Cốc Nước Ấm
-
Chương 1
Mưa rả rích ở một thị trấn nhỏ phía nam sông Trường Giang. Trời mưa triền miên nhiều ngày liên tục, tựa hồ như mặt trời cũng đã bị tan ra trong đó, ẩm ướt và dính dấp.
Tần Tranh chậm chạp cầm ô bước đi, cặp sách lệch trên vai bị nước mưa làm ướt một góc, lộ ra một mảnh màu sắc đậm hơn phần còn lại. Tần Tranh cầm ô bằng tay trái, tay phải cẩn thận che chắn cho que kem ở trước ngực, trong mắt có vẻ thương tiếc.
Aiz, về đến nhà kem sẽ chảy nước hết. Tần Tranh âm thầm phiền muộn nhưng không thể tăng nhanh tốc độ. Mũi giày thể thao đã thấm nước, ngón chân cảm thấy chút dinh dính. Trời mưa thật sự là chuyện khó chịu.
Lúc đi ngang qua cây cầu đá cong cong, cô bé hàng xóm Phùng Thanh mỉm cười chào Tần Tranh. Cô bé nhỏ hơn Tần Tranh hai tuổi, còn đang học cấp hai. Mặt mày cô bé còn chưa nẩy nở nhưng đã có vẻ thanh tú, là một nụ hồng chớm nở, sau này chắc chắn sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp giống như búp bê.
Tần Tranh cười tủm tỉm bắt chuyện với Phùng Thanh. Tần Tranh đang trong độ tuổi tràn đầy mơ mộng, mơ một ngày lấy được cô gái xinh đẹp như Phùng Thanh làm vợ, kiếm thật nhiều tiền, sinh một trai một gái, sống cuộc đời ngập tràn niềm vui. Tần Tranh là một chàng trai bình thường. Thành tích thường thường, thích đồ ngọt, suốt ngày tìm cách ăn bơ làm biếng, chỉ muốn nhanh chóng học hết cấp ba rồi tìm việc làm, giống như những người khác trong thôn, sớm thành gia lập nghiệp.
“Tần Tranh, bố anh đã về, còn mang theo một người em trai cho anh.” Phùng Thanh không biết nội tình, gặp Tần Tranh liền cười vui vẻ nói với anh, thấy trong chớp mắt Tần Tranh thay đổi sắc mặt, cô bé có chút ngạc nhiên.
“Biết rồi, chuyện này em đừng nói cho người khác.” Nụ cười của Tần Tranh tắt ngúm, nhét que kem đã chảy nước hơn một nửa vào tay Phùng Thanh rồi nói, “Này, em ăn đi.”
Thiếu niên xụ mặt đưa que kem xong, quay đầu chạy đi, chỉ để lại một mình Phùng Thanh sững sờ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tần Tranh đẩy cửa vào, quả nhiên thấy người đàn ông nọ đang ngồi trong phòng khách. Mẹ anh có chút hoảng loạn thu dọn bàn, rót trà cho ông ta. Một đứa bé ba tuổi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh người đàn ông, trong tay cầm chiếc ống hút, khuôn mặt cậu nhỏ nhắn phúng phính giống bánh bao, không gầy yếu như Tần Tranh.
“Ông còn quay về đây làm gì? Thua hết tiền rồi, không nuôi nổi con à? Tôi nói cho ông biết, đừng mong mẹ tôi nuôi con giúp ông!”
Tần Tranh tàn bạo trừng mắt với người đàn ông. Khi ông ta rời khỏi nhà, anh còn rất nhỏ, dần dần anh đã quên hình dáng của ông ta. Lúc này nhìn qua, ông ta vẫn còn trẻ, kính mắt viền vàng nhã nhặn, vóc dáng ngày càng gầy yếu, lưng đã còng, nhìn vô cùng vô dụng.
“A Tranh…” Ông ta chỉ gọi tên Tần Tranh, sau đó liền im bặt. Tần Tranh cười nhạt, quay đầu nhìn về phía mẹ đang bận rộn, “Mẹ làm gì vậy? Mười năm trước ông ta đã không cần mẹ nữa rồi, đáng lẽ mẹ không được cho ông ta vào nhà!”
Mẹ anh giật mình, có chút ngạc nhiên nhìn phản ứng của con trai, dường như không ngờ Tần Tranh luôn ngoan ngoãn nghe lời mình lại phản ứng thái quá đến thế. Bà chỉ nhẹ nhàng nói, “Tốt xấu gì ông ấy cũng là bố con.”
“Con không có bố!” Tần Tranh cuồng loạn nói, vứt cặp sách lên trên sofa. Một loạt hành động khiến hai người lớn trong nhà trở nên trầm lặng, chỉ có bé con đang đùa giỡn với ống hút ngẩng đầu lên nhìn Tần Tranh, cậu bị khuôn mặt méo mó do tức giận của anh hù dọa đến bật khóc.
“Khóc cái gì mà khóc! Thằng con hoang!” Trong khoảnh khắc nói ra những lời này, trong lòng Tần Tranh không khống chế được cảm giác vui sướng giống như được trả thù. Ba từ luôn quanh quẩn quanh anh khi còn nhỏ, rốt cuộc cũng đã trút lên đầu một người khác, tựa như tất cả khổ sở anh phải chịu trong mười năm đó đều chuyển sang cho đứa bé kia.
“Thằng bé không phải con hoang, nó là em trai con, nó tên là Tần Triết.” Người đàn ông nhíu mày, đau lòng nói. Ông chậm rãi vỗ lưng Tần Triết, trấn an tâm trạng của bé con.
Bỗng chốc, trong phòng chỉ còn tiếng khóc của trẻ con và tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa.
“Anh muốn nhờ em nuôi nó vài ngày, nhiều nhất là mười ngày, anh sẽ trở về, sau đó sẽ không đi nữa. A Tú, anh biết anh có lỗi với hai mẹ con em, nhưng mà mẹ thằng bé này mất rồi, một mình anh không chăm sóc nó được. Anh đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng thằng bé vô tội.” Giọng nói nhu nhược của ông ta làm Tần Tranh âm thầm siết chặt nắm tay.
Trẻ con không có tội. Thế nhưng khi anh sáu tuổi, người đàn ông này để lại cho anh cái gì?
Tần Tranh không thể hiểu nổi, thế giới bên ngoài có gì đặc sắc, người phụ nữ đã chết kia có sức hấp dẫn như thế nào mà khiến bố anh vứt bỏ tất cả, biến mất mười năm.
“Còn có, A Tú, anh nợ chú Trương trong thị trấn năm trăm đồng, em có thể cho anh vay được không, chờ anh trở lại tìm được việc sẽ trả em.” Người đàn ông rụt rè ôm đứa bé, ánh mắt nhìn về phía Tần Tranh.
Vẻ mặt hèn mọn đáng thương của ông ta giống như con giun con dế, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta bóp chết. Rõ ràng là một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, tại sao lại tỏ vẻ như vậy với con trai ruột của mình? Tần Tranh xoay người chạy ào vào trong mưa, anh biết, nếu tiếp tục ở trong phòng, anh có thể sẽ bùng phát.
Nước mưa làm tóc Tần Tranh ướt đẫm, nước theo trán anh rớt xuống, tiến vào trong cổ áo anh. Tần Tranh đứng trên sườn núi, toàn thân đều có cảm giác dính dấp, rất giống với tâm trạng hiện tại của anh, thất vọng thầm lặng.
Anh nhìn người đàn ông tập tễnh bước đi, từng bước bước qua cửa làng, vừa rồi anh không phát hiện, bây giờ mới thấy chân của người đàn ông hơi khập khễnh, hình như là bị ngã mà tàn tật.
Đây là quả báo.
Tần Tranh tự an ủi mình, chậm chạp xuống núi, thong thả quay về nhà. Mẹ anh đang cầm một nắm đậu răng ngựa, để Tần Triết tự bóc vỏ ăn rồi tự mình chuẩn bị nấu cơm. Thấy Tần Tranh trở về, mẹ anh có chút tiếc thương nói, “Con nhìn con kìa, sao lại ướt hết như vậy, cẩn thận bị cảm.”
Tần Tranh im lặng không nói lời nào, mẹ anh không có cách gì, đành bảo anh đi thay quần áo sạch sẽ. Buổi tối mẹ anh nấu nước gừng, rót cho anh và Tần Triết mỗi người một bát.
Đêm hôm đó, không biết bởi vì trời mưa hay không quen với thời tiết, Tần Triết nửa đêm sốt cao, khóc khản cả cổ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng, cậu không ngừng kho khan.
Mẹ anh cau mày, bảo Tần Tranh mặc quần áo, mang theo Tần Triết vội vã đến bệnh viện trong thị trấn. Tần Tranh cõng Tần Triết đi hơn năm cây số, tiếng ho liên tục của trẻ em khiến anh cáu kỉnh không thể tả.
Trời mưa rả rích, đường lầy lội, mặt Tần Tranh dính một lớp bùn, gió lạnh nổi lên, mẹ anh giúp anh cài cổ áo, yêu thương vuốt mái tóc ướt đẫm của anh.
Thật vất vả mới gặp được bác sĩ, tiêm thuốc xong, Tần Triết dần dần giảm sốt. Tần Tranh ôm cậu ngồi trong hành lang bệnh viện ngủ gà ngủ gật, đang mơ màng đột nhiên anh nghe thấy Tần Triết gọi, “Anh ơi…”
Anh theo bản năng “Ừ?” một tiếng, cảm thấy sửng sốt, chậm rãi vươn tay xoa đầu cậu, miệng anh bật ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Tần Tranh đợi hơn hai mươi ngày, rút cuộc cũng tin người đàn ông đó thật sự sẽ không quay lại. Mười năm qua, ông ta chỉ quay về nhà đúng một lần, vứt lại một đứa bé ba tuổi và mượn năm trăm đồng.
Mẹ không nói gì về điều này, có vẻ như tâm trạng của mẹ cũng không bị xáo động. Mẹ nói nếu ngay từ đầu biết kết quả như thế này, bà vẫn bằng lòng vươn tay ra, nuôi dưỡng đứa bé không có quan hệ gì với bà.
Tần Tranh không hiểu, nhưng anh ngại không muốn nói thêm gì.
Tần Triết vẫn chưa khỏe hẳn, mẹ muốn đến nhà xưởng ở thị xã để làm việc, phải đi một tuần. Tần Tranh không có cách nào khác, đành ở nhà không thể tiếp tục đến trường. Mỗi sáng anh rời giường, chuẩn bị bữa sáng, cho Tần Triết ăn cơm, sau đó tự làm bài tập. Anh vẫn không thể bình tĩnh đối mặt với Tần Triết, bởi vậy buộc lòng phải im lặng mà chống đỡ.
Tần Triết là một đứa bé yên tĩnh. Tần Tranh không nói lời nào, cậu cũng không ầm ĩ náo loạn, một mình ngồi trên bậc cửa, cho cậu một chiếc ống hút, cậu có thể chơi cả ngày. Mẹ nói cho tới bây giờ chưa từng thấy đứa bé nào ngoan ngoãn đến thế.
Tuy nhiên, Tần Tranh không thích cậu. Thiếu niên hơn mười lăm tuổi căn bản không có kỹ thuật nấu nướng gì, khi nấu cũng không để tâm, chỉ có thể nói là ăn được mà thôi. Mỗi bữa chỉ ăn hai bát cháo, hai người con trai đều trong độ tuổi phát triển, ăn cháo trong vài ngày không thể chịu đựng được.
“Anh ơi, đói…”
Nửa đêm Tần Tranh tỉnh lại, mơ màng nghe được tiếng kêu đói của Tần Triết. Anh cảm thấy trong bụng ọc ọc kêu gào, nuốt nước bọt rồi mở mắt.
Trong căn phòng chật hẹp, Tần Triết và Tần Tranh chen chúc một chỗ. Đứa bé này yên tĩnh đến mức không hề đi tiểu vào ban đêm, nhưng hôm nay quá đói, bàn tay nhỏ nhắn cào trên ngực Tần Tranh.
Tần Tranh chậm chạp đứng dậy, tâm trạng không được tốt. Anh chạy đến phòng bếp lục lọi hồi lâu, chỉ tìm được một nắm đậu răng ngựa Tần Triết ăn thừa lần trước.
“Này, ăn đi.” Tần Tranh nhét đậu răng ngựa vào trong tay Tần Triết, sau đó chui vào trong chăn, đưa lưng về phía cậu.
Phía sau từng tiếng nhai nuốt truyền đến, trẻ con ăn gì cũng chậm rãi, tiếng nhai đậu giòn rụm vang lên vô cùng to. Tần Tranh chưa bao giờ biết, hóa ra chỉ nghe tiếng ăn uống thôi cũng cảm thấy khó khăn đến vậy.
“Anh ơi, cho anh…” Không biết bao lâu sau, Tần Triết đẩy Tần Tranh. Anh quay đầu nhìn qua, trong bàn tay bé nhỏ của bé con còn cầm hạt đậu răng ngựa, phía trên dính chút nước bọt của cậu.
Con mắt ngây thơ trong suốt của Tần Triết trong bóng đêm đen mượt như nhung giống như đá vỏ chai, phát ra ánh sáng hồn nhiên.
“Em tự ăn đi, anh không đói.” Tần Tranh không quan tâm, trở người, nhắm hai mắt lại.
Anh nghe được tiếng nuốt đậu của Tần Triết, cảm thấy bụng đói hơn bao giờ hết.
Cuộc sống như vậy vốn không ổn. Vài ngày sau, mẹ quyết tâm bỏ công việc trong thị xã, trở về thôn giúp đỡ một nhà khá giả ở thôn bên cạnh chăm sóc cụ già, chỉ vì muốn có thể trông nom Tần Triết. Tần Tranh trở lại trường học, thoáng cái kỳ nghỉ hè đến, anh mới có thể trở về nhà.
Tần Triết cao lên rất nhanh, chỉ mới hai tháng, đã cao hơn mấy cen-ti-met. Bình thường buổi tối cậu vẫn ngồi trước cửa chơi với một cái ống hút. Mẹ của Tần Tranh ở bên trong giúp cụ già nấu nước.
Mùa hè rất nóng, những giọt mồ hôi trên vầng trán của mẹ anh rớt xuống, Tần Tranh vụng trộm nhìn, cảm thấy rất thương mẹ, do dự rất lâu, cuối cùng anh vẫn quay đầu đi.
Tần Tranh nấu bữa tối, mất chút công sức, anh ra sau nhà vặt rau rồi tìm cần câu đi câu cá. Anh vốn chỉ muốn thử vận may, không ngờ lại câu được một con cá không lớn không nhỏ. Anh đánh sạch vảy sau đó làm canh cá, hương thơm bay ra tràn ngập căn nhà. Tần Tranh đứng trước bếp lò, nuốt nước bọt.
Bận rộn nấu ăn xong, trời đã tối đen như mực, Tần Tranh có chút buồn bực, sao mẹ vẫn chưa trở về. Anh khóa cửa, đi đến thôn bên cạnh tìm mẹ, đi được nửa đường, anh thấy Tần Triết ngồi ở giữa đường khóc nức nở.
Tần Tranh hoảng sợ, vội vàng chạy tới, nâng cậu dậy và hỏi, “Làm sao vậy? Mẹ đâu?”
Tần Triết thấy Tần Tranh, túm chặt lấy cánh tay anh, khóc thút thít nói, “Mẹ… Mẹ bị vỡ đầu rồi, bảo em… đi tìm anh… Em bị té ngã…”
Tần Tranh không nghe Tần Triết nói xong, ngay lập tức đứng lên chạy đi.
Chạng vạng mùa hè, thời tiết mát mẻ, gió nhẹ thổi qua kèm theo hơi ẩm, Tần Tranh chạy băng băng trên con đường quê nhỏ, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán anh.
Anh xông vào ngôi nhà nọ, thấy mẹ té trên mặt đất, trên trán đầy máu, một cụ già ngồi ở bên cạnh, dường như đang luống cuống, “Aiz, A Tranh à, không hiểu sao A Tú bỗng dưng ngất đi, đầu va vào tường, bị thương rồi.”
Tần Tranh ôm lấy mẹ, khuôn mặt người mẹ tần tảo của anh lộ dấu vết của những vất vả theo năm tháng. Mẹ nằm trong lòng anh, gương mặt tái nhợt, yếu đuối giống như chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ ra. Tần Tranh cảm thấy tim mình đập thình thịch, tay anh run rẩy, đầu óc trống rỗng.
Anh cởi áo ngoài bọc lấy đầu mẹ, sau đó cõng mẹ trên lưng mà chạy đi. Anh vừa ra khỏi cửa thì đụng vào Tần Triết làm cậu ngã trên mặt đất. Nhóc con thấy vẻ mặt của anh, dường như bị hù dọa đến đờ đẫn. Cậu ngồi trên mặt đất không nhúc nhích nhìn anh.
“Em về nhà đi, mẹ bỏ tiền trong hộp bánh ở ngăn tủ, em tìm cho anh.” Anh nói xong liền quay đầu chạy đi, không quan tâm Tần Triết mới ba tuổi còn chưa cao đến cái ngăn tủ kia.
Tần Triết về đến nhà, kéo chiếc ghế trước ngăn tủ, vất vả mới lấy được tiền, sau đó cậu chạy ra khỏi nhà.
Đường trên núi gập ghềnh rất khó đi, chân Tần Triết lại ngắn, chạy rất khổ cực, cũng may Tần Tranh cõng mẹ nên đi cũng không nhanh, cuối cùng cậu đuổi kịp anh trên con đường đất dẫn vào thị xã.
Hai anh em đưa mẹ vào bệnh viện, bác sĩ nói mẹ hai người mệt nhọc quá độ hơn nữa còn bị cảm nắng, cần nghỉ ngơi bồi bổ, do vết thương trên đầu nên não bị chấn động, cần nằm viện. Tuy nhiên, hai người họ không có đủ tiền cho mẹ nằm viện, đành mua thuốc rồi trở về nhà. Trên đường về, mẹ tỉnh dậy nhìn gáy Tần Tranh đổ mồ hôi ròng ròng, nước mắt liền dâng lên trên viền mắt.
“A Tranh…”
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi? Mẹ bị cảm nắng, ngã đập đầu vào tường, mẹ ngủ tiếp đi, con sắp về đến nhà rồi.” Tần Tranh miễn cưỡng cười cười.
“Mẹ, anh đã nấu đồ ăn ngon, chúng ta trở về ăn đi.” Tần Triết còn nhỏ tuổi, không chịu đựng được quãng đường xa như vậy, cơm tối còn chưa ăn, vừa mới gắng sức đuổi kịp Tần Tranh, dọc đường đi cậu còn bị té ngã vài lần, vài vết bầm tím trên đôi chân nhỏ trắng mịn, nhìn có chút thê thảm.
“Ừ, được, chúng ta về nhà ăn cơm.” Mẹ yếu ớt nói vài câu liền mê man thiếp đi.
Lúc họ về đến nhà thì đã hơn mười một giờ tối, Tần Tranh đặt mẹ nằm lên giường, theo lời dặn của bác sĩ cho mẹ uống thuốc. Anh cảm thấy cả người ê ẩm, toàn thân mệt mỏi kêu gào ầm ĩ.
Tần Triết ngồi ở trên ghế ngủ gật, anh đứng lên định bế cậu nằm lên giường thì thấy trên chiếc ghế phía dưới ngăn tủ để tiền có vết máu. Tần Tranh nhíu mày đi đến xem xét chân của Tần Triết.
Máu đang chậm rãi chảy, làm ướt bụi đất dính trên vết thương, Tần Tranh nhẹ nhàng chạm vào, Tần Triết run rẩy, rên rỉ vì đau rồi tỉnh lại.
“Tiểu Triết, tỉnh dậy đi, chúng ta đi rửa sạch vết thương, nếu không sẽ nhiễm trùng.” Tần Tranh cẩn thận ôm Tần Triết vào trong sân sau, múc nước giúp Tần Triết làm sạch vết thương trên đùi. Trong lúc đó, nhóc con bị đau mà khe khẽ rên rỉ nhưng không hề khóc, hai tay cậu tóm lấy bờ vai Tần Tranh.
“Đau không?” Tần Tranh thương tiếc hỏi.
“Không đau, anh chạm vào sẽ không đau.” Tần Triết cười rộ lên.
Dưới ánh trăng, nụ cười thoải mái của nhóc con khiến Tần Tranh có chút ngơ ngẩn. Em trai của anh ngoan ngoãn như thế, sau này anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với cậu, không bao giờ bắt nạt cậu nữa.
Tần Tranh chậm chạp cầm ô bước đi, cặp sách lệch trên vai bị nước mưa làm ướt một góc, lộ ra một mảnh màu sắc đậm hơn phần còn lại. Tần Tranh cầm ô bằng tay trái, tay phải cẩn thận che chắn cho que kem ở trước ngực, trong mắt có vẻ thương tiếc.
Aiz, về đến nhà kem sẽ chảy nước hết. Tần Tranh âm thầm phiền muộn nhưng không thể tăng nhanh tốc độ. Mũi giày thể thao đã thấm nước, ngón chân cảm thấy chút dinh dính. Trời mưa thật sự là chuyện khó chịu.
Lúc đi ngang qua cây cầu đá cong cong, cô bé hàng xóm Phùng Thanh mỉm cười chào Tần Tranh. Cô bé nhỏ hơn Tần Tranh hai tuổi, còn đang học cấp hai. Mặt mày cô bé còn chưa nẩy nở nhưng đã có vẻ thanh tú, là một nụ hồng chớm nở, sau này chắc chắn sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp giống như búp bê.
Tần Tranh cười tủm tỉm bắt chuyện với Phùng Thanh. Tần Tranh đang trong độ tuổi tràn đầy mơ mộng, mơ một ngày lấy được cô gái xinh đẹp như Phùng Thanh làm vợ, kiếm thật nhiều tiền, sinh một trai một gái, sống cuộc đời ngập tràn niềm vui. Tần Tranh là một chàng trai bình thường. Thành tích thường thường, thích đồ ngọt, suốt ngày tìm cách ăn bơ làm biếng, chỉ muốn nhanh chóng học hết cấp ba rồi tìm việc làm, giống như những người khác trong thôn, sớm thành gia lập nghiệp.
“Tần Tranh, bố anh đã về, còn mang theo một người em trai cho anh.” Phùng Thanh không biết nội tình, gặp Tần Tranh liền cười vui vẻ nói với anh, thấy trong chớp mắt Tần Tranh thay đổi sắc mặt, cô bé có chút ngạc nhiên.
“Biết rồi, chuyện này em đừng nói cho người khác.” Nụ cười của Tần Tranh tắt ngúm, nhét que kem đã chảy nước hơn một nửa vào tay Phùng Thanh rồi nói, “Này, em ăn đi.”
Thiếu niên xụ mặt đưa que kem xong, quay đầu chạy đi, chỉ để lại một mình Phùng Thanh sững sờ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tần Tranh đẩy cửa vào, quả nhiên thấy người đàn ông nọ đang ngồi trong phòng khách. Mẹ anh có chút hoảng loạn thu dọn bàn, rót trà cho ông ta. Một đứa bé ba tuổi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh người đàn ông, trong tay cầm chiếc ống hút, khuôn mặt cậu nhỏ nhắn phúng phính giống bánh bao, không gầy yếu như Tần Tranh.
“Ông còn quay về đây làm gì? Thua hết tiền rồi, không nuôi nổi con à? Tôi nói cho ông biết, đừng mong mẹ tôi nuôi con giúp ông!”
Tần Tranh tàn bạo trừng mắt với người đàn ông. Khi ông ta rời khỏi nhà, anh còn rất nhỏ, dần dần anh đã quên hình dáng của ông ta. Lúc này nhìn qua, ông ta vẫn còn trẻ, kính mắt viền vàng nhã nhặn, vóc dáng ngày càng gầy yếu, lưng đã còng, nhìn vô cùng vô dụng.
“A Tranh…” Ông ta chỉ gọi tên Tần Tranh, sau đó liền im bặt. Tần Tranh cười nhạt, quay đầu nhìn về phía mẹ đang bận rộn, “Mẹ làm gì vậy? Mười năm trước ông ta đã không cần mẹ nữa rồi, đáng lẽ mẹ không được cho ông ta vào nhà!”
Mẹ anh giật mình, có chút ngạc nhiên nhìn phản ứng của con trai, dường như không ngờ Tần Tranh luôn ngoan ngoãn nghe lời mình lại phản ứng thái quá đến thế. Bà chỉ nhẹ nhàng nói, “Tốt xấu gì ông ấy cũng là bố con.”
“Con không có bố!” Tần Tranh cuồng loạn nói, vứt cặp sách lên trên sofa. Một loạt hành động khiến hai người lớn trong nhà trở nên trầm lặng, chỉ có bé con đang đùa giỡn với ống hút ngẩng đầu lên nhìn Tần Tranh, cậu bị khuôn mặt méo mó do tức giận của anh hù dọa đến bật khóc.
“Khóc cái gì mà khóc! Thằng con hoang!” Trong khoảnh khắc nói ra những lời này, trong lòng Tần Tranh không khống chế được cảm giác vui sướng giống như được trả thù. Ba từ luôn quanh quẩn quanh anh khi còn nhỏ, rốt cuộc cũng đã trút lên đầu một người khác, tựa như tất cả khổ sở anh phải chịu trong mười năm đó đều chuyển sang cho đứa bé kia.
“Thằng bé không phải con hoang, nó là em trai con, nó tên là Tần Triết.” Người đàn ông nhíu mày, đau lòng nói. Ông chậm rãi vỗ lưng Tần Triết, trấn an tâm trạng của bé con.
Bỗng chốc, trong phòng chỉ còn tiếng khóc của trẻ con và tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa.
“Anh muốn nhờ em nuôi nó vài ngày, nhiều nhất là mười ngày, anh sẽ trở về, sau đó sẽ không đi nữa. A Tú, anh biết anh có lỗi với hai mẹ con em, nhưng mà mẹ thằng bé này mất rồi, một mình anh không chăm sóc nó được. Anh đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng thằng bé vô tội.” Giọng nói nhu nhược của ông ta làm Tần Tranh âm thầm siết chặt nắm tay.
Trẻ con không có tội. Thế nhưng khi anh sáu tuổi, người đàn ông này để lại cho anh cái gì?
Tần Tranh không thể hiểu nổi, thế giới bên ngoài có gì đặc sắc, người phụ nữ đã chết kia có sức hấp dẫn như thế nào mà khiến bố anh vứt bỏ tất cả, biến mất mười năm.
“Còn có, A Tú, anh nợ chú Trương trong thị trấn năm trăm đồng, em có thể cho anh vay được không, chờ anh trở lại tìm được việc sẽ trả em.” Người đàn ông rụt rè ôm đứa bé, ánh mắt nhìn về phía Tần Tranh.
Vẻ mặt hèn mọn đáng thương của ông ta giống như con giun con dế, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta bóp chết. Rõ ràng là một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, tại sao lại tỏ vẻ như vậy với con trai ruột của mình? Tần Tranh xoay người chạy ào vào trong mưa, anh biết, nếu tiếp tục ở trong phòng, anh có thể sẽ bùng phát.
Nước mưa làm tóc Tần Tranh ướt đẫm, nước theo trán anh rớt xuống, tiến vào trong cổ áo anh. Tần Tranh đứng trên sườn núi, toàn thân đều có cảm giác dính dấp, rất giống với tâm trạng hiện tại của anh, thất vọng thầm lặng.
Anh nhìn người đàn ông tập tễnh bước đi, từng bước bước qua cửa làng, vừa rồi anh không phát hiện, bây giờ mới thấy chân của người đàn ông hơi khập khễnh, hình như là bị ngã mà tàn tật.
Đây là quả báo.
Tần Tranh tự an ủi mình, chậm chạp xuống núi, thong thả quay về nhà. Mẹ anh đang cầm một nắm đậu răng ngựa, để Tần Triết tự bóc vỏ ăn rồi tự mình chuẩn bị nấu cơm. Thấy Tần Tranh trở về, mẹ anh có chút tiếc thương nói, “Con nhìn con kìa, sao lại ướt hết như vậy, cẩn thận bị cảm.”
Tần Tranh im lặng không nói lời nào, mẹ anh không có cách gì, đành bảo anh đi thay quần áo sạch sẽ. Buổi tối mẹ anh nấu nước gừng, rót cho anh và Tần Triết mỗi người một bát.
Đêm hôm đó, không biết bởi vì trời mưa hay không quen với thời tiết, Tần Triết nửa đêm sốt cao, khóc khản cả cổ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng, cậu không ngừng kho khan.
Mẹ anh cau mày, bảo Tần Tranh mặc quần áo, mang theo Tần Triết vội vã đến bệnh viện trong thị trấn. Tần Tranh cõng Tần Triết đi hơn năm cây số, tiếng ho liên tục của trẻ em khiến anh cáu kỉnh không thể tả.
Trời mưa rả rích, đường lầy lội, mặt Tần Tranh dính một lớp bùn, gió lạnh nổi lên, mẹ anh giúp anh cài cổ áo, yêu thương vuốt mái tóc ướt đẫm của anh.
Thật vất vả mới gặp được bác sĩ, tiêm thuốc xong, Tần Triết dần dần giảm sốt. Tần Tranh ôm cậu ngồi trong hành lang bệnh viện ngủ gà ngủ gật, đang mơ màng đột nhiên anh nghe thấy Tần Triết gọi, “Anh ơi…”
Anh theo bản năng “Ừ?” một tiếng, cảm thấy sửng sốt, chậm rãi vươn tay xoa đầu cậu, miệng anh bật ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Tần Tranh đợi hơn hai mươi ngày, rút cuộc cũng tin người đàn ông đó thật sự sẽ không quay lại. Mười năm qua, ông ta chỉ quay về nhà đúng một lần, vứt lại một đứa bé ba tuổi và mượn năm trăm đồng.
Mẹ không nói gì về điều này, có vẻ như tâm trạng của mẹ cũng không bị xáo động. Mẹ nói nếu ngay từ đầu biết kết quả như thế này, bà vẫn bằng lòng vươn tay ra, nuôi dưỡng đứa bé không có quan hệ gì với bà.
Tần Tranh không hiểu, nhưng anh ngại không muốn nói thêm gì.
Tần Triết vẫn chưa khỏe hẳn, mẹ muốn đến nhà xưởng ở thị xã để làm việc, phải đi một tuần. Tần Tranh không có cách nào khác, đành ở nhà không thể tiếp tục đến trường. Mỗi sáng anh rời giường, chuẩn bị bữa sáng, cho Tần Triết ăn cơm, sau đó tự làm bài tập. Anh vẫn không thể bình tĩnh đối mặt với Tần Triết, bởi vậy buộc lòng phải im lặng mà chống đỡ.
Tần Triết là một đứa bé yên tĩnh. Tần Tranh không nói lời nào, cậu cũng không ầm ĩ náo loạn, một mình ngồi trên bậc cửa, cho cậu một chiếc ống hút, cậu có thể chơi cả ngày. Mẹ nói cho tới bây giờ chưa từng thấy đứa bé nào ngoan ngoãn đến thế.
Tuy nhiên, Tần Tranh không thích cậu. Thiếu niên hơn mười lăm tuổi căn bản không có kỹ thuật nấu nướng gì, khi nấu cũng không để tâm, chỉ có thể nói là ăn được mà thôi. Mỗi bữa chỉ ăn hai bát cháo, hai người con trai đều trong độ tuổi phát triển, ăn cháo trong vài ngày không thể chịu đựng được.
“Anh ơi, đói…”
Nửa đêm Tần Tranh tỉnh lại, mơ màng nghe được tiếng kêu đói của Tần Triết. Anh cảm thấy trong bụng ọc ọc kêu gào, nuốt nước bọt rồi mở mắt.
Trong căn phòng chật hẹp, Tần Triết và Tần Tranh chen chúc một chỗ. Đứa bé này yên tĩnh đến mức không hề đi tiểu vào ban đêm, nhưng hôm nay quá đói, bàn tay nhỏ nhắn cào trên ngực Tần Tranh.
Tần Tranh chậm chạp đứng dậy, tâm trạng không được tốt. Anh chạy đến phòng bếp lục lọi hồi lâu, chỉ tìm được một nắm đậu răng ngựa Tần Triết ăn thừa lần trước.
“Này, ăn đi.” Tần Tranh nhét đậu răng ngựa vào trong tay Tần Triết, sau đó chui vào trong chăn, đưa lưng về phía cậu.
Phía sau từng tiếng nhai nuốt truyền đến, trẻ con ăn gì cũng chậm rãi, tiếng nhai đậu giòn rụm vang lên vô cùng to. Tần Tranh chưa bao giờ biết, hóa ra chỉ nghe tiếng ăn uống thôi cũng cảm thấy khó khăn đến vậy.
“Anh ơi, cho anh…” Không biết bao lâu sau, Tần Triết đẩy Tần Tranh. Anh quay đầu nhìn qua, trong bàn tay bé nhỏ của bé con còn cầm hạt đậu răng ngựa, phía trên dính chút nước bọt của cậu.
Con mắt ngây thơ trong suốt của Tần Triết trong bóng đêm đen mượt như nhung giống như đá vỏ chai, phát ra ánh sáng hồn nhiên.
“Em tự ăn đi, anh không đói.” Tần Tranh không quan tâm, trở người, nhắm hai mắt lại.
Anh nghe được tiếng nuốt đậu của Tần Triết, cảm thấy bụng đói hơn bao giờ hết.
Cuộc sống như vậy vốn không ổn. Vài ngày sau, mẹ quyết tâm bỏ công việc trong thị xã, trở về thôn giúp đỡ một nhà khá giả ở thôn bên cạnh chăm sóc cụ già, chỉ vì muốn có thể trông nom Tần Triết. Tần Tranh trở lại trường học, thoáng cái kỳ nghỉ hè đến, anh mới có thể trở về nhà.
Tần Triết cao lên rất nhanh, chỉ mới hai tháng, đã cao hơn mấy cen-ti-met. Bình thường buổi tối cậu vẫn ngồi trước cửa chơi với một cái ống hút. Mẹ của Tần Tranh ở bên trong giúp cụ già nấu nước.
Mùa hè rất nóng, những giọt mồ hôi trên vầng trán của mẹ anh rớt xuống, Tần Tranh vụng trộm nhìn, cảm thấy rất thương mẹ, do dự rất lâu, cuối cùng anh vẫn quay đầu đi.
Tần Tranh nấu bữa tối, mất chút công sức, anh ra sau nhà vặt rau rồi tìm cần câu đi câu cá. Anh vốn chỉ muốn thử vận may, không ngờ lại câu được một con cá không lớn không nhỏ. Anh đánh sạch vảy sau đó làm canh cá, hương thơm bay ra tràn ngập căn nhà. Tần Tranh đứng trước bếp lò, nuốt nước bọt.
Bận rộn nấu ăn xong, trời đã tối đen như mực, Tần Tranh có chút buồn bực, sao mẹ vẫn chưa trở về. Anh khóa cửa, đi đến thôn bên cạnh tìm mẹ, đi được nửa đường, anh thấy Tần Triết ngồi ở giữa đường khóc nức nở.
Tần Tranh hoảng sợ, vội vàng chạy tới, nâng cậu dậy và hỏi, “Làm sao vậy? Mẹ đâu?”
Tần Triết thấy Tần Tranh, túm chặt lấy cánh tay anh, khóc thút thít nói, “Mẹ… Mẹ bị vỡ đầu rồi, bảo em… đi tìm anh… Em bị té ngã…”
Tần Tranh không nghe Tần Triết nói xong, ngay lập tức đứng lên chạy đi.
Chạng vạng mùa hè, thời tiết mát mẻ, gió nhẹ thổi qua kèm theo hơi ẩm, Tần Tranh chạy băng băng trên con đường quê nhỏ, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán anh.
Anh xông vào ngôi nhà nọ, thấy mẹ té trên mặt đất, trên trán đầy máu, một cụ già ngồi ở bên cạnh, dường như đang luống cuống, “Aiz, A Tranh à, không hiểu sao A Tú bỗng dưng ngất đi, đầu va vào tường, bị thương rồi.”
Tần Tranh ôm lấy mẹ, khuôn mặt người mẹ tần tảo của anh lộ dấu vết của những vất vả theo năm tháng. Mẹ nằm trong lòng anh, gương mặt tái nhợt, yếu đuối giống như chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ ra. Tần Tranh cảm thấy tim mình đập thình thịch, tay anh run rẩy, đầu óc trống rỗng.
Anh cởi áo ngoài bọc lấy đầu mẹ, sau đó cõng mẹ trên lưng mà chạy đi. Anh vừa ra khỏi cửa thì đụng vào Tần Triết làm cậu ngã trên mặt đất. Nhóc con thấy vẻ mặt của anh, dường như bị hù dọa đến đờ đẫn. Cậu ngồi trên mặt đất không nhúc nhích nhìn anh.
“Em về nhà đi, mẹ bỏ tiền trong hộp bánh ở ngăn tủ, em tìm cho anh.” Anh nói xong liền quay đầu chạy đi, không quan tâm Tần Triết mới ba tuổi còn chưa cao đến cái ngăn tủ kia.
Tần Triết về đến nhà, kéo chiếc ghế trước ngăn tủ, vất vả mới lấy được tiền, sau đó cậu chạy ra khỏi nhà.
Đường trên núi gập ghềnh rất khó đi, chân Tần Triết lại ngắn, chạy rất khổ cực, cũng may Tần Tranh cõng mẹ nên đi cũng không nhanh, cuối cùng cậu đuổi kịp anh trên con đường đất dẫn vào thị xã.
Hai anh em đưa mẹ vào bệnh viện, bác sĩ nói mẹ hai người mệt nhọc quá độ hơn nữa còn bị cảm nắng, cần nghỉ ngơi bồi bổ, do vết thương trên đầu nên não bị chấn động, cần nằm viện. Tuy nhiên, hai người họ không có đủ tiền cho mẹ nằm viện, đành mua thuốc rồi trở về nhà. Trên đường về, mẹ tỉnh dậy nhìn gáy Tần Tranh đổ mồ hôi ròng ròng, nước mắt liền dâng lên trên viền mắt.
“A Tranh…”
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi? Mẹ bị cảm nắng, ngã đập đầu vào tường, mẹ ngủ tiếp đi, con sắp về đến nhà rồi.” Tần Tranh miễn cưỡng cười cười.
“Mẹ, anh đã nấu đồ ăn ngon, chúng ta trở về ăn đi.” Tần Triết còn nhỏ tuổi, không chịu đựng được quãng đường xa như vậy, cơm tối còn chưa ăn, vừa mới gắng sức đuổi kịp Tần Tranh, dọc đường đi cậu còn bị té ngã vài lần, vài vết bầm tím trên đôi chân nhỏ trắng mịn, nhìn có chút thê thảm.
“Ừ, được, chúng ta về nhà ăn cơm.” Mẹ yếu ớt nói vài câu liền mê man thiếp đi.
Lúc họ về đến nhà thì đã hơn mười một giờ tối, Tần Tranh đặt mẹ nằm lên giường, theo lời dặn của bác sĩ cho mẹ uống thuốc. Anh cảm thấy cả người ê ẩm, toàn thân mệt mỏi kêu gào ầm ĩ.
Tần Triết ngồi ở trên ghế ngủ gật, anh đứng lên định bế cậu nằm lên giường thì thấy trên chiếc ghế phía dưới ngăn tủ để tiền có vết máu. Tần Tranh nhíu mày đi đến xem xét chân của Tần Triết.
Máu đang chậm rãi chảy, làm ướt bụi đất dính trên vết thương, Tần Tranh nhẹ nhàng chạm vào, Tần Triết run rẩy, rên rỉ vì đau rồi tỉnh lại.
“Tiểu Triết, tỉnh dậy đi, chúng ta đi rửa sạch vết thương, nếu không sẽ nhiễm trùng.” Tần Tranh cẩn thận ôm Tần Triết vào trong sân sau, múc nước giúp Tần Triết làm sạch vết thương trên đùi. Trong lúc đó, nhóc con bị đau mà khe khẽ rên rỉ nhưng không hề khóc, hai tay cậu tóm lấy bờ vai Tần Tranh.
“Đau không?” Tần Tranh thương tiếc hỏi.
“Không đau, anh chạm vào sẽ không đau.” Tần Triết cười rộ lên.
Dưới ánh trăng, nụ cười thoải mái của nhóc con khiến Tần Tranh có chút ngơ ngẩn. Em trai của anh ngoan ngoãn như thế, sau này anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với cậu, không bao giờ bắt nạt cậu nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook