Coca Lạnh 0℃
-
Chương 3
Vé máy bay của An Nhạc là vào ba rưỡi chiều. Máy bay hạ cánh xuống thành phố C thì vừa đúng bảy giờ. Khi đó, cô có thể ghé nhà hàng Tây mà cô thích nhất, gọi một phần bò bít tết và một phần salad rau củ, sau đó trở về căn hộ của mình để tắm nước nóng, rồi đánh một giấc thật ngon.
Đây là kế hoạch của cô, nhưng cũng chỉ là kế hoạch mà thôi. Đúng là ông trời không có mắt, những thứ cô đã định sẵn rõ ràng cuối cùng lại không bắt kịp được với những thay đổi bất ngờ.
Cô gọi taxi đến sân bay Hải Tinh, tốn gần 300 tệ*. Nhưng chẳng còn cách nào khác cả, thị trấn nhỏ này không có máy bay, chỉ có tàu hỏa với ô tô, An Nhạc chỉ đành bắt taxi đến thành phố để đi máy bay.
*Khoảng 1 triệu vnd
Cô đeo túi, cắn răng lôi chiếc vali từ cốp xe taxi ra. Không sai, đúng là cô phải tự làm việc này. Tài xế ngồi ghế trước không hó hé tiếng nào, vững như Thái sơn, chẳng hề có ý định xuống giúp cô.
Sau khi An Nhạc lấy vali ra xong, tài xế đang ngồi trên ghế phụ mới lên tiếng. Ông ta mở cửa sổ, thò cái đầu tròn trịa chẳng còn được mấy sợi tóc ra, hét vào mặt cô một câu nửa tiếng phổ thông, nửa tiếng địa phương, “Nhớ đóng cốp xe lại cho tui nha.”
An Nhạc không lên tiếng, dùng hết sức trên tay, đáp lại ông ta bằng tiếng đóng cốp nặng nề.
Hình như trước khi lái xe rời đi, ông ta mắng cô vài câu gì đó, nhưng An Nhạc không nghe rõ. Mà cũng không quan trọng, vì dù sao cô cũng chẳng quan tâm.
Cô kéo tay cầm vali ra rồi đi về hướng đại sảnh sân bay.
Ba ba ba.
Những tiếng còi xe vang lên liên tục sau lưng cô nghe rất chói tai, khiến cô càng thêm bực bội. An Nhạc cau mày lại, bước nhanh về phía trước.
Ba ba ba. Ba ba ba.
An Nhạc không chịu nổi nữa, quay đầu lại định mắng người kia vài câu. Lời đã đến đầu môi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông thì cô lại dừng lại.
Anh chạy xe đến gần, vẻ mặt trầm ngâm nhìn cô.
Trời nắng chói chang, An Nhạc híp mắt nhìn Phó Nguyệt Đài, vẻ mặt hơi yếu ớt.
Cô rũ mắt xuống, mấp máy miệng, “Anh có bị gì không vậy.”
Phó Nguyệt Đài phớt lờ lời mỉa mai của cô, nhẹ nhàng nói: “Em không lên à?”
An Nhạc nhìn anh như nhìn một kẻ điên, trạng thái này kéo dài nửa phút.
Cô nhìn lên trời thở hắt ra, thổi bay tóc mái trên trán, cố làm mát bản thân. Nhưng mái tóc đẫm mồ hôi này không để cô như ý. Cô thầm mắng một câu rồi mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Sau khi lên xe cô chẳng thèm liếc nhìn anh một cái, đầu tiên là chỉnh điều hòa về phía mình, sau đó vòng tay ôm ngực nhìn kính chắn gió nói một câu ngắn gọn: “Cái vali.”
Phó Nguyệt Đài liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một chiếc vali cô đơn nằm trên lề đường, không ai quan tâm đến nó.
Anh thở dài, sau đó cởi dây an toàn rồi giúp cô mang vali lên xe.
An Nhạc không hỏi anh đi đâu, Phó Nguyệt Đài cũng không nói. Dường như cả hai đều hiểu lòng nhau nhưng lại không nói ra.
Xe dừng trước cửa một khách sạn năm sao. Hai người gác cửa trước sảnh nhìn thấy họ thì nghiêng người về phía trước chào theo thói quen. Nhưng hai người trên xe lại không nể mặt người ta, chẳng ai xuống xe.
Phó Nguyệt Đài nhìn gò má nhỏ nhắn của cô, “Dám không?” Anh nhẹ nhàng nói ra hai từ.
An Nhạc cười nhẹ, “Sao lại không dám?” Sau đó cô xuống xe, đóng sầm cửa một cái, rồi đi về phía cửa khách sạn.
Phó Nguyệt Đài nhìn theo bóng dáng hùng hùng hổ hổ của cô, khẽ cười, đậu xe rồi xách vali theo cô.
Vào khách sạn, cô gái lễ tân hỏi họ muốn phòng gì. An Nhạc không lên tiếng, bước sang một bên, nhìn trái nhìn phải, vờ như bận rộn không nghe thấy.
Phó Nguyệt Đài mỉm cười, dùng giọng nói đầy nam tính và cuốn hút của mình nói: “Phòng giường lớn.”
“Được.” Lễ tân dùng chuột máy tính bấm vài lần.
“3022.” Sau đó cô ấy cẩn thận đưa thẻ phòng cho Phó Nguyệt Đài.
“Cảm ơn.” Anh nhận lấy thẻ phòng, đi tìm An Nhạc. Nhưng người nào đó đã nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, xoay người bước đến thang máy.
Phó Nguyệt Đài cầm thẻ phòng đi sau cô, cảm thấy cảnh này hơi buồn cười.
Sau khi quẹt thẻ vào phòng, An Nhạc mới bắt đầu chú ý đến Phó Nguyệt Đài.
Hôm nay anh mặc sơ mi trắng, quần tây đen. Không đeo cà vạt, đôi chân anh dài miên man như người mẫu catwalk. Kính đã thay đổi, không phải viền vàng mà là viền bạc, được đặt trên sống mũi cao thẳng của anh.
Tóc đen, không dài lắm, mái chẻ ngôi bảy ba ngay dưới lông mày của anh. Dáng vẻ của đôi lông mày làm anh tăng thêm chút khí thế.
An Nhạc nhìn anh chằm chằm, tưởng tượng rằng nếu năm cô đi học mà có một giáo viên như Phó Nguyệt Đài, chắc hẳn lúc thi đại học, điểm thi của cô sẽ cao hơn vài điểm.
Phó Nguyệt Đài đẩy vali của cô đến góc đông nam của căn phòng, quay lại hỏi: “Đẹp lắm sao?”
An Nhạc thẳng thắn nói: “Đẹp đấy. Không biết là nếu cởi hết ra thì có đẹp hơn không nữa.”
“Thử xem? ” Anh nhướng mày, ánh mắt có chút khiêu khích.
An Nhạc bước tới, người cô sát vào người anh, ngón tay cách lớp quần áo cào tới cào lui ngay trước ngực anh, mỉm cười đầy đắc ý.
Ngón tay cô không để yên, liên tục chạm vào nơi không nên chạm, cuối cùng cô cũng nghe được tiếng rên rỉ như ý muốn. Sau đó cô kề mặt sát tai anh, thở ra một hơi nhẹ nhàng: “Vậy thì thử xem.”
Một lúc sau, tủ đầu giường bị va vào, điện thoại rơi xuống sàn, đập xuống tấm thảm phát ra âm thanh cực kỳ chói tai. An Nhạc không rõ mình đang mơ mơ màng màng ra sao, đã bị người ta đẩy lên giường.
Anh áp xuống, giọng nói lười biếng vang lên: “Đừng hối hận.”
An Nhạc không muốn mở miệng, cô vòng tay qua cổ anh, đáp lại bằng một nụ hôn.
Âm thanh sột soạt vang lên, giọng nam nữ hòa quyện vào nhau.
…
“Thoải mái không?”
“Ưm?”
Anh dùng sức đâm một cái, ra lệnh cho cô: “Nói đi.”
An Nhạc bị anh tra tấn, giọng khàn khàn nói: “Anh đi chết đi.” Cô giơ tay đánh về hướng mặt anh.
Kính bị cô đánh vỡ, Phó Nguyệt Đài tháo kính ra tiện tay ném ở mép giường, nhìn cô dần cong như hình lưỡi liềm để tiếp nhận thân thể mình, cười một cái.
Sau đó anh cúi người, cùng cô trầm luân. Trầm luân. Lại trầm luân.
Hơi thở hỗn loạn trong phòng cùng với quần áo vương vãi trên mặt đất đã chứng kiến cảnh hai người cùng nhau say khướt nơi thị trấn dịu dàng này.
Đây là kế hoạch của cô, nhưng cũng chỉ là kế hoạch mà thôi. Đúng là ông trời không có mắt, những thứ cô đã định sẵn rõ ràng cuối cùng lại không bắt kịp được với những thay đổi bất ngờ.
Cô gọi taxi đến sân bay Hải Tinh, tốn gần 300 tệ*. Nhưng chẳng còn cách nào khác cả, thị trấn nhỏ này không có máy bay, chỉ có tàu hỏa với ô tô, An Nhạc chỉ đành bắt taxi đến thành phố để đi máy bay.
*Khoảng 1 triệu vnd
Cô đeo túi, cắn răng lôi chiếc vali từ cốp xe taxi ra. Không sai, đúng là cô phải tự làm việc này. Tài xế ngồi ghế trước không hó hé tiếng nào, vững như Thái sơn, chẳng hề có ý định xuống giúp cô.
Sau khi An Nhạc lấy vali ra xong, tài xế đang ngồi trên ghế phụ mới lên tiếng. Ông ta mở cửa sổ, thò cái đầu tròn trịa chẳng còn được mấy sợi tóc ra, hét vào mặt cô một câu nửa tiếng phổ thông, nửa tiếng địa phương, “Nhớ đóng cốp xe lại cho tui nha.”
An Nhạc không lên tiếng, dùng hết sức trên tay, đáp lại ông ta bằng tiếng đóng cốp nặng nề.
Hình như trước khi lái xe rời đi, ông ta mắng cô vài câu gì đó, nhưng An Nhạc không nghe rõ. Mà cũng không quan trọng, vì dù sao cô cũng chẳng quan tâm.
Cô kéo tay cầm vali ra rồi đi về hướng đại sảnh sân bay.
Ba ba ba.
Những tiếng còi xe vang lên liên tục sau lưng cô nghe rất chói tai, khiến cô càng thêm bực bội. An Nhạc cau mày lại, bước nhanh về phía trước.
Ba ba ba. Ba ba ba.
An Nhạc không chịu nổi nữa, quay đầu lại định mắng người kia vài câu. Lời đã đến đầu môi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông thì cô lại dừng lại.
Anh chạy xe đến gần, vẻ mặt trầm ngâm nhìn cô.
Trời nắng chói chang, An Nhạc híp mắt nhìn Phó Nguyệt Đài, vẻ mặt hơi yếu ớt.
Cô rũ mắt xuống, mấp máy miệng, “Anh có bị gì không vậy.”
Phó Nguyệt Đài phớt lờ lời mỉa mai của cô, nhẹ nhàng nói: “Em không lên à?”
An Nhạc nhìn anh như nhìn một kẻ điên, trạng thái này kéo dài nửa phút.
Cô nhìn lên trời thở hắt ra, thổi bay tóc mái trên trán, cố làm mát bản thân. Nhưng mái tóc đẫm mồ hôi này không để cô như ý. Cô thầm mắng một câu rồi mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Sau khi lên xe cô chẳng thèm liếc nhìn anh một cái, đầu tiên là chỉnh điều hòa về phía mình, sau đó vòng tay ôm ngực nhìn kính chắn gió nói một câu ngắn gọn: “Cái vali.”
Phó Nguyệt Đài liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một chiếc vali cô đơn nằm trên lề đường, không ai quan tâm đến nó.
Anh thở dài, sau đó cởi dây an toàn rồi giúp cô mang vali lên xe.
An Nhạc không hỏi anh đi đâu, Phó Nguyệt Đài cũng không nói. Dường như cả hai đều hiểu lòng nhau nhưng lại không nói ra.
Xe dừng trước cửa một khách sạn năm sao. Hai người gác cửa trước sảnh nhìn thấy họ thì nghiêng người về phía trước chào theo thói quen. Nhưng hai người trên xe lại không nể mặt người ta, chẳng ai xuống xe.
Phó Nguyệt Đài nhìn gò má nhỏ nhắn của cô, “Dám không?” Anh nhẹ nhàng nói ra hai từ.
An Nhạc cười nhẹ, “Sao lại không dám?” Sau đó cô xuống xe, đóng sầm cửa một cái, rồi đi về phía cửa khách sạn.
Phó Nguyệt Đài nhìn theo bóng dáng hùng hùng hổ hổ của cô, khẽ cười, đậu xe rồi xách vali theo cô.
Vào khách sạn, cô gái lễ tân hỏi họ muốn phòng gì. An Nhạc không lên tiếng, bước sang một bên, nhìn trái nhìn phải, vờ như bận rộn không nghe thấy.
Phó Nguyệt Đài mỉm cười, dùng giọng nói đầy nam tính và cuốn hút của mình nói: “Phòng giường lớn.”
“Được.” Lễ tân dùng chuột máy tính bấm vài lần.
“3022.” Sau đó cô ấy cẩn thận đưa thẻ phòng cho Phó Nguyệt Đài.
“Cảm ơn.” Anh nhận lấy thẻ phòng, đi tìm An Nhạc. Nhưng người nào đó đã nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, xoay người bước đến thang máy.
Phó Nguyệt Đài cầm thẻ phòng đi sau cô, cảm thấy cảnh này hơi buồn cười.
Sau khi quẹt thẻ vào phòng, An Nhạc mới bắt đầu chú ý đến Phó Nguyệt Đài.
Hôm nay anh mặc sơ mi trắng, quần tây đen. Không đeo cà vạt, đôi chân anh dài miên man như người mẫu catwalk. Kính đã thay đổi, không phải viền vàng mà là viền bạc, được đặt trên sống mũi cao thẳng của anh.
Tóc đen, không dài lắm, mái chẻ ngôi bảy ba ngay dưới lông mày của anh. Dáng vẻ của đôi lông mày làm anh tăng thêm chút khí thế.
An Nhạc nhìn anh chằm chằm, tưởng tượng rằng nếu năm cô đi học mà có một giáo viên như Phó Nguyệt Đài, chắc hẳn lúc thi đại học, điểm thi của cô sẽ cao hơn vài điểm.
Phó Nguyệt Đài đẩy vali của cô đến góc đông nam của căn phòng, quay lại hỏi: “Đẹp lắm sao?”
An Nhạc thẳng thắn nói: “Đẹp đấy. Không biết là nếu cởi hết ra thì có đẹp hơn không nữa.”
“Thử xem? ” Anh nhướng mày, ánh mắt có chút khiêu khích.
An Nhạc bước tới, người cô sát vào người anh, ngón tay cách lớp quần áo cào tới cào lui ngay trước ngực anh, mỉm cười đầy đắc ý.
Ngón tay cô không để yên, liên tục chạm vào nơi không nên chạm, cuối cùng cô cũng nghe được tiếng rên rỉ như ý muốn. Sau đó cô kề mặt sát tai anh, thở ra một hơi nhẹ nhàng: “Vậy thì thử xem.”
Một lúc sau, tủ đầu giường bị va vào, điện thoại rơi xuống sàn, đập xuống tấm thảm phát ra âm thanh cực kỳ chói tai. An Nhạc không rõ mình đang mơ mơ màng màng ra sao, đã bị người ta đẩy lên giường.
Anh áp xuống, giọng nói lười biếng vang lên: “Đừng hối hận.”
An Nhạc không muốn mở miệng, cô vòng tay qua cổ anh, đáp lại bằng một nụ hôn.
Âm thanh sột soạt vang lên, giọng nam nữ hòa quyện vào nhau.
…
“Thoải mái không?”
“Ưm?”
Anh dùng sức đâm một cái, ra lệnh cho cô: “Nói đi.”
An Nhạc bị anh tra tấn, giọng khàn khàn nói: “Anh đi chết đi.” Cô giơ tay đánh về hướng mặt anh.
Kính bị cô đánh vỡ, Phó Nguyệt Đài tháo kính ra tiện tay ném ở mép giường, nhìn cô dần cong như hình lưỡi liềm để tiếp nhận thân thể mình, cười một cái.
Sau đó anh cúi người, cùng cô trầm luân. Trầm luân. Lại trầm luân.
Hơi thở hỗn loạn trong phòng cùng với quần áo vương vãi trên mặt đất đã chứng kiến cảnh hai người cùng nhau say khướt nơi thị trấn dịu dàng này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook