Coca Gà Rán
C7: Chương 7

Sáng sớm hôm sau, Đường Tâm lưu luyến bò dậy khỏi giường nhà mình, trời vào thu nhiệt độ hạ xuống nhanh chóng, tối hôm qua lại đổ một trận mưa. Ngày hôm qua cô còn có thể mặc váy ngắn xinh đẹp ra cửa, hôm nay chỉ có thể ngoan ngoãn mặc áo hoodie thật dày, phối với quần jean lưng cao ống thẳng mới mua, ngồi xổm trước tủ giày một lúc, mới tìm thấy một đôi Adidas màu trắng.

Cô đứng ở trước kính toàn thân nhìn trước ngó trái, lười trang điểm cho nên chỉ thoa một lớp son màu bánh đậu, nhìn gương kéo tay một chút. Cô tự luyến cho điểm bề ngoài hôm nay là 101, hơn điểm tuyệt đối một chút, không sợ bản thân kiêu ngạo.

Hậu quả là cô chạy đến văn phòng Hồ Tân Nghiên muộn hai phút, kính văn phòng là loại một chiều không nhìn thấy bên trong. Đường Tâm nhẹ nhàng vỗ ngực thở ra một hơi, trong lòng rủa thầm, hy vọng giáo sư Hồ từ nước Đức trở về kia có nhiều hơn một chút lịch sự, có thể bởi vì cô đã lâu như vậy mới là lần đầu tiên thức dậy trước 8 giờ, mà tha thứ tội đến muộn hai phút cho cô. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cô liền cảm thấy không thể nào, bởi vì Hồ Tân Nghiên không chỉ một lần nói với cô bốn chữ, “Không được đến trễ”, có lẽ hắn cũng rõ ràng, người trong nước mở họp hay làm việc đều có tật xấu đến muộn.

Gõ nhẹ lên cửa hai cái, đợi ba giây đồng hồ, không ai đáp lại. Không phải thật sự bởi vì hai phút mà tức giận đấy chứ? Đường Tâm nhìn di động, không ổn, bây giờ là ba phút!

Lại tăng thêm lực gõ hai cái, vẫn không có lời đáp lại. Đường Tâm xoay then cửa, chậm rãi đẩy cửa, thăm dò vào bên trong.

Má ơi, không phải nói đây là văn phòng riêng của giáo sư Hồ sao? Sao lại đông người như vậy? Còn tất cả đều là nam sinh, xem ra ngành vật lý dương thịnh âm suy không phải chỉ là lời đồn đãi.

Đường Tâm hít sâu một hơi, đẩy cửa ra, muốn lén lút gặp riêng giáo sư Hồ. Không ngờ cánh cửa “lâu năm thiếu tu sửa”, phát ra tiếng “két”, khiến cho những người đang họp đều nhìn lại, Đường Tâm chống đỡ ánh mắt của mọi người, ngại ngùng cười gượng, tinh mắt nhìn thấy giáo sư Hồ ở vị trí trung tâm trong đám người, đúng lúc đối diện ánh mắt hắn, vội vàng vẫy tay xin lỗi: “Giáo sư Hồ, ngại quá, tôi đến muộn.”

Những người bên trong dường như vừa cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên tự động tránh ra một con đường, thẳng tới trước mặt giáo sư Hồ. Tuy rằng không biết đoàn đội của mình từ khi nào đã có thêm một chị xinh đẹp, nhưng giáo sư Hồ ghét nhất là ai đến trễ, ánh mắt ai nấy đều có chút ý tưởng xem kịch vui.

Hồ Tân Nghiên liếc mắt nhìn Đường Tâm, khẽ nhíu mày nhìn về phía đồng hồ treo tường, 9 điểm 04 phân. Đến muộn 4 phút.

“Lại đây,” thần sắc Hồ Tân Nghiên không rõ, hắn chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau, “Ngồi ở đó, chính là phần tư liệu trên bàn kia.”

Đường Tâm vội vàng tiến lên, chống đỡ ánh mắt lắm chuyện của các sinh viên mà ngồi vào phía sau bàn làm việc của Hồ Tân Nghiên, đôi mắt quét qua tư liệu trên bàn, lại thò người ra hỏi: “Làm ngay bây giờ sao?”


Hồ Tân Nghiên lại nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đầu cũng không quay lại: “Một tiếng đồng hồ.” Nói xong lại bắt đầu họp với những người đang đứng trong phòng.

Phía sau có không ít bạn học đã bắt đầu xì xầm to nhỏ, lỗ tai Đường Tâm cũng rất nhạy bén giống như Thuận Phong Nhĩ, những gì bọn họ nói đều bị cô nghe thấy, cô không tỏ bất cứ thái độ gì chỉ lật xem tư liệu trong tay, đồng thời lỗ tai dựng lên nghe ngóng.

“Đây là ai? Giáo sư Hồ thế mà không nổi giận à...”

“Không biết, chưa từng gặp. Không phải là đi cửa sau vào đó chứ, lần trước tôi đây đi trễ 30 giây đã bị mắng đến mức nghi ngờ nhân sinh.”

“Đó là đáng đời cậu. Trông còn trẻ như vậy, chẳng lẽ là đàn em lớp dưới sao?”

“Bề ngoài thật là xinh đẹp, không phải học cùng ngành với chúng ta đó chứ?”

“Ngành chúng ta làm gì có nữ sinh, cậu cũng đề cao con gái ngành vật lý quá rồi đấy?”

“Nói bậy gì đó, cũng có một vài người coi được mà?”

“Ôi mấy bông hoa lạnh lùng kia, ở trong mắt tôi đã không phải là nữ sinh đơn giản như vậy.”

“…”


Càng nói càng lớn tiếng, cẩn thận giáo sư Hồ nghe thấy đấy. Đường Tâm rủa thầm, tuy rằng các cậu ta đều đang nói bề ngoài của cô xinh đẹp, nhưng lát nữa cô sẽ không giúp đỡ xin xỏ gì đâu...

Quả nhiên, tiếng trò chuyện của hai nam sinh kia càng lúc càng lớn, Hồ Tân Nghiên dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn về phía bọn họ, giọng điệu nghiêm túc: “Thẩm Tử Ngôn!”

Cậu sinh viên bị điểm danh lập tức đứng thẳng người, lớn tiếng đáp: “Có!”

Hồ Tân Nghiên mặt không cảm xúc nhìn cậu ta, “Em lên đây mà ngồi, ngồi tít ở phía dưới để ấp trứng à?”

Tất cả các bạn học ở đây đều lén lút cười thầm, Thẩm Tử Ngôn đỏ mặt, miệng lẩm bẩm không biết nói gì, cuối cùng vẫn miễn cưỡng đi đến trước mặt Hồ Tân Nghiên.

Đường Tâm tránh ở phía sau Hồ Tân Nghiên, cũng không thể nhịn được mà cúi đầu nhếch miệng cười. Không ngờ giáo sư Hồ lại hài hước như vậy.

Tài liệu trong tay không nhiều lắm, chỉ có 4 tờ, nội dung có một vài từ vựng được khoanh tròn. Giáo sư Hồ đã dịch sẵn ở bên cạnh.

Khớp nối giữa các lớp? Rào cản phân hạch? Đây là cái gì, kiến thức vật lý dự trữ của cô đã sớm trả lại cho giáo viên dạy lý ở trường cấp 3! Đây cũng không phải là điều mà cô nên nghĩ, Đường Tâm ổn định tâm thần mở laptop cá nhân ra, bắt đầu phiên dịch.

Chờ khi Đường Tâm dịch xong phần tư liệu trên tay, Hồ Tân Nghiên vẫn còn chưa họp xong. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, 9 giờ 45 phút. Tầm mắt di chuyển một vòng trong căn phòng không lớn, phát hiện mặc kệ là trong nhà hay là văn phòng, địa bàn của Hồ Tân Nghiên đều rất đơn giản, văn phòng ngay cả một gốc cây xanh cũng không có. Cô nhớ lại một chút, dường như trong nhà cũng không có.


Đường Tâm ngồi đến mức chân có hơi tê mỏi, muốn đứng lên vận động một chút, lại sợ quấy rầy đến bọn họ. Đành phải tự mình duỗi tay xoa bóp, trong lòng lại bồi hồi, thể chất của sinh viên ngành vật lý tốt đến vậy sao? Đã đứng suốt một tiếng đồng hồ, cũng không mệt?

“Hôm nay thảo luận đến đây thôi, tổ trưởng phân công nhiệm vụ.” Hồ Tân Nghiên dừng lại một chút, quay đầu hỏi Đường Tâm nấp ở phía sau, lén mát xa cẳng chân: “Dịch xong chưa?”

Đường Tâm đột nhiên bị điểm danh, thái độ lười biếng vẫn còn treo trên mặt, cô ngơ ngác một giây, mới liên tục gật đầu: “Rồi.” Đưa laptop cho hắn, bên trên là tư liệu đã được dịch xong.

Trên tay đột nhiên bị nhét vào tới một chiếc máy tính màu hồng nhạt, mí mắt Hồ Tân Nghiên giật giật, cưỡng ép chính mình xem nhẹ màu hồng phấn này, cẩn thận xem xét tư liệu đã phiên dịch xong.

Có hai câu nội dung được phiên dịch chưa thật sự lưu loát, điều này cũng không thể trách được Đường Tâm. Dù sao cô cũng không phải là ngành vật lý hẳn đích thân gõ vài cái, sửa lại cho tốt rồi trả máy tính về cho cô.

Hồ Tân Nghiên lời ít ý nhiều: “Chia cho tổ trưởng. Cô đóng dấu lên, mỗi người một phần.” Câu đầu tiên là nói với Đường Tâm, câu sau là nói với tổ trưởng.

Tổ trưởng mà Hồ Tân Nghiên nhắc tới là một nam sinh có một người cao gầy, đeo một chiếc kính mắt nhìn qua rất dày. Cậu ta cười hì hì, vẻ mặt ngượng ngùng đi tới trước mặt Đường Tâm, “Xin chào, có thể thuận tiện thêm WX hay là địa chỉ mail không?”

Đường Tâm muốn nói thêm WX cũng tốt, sau này có lẽ sẽ còn liên lạc. Không chờ cô mở miệng, Hồ Tân Nghiên phía trước đã cất giọng lạnh lùng: “Email,” sau khi nói xong lại cảm thấy giọng điệu mình không ổn, lại giải thích: “Email lưu trữ lâu.”

Đường Tâm: “…” giáo sư Hồ, chỉ có anh mới cảm thấy email thuận tiện hơn thôi.

“Ha ha ha ha, nghe mày nói như vậy, tao càng lúc càng tò mò về vị giáo sư Charlie kia rồi đấy.” 11:00 tối, Khổng Lập Hạ đột nhiên gõ cửa nhà Đường Tâm, giọng điệu ồn ào đòi Đường Tâm phải đích thân làm bữa ăn khuya cho cô ta, đền bù mối hận hôm qua bị cho leo cây.

Đường Tâm tự biết đuối lý, chỉ có thể lấy lẩu điện ngày hôm qua vừa giao đến ra, một nồi thịt bò cay thơm nức mũi truyền khắp trong nhà bếp.

“Tuần này học tiếng Đức, mày có thể nhìn thấy anh ta rồi.”


“Nếu anh ta thật sự đủ đẹp trai, tao thề mỗi ngày tao nhất định sẽ đi học đầy đủ!”

“Ha ha, mày có còn nhớ giáo sư Marx năm đó không? Lúc trước mày đã nói như thế nào?” Trong lúc chờ lẩu sôi, Đường Tâm bắt chước bộ dạng Khổng Lập Hạ, “Giáo sư Marx thật là đẹp trai quá, mày xem trán anh ấy kìa, đầy đặn như thế nào; lại xem mũi anh ấy kìa, có thể trượt cầu thang trên đấy; còn cả bờ môi gợi cảm kia. Trời ạ! Tao cảm thấy tao sẽ đi học tiết anh ấy mỗi ngày, tuyệt đối không trốn học.”

“A a a a! Đều là tại con nhóc cùng phòng với chúng ta năm đó, để cho tổng giám đốc nhà tao nhìn thấy! Lần nào đến tiết của Marx, là hắn ta liền dùng đủ mọi… ôi chao!” Khổng Lập Hạ che mặt tức tối nói.

Đường Tâm liếc cô ta một cái, “Làm ơn đi, đừng từ phim thanh xuân vườn trường đột nhiên chuyển sang 18+ không phù hợp trẻ em, được chứ?”

“Mày nói anh ta không cho bạn học nam thêm WX của mày, có phải là thích mày rồi không, cho nên mới không muốn nam sinh khác tiếp cận mày?”

Đây là logic gì? Đường Tâm lại nghĩ tới Hồ Tân Nghiên dùng khuôn mặt lạnh lùng yêu cầu cô làm việc, cùng với sự kiện hôm nay khi cô đến muộn 3 phút hắn đã nhíu mày chặt như thế nào. Không mắng cô đã không tệ, thích cô à? Chẳng phải là mặt trời và mặt trăng sẽ có một ngày cùng mọc lên hay sao? Hơn nữa vừa thấy bộ dạng giáo sư già cỗi của Hồ Tân Nghiên, có lẽ sẽ thích loại con gái thục nữ đoan trang hơn.

Đường Tâm cầm đũa gõ lên trán cô ta: “Sao có thể... Mày bớt tưởng tượng lại đi, tao thấy mày không cần ăn khuya nữa, đi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.”

“Hừ!” Khổng Lập Hạ le lưỡi, lại lôi kéo tay áo Đường Tâm nũng nịu: “Hôm lên lớp tiếng Đức mày đi với tao được không?”

Da gà rớt đầy đất, Đường Tâm vội vàng ngăn cô ta lại: “Stop! Hôm đó vốn dĩ là tao phải đi. Giáo sư Hồ nói tao phải đến trước mổ một bộ phim Đức cho mọi người xem, anh ta sẽ đến trễ.”

“Đúng rồi ha, bây giờ mày chính là trợ lý của thầy Charlie mà…”

Đường Tâm: “…”

Là loại trợ lý có thể bị sa thải trong vòng một giây, từ nơi nào đến thì quay về nơi đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương