Coca Gà Rán
-
C4: Chương 4
Đảo mắt một cái đã đến 8 giờ tối, Khổng Lập Hạ cố ý đến nhà Đường Tâm ở một đêm, chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến săn sale vào lúc 0 giờ tối hôm nay. Đường Tâm đeo mắt kính ngồi ở trước máy tính múa bút thành văn, khóe mắt cũng lười liếc nhìn thiếu nữ tạm gọi là xinh đẹp… đang quay cuồng ở trên giường kia.
“Ôi trời ơi, cái váy này đẹp quá còn có cả cái áo gió này nữa, wow, còn có bộ áo ngủ bằng ren, đúng là chuẩn bị riêng cho tiểu tiên nữ tao đây mà!” Khổng Lập Hạ lần lượt bỏ hết tất cả các món đồ muốn mua vào giỏ hàng, lại liếc mắt nhìn Đường Tâm một cái, vẫn chưa buông tha: “Tao nghe một con bé học ngành vật lý nói, Charlie rất đẹp trai, có phải là thật không?”
“Ừ cũng tạm được.” Đường Tâm em viết bản thảo giống như một động vật không có cảm tình, chỉ trả lời một cách hết sức qua loa.
“Có ảnh chụp không?” Khổng Lập Hạ bò dậy khỏi giường ngồi xuống bên cạnh Đường Tâm, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đùi, đôi mắt to lấp loé, “Cho tao xem nào…”
Đường Tâm đã gõ xong một chữ cuối cùng gỡ mắt kính xuống lại híp mắt ngẩng đầu nhìn cô ta cười đùa nói: “Tổng giám đốc Bá… có biết bạn gái anh ta thèm khát vậy không?” Bạn trai của Khổng Lập Hạ là tổng giám đốc hành chính của một công ty, cho nên bị các bạn cô gọi là tổng giám đốc Bá để trêu chọc.
Ánh mắt Khổng Lập Hạ trở nên lập loè, không biết bản thân mình đang nghĩ gì cả khuôn mặt đều bị Đường Tâm nhìn đến mức đỏ bừng lên, nhưng vẫn nũng nịu, nói: “Cho tao xem đi?”
“Qua tuần sau, là mày có thể đi học lớp Tiếng Đức của anh ta rồi đến lúc đó tha hồ mà nhìn.” Tuy rằng giáo sư Hồ kia chưa từng nói phải giữ bí mật về tư liệu của anh ta nhưng cuối cùng Đường Tâm vẫn không cho Khổng Lập Hạ xem ảnh chụp, cô chuyển đề tài: “Tối nay mua được cái gì rồi? Tao phải mua máy điều hòa cho tiệm Coca gà rán, còn mua camera theo dõi nữa, mày có thương hiệu nào tốt giới thiệu? Lần trước tao mua chai nước hoa kia được giảm giá, mày có muốn mua cùng với tao không?”
Quả nhiên, đối với phụ nữ mà nói cho dù nam thần có đẹp trai đến mức nào thì cũng không quan trọng bằng mua sắm, Khổng Lập Hạ lập tức kéo Đường Tâm tiếp tục dạo taobao.
Ngày hôm sau, sáng sớm Đường Tâm đã nhận được email chưa Hồ Tân Nghiên gửi tới, mong cô có thể đưa hắn đi dạo ở trung tâm mua sắm gần trường, bởi vì hắn dọn vào ký túc xá cần phải mua một số đồ gia dụng.
Đường Tâm vừa gặm bánh rán giò cháo quẩy vừa chờ hắn ở trước cổng trường, Hồ Tân Nghiên mặc một bộ thường phục màu đen, đi từ trong trường ra, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, thái độ nghiêm túc, đặc biệt khiến cho các học sinh đi qua đi lại phải sáng mắt.
“Chào buổi sáng, giáo sư Hồ.” Đường Tâm lắc lắc bánh rán và giò cháo quẩy trong tay, “Anh ăn sáng chưa?” Hồ Tân Nghiên nhìn đồng hồ trên tay, lại xoay mặt đồng hồ cho Đường Tâm xem, “Bây giờ đã là 10:00.” Sắp ăn cơm trưa rồi. Tuy nói như vậy, nhưng Hồ Tân Nghiên vẫn kiên nhẫn đứng ở trước cổng trường chờ Đường Tâm ăn xong bữa sáng.
“Giáo sư Hồ, hôm nay tôi không mượn được xe, chúng ta chỉ có thể đặt app.” Đường Tâm nhanh nhẹn gọi xe. Hồ Tân Nghiên không có ý kiến gì, chỉ nhìn cô thao tác, hỏi: “Đây là phần mềm gì?”
“?”Đường Tâm nhìn hắn với ánh mắt giống như nhìn người nguyên thủy, không phải hắn chỉ mới 27, 28 tuổi sao? Sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?
Hồ Tân Nghiên cũng hiểu được ánh mắt của Đường Tâm, có chút ngượng ngùng hắng giọng nói, “Khụ khụ, tôi ở nước ngoài đã lâu, có một số thứ ở trong nước chưa từng tiếp xúc.”
Đường Tâm hiểu ra, hai người ngồi ở băng ghế sau, một người giảng một người nghe, cô giới thiệu hết tất cả các phần mềm mà bản thân mình cho là tốt với Hồ Tân Nghiên.
“Vậy cái này dùng để làm gì...” Hồ Tân Nghiên chỉ vào một phần mềm có biểu tượng một lát bưởi trên điện thoại Đường Tâm, hỏi.
Đường Tâm: “……” Đại lão gia, anh đúng là có tinh thần học hỏi kẻ dưới.
“Một phần mềm mà anh sẽ không cần dùng đâu,” Đường Tâm bỏ qua phần mềm kia mà click mở taobao, tiếp tục giải thích, “Hôm nay là 99 Online Shopping, có rất nhiều thứ được giảm giá, mua vào hôm nay là cực kỳ có lợi.”
Đến trước một cửa hàng, Đường Tâm đi trước, Hồ Tân Nghiên đi sau. Đường Tâm hỏi đại lão gia: “Anh có cần những thứ này không? Hay là cứ xem qua trước?” Hồ Tân Nghiên lấy từ trong túi ra một tờ giấy note, đưa cho Đường Tâm: “Cần hết những thứ này, cô cứ chọn, thoải mái là chính.”
Đường Tâm nhận lấy mảnh giấy note, cúi đầu nhìn một cái, lại ngẩng đầu nhìn Hồ Tân Nghiên bằng một ánh mắt nghi ngờ, trong lòng băn khoăn: “Tôi chọn sao?”
“Ừ.” Đôi mắt cô mở to chớp chớp giống như đang suy nghĩ điều gì đó không tốt, Hồ Tân Nghiên liền cảm thấy bất an bổ sung thêm: “Tôi đứng nhìn ở phía sau.”
Chiến dịch mua sắm điên cuồng mở ra. Nệm cao su lò xo, tủ đầu giường bằng gỗ sẫm màu, bàn làm việc bằng gỗ sẫm màu, tủ quần áo bằng gỗ sẫm màu, drap giường màu đen bốn tấm, giá áo…
Đường Tâm chọn kiểu dáng, Hồ Tân Nghiên ở phía sau chọn màu. Nhìn cảm một căn phòng toàn màu sẫm, Đường Tâm cũng không biết nói gì.
“Giáo sư Hồ, anh nhìn cái sofa này mà xem, rất mềm này!” Đường Tâm chấm trúng một bộ sofa, ngồi lên trên liền không muốn nhúc nhích nữa, luôn miệng khen ngợi!
Hình đoá hoa màu hồng nhạt, đế màu xanh biếc, Hồ Tân Nghiên vô cùng ghét bỏ trừng mắt một cái nhìn người nào đó chỉ kém chưa lăn hai vòng trên sô pha, hai tay đút túi đi về phía trước.
“Chờ tôi với". Đường Tâm cười đuổi theo đi, sự hài hước trong ánh mắt không thể che giấu, tiếp tục trêu chọc: “Thật sự là vô cùng vô cùng thoải mái đấy.”
Nhân viên bán hàng đi theo bên cạnh, yên lặng chờ đợi, lần này cũng không nhịn được phì cười một tiếng, thấy hai người đều nhìn về phía mình, cô ta cũng không hề xấu hổ mà còn hết sức thon thả giới thiệu bộ sofa mà Đường Tâm thích với Hồ Tân Nghiên: “Anh có thể ngồi thử một lát để cảm nhận, khung của chiếc sofa này là dùng gỗ đặc bảo vệ môi trường đấy, anh xem chất liệu vải đi, đây chính là nhung mã não chất lượng tốt nhất, nếu giờ còn có thể tháo ra mang giặt bất cứ lúc nào, vô cùng tiện lợi. Hơn nữa còn có hai phần bên này là tự do lắp ráp, anh có thể dùng làm ghế dựa hoặc có thể thả xuống để làm tăng chiều dài cho sofa…”
Cô gái bán hàng vẫn còn say sưa giới thiệu, Đường Tâm nhìn khuôn mặt dần dần trở nên đen tối của Hồ Tân Nghiên, trốn sau lưng hắn mà cười thầm, thầm nghĩ ở nước ngoài có lẽ không có nhân viên tiếp thị nhiệt tình như vậy.
Hồ Tân Nghiên liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt Đường Tâm cười đến cong cong mắt, khuôn mặt tái mét ngắt lời nhân viên bán hàng kia, lại nghe đến đối phương nói: “Quan trọng nhất chính là, anh xem con gái mình thích như vậy, có câu ngàn vàng khó mua được của yêu thích.”
“Hả?” Ai là con gái hắn? Ai? Đường Tâm bị hiểu lầm lập tức lỗ tai đỏ đến mức có thể tích ra máu, khó khăn giải thích, “Chúng tôi không phải là… quan hệ cha con…” Đôi mắt lại liếc về phía Hồ Tân Nghiên, không ngờ hắn cũng đang liếc nhìn cô, hai người lập tức tách ra, không hẹn mà cùng giơ tay gãi gãi chân mày.
Trông thấy cảnh tượng này nhân viên bán hàng càng cười vui vẻ: “Hai người ăn ý như vậy, vừa nhìn đã biết chính là cha con ruột.”
Đường Tâm không ngờ một động tác nhỏ của Hồ Tân Nghiên cũng có thể giống mình như vậy, khuôn mặt đỏ hồng liếc mắt nhìn về hướng bàn tay to của đối phương.
Hồ Tân Nghiên xấu hổ buông tay, có chút bực bội về cô nhân viên bán hàng này, liền giật lấy đơn đặt hàng trong tay cô ta, nói cảm ơn rồi xoay người kéo cổ tay Đường Tâm đi thẳng đến quầy thu ngân.
Đường Tâm bị hắn kéo chỉ có thể cố gắng đuổi theo, bàn tay to lớn của hắn hình thành một thái cực đối lập hoàn toàn với cổ tay trắng nõn của Đường Tâm, muốn giũ ra lại bị Hồ Tân Nghiên quay đầu lại trừng mắt một cái. Cô nhìn thân hình cao lớn trước mặt, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Đi thì đi, sao phải lôi kéo như vậy chứ?
“Bây giờ làm nhân viên bán hàng, mà không có tầm nhìn như vậy sao?” Hồ Tân Nghiên đứng ở quầy thu ngân, hoang mang hỏi. Hắn nhìn Đường Tâm chỉ cao đến bả vai mình, tay áo dài xăn lên tám phần, quần jean màu lam, Bởi vì cô ấy đi dạo phố mà mang giày trắng đế bằng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn không trang điểm. Ôi! Không thể không nói, thật là giống hệt như một nữ sinh mười mấy tuổi.
Nhưng quan trọng nhất chính là bề ngoài của hắn giống ba của một nữ sinh mười mấy tuổi sao? Năm nay chỉ mới 28 tuổi, Hồ Tân Nghiên lần đầu tiên sinh ra sự nghi ngờ về phong cách ăn mặc của mình.
Đường Tâm cúi đầu xoa cổ tay bị Hồ Tân Nghiên làm đỏ, nhỏ giọng nói thầm: “Tôi còn lâu mới có người cha như anh.”
Khiến Hồ Tân Nghiên tức giận đến mức lại trừng cô thêm một cái.
Sau khi trở về, Đường Tâm kể chuyện này cho Khổng Lập Hạ nghe, Khổng Lập Hạ cười đến mức ngã người trên sofa không đứng dậy nổi, “Giáo sư Charlie… cổ hũ như vậy sao ha ha ha ha? Ha ha ha ha, ai bảo mày không dẫn tao theo, ha ha ha ha, không phải nha, dẫn tao theo có khi nào lại bị nói rằng tao và mày đều là con gái của giáo sư Charlie không, ha ha ha ha.”
Đường Tâm buồn rầu hai tay chống cằm, nhìn bộ dạng của mình qua gương, bình thường nếu ra ngoài không có chuyện gì quan trọng, cô cũng sẽ không trang điểm, quần áo thì cái gì thoải mái sẽ mặc cái đó. Cô vẫn luôn cảm thấy chị họ Đường Quả của mình rất giống một đứa trẻ, mềm mại đáng yêu nhưng không ngờ rằng dáng vẻ thanh tú của mình cũng có một ngày bị người ta nói là con nít.
Chỉ có thể nói là gien di truyền của nhà họ Đường quá mạnh mẽ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook