Cốc Nước Ấm
Chương 18

Thời tiết dần dần nóng lên, Tần Triết rốt cuộc cũng bắt đầu căng thẳng chuẩn bị thi đại học. Thời gian trôi đi, thiếu niên mười sáu tuổi ngày càng gầy gò. Tần Tranh vì chuyện này mà áp lực, bắt đầu chăm chút bổ sung dinh dưỡng cho Tần Triết.

Cơ thể mẹ càng ngày càng suy yếu, hai năm này không thể làm việc gì. Tần Tranh ở trọ tại ký túc xá của nhà máy, muốn làm cơm cũng bất tiện, liền bắt đầu cuộc sống chạy qua chạy lại giữa hai nơi. Mỗi buổi sáng, anh dậy sớm, trước tiên giúp mẹ làm cơm sáng, sau đó đổ cháo dinh dưỡng vừa hầm vào bình thủy, mang đi làm, tới buổi trưa, anh không ăn cơm mà vội vàng đưa bình thủy đến ký túc xá của Tần Triết, anh còn mua thêm quả óc chó và một vài loại hoa quả khác cho cậu.

”Anh, không cần mỗi ngày phải đưa cho em, anh xem anh đổ đầy mồ hôi kìa.” Tần Triết thấy Tần Tranh đầu đầy mồ hôi, con mắt nóng lên, trong lòng thương xót, biết thời gian này anh trai phải vất vả mệt nhọc.

”Không sao, qua mấy ngày, chờ em thi xong, anh có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi.” Tần Tranh cười nói, ”Nhiệm vụ duy nhất của em bây giờ là cố gắng học tập.” Anh suy nghĩ một chút rồi nói thêm, ”Nhưng không được gây áp lực lớn cho bản thân, thi tốt hay không cũng không sao, nếu không đậu thì năm sau thi lại, dù sao em còn ít tuổi, thi không tốt cũng chẳng hề gì.” Tần Tranh lộn xộn nói, cực lực không muốn tăng thêm áp lực cho Tần Triết.

Tần Triết nghe xong mỉm cười, ”Anh yên tâm, em hiểu mà.”

Tần Tranh thấy tâm trạng Tần Triết không tệ lắm, yên lòng, nói tiếp, ”Anh đi đây nha?”

”Hay là anh ăn với em đi.” Tần Triết có chút không muốn để anh đi, nhỏ giọng nói.

”Không cần, em ăn đi, anh sợ không kịp thời gian làm ca tối.” Tần Tranh không nỡ ăn, chút cháo dinh dưỡng này nếu chia phần ra, Tần Triết sẽ chẳng ăn được mấy, bởi vậy mặc dù mỗi lần Tần Triết đều muốn anh ăn cùng, anh đều từ chối, khiến Tần Triết thất vọng.

Đợi Tần Tranh đi rồi, khuôn mặt Tần Triết suy sụp, cậu lặng lẽ ăn cháo. Thường ngày bận rộn thì không sao, nhưng vào lúc rảnh rỗi, cậu không kiềm chế được mà miên man suy nghĩ, có phải Tần Tranh đoán ra điều gì đó rồi không? Tại sao gần đây cậu luôn có cảm giác Tần Tranh xa cách với cậu? Ví dụ như anh không bao giờ xoa đầu cậu nữa, không cùng dùng bữa với cậu, nói thế nào cũng không chịu để cậu đến ký túc xá của anh, ngoài ra… cũng không ôm cậu nữa.

Trước đây, lúc Tần Triết buồn bã, Tần Tranh sẽ ôm cậu vào lòng giống như lúc còn bé, xoa mái tóc cậu, sau đó sẽ an ủi cậu. Cậu tựa vào ngực Tần Tranh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, cảm thấy rất an tâm. Tuy nhiên, trong thời gian này, bất luận Tần Triết có nói gì, Tần Tranh cũng sẽ không làm những hành động đó.

Cậu luôn nghĩ, có phải Tần Tranh biết cái gì đó rồi không, rồi lại nghĩ, có lẽ bản thân cậu chột dạ mà thôi. Tâm trạng bất ổn khiến Tần Triết đôi khi không yên lòng, nếu không phải thành tích của cậu ổn định thì chủ nhiệm lớp thiếu chút nữa nói cho Tần Tranh biết.

Bầu không khí và mối quan hệ nhạy cảm như vậy vẫn liên tục duy trì đến kì thi vào đại học. Tần Triết may mắn, thi ở ngay trường cấp ba của cậu, không cần rời kí túc xá, chỉ cần yên tĩnh chờ đợi là được. Địa điểm thi của Trương Tấn Ngôn là một ngôi trường cấp ba khác ở thị xã, bởi vậy về nhà sớm hai ngày. Lần đó, bố mẹ Trương Tấn Ngôn và Trương Hàm đều đến.

Thấy khuôn mặt của Tần Triết khá giống Tần Tranh, mẹ Trương Tấn Ngôn liếc mắt một cái thì nhận ra được, dè dặt hỏi cậu, ”Cháu là em trai của Tần Tranh?”

Tần Triết từ miệng Trương Tấn Ngôn biết được một ít chuyện của dì Trương này, bởi vậy cậu lạnh nhạt gật đầu.

”Có thể giúp dì gửi lời đến anh cháu được không, trước đây dì đã nói nhiều lời không phải, dì thật sự xin lỗi. Ngay từ đầu dì cứ tưởng cậu ấy xem trọng tiền của nhà dì, sau dì mới hỏi thăm, biết cậu ấy thật sự vất vả.”

”Dì đang thương cảm chúng tôi sao?” Tần Triết nhìn thẳng vào mắt bà, ”Kì thật không cần đâu, gia đình dì không nợ chúng tôi gì cả. Tôi cũng không biết dì đã nói những gì với anh trai tôi, nhưng anh trai tôi là một người mạnh mẽ, anh ấy chẳng để tâm đâu ạ. Năm mười sáu tuổi, anh ấy bỏ học, dùng hai bàn tay trắng nuôi tôi, phụng dưỡng mẹ. Dù vì thế mà anh ấy không thể đến trường, anh ấy chưa bao giờ oán hận. Tôi cảm thấy anh ấy là một người vô cùng tài ba, lấy anh ấy là tấm gương mà cố gắng. Có thể đối với nhà dì, gia đình chúng tôi rất nghèo khổ, nhưng mẹ và anh trai đều yêu thương tôi, tôi cũng yêu thương họ, thế là đủ rồi. Anh trai tôi từng nói ‘Con người khi còn sống, tiền có thể kiếm được nhiều nhưng tình cảm là có hạn, nếu lãng phí một chút thì nó sẽ ít đi một chút, cho nên tình cảm mới là thứ thật sự đáng quý trọng.’ ” Tần Triết nói xong, liếc mắt sâu xa nhìn Trương Hàm, rồi xoay người rời khỏi cửa ký túc xá để lại người nhà họ Trương choáng váng nói không nói ra lời.

Trương Tấn Ngôn khẽ thở dài, ”Con nói này, người ta căn bản là không thích chúng ta đâu.” Cậu bĩu môi, có chút bất mãn nhìn về phía mẹ cậu.

Sau một phút, Trương Hàm đột nhiên bật ra tiếng khóc nức nở đầy áp lực.

Tần Triết ra khỏi ký túc xá, lững thững đi đến sân bóng. Cậu nhớ có một lần, Tần Tranh đến thăm cậu, chính miệng anh thừa nhận chuyện tình cảm giữa anh và Trương Hàm, cậu lại có cảm giác thời gian đã qua mấy năm. Lúc Tần Triết nói những lời vừa rồi, trong lòng cậu rất bình tĩnh nhưng kì thật cậu ít nhiều có chút oán trách Trương Hàm. Tuy nhiên may mắn là người phụ nữ đó không biết hết sự tốt đẹp của Tần Tranh, mới không cướp anh đi.

Về sau, bất luận Tần Tranh có kết hôn hay không, Tần Triết nghĩ, trên đời này có lẽ sẽ không có người yêu anh trai cậu như cậu, cũng sẽ không có người hiểu anh trai như cậu, không ai có thể biết anh trai cậu hiền lành và sáng suốt đến mức nào. Càng lớn lên, Tần Triết càng phát hiện, nội tâm Tần Tranh rất mạnh mẽ và kiên định, anh có thể nhìn thấu hơn nửa xã hội này, bởi vậy anh mới không quan tâm đến thiệt hơn, dù trải qua chuyện gì, cũng không ảnh hưởng dữ dội đến anh.

Đương nhiên, vào giây phút này, Tần Triết mười sáu tuổi không biết, sau này cậu sẽ tạo nên ảnh hưởng lớn như thế nào đến Tần Tranh.

Cuộc thi vào đại học cuối cùng cũng đến. Dù kéo dài vài ngày nhưng cảm giác như vừa từ địa ngục bò ra. Tần Tranh xin nghỉ làm, giúp Tần Triết đóng gói đồ đạc, anh hỏi mượn xe đạp của đồng nghiệp, hai người đạp một chiếc xe, buộc hành lý vào yên sau, chậm rãi đi về nhà.

Tần Triết hình như làm bài không tệ, dọc đường đi không ngừng nói về đề thi với Tần Tranh. Tần Tranh bỏ học đã lâu, nghe không hiểu được, nhưng không muốn làm mất hứng của Tần Triết, anh ậm ừ đáp lời. Về đến nhà, hai anh em cùng nhau nấu một bàn toàn đồ ăn ngon, chúc mừng Tần Triết chính thức kết thúc thời gian học cấp ba.

Đêm đó, mẹ rất vui, vui cười nói chuyện cùng Tần Triết, bởi vậy cũng mệt mỏi, bà liền đi ngủ sớm. Chỉ còn hai anh em ngồn trên bậc cửa, câu có câu không nói chuyện phiếm.

”Anh, anh có nhớ không, anh đã nói, chờ em thi xong em muốn gì anh cũng cho em?” Tần Triết nhìn Tần Tranh, đột ngột nói.

”Ừ, nói đi, em muốn gì?” Tần Tranh cười tủm tỉm hỏi, anh nghĩ sổ tiết kiệm mấy năm này cũng đã được năm vạn rồi, muốn mua cho Tần Triết vật gì đó cũng không thành vấn đề.

”Anh ơi, anh nhắm mắt lại đi.” Tần Triết đột nhiên cười nói. Ánh mắt cậu phát sáng, rõ ràng là bộ dạng đùa cợt nhưng không biết tại sao lại làm anh có cảm giác kì quái.

”Nhóc thối, em muốn làm cái gì.” Tần Tranh hơi buồn bực nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tần Triết đứng lên, đi đến trước mặt Tần Tranh. Cậu đặt tay lên vai anh, sau đó chậm rãi tiến gần đến, ấn lên một nụ hôn trên đôi môi của Tần Tranh. Môi mềm và lạnh.

Cậu cảm thấy cơ thể Tần Tranh trong chớp mắt cứng đờ, cậu đột nhiên mở mắt ra, khuôn mặt vặn vẹo, không nhịn được nữa, cậu run rẩy gọi, ”Anh ơi…”

Sau một giây, nước mắt trong mắt Tần Triết chảy xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương