Cốc Nước Ấm
-
Chương 14
Tình cảm của con người thật sự là điều kì diệu. Có đôi khi chỉ cần vài giây đồng hồ đã yêu một người. Ngay cả Tần Triết cũng nhận ra, Trương Hàm có lẽ đã yêu Tần Tranh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tuy nhiên ngay từ đầu, cậu kì thực không quan tâm, có thể là do năm đó Tần Tranh từ chối kết hôn với Phùng Thanh rất kiên quyết nên Tần Triết luôn cho rằng, thái độ của anh với Trương Hàm cũng sẽ như vậy.
Nhưng mà, lần này, hình như cậu đã đoán sai.
Gia đình họ Trương đối với con trai cưng Trương Tấn Ngôn vô cùng chiều chuộng. Gần như cuối mỗi tuần Trương Hàm đều đến thăm Trương Tấn Ngôn, bởi vậy thường gặp Tần Tranh. Hai người đều đến thăm em trai lại cùng đường trở về, quan hệ ngày càng thân thiết.
Ngay cả Trương Tấn Ngôn thỉnh thoảng trêu chọc, hai người họ cũng chỉ ăn ý mỉm cười, thậm chí không hề phủ nhận.
Trong lòng Tần Triết giận dữ nghẹn ngào, liền bắt đầu không để ý đến Tần Tranh. Mỗi lần hai người đến thăm, cậu tìm một lý do trốn đến sân bóng, nhưng không vận động, chỉ ngồi đờ ra.
Lúc đó vào khoảng đầu tháng mười hai, trời đã lạnh, gió lạnh thổi đến làm Tần Triết run rẩy nhưng mà cậu không muốn cử động. Mặt trời đã sớm lặn, cậu chưa ăn cơm tối, bụng cậu trống rỗng và hơi đau buốt.
”Tiểu Triết, sao em lại chạy ra đây? Không biết anh đến thăm em sao?” Không biết qua bao lâu, Tần Tranh mới tìm được sân bóng, trong tay anh cầm cặp lồng. Anh vươn tay sờ khuôn mặt của Tần Triết, phát hiện da thịt cậu lạnh buốt, không khỏi nhíu mày, ”Em ngồi đây bao lâu rồi? Đứng lên đi, chúng ta trở về, mẹ làm đồ ăn ngon cho em này.”
Tần Triết ngẩng đầu nhìn Tần Tranh đứng ở một bên, đột nhiên mở miệng hỏi, ”Có phải anh và Trương Hàm đang hẹn hò không?”
”Nhóc con này, lại nghĩ lung tung gì rồi.” Tần Tranh đỏ mặt, vươn tay xoa đầu Tần Triết, nhìn khuôn mặt tái xanh của cậu, liền vòng qua, ngăn cản gió lạnh, giơ tay chà xát gò má lạnh lẽo của cậu, ”Đừng ngồi chỗ này nữa, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Trong mắt Tần Triết bắt đầu có nước tràn lên, cậu vội vàng cúi đầu, không muốn để Tần Tranh thấy, ”Anh thật sự đang hẹn hò với chị ta đúng không? Anh sẽ kết hôn với chị ta sao?”
”Chuyện chưa đâu vào đâu cả.” Tần Tranh khẽ thở dài, ”Gia cảnh và công việc của Trương Hàm tốt như vậy, sợ rằng bố mẹ cô ấy sẽ không thích anh.”
”Thế nhưng anh muốn! Có đúng hay không!” Giọng nói của Tần Triết gần như sắp phát bệnh tâm thần. Cậu ngẩng đầu, hét to với Tần Tranh, nước mắt sột soạt rớt xuống.
Lần này Tần Tranh hoảng hốt, anh ngồi xổm xuống, lau nước mắt trên mặt Tần Triết, buồn bực hỏi, ”Em làm sao vậy? Em không thích Trương Hàm?”
Tần Triết vùi mặt vào trong lòng Tần Tranh, không nói câu nào, chỉ khe khẽ nức nở, qua hồi lâu, cậu mới ổn định lại tâm trạng, hít một hơi thật sâu, ”Không phải không thích.”
Tần Tranh vươn tay ôm lấy cậu, xoa đầu cậu, dịu dàng nói, ”Nếu em không thích, anh sẽ không nói chuyện với cô ấy nữa, có được không? Ai cũng không thể so được với em trai của anh?”
”Không sao đâu, em không phải không thích chị ấy.” Tần Triết khóc một lúc, tâm trạng đã bình tĩnh, trong lòng đã thoải mái hơn, hơn nữa nghe lời nói của Tần Tranh, trong sự đau đớn còn có một chút ngọt ngào.
”Nhóc con ngốc, em yên tâm, cho dù anh kết hôn, vẫn sẽ thương em như hiện tại.” Tần Tranh vừa nói vừa đứng lên, túm lấy Tần Triết kéo cậu về ký túc xá.
Tần Triết đi theo Tần Tranh, không nói gì nữa. Cậu hiểu rõ, dù thế nào Tần Tranh cũng sẽ lấy vợ. Trước đây cậu còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng mấy năm nay cậu cũng dần hiểu ra, anh trai năm đó là vì chính cậu nên không kết hôn. Bây giờ cuộc sống đã dần ổn định, Tần Tranh đương nhiên phải lo nghĩ đến chuyện hôn nhân, cậu có quyền gì để trói buộc anh lại?
Khi đó, Tần Triết không bao giờ nghĩ cậu sẽ để Tần Tranh biết tình cảm của cậu dành cho anh. Chuyện gây sốc nặng nề như vậy, loại tình yêu không thể dung thứ được này, đừng nói là người khác, ngay cả bản thân cậu lúc nhận ra cũng sợ đến vài ngày không ngủ được. Hơn nữa, nếu lỡ như Tần Tranh biết, rất có khả năng anh sẽ không bao giờ quan tâm đến cậu nữa.
Tần Triết lo được lo mất cùng Tần Tranh trở về ký túc xá. Hai chị em Trương Hàm và Trương Tấn Ngôn đang nói chuyện gì đó, thấy Tần Tranh kéo Tần Triết trở lại, Trương Tấn Ngôn cười trêu chọc, ”A, anh rể đã về.”
Trương Hàm thẹn thùng đỏ mặt, hung hăng đá cậu một cái, ”Nói hươu nói vượn!”
Tần Triết thấy tình cảnh đó thì khó chịu nhưng không nói gì, miễn cưỡng nở nụ cười, ”Chào chị Trương Hàm.”
”Tiểu Triết, cậu thật không biết suy nghĩ, tớ gọi anh rể rồi, dù sao cậu cũng phải gọi chị dâu đi.” Trương Tấn Ngôn chế nhạo.
Tần Triết mở miệng nhưng dù thế nào cũng không thể nói ra lời. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tranh, thấy anh không để ý mới yên lòng.
”Được rồi, đừng trêu Tiểu Triết nữa, em ấy còn chưa ăn cơm đâu.” Trương Hàm hung hăng nện lên vai Trương Tấn Ngôn, rốt cục mới khiến đứa em trai ngốc nghếch này của cô im miệng.
Tiểu Triết lặng lẽ ăn cơm, sau đó vẻ mặt như thường chào tạm biệt Tần Tranh mãi đến khi anh và Trương Hàm đi về rồi, cả người cậu ủ rũ gục xuống.
”Tiểu Triết, có phải cậu không thích chị gái tớ không?” Thần kinh thô như Trương Tấn Ngôn cũng nhận ra Tần Triết không thích chuyện của Tần Tranh và Trương Hàm, cậu có chút lo lắng hỏi.
”Nào có.” Tần Tranh miễn cưỡng trả lời, thu dọn cặp lồng chuẩn bị đến phòng học.
Trương Tấn Ngôn nhỏ giọng lẩm bẩm, ”Chết cũng không thừa nhận.” Nhưng cậu cũng không nói gì nữa, cùng Tần Triết đến lớp.
Bên kia, Tần Tranh và Trương Hàm cùng nhau ra khỏi cổng trường, ngồi trên một chiếc xe bus. Xe bus chậm rãi đi trên đường lớn.
”A Tranh, anh xem em nói không sai mà, Tiểu Triết thật sự bị brother-complex.” Trương Hàm cười vui vẻ nói, ”Trẻ con rất dễ ỷ lại, nó từ nhỏ đến lớn được anh chăm sóc, tình cảm cũng sâu nặng hơn.”
Tần Tranh ừ một tiếng, khẽ thở dài, ”Có phải bình thường anh chiều nó quá không? Bây giờ không hiểu nó đang nghĩ gì trong đầu nữa.”
”Không sao đâu, trẻ em tuổi này đều có nhiều tâm sự, thích suy nghĩ lung tung.” Trương Hàm thoải mái nói, ”Qua mấy năm nữa là ổn.”
Tần Tranh gật đầu, cảm thấy cô nói đúng.
”Chuyện đó… Hôm qua em đã nói chuyện của chúng ta với bố mẹ em. Họ nói muốn gặp anh, chừng nào anh có thể đến nhà em?” Trương Hàm nói đến đây, hai gò má ửng hồng.
”A? Nhanh vậy sao?” Tần Tranh hơi ngạc nhiên, sau đó cũng đỏ mặt, ”Vậy… Anh trở về chuẩn bị một chút, cuối tuần sau sẽ đi gặp bố mẹ em.”
”Anh đừng căng thẳng. Tấn Ngôn rất thích anh, đến hôm đó em gọi nó về nhà, nhờ nó nói vài lời tốt đẹp.”
Tần Tranh không biết phải nói gì nữa, rầu rĩ gật đầu.
Nhưng mà, lần này, hình như cậu đã đoán sai.
Gia đình họ Trương đối với con trai cưng Trương Tấn Ngôn vô cùng chiều chuộng. Gần như cuối mỗi tuần Trương Hàm đều đến thăm Trương Tấn Ngôn, bởi vậy thường gặp Tần Tranh. Hai người đều đến thăm em trai lại cùng đường trở về, quan hệ ngày càng thân thiết.
Ngay cả Trương Tấn Ngôn thỉnh thoảng trêu chọc, hai người họ cũng chỉ ăn ý mỉm cười, thậm chí không hề phủ nhận.
Trong lòng Tần Triết giận dữ nghẹn ngào, liền bắt đầu không để ý đến Tần Tranh. Mỗi lần hai người đến thăm, cậu tìm một lý do trốn đến sân bóng, nhưng không vận động, chỉ ngồi đờ ra.
Lúc đó vào khoảng đầu tháng mười hai, trời đã lạnh, gió lạnh thổi đến làm Tần Triết run rẩy nhưng mà cậu không muốn cử động. Mặt trời đã sớm lặn, cậu chưa ăn cơm tối, bụng cậu trống rỗng và hơi đau buốt.
”Tiểu Triết, sao em lại chạy ra đây? Không biết anh đến thăm em sao?” Không biết qua bao lâu, Tần Tranh mới tìm được sân bóng, trong tay anh cầm cặp lồng. Anh vươn tay sờ khuôn mặt của Tần Triết, phát hiện da thịt cậu lạnh buốt, không khỏi nhíu mày, ”Em ngồi đây bao lâu rồi? Đứng lên đi, chúng ta trở về, mẹ làm đồ ăn ngon cho em này.”
Tần Triết ngẩng đầu nhìn Tần Tranh đứng ở một bên, đột nhiên mở miệng hỏi, ”Có phải anh và Trương Hàm đang hẹn hò không?”
”Nhóc con này, lại nghĩ lung tung gì rồi.” Tần Tranh đỏ mặt, vươn tay xoa đầu Tần Triết, nhìn khuôn mặt tái xanh của cậu, liền vòng qua, ngăn cản gió lạnh, giơ tay chà xát gò má lạnh lẽo của cậu, ”Đừng ngồi chỗ này nữa, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Trong mắt Tần Triết bắt đầu có nước tràn lên, cậu vội vàng cúi đầu, không muốn để Tần Tranh thấy, ”Anh thật sự đang hẹn hò với chị ta đúng không? Anh sẽ kết hôn với chị ta sao?”
”Chuyện chưa đâu vào đâu cả.” Tần Tranh khẽ thở dài, ”Gia cảnh và công việc của Trương Hàm tốt như vậy, sợ rằng bố mẹ cô ấy sẽ không thích anh.”
”Thế nhưng anh muốn! Có đúng hay không!” Giọng nói của Tần Triết gần như sắp phát bệnh tâm thần. Cậu ngẩng đầu, hét to với Tần Tranh, nước mắt sột soạt rớt xuống.
Lần này Tần Tranh hoảng hốt, anh ngồi xổm xuống, lau nước mắt trên mặt Tần Triết, buồn bực hỏi, ”Em làm sao vậy? Em không thích Trương Hàm?”
Tần Triết vùi mặt vào trong lòng Tần Tranh, không nói câu nào, chỉ khe khẽ nức nở, qua hồi lâu, cậu mới ổn định lại tâm trạng, hít một hơi thật sâu, ”Không phải không thích.”
Tần Tranh vươn tay ôm lấy cậu, xoa đầu cậu, dịu dàng nói, ”Nếu em không thích, anh sẽ không nói chuyện với cô ấy nữa, có được không? Ai cũng không thể so được với em trai của anh?”
”Không sao đâu, em không phải không thích chị ấy.” Tần Triết khóc một lúc, tâm trạng đã bình tĩnh, trong lòng đã thoải mái hơn, hơn nữa nghe lời nói của Tần Tranh, trong sự đau đớn còn có một chút ngọt ngào.
”Nhóc con ngốc, em yên tâm, cho dù anh kết hôn, vẫn sẽ thương em như hiện tại.” Tần Tranh vừa nói vừa đứng lên, túm lấy Tần Triết kéo cậu về ký túc xá.
Tần Triết đi theo Tần Tranh, không nói gì nữa. Cậu hiểu rõ, dù thế nào Tần Tranh cũng sẽ lấy vợ. Trước đây cậu còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng mấy năm nay cậu cũng dần hiểu ra, anh trai năm đó là vì chính cậu nên không kết hôn. Bây giờ cuộc sống đã dần ổn định, Tần Tranh đương nhiên phải lo nghĩ đến chuyện hôn nhân, cậu có quyền gì để trói buộc anh lại?
Khi đó, Tần Triết không bao giờ nghĩ cậu sẽ để Tần Tranh biết tình cảm của cậu dành cho anh. Chuyện gây sốc nặng nề như vậy, loại tình yêu không thể dung thứ được này, đừng nói là người khác, ngay cả bản thân cậu lúc nhận ra cũng sợ đến vài ngày không ngủ được. Hơn nữa, nếu lỡ như Tần Tranh biết, rất có khả năng anh sẽ không bao giờ quan tâm đến cậu nữa.
Tần Triết lo được lo mất cùng Tần Tranh trở về ký túc xá. Hai chị em Trương Hàm và Trương Tấn Ngôn đang nói chuyện gì đó, thấy Tần Tranh kéo Tần Triết trở lại, Trương Tấn Ngôn cười trêu chọc, ”A, anh rể đã về.”
Trương Hàm thẹn thùng đỏ mặt, hung hăng đá cậu một cái, ”Nói hươu nói vượn!”
Tần Triết thấy tình cảnh đó thì khó chịu nhưng không nói gì, miễn cưỡng nở nụ cười, ”Chào chị Trương Hàm.”
”Tiểu Triết, cậu thật không biết suy nghĩ, tớ gọi anh rể rồi, dù sao cậu cũng phải gọi chị dâu đi.” Trương Tấn Ngôn chế nhạo.
Tần Triết mở miệng nhưng dù thế nào cũng không thể nói ra lời. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tranh, thấy anh không để ý mới yên lòng.
”Được rồi, đừng trêu Tiểu Triết nữa, em ấy còn chưa ăn cơm đâu.” Trương Hàm hung hăng nện lên vai Trương Tấn Ngôn, rốt cục mới khiến đứa em trai ngốc nghếch này của cô im miệng.
Tiểu Triết lặng lẽ ăn cơm, sau đó vẻ mặt như thường chào tạm biệt Tần Tranh mãi đến khi anh và Trương Hàm đi về rồi, cả người cậu ủ rũ gục xuống.
”Tiểu Triết, có phải cậu không thích chị gái tớ không?” Thần kinh thô như Trương Tấn Ngôn cũng nhận ra Tần Triết không thích chuyện của Tần Tranh và Trương Hàm, cậu có chút lo lắng hỏi.
”Nào có.” Tần Tranh miễn cưỡng trả lời, thu dọn cặp lồng chuẩn bị đến phòng học.
Trương Tấn Ngôn nhỏ giọng lẩm bẩm, ”Chết cũng không thừa nhận.” Nhưng cậu cũng không nói gì nữa, cùng Tần Triết đến lớp.
Bên kia, Tần Tranh và Trương Hàm cùng nhau ra khỏi cổng trường, ngồi trên một chiếc xe bus. Xe bus chậm rãi đi trên đường lớn.
”A Tranh, anh xem em nói không sai mà, Tiểu Triết thật sự bị brother-complex.” Trương Hàm cười vui vẻ nói, ”Trẻ con rất dễ ỷ lại, nó từ nhỏ đến lớn được anh chăm sóc, tình cảm cũng sâu nặng hơn.”
Tần Tranh ừ một tiếng, khẽ thở dài, ”Có phải bình thường anh chiều nó quá không? Bây giờ không hiểu nó đang nghĩ gì trong đầu nữa.”
”Không sao đâu, trẻ em tuổi này đều có nhiều tâm sự, thích suy nghĩ lung tung.” Trương Hàm thoải mái nói, ”Qua mấy năm nữa là ổn.”
Tần Tranh gật đầu, cảm thấy cô nói đúng.
”Chuyện đó… Hôm qua em đã nói chuyện của chúng ta với bố mẹ em. Họ nói muốn gặp anh, chừng nào anh có thể đến nhà em?” Trương Hàm nói đến đây, hai gò má ửng hồng.
”A? Nhanh vậy sao?” Tần Tranh hơi ngạc nhiên, sau đó cũng đỏ mặt, ”Vậy… Anh trở về chuẩn bị một chút, cuối tuần sau sẽ đi gặp bố mẹ em.”
”Anh đừng căng thẳng. Tấn Ngôn rất thích anh, đến hôm đó em gọi nó về nhà, nhờ nó nói vài lời tốt đẹp.”
Tần Tranh không biết phải nói gì nữa, rầu rĩ gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook