trung, từng tia sáng chói chang chiếu xuống, phủ kín khắp mọi ngõ ngách. Ôn Điềm không che dù, mặc dù nhà cách học viện cảnh sát rất gần, nhưng trên đường đi tới, vầng trán đầy đặn của cô vẫn đẫm mồ hôi.
Tới cửa trường học, Ôn Điềm còn chưa cất tiếng, bác bảo vệ vừa nhìn thấy cô, đã vui vẻ hớn hở thuận miệng hỏi: "Cháu gái, đến tìm giáo sư Ôn sao?"
Ôn Điềm mỉm cười yếu ớt, nhìn bác bảo về gật đầu một cái, lễ phép nói: "Bác Lâm, chúc bác một ngày tốt lành."
Bác bảo vệ mở cửa, Ôn Điền liền nói cảm ơn, rồi mang theo Bọc Đường chậm rãi tiến vào trường.
“Ai, thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào vẫn là cô bé cao bẳng nửa người vậy mà thoáng cái đã lớn như vậy rồi.” Sau khi Ôn Điềm rời đi, bác bảo vệ nhìn bóng lưng gầy nhỏ của cô, bật cười, thở dài nói.
Năm đó, lần đầu tiên bác thấy Ôn Điềm ở đây là khi cô mới chỉ tầm năm, sáu tuổi. Khi đó, cô bé thường xuyên đến cùng với một đứa bé trai, bảo là đến để tìm bố. Mới chớp mắt, mà đã hơn mười năm. Cậu trai bây giờ là sinh viên nơi này, còn cô gái nhỏ cũng đã trở thành thiếu nữ yêu kiều, duyên dáng.
…
Ôn Điềm xuyên qua quãng đường đá quanh co, đi về phía đường lớn. Hai bên đường trồng những cây ngô đồng cành lá xum xuê, đi về phía trước một đoạn là đến được bên ngoài sân thể dục. Ôn Điềm nghiêng đầu nhìn qua lan can lưới, ở gần đó là nơi đang diễn ra tranh giải điền kinh. Ôn Điềm dừng lại hẳn, say mê quan sát trận đấu.
Tối hôm qua Phó Hoài gửi cho cô một tin nhắn, bảo rằng anh đã ghi danh tham gia cuộc thi chạy một trăm thước và bốn trăm thước. Có lẽ… nếu may mắn, sẽ vừa kịp lúc nhìn thấy anh ấy thi đấu. Ôn Điềm đang nghĩ như vậy, một bóng người chạy vụt qua, như một cơn gió, lướt nhanh qua trước mắt cô.
Mặc dù ai đó cùng tất cả những người tham gia khác đều mặc bộ đồ thể thao tay ngắn màu đen, và đôi giày thể thao cùng màu, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt, Ôn Điềm đã có thể nhận ra anh ta, cao lớn, liều lĩnh, tràn đầy sức sống, nhất định đó là Phó Hoài.
Ôn Điềm không rời mắt khỏi Phó Hoài, không tự chủ nắm chặt tay, trong lòng vì anh mà không ngừng sốt ruột. Phó Hoài, cố gắng lên. Người phía sau sắp đuổi tới rồi. Nhanh nhanh lên một chút nữa.
Kết quả chung cuộc, Phó Hoài là người thứ hai chạm tới vạch đích.
Ôn Điềm đứng từ xa nhìn thấy Phó Hoài đang thả lỏng, anh bị một đám người vây quanh, trên mặt tràn ngập vui vẻ, nụ cười hạnh phúc tươi tắn, giống như ánh mặt trời rực rỡ.
Hình như là có ai đó gọi anh, Phó Hoài chạy chậm về khu thành tích. Đứng từ góc độ của Ôn Điềm nhìn sang, vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của Phó Hoài. Ánh nắng vàng chiếu xuống, như tạo xung quanh người chàng thanh niên một màn sáng mỏng manh, mái tóc ngắn gọn gàng, lông mày ngay ngắn, sống mũi cao, đôi môi không quá dày, cũng không quá mỏng…
Ôn Điềm chớp chớp mắt, thầm nghĩ: quả nhiên khi mặc cảnh phục, cả người lẫn khí chất cũng đều không giống.
Mặc dù khi mặc thường phục, trông Phó Hoài cũng rất ưa nhìn, nhưng hôm nay thấy tận mắt anh trong bộ đồ thể thao màu đen, Ôn Điềm cảm thấy đây dường như là một Phó Hoài hoàn toàn khác.
Vẫn là Phó Hoài đẹp trai rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng lại không chỉ đơn thuần có mỗi vẻ đẹp trai rạng rỡ ấy, ngoài cái này ra, trong đầu Ôn Điềm xuất hiện hai chữ: “chững chạc.”
Là kiểu chững chạc khiến khiến người khác có cảm giác an toàn, rất thật, nhưng cũng khó nắm bắt.
Ôn Điềm mở điện thoại, tìm dãy số điện thoại của Phó Hoại, rồi gọi cho anh. Cô đứng ở lan can lưới bên ngoài, đôi mắt không rời khỏi người con trai đang đi đi lại lại ở khu vực trao giải ngay bãi cỏ, bên tai là tiếng điện thoại đang chờ kết nối.
Ôn Điềm thấy một nam sinh cao xấp xỉ Phó Hoài đi tới, mang điện thoại đưa cho anh, trong miệng cười cười nói điều gì đó, bị Phó Hoài đấm một cái, rồi chạy đi mất.
Một giây kế tiếp, giọng nói rõ ràng của anh truyền qua điện thoại, có chút khàn: “Điềm Điềm?”
“Phó Hoài, em ở bên ngoài lan can phía bắc, bây giờ anh có thể ra đây không?”
Phó Hoài ngay lập tức ngẩng đầu nhìn sang, quét ánh mắt xung quang, sau mấy giây liền phát hiện ở phía xa, một cô gái đang gọi điện cùng anh, Phó Hoài bật cười thành tiếng, giọng vui vẻ nói: “Chờ anh, anh tới ngay đây.”
Phó Hoài chạy ra khỏi sân, đi tới trước mặt Ôn Điềm, cô cười nói: “Chúc mừng anh.”
Phó Hoài mặt không đỏ, không thở dốc, thanh âm hoàn toàn bình thường hỏi cô: “Sao em biết mà tới đây? Con mang cả Bọc Đường tới nữa.” Anh vừa nói xong liền ngồi xổm xuống ôm lấy Bọc Đường.
Khi Ôn Điềm cười lên thì sẽ để lộ ra một bên lúm đồng tiền nho nhỏ, trông rất xinh. Còn giọng nói của cô lại giống như một cây kẹo bông gòn, vừa mềm mại, vừa ngọt ngào: “Em mang đồ ăn ngon đến cho anh này.”
Ôn Điềm lấy từ trong túi ra một hộp bánh dâu đưa cho Phó Hoài, cùng anh ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Tranh thủ lúc đang còn nóng, anh nếm thử một chút đi.”
Phó Hoài mở nắp hộp nhựa ra, vừa cầm một cái lên định ăn, ánh mắt Ôn Điềm nhìn về phía sau anh đột ngột dừng lại, chỉ kịp phát ra một tiếng ngắn ngủi: “Ai…”
Ngay giây kế tiếp, xuất hiện mấy cánh tay từ sau lưng Phó Hoài đưa tới, tốc độ cực nhanh bắt lấy bánh dâu, rồi vụt chạy mất.
Phó Hoài quay đầu lại, năm người bạn cùng phòng cách đó không xa đang vui sướng thưởng thức mấy cái bánh dâu vừa cướp được, có người còn miệng ngậm bánh nói năng không rõ: “Cảm ơn anh Hoài đã chiêu đãi! Bánh này ăn ngon cực anh ơi.”
Phó Hoài: "..."
Mấy thằng nhóc quỷ này!
Anh nghiến răng, đưa ngón trỏ ra chỉ về hướng bọn họ, tỏ ý bảo mấy người cứ chờ đấy.
Năm người hi hi ha ha, cố làm một bộ dạng tỏ ra như đang sợ hãi, Phó Hoài không để ý đến họ nữa, quay đầu trở lại nhìn chằm chằm cái bánh dâu cuối cùng trong hộp, không mấy vui vẻ liếm môi. Anh mới vừa cầm lên tay định ăn, thì Bọc Đường trước đó vốn rất ngoan ngoan không hiểu sao lại dở chứng, chồm ngay tới, ngoạm lấy cái bánh duy nhất còn lại.
Phó Hoài trợn to mắt: "!!!”
"Bọc Đường?!”
Chú chó lông vàng đã nuốt bánh dâu vào bụng nhìn Phó Hoài bằng ánh mắt vô tội: “Ngao ô ô ~”
Ôn Điềm đứng bên cạnh chứng kiến hết mọi chuyện, mặc dù có cảm thấy đau lòng vì Phó Hoài không ăn được bánh dâu, nhưng vẫn thấy rất buồn cười, cuối cùng cũng không nhìn nổi mà bật thành tiếng.
Lần nay thì Phó Hoài cảm thấy thật sự bất mãn.
Điềm Điềm mang bánh dâu đến, vậy mà một miếng anh cũng không ăn được.
Thật là tức điên cả người!
Phó Hoài bĩu môi, uất ức nhìn Ôn Điềm, sắc mặt phấn chấn ban đầu cũng không còn, giọng nói thường ngày cũng trầm xuống: “Điềm Điềm…”
Ôn Điềm đang cười đến chảy nước mắt, nghe được Phó Hoài gọi mình như vậy, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào anh, cảm thấy hết sức khó tin.
Ai có thể nói cho cô biết, Phó Hoài tại sao chỉ sau một giây liền biến thành bộ dạng đáng thương của Bọc Đường lúc đòi được cô vuốt ve?
- -----------
Sau những ngày tháng một mình cô đơn buồn tẻ, bây giờ nhà của tui đã có thêm hai bạn mới, Anh sẽ edit chương lẻ, Nguyên sẽ edit của chẵn, mọi người nhớ ủng hộ nhen
Truyện Tiên Sinh tui đã thất hứa 2 tuần không đăng chương mới rồi, tui sẽ cố gắng tuần này đăng bù.😪😪
Beta: Crashpike
Đã vào cuối tháng chín, nhưng thời tiết vẫn còn oi bức, giống như một lò nướng khổng lồ muốn thiêu rụi cả mặt đất
Ôn Điềm trở về nhà sau khi kết thúc bài thi toán, hai tay cầm chiếc dù màu hồng che nắng, chân bước chậm rãi. Cô cúi đầu thật thấp, mí mắt cũng rũ xuống, theo bản năng cắn nhẹ cánh môi hồng, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Một trận gió nóng đột ngột thổi tới, cảm giác như một làn sóng nhiệt ngay lập tức lan tỏa khắp cơ thể, Ôn Điềm cau mày, nâng cánh tay trắng nõn sờ sờ vầng trán kín mồ hôi, dưới chân trong vô thức càng bước nhanh hơn.
Bước ra khỏi thang máy, Ôn Điềm lấy chìa khóa từ túi áo, mở cửa nhà. Cửa vừa mở, ngay lập tức một chú chó Golden đã lao tới, hướng về phía cô không ngừng lắc đầu, ve vẩy đuôi.
Ôn Điềm cất dù vào hộc tủ cạnh cửa ra vào, vừa thay giày, vừa nhẹ nhàng nói: “Mẹ ơi con về rồi.”
Sau đó Ôn Điềm cúi người xuống, khom lưng vuốt ve chú chó, rồi chào hỏi: “Hi, Bọc Đường.”
Mẹ Ôn từ trong bếp ló đầu ra, nhìn Ôn Điềm cười một tiếng, nhiệt tình gọi: “Điềm Điềm, mau lại đây nếm thử một ít bánh dâu đi!”
Ôn Điềm thu lại cảm xúc, nhàn nhạt cười: “Con đi cất cặp sách xong sẽ xuống.”
Bước nhanh đến phòng ngủ, đem cặp sách đặt lên bàn, Ôn ĐIềm cảm thấy choáng ngợp bởi khung cảnh dưới lầu lúc ấy: náo nhiệt, ồn ào, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Gia đình họ Ôn sống ở một tiểu khu gần làng đại học, từ phòng ngủ của Ôn Điềm lại vừa vặn có thể nhìn thấy sân thể dục của học viện cảnh sát.
Hiện tại, bãi cỏ xanh cùng đường đua của học viện đầy ắp người, cách một lớp cửa kính, cô vẫn nghe được những tiếng hô hào tràn đầy sức sống cùng tiếng cổ vũ vang dội mạnh mẽ. Ôn Điềm đột nhiên nhớ tới tối qua Phó Hoài nói rằng trường bọn họ hai ngày tới có tổ chức đại hội thể dục thể thao, đại hội sẽ kéo dài đến trước kì nghỉ quốc khánh.
Còn Ôn Điềm vẫn đang là học sinh lớp mười hai, sẽ kết thúc kì thi tháng trước lễ quốc khánh. Hôm nay là ngày thi đầu tiên, ngày mai còn bài thi tiếng Anh và bài thi khoa học tự nhiên.
Vừa nghĩ tới, Ôn Điềm lại nhớ ra mình vừa thi xong môn toán, tâm tình không tránh khỏi có chút phiền muốn. Cô quay người ra khỏi phòng, định bụng sẽ xuống bếp ăn một chút gì đó để trấn an phần nào tâm trạng.
Ôn Điềm cầm lấy một cái bánh, một tay hứng phía dưới phòng trường hợp vụn bánh rơi xuống đất, há miệng cắn nhẹ một cái. Hương vị ngọt ngào ngay lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, đôi mắt hạnh xinh xắn híp lại, để lộ ra biểu cảm hoàn toàn bị thuyết phục, trông Ôn Điềm lúc này giống y như một chú mèo con.
Bởi vì tromg miệng vẫn còn đang nhai bánh dâu, Ôn Điềm chỉ có thể ê a vài lời, giơ ngón tay cái với mẹ, sau khi nuốt xuống được mới nói: “Ngon lắm ạ!”
Nghe được lời khẳng định như vậy, mẹ Ôn mỉm cười hài lòng, nghiêng đầu hoạt bát nói: “Vậy ngày mai mẹ lại kêu người ta mang tới thêm.”
Đợi đến khi Ôn Điềm vừa ăn xong, mẹ Ôn liền hỏi: “Con không ăn nữa à?”
Ôn Điềm liếm môi một cái, lắc đầu: “Con không ăn nữa.”
Mẹ Ôn lúc này mới bắt đầu đặt phần bánh dâu còn dư lại vào một hộp nhựa, đậy nắp, bỏ vào túi sách, vui vẻ nói: “Rồi, cuối cùng cũng gói gém xong, mẹ mang phần này đến cho ba con với Hoài Hoài, còn ở nhà chơi nhé.”
Bố Ôn là giáo sư học viện cảnh sát gần nhà, còn hàng xóm Phó Hoài - thanh mai trúc mã của Ôn Điềm, hiện nay đã thực hiện được ước mơ thi đậu vào học viên cảnh sát từ thuở nhỏ và đang là sinh viên năm nhất ở đây.
Ôn Điềm nghĩ đến thân thể không khỏe của mẹ, nói: “Để con đi cho, mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Ngoài trời đang nóng lắm, mẹ vẫn chưa khỏe, để con đưa đồ sang đó cho.”
Mẹ Ôn gật đầu đồng ý: “Đi đường nhớ cẩn thận.” Sau đó lại nghĩ đến cái gì, hì hì cười một cái: “Điềm Điềm, còn phải nói cho mấy người đó là mẹ tự làm, không phải đặt.”
Ôn Điềm rất phối hợp vâng một tiếng, tiếng nói trong veo: “Con biết rồi.”
Mẹ Ôn lúc này mới thỏa mãn trở về phòng. Ôn Điềm đã sớm quen với việc mẹ mình dùng chút mánh này để lừa bố, mặc dù đã biết rõ mười mươi ý đồ của vợ, nhưng bố Ôn chưa bao giờ thể hiện ra ngoài.
Ôn Điềm trở lại phòng khách, gọi: “Bọc Đường.”
Bọc Đường đang nằm bên ghế sofa nghỉ ngơi, không ngừng chơi đùa với thú bông hình mèo, nghe được Ôn Điềm gọi, nó lập tức ngoắc cái đuôi chạy tới.
Ôn Điềm ngồi xổm xuống giúp Bọc Đường cài xích thật chắc chắn, lại còn cười chọc ghẹo nó: “Em làm sao lại nghịch Đường Đậu rồi?”
Bọc Đường: "Ô ~ "
Ôn Điềm vỗ một đầu nó một cái: "Mang em đi gặp ba nha."
Ôn Điềm một tay một tay cầm giây xích, một tay xách túi, thay xong giày liền mở cửa rời đi.
Bọc Đường ở bên ngoài cũng đặc biệt ngoan, chưa bao giờ quá phấn khích mà chạy khắp nơi, Ôn Điềm đi nơi nào nó liền theo đến nơi đó.
Nhắc tới cũng rất kỳ quái, Bọc Đường vốn là chú chó nhà Phó Hoài nuôi, khoảng thời gian này bố mẹ anh vì đi du lịch nên mới đem nó gửi nhờ ở nhà Ôn Điềm. Ấy thế nhưng, cậu bạn nhỏ này thích nhất không phải là người trong gia đình Phó Hoài, mà lại là Ôn Điềm.
Nếu như Phó Hoài cùng Ôn Điềm đồng thời phân phát hiệu lệnh, Bọc Đường chắc chắn sẽ nghe theo Ôn Điềm.
Khoảng gần năm giờ, mặt trời nóng rực vẫn lơ lửng giữa không trung, từng tia sáng chói chang chiếu xuống, phủ kín khắp mọi ngõ ngách. Ôn Điềm không che dù, mặc dù nhà cách học viện cảnh sát rất gần, nhưng trên đường đi tới, vầng trán đầy đặn của cô vẫn đẫm mồ hôi.
Tới cửa trường học, Ôn Điềm còn chưa cất tiếng, bác bảo vệ vừa nhìn thấy cô, đã vui vẻ hớn hở thuận miệng hỏi: "Cháu gái, đến tìm giáo sư Ôn sao?"
Ôn Điềm mỉm cười yếu ớt, nhìn bác bảo về gật đầu một cái, lễ phép nói: "Bác Lâm, chúc bác một ngày tốt lành."
Bác bảo vệ mở cửa, Ôn Điền liền nói cảm ơn, rồi mang theo Bọc Đường chậm rãi tiến vào trường.
“Ai, thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào vẫn là cô bé cao bẳng nửa người vậy mà thoáng cái đã lớn như vậy rồi.” Sau khi Ôn Điềm rời đi, bác bảo vệ nhìn bóng lưng gầy nhỏ của cô, bật cười, thở dài nói.
Năm đó, lần đầu tiên bác thấy Ôn Điềm ở đây là khi cô mới chỉ tầm năm, sáu tuổi. Khi đó, cô bé thường xuyên đến cùng với một đứa bé trai, bảo là đến để tìm bố. Mới chớp mắt, mà đã hơn mười năm. Cậu trai bây giờ là sinh viên nơi này, còn cô gái nhỏ cũng đã trở thành thiếu nữ yêu kiều, duyên dáng.
…
Ôn Điềm xuyên qua quãng đường đá quanh co, đi về phía đường lớn. Hai bên đường trồng những cây ngô đồng cành lá xum xuê, đi về phía trước một đoạn là đến được bên ngoài sân thể dục. Ôn Điềm nghiêng đầu nhìn qua lan can lưới, ở gần đó là nơi đang diễn ra tranh giải điền kinh. Ôn Điềm dừng lại hẳn, say mê quan sát trận đấu.
Tối hôm qua Phó Hoài gửi cho cô một tin nhắn, bảo rằng anh đã ghi danh tham gia cuộc thi chạy một trăm thước và bốn trăm thước. Có lẽ… nếu may mắn, sẽ vừa kịp lúc nhìn thấy anh ấy thi đấu. Ôn Điềm đang nghĩ như vậy, một bóng người chạy vụt qua, như một cơn gió, lướt nhanh qua trước mắt cô.
Mặc dù ai đó cùng tất cả những người tham gia khác đều mặc bộ đồ thể thao tay ngắn màu đen, và đôi giày thể thao cùng màu, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt, Ôn Điềm đã có thể nhận ra anh ta, cao lớn, liều lĩnh, tràn đầy sức sống, nhất định đó là Phó Hoài.
Ôn Điềm không rời mắt khỏi Phó Hoài, không tự chủ nắm chặt tay, trong lòng vì anh mà không ngừng sốt ruột. Phó Hoài, cố gắng lên. Người phía sau sắp đuổi tới rồi. Nhanh nhanh lên một chút nữa.
Kết quả chung cuộc, Phó Hoài là người thứ hai chạm tới vạch đích.
Ôn Điềm đứng từ xa nhìn thấy Phó Hoài đang thả lỏng, anh bị một đám người vây quanh, trên mặt tràn ngập vui vẻ, nụ cười hạnh phúc tươi tắn, giống như ánh mặt trời rực rỡ.
Hình như là có ai đó gọi anh, Phó Hoài chạy chậm về khu thành tích. Đứng từ góc độ của Ôn Điềm nhìn sang, vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của Phó Hoài. Ánh nắng vàng chiếu xuống, như tạo xung quanh người chàng thanh niên một màn sáng mỏng manh, mái tóc ngắn gọn gàng, lông mày ngay ngắn, sống mũi cao, đôi môi không quá dày, cũng không quá mỏng…
Ôn Điềm chớp chớp mắt, thầm nghĩ: quả nhiên khi mặc cảnh phục, cả người lẫn khí chất cũng đều không giống.
Mặc dù khi mặc thường phục, trông Phó Hoài cũng rất ưa nhìn, nhưng hôm nay thấy tận mắt anh trong bộ đồ thể thao màu đen, Ôn Điềm cảm thấy đây dường như là một Phó Hoài hoàn toàn khác.
Vẫn là Phó Hoài đẹp trai rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng lại không chỉ đơn thuần có mỗi vẻ đẹp trai rạng rỡ ấy, ngoài cái này ra, trong đầu Ôn Điềm xuất hiện hai chữ: “chững chạc.”
Là kiểu chững chạc khiến khiến người khác có cảm giác an toàn, rất thật, nhưng cũng khó nắm bắt.
Ôn Điềm mở điện thoại, tìm dãy số điện thoại của Phó Hoại, rồi gọi cho anh. Cô đứng ở lan can lưới bên ngoài, đôi mắt không rời khỏi người con trai đang đi đi lại lại ở khu vực trao giải ngay bãi cỏ, bên tai là tiếng điện thoại đang chờ kết nối.
Ôn Điềm thấy một nam sinh cao xấp xỉ Phó Hoài đi tới, mang điện thoại đưa cho anh, trong miệng cười cười nói điều gì đó, bị Phó Hoài đấm một cái, rồi chạy đi mất.
Một giây kế tiếp, giọng nói rõ ràng của anh truyền qua điện thoại, có chút khàn: “Điềm Điềm?”
“Phó Hoài, em ở bên ngoài lan can phía bắc, bây giờ anh có thể ra đây không?”
Phó Hoài ngay lập tức ngẩng đầu nhìn sang, quét ánh mắt xung quang, sau mấy giây liền phát hiện ở phía xa, một cô gái đang gọi điện cùng anh, Phó Hoài bật cười thành tiếng, giọng vui vẻ nói: “Chờ anh, anh tới ngay đây.”
Phó Hoài chạy ra khỏi sân, đi tới trước mặt Ôn Điềm, cô cười nói: “Chúc mừng anh.”
Phó Hoài mặt không đỏ, không thở dốc, thanh âm hoàn toàn bình thường hỏi cô: “Sao em biết mà tới đây? Con mang cả Bọc Đường tới nữa.” Anh vừa nói xong liền ngồi xổm xuống ôm lấy Bọc Đường.
Khi Ôn Điềm cười lên thì sẽ để lộ ra một bên lúm đồng tiền nho nhỏ, trông rất xinh. Còn giọng nói của cô lại giống như một cây kẹo bông gòn, vừa mềm mại, vừa ngọt ngào: “Em mang đồ ăn ngon đến cho anh này.”
Ôn Điềm lấy từ trong túi ra một hộp bánh dâu đưa cho Phó Hoài, cùng anh ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Tranh thủ lúc đang còn nóng, anh nếm thử một chút đi.”
Phó Hoài mở nắp hộp nhựa ra, vừa cầm một cái lên định ăn, ánh mắt Ôn Điềm nhìn về phía sau anh đột ngột dừng lại, chỉ kịp phát ra một tiếng ngắn ngủi: “Ai…”
Ngay giây kế tiếp, xuất hiện mấy cánh tay từ sau lưng Phó Hoài đưa tới, tốc độ cực nhanh bắt lấy bánh dâu, rồi vụt chạy mất.
Phó Hoài quay đầu lại, năm người bạn cùng phòng cách đó không xa đang vui sướng thưởng thức mấy cái bánh dâu vừa cướp được, có người còn miệng ngậm bánh nói năng không rõ: “Cảm ơn anh Hoài đã chiêu đãi! Bánh này ăn ngon cực anh ơi.”
Phó Hoài: "..."
Mấy thằng nhóc quỷ này!
Anh nghiến răng, đưa ngón trỏ ra chỉ về hướng bọn họ, tỏ ý bảo mấy người cứ chờ đấy.
Năm người hi hi ha ha, cố làm một bộ dạng tỏ ra như đang sợ hãi, Phó Hoài không để ý đến họ nữa, quay đầu trở lại nhìn chằm chằm cái bánh dâu cuối cùng trong hộp, không mấy vui vẻ liếm môi. Anh mới vừa cầm lên tay định ăn, thì Bọc Đường trước đó vốn rất ngoan ngoan không hiểu sao lại dở chứng, chồm ngay tới, ngoạm lấy cái bánh duy nhất còn lại.
Phó Hoài trợn to mắt: "!!!”
"Bọc Đường?!”
Chú chó lông vàng đã nuốt bánh dâu vào bụng nhìn Phó Hoài bằng ánh mắt vô tội: “Ngao ô ô ~”
Ôn Điềm đứng bên cạnh chứng kiến hết mọi chuyện, mặc dù có cảm thấy đau lòng vì Phó Hoài không ăn được bánh dâu, nhưng vẫn thấy rất buồn cười, cuối cùng cũng không nhìn nổi mà bật thành tiếng.
Lần nay thì Phó Hoài cảm thấy thật sự bất mãn.
Điềm Điềm mang bánh dâu đến, vậy mà một miếng anh cũng không ăn được.
Thật là tức điên cả người!
Phó Hoài bĩu môi, uất ức nhìn Ôn Điềm, sắc mặt phấn chấn ban đầu cũng không còn, giọng nói thường ngày cũng trầm xuống: “Điềm Điềm…”
Ôn Điềm đang cười đến chảy nước mắt, nghe được Phó Hoài gọi mình như vậy, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào anh, cảm thấy hết sức khó tin.
Ai có thể nói cho cô biết, Phó Hoài tại sao chỉ sau một giây liền biến thành bộ dạng đáng thương của Bọc Đường lúc đòi được cô vuốt ve?
- -----------
Sau những ngày tháng một mình cô đơn buồn tẻ, bây giờ nhà của tui đã có thêm hai bạn mới, Anh sẽ edit chương lẻ, Nguyên sẽ edit của chẵn, mọi người nhớ ủng hộ nhen
Truyện Tiên Sinh tui đã thất hứa 2 tuần không đăng chương mới rồi, tui sẽ cố gắng tuần này đăng bù.😪😪
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook