Cóc Ghẻ Thịt Thiên Nga
-
Chương 19
Được mười phút, Thẩm Hiếu ghét bỏ động tác của tôi quá chậm, mạnh mẽ yêu cầu thay thế. Tôi ung dung vừa ăn thịt vừa nói chuyện phiếm với anh.
"Tống Thước nói quả nhiên không sai, anh thật sự thích ăn thịt."
Người kia sửng sốt một chút, thẳng thắn trả lời: "Ngày còn nhỏ điều kiện gia đình anh không tốt lắm."
"Trước kia nhà anh ở đối diện nhà Tống Thước, anh thường xuyên đến nhà cô ấy ăn nhờ ở đậu, nếu không sớm đã chết đói rồi."
"Không đến mức như vậy chứ?"
Thẩm Hiếu không phản bác câu hỏi của tôi, chỉ cười cười. Anh ấy và Tống Thước có quá khứ như vậy thì thích cô ấy cũng là chuyện bình thường phải không?
Tôi còn đang phát ngốc, Thẩm Hiếu đã giải quyết sạch sẽ đồ ăn trên bàn, sắc mặt hồng hào, toàn thân lộ ra vẻ thoả mãn.
"Nhìn không ra em còn có tay nghề này."
"Bình thường thôi."
Thật ra thì từ nhỏ tôi đã có tính cách này, thích quan tâm mọi người từng tí một, từ đó tìm được niềm vui cho bản thân. Quả thực là trời sinh để đi dây dưa với người khác mà!
Thẩm Hiếu ăn no liền ngồi tựa lưng trên ghế, thần sắc đột nhiên uể oải: "Em cũng từng quan tâm Chu Thiến như vậy?"
Tôi trả lời rất thành thật: "Đúng là cũng quan tâm, nhưng chuyện này thì chưa từng làm bao giờ."
Người nào đó hừ lạnh, sắc mặt không rõ vui buồn:
"Không biết được. Hôm đó anh vẫn luôn chờ em, vậy mà em lại cho anh leo cây tận hai tiếng."
"Thật xin lỗi!"
"Thay vì nói xin lỗi, không bằng em nghĩ xem phải đền bù cho anh như thế nào đi."
"Em mời anh ăn thịt nướng?"
"Vẫn chưa đủ."
Không hổ là luật sư, thủ đoạn đưa đẩy làm rất trôi chảy.
Đối phương đưa đôi chân dài, con ngươi màu nhạt nheo lại, hướng tôi nói: "Em còn đứng đó làm gì, không tìm chỗ ngồi?"
Nhìn xung quanh một chút, chỉ có ghế sô pha ở phía xa xa, tôi đang định chạy đến thì nghe thấy tiếng hừ lạnh sau lưng. Mồ hôi bắt đầu tuôn như suối.
Đây là muốn… tôi ngồi lên đùi sao?
"Tống Thước nói quả nhiên không sai, anh thật sự thích ăn thịt."
Người kia sửng sốt một chút, thẳng thắn trả lời: "Ngày còn nhỏ điều kiện gia đình anh không tốt lắm."
"Trước kia nhà anh ở đối diện nhà Tống Thước, anh thường xuyên đến nhà cô ấy ăn nhờ ở đậu, nếu không sớm đã chết đói rồi."
"Không đến mức như vậy chứ?"
Thẩm Hiếu không phản bác câu hỏi của tôi, chỉ cười cười. Anh ấy và Tống Thước có quá khứ như vậy thì thích cô ấy cũng là chuyện bình thường phải không?
Tôi còn đang phát ngốc, Thẩm Hiếu đã giải quyết sạch sẽ đồ ăn trên bàn, sắc mặt hồng hào, toàn thân lộ ra vẻ thoả mãn.
"Nhìn không ra em còn có tay nghề này."
"Bình thường thôi."
Thật ra thì từ nhỏ tôi đã có tính cách này, thích quan tâm mọi người từng tí một, từ đó tìm được niềm vui cho bản thân. Quả thực là trời sinh để đi dây dưa với người khác mà!
Thẩm Hiếu ăn no liền ngồi tựa lưng trên ghế, thần sắc đột nhiên uể oải: "Em cũng từng quan tâm Chu Thiến như vậy?"
Tôi trả lời rất thành thật: "Đúng là cũng quan tâm, nhưng chuyện này thì chưa từng làm bao giờ."
Người nào đó hừ lạnh, sắc mặt không rõ vui buồn:
"Không biết được. Hôm đó anh vẫn luôn chờ em, vậy mà em lại cho anh leo cây tận hai tiếng."
"Thật xin lỗi!"
"Thay vì nói xin lỗi, không bằng em nghĩ xem phải đền bù cho anh như thế nào đi."
"Em mời anh ăn thịt nướng?"
"Vẫn chưa đủ."
Không hổ là luật sư, thủ đoạn đưa đẩy làm rất trôi chảy.
Đối phương đưa đôi chân dài, con ngươi màu nhạt nheo lại, hướng tôi nói: "Em còn đứng đó làm gì, không tìm chỗ ngồi?"
Nhìn xung quanh một chút, chỉ có ghế sô pha ở phía xa xa, tôi đang định chạy đến thì nghe thấy tiếng hừ lạnh sau lưng. Mồ hôi bắt đầu tuôn như suối.
Đây là muốn… tôi ngồi lên đùi sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook