Cô Vợ Xinh Đẹp Vô Tình Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 13: Anh làm cái gì thế?? "trần thiên quân"
- “Cô cười cái gì??”
- “Anh....Lúc nãy anh...buồn cười quá đi... “Hihihi!“. Anh không biết lúc nãy nhìn anh rất dễ thương đấy... Cô cười đến rơi nước mắt nói
- “ Cô đúng là...Có...có gì đâu mà cười chứ“. “Ai trong đó cũng la hét cơ mà!!. Anh đỏ mặt nói
- “ Nhưng lúc đó anh.... “Hahaha“.... xin lỗi tôi nhịn không được.... “Anh có biết trong đó ai cũng nhìn anh mà nén cười lại không??“. Cô cố gắng nhịn không cười nữa.
- “....” “Thôi xong đời tôi rồi....Mất hết hình tượng rồi... Lãng Thần đầu đầy hắc tuyến la lên.
- “ Được rồi, tôi sẽ không cười nữa!“. Chúng ta về thôi. Cô lên tiếng để tránh người khác nhìn
- “Hay là chúng ta đi dạo đi rồi về cũng được, còn sớm mà“. Lãng Thần cười nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm nên rủ cô cùng đi dạo.
- “Vậy cũng được!“. Chúng ta đi thôi. Tôi cũng rất thích đi dạo quanh thành phố đấy. Cô vui vẻ nói. Lãng Thần “gật đầu” rồi cả hai bước ra rạp chiếu phim cùng nhau đi dạo trò chuyện rất vui vẻ và hợp ý nhau. Hai người cứ như vậy mà đi hết con đường này đến con đường khác khiến những người trên phố phải quay đầu nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ và thầm nói hai người đúng là”, xứng đôi” mà.
“Còn anh lúc này cũng đang trên đường từ công ty trở về. Anh đang chạy xe đột nhiên nhìn thấy dáng người con gái phía trước rất giống cô nhưng bên cạnh lại có một người đàn ông khác, hai người vui vẻ cười đùa với nhau như những cặp tình nhân vậy. Anh nghĩ là mình đã nhìn nhầm nhưng khi người con gái đó quay sang còn tay của người đàn ông đó chạm vào tóc cô lấy xuống vật gì đó trên người cô, cô cười và nói cảm ơn. Nhưng cái cảnh đó lại khiến anh tức giận, anh liền đạp ga chạy đến trước mặt cả hai, chiếc xe đậu sát vào lề đường khiến cô giật mình xém té may nhờ có Lãng Thần nhanh nhẹn đỡ cô hỏi
- “Cô không sao chứ?!”
- “Ừm!“. Tôi không sao đâu. Sau khi lấy bình tĩnh cô trả lời
Anh bước xuống xe, lại nhìn cảnh tượng đó, mặt anh đã đen hơn liền đi tới la lên
- “Các người đang làm gì??”
- “Anh....Trần Thiên Quân... Tại sao anh lại ở đây??“. Cô vẻ mặt khó chịu hỏi
- “Hừ!“. Sao anh ở đây à!!“. Còn em thì sao??” Đã có chồng mà dám đi hẹn hò à.... Anh hỏi em tên đó là ai??” Anh nắm tay cô cố nén cơn giận hỏi
- “Anh buồn cười thật đó!“.” Tôi đi với ai đó là chuyện của tôi không liên quan anh, anh nghe chưa??“. Cô liếc anh một cái rồi dùng dằng muốn thoát khỏi cánh tay đang nằm chặt tay mình
- “Này!“. “Anh mau buông Thiên Ngọc ra“. Anh không thấy cô ấy không thích anh à!“. Lãng Thần nhìn thấy cô khó chịu thì lên tiếng
- “Anh câm mồm!“. “Chuyện của chúng tôi không liên quan anh!!“. Anh nghiến răng nghiến lợi nói
- “Sao lại không??“. “Ngọc, cô ấy là bạn của tôi, tôi đương nhiên có quyền xen vào huống chi cô ấy không hề thích anh“. Lãng Thần không quan tâm lời nói của anh liền đi đến cố gắng lấy tay cô ra khỏi tay anh. Điều đó khiến cho anh tức giận liền giơ tay đánh cho Lãng Thần một cái
- “Bốp....Rầm....”. Lãng Thần bị đánh không kịp trở tat liền ngã nhào xuống đất, coi thấy Lãng Thần vì cô mà bị đánh liền hất tay anh ra và
-”...Chát....“. “Anh điên à!!“. “Anh đang làm cái gì thế??” Trần Thiên Quân. Cô tức giận tát anh một cái rồi đi lại chỗ của Lãng Thần. Còn anh thì khi bị cô đánh một cái, đầu anh ong ong, anh trợn mắt không tin được đây là lần đầu tiên cô vì người khác mà đánh anh mà người đó còn là kẻ muốn cướp cô khỏi anh.
- “Lưu Thiên Ngọc“. “Em vì một người đàn ông khác mà đánh anh sao??. Anh nhìn thấy cô đang lo lắng cho vết thương của Lãng Thần mà ánh mắt đó, sự dịu dàng đó chính là trước đây cô đều dành cho anh cả còn bây giờ cô lại lạnh lùng bỏ mặc anh đi quan tâm người khác. Anh cảm thấy tim mình rất đau.
- “Đánh anh thì thế nào??” Đó là do anh gay sự trước. “Trần Thiên Quân“. “Tôi muốn anh nghe cho rõ tôi đã không còn là” Lưu Thiên Ngọc” của 5 năm trước nữa mà bây giờ tôi là “Mamorys Hoàng Quỳnh Ngọc” anh nghe rõ chưa hã??” Cô liếc anh một cái
- “Phải!“. Tuy em đã đổi tên nhưng em vẫn là vợ của anh, điều đó chưa bao giờ thay đổi. Anh cố nén nỗi đau đó
- “Hừ!“. Anh đừng quên tôi đã ký giấy ly hôn rồi đấy. Cô “hừ!” lạnh nói
- “Em ký nhưng anh vẫn chưa ký bởi thế trên pháp luật chúng ta vẫn là vợ chồng. Anh rất giận khi cô lại nhắc đến chuyện ly hôn.
- “Được, nếu anh vẫn chưa ký vào tờ giấy đó, tôi và anh gặp nhau tại toà đi. Tôi muốn chấm dứt quan hệ giả tạo này. Cô lạnh lùng lên tiếng
- “Em...” Tại sao muốn chấm dứt quan hệ này, sao em lại nói quan hệ giữa chúng ta chỉ là giả tạo“. Anh giọng chua xót nhìn cô nói
- “Anh đúng là tên buồn cười thật đấy!“. Trước đây là ai xem tôi như đồ chơi hã??“. Xem tôi không tồn tại như người vô hình hã??” Để bây giờ tôi nói tôi không còn yêu anh nữa thì anh lại bám theo quấy rầy tôi. Tôi đã nói rồi bây giờ tôi là không yêu cũng không hận cho nên anh làm ơn đừng có làm phiền cuộc sống của tôi nữa. Cô nhìn nhìn anh lạnh lùng nói.
- “Ngọc nhi“.... Anh. Anh muốn nói ra 3 chữ đó nhưng lại không nói được cứ như thế mà nhìn cô.
- “Anh....Lúc nãy anh...buồn cười quá đi... “Hihihi!“. Anh không biết lúc nãy nhìn anh rất dễ thương đấy... Cô cười đến rơi nước mắt nói
- “ Cô đúng là...Có...có gì đâu mà cười chứ“. “Ai trong đó cũng la hét cơ mà!!. Anh đỏ mặt nói
- “ Nhưng lúc đó anh.... “Hahaha“.... xin lỗi tôi nhịn không được.... “Anh có biết trong đó ai cũng nhìn anh mà nén cười lại không??“. Cô cố gắng nhịn không cười nữa.
- “....” “Thôi xong đời tôi rồi....Mất hết hình tượng rồi... Lãng Thần đầu đầy hắc tuyến la lên.
- “ Được rồi, tôi sẽ không cười nữa!“. Chúng ta về thôi. Cô lên tiếng để tránh người khác nhìn
- “Hay là chúng ta đi dạo đi rồi về cũng được, còn sớm mà“. Lãng Thần cười nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm nên rủ cô cùng đi dạo.
- “Vậy cũng được!“. Chúng ta đi thôi. Tôi cũng rất thích đi dạo quanh thành phố đấy. Cô vui vẻ nói. Lãng Thần “gật đầu” rồi cả hai bước ra rạp chiếu phim cùng nhau đi dạo trò chuyện rất vui vẻ và hợp ý nhau. Hai người cứ như vậy mà đi hết con đường này đến con đường khác khiến những người trên phố phải quay đầu nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ và thầm nói hai người đúng là”, xứng đôi” mà.
“Còn anh lúc này cũng đang trên đường từ công ty trở về. Anh đang chạy xe đột nhiên nhìn thấy dáng người con gái phía trước rất giống cô nhưng bên cạnh lại có một người đàn ông khác, hai người vui vẻ cười đùa với nhau như những cặp tình nhân vậy. Anh nghĩ là mình đã nhìn nhầm nhưng khi người con gái đó quay sang còn tay của người đàn ông đó chạm vào tóc cô lấy xuống vật gì đó trên người cô, cô cười và nói cảm ơn. Nhưng cái cảnh đó lại khiến anh tức giận, anh liền đạp ga chạy đến trước mặt cả hai, chiếc xe đậu sát vào lề đường khiến cô giật mình xém té may nhờ có Lãng Thần nhanh nhẹn đỡ cô hỏi
- “Cô không sao chứ?!”
- “Ừm!“. Tôi không sao đâu. Sau khi lấy bình tĩnh cô trả lời
Anh bước xuống xe, lại nhìn cảnh tượng đó, mặt anh đã đen hơn liền đi tới la lên
- “Các người đang làm gì??”
- “Anh....Trần Thiên Quân... Tại sao anh lại ở đây??“. Cô vẻ mặt khó chịu hỏi
- “Hừ!“. Sao anh ở đây à!!“. Còn em thì sao??” Đã có chồng mà dám đi hẹn hò à.... Anh hỏi em tên đó là ai??” Anh nắm tay cô cố nén cơn giận hỏi
- “Anh buồn cười thật đó!“.” Tôi đi với ai đó là chuyện của tôi không liên quan anh, anh nghe chưa??“. Cô liếc anh một cái rồi dùng dằng muốn thoát khỏi cánh tay đang nằm chặt tay mình
- “Này!“. “Anh mau buông Thiên Ngọc ra“. Anh không thấy cô ấy không thích anh à!“. Lãng Thần nhìn thấy cô khó chịu thì lên tiếng
- “Anh câm mồm!“. “Chuyện của chúng tôi không liên quan anh!!“. Anh nghiến răng nghiến lợi nói
- “Sao lại không??“. “Ngọc, cô ấy là bạn của tôi, tôi đương nhiên có quyền xen vào huống chi cô ấy không hề thích anh“. Lãng Thần không quan tâm lời nói của anh liền đi đến cố gắng lấy tay cô ra khỏi tay anh. Điều đó khiến cho anh tức giận liền giơ tay đánh cho Lãng Thần một cái
- “Bốp....Rầm....”. Lãng Thần bị đánh không kịp trở tat liền ngã nhào xuống đất, coi thấy Lãng Thần vì cô mà bị đánh liền hất tay anh ra và
-”...Chát....“. “Anh điên à!!“. “Anh đang làm cái gì thế??” Trần Thiên Quân. Cô tức giận tát anh một cái rồi đi lại chỗ của Lãng Thần. Còn anh thì khi bị cô đánh một cái, đầu anh ong ong, anh trợn mắt không tin được đây là lần đầu tiên cô vì người khác mà đánh anh mà người đó còn là kẻ muốn cướp cô khỏi anh.
- “Lưu Thiên Ngọc“. “Em vì một người đàn ông khác mà đánh anh sao??. Anh nhìn thấy cô đang lo lắng cho vết thương của Lãng Thần mà ánh mắt đó, sự dịu dàng đó chính là trước đây cô đều dành cho anh cả còn bây giờ cô lại lạnh lùng bỏ mặc anh đi quan tâm người khác. Anh cảm thấy tim mình rất đau.
- “Đánh anh thì thế nào??” Đó là do anh gay sự trước. “Trần Thiên Quân“. “Tôi muốn anh nghe cho rõ tôi đã không còn là” Lưu Thiên Ngọc” của 5 năm trước nữa mà bây giờ tôi là “Mamorys Hoàng Quỳnh Ngọc” anh nghe rõ chưa hã??” Cô liếc anh một cái
- “Phải!“. Tuy em đã đổi tên nhưng em vẫn là vợ của anh, điều đó chưa bao giờ thay đổi. Anh cố nén nỗi đau đó
- “Hừ!“. Anh đừng quên tôi đã ký giấy ly hôn rồi đấy. Cô “hừ!” lạnh nói
- “Em ký nhưng anh vẫn chưa ký bởi thế trên pháp luật chúng ta vẫn là vợ chồng. Anh rất giận khi cô lại nhắc đến chuyện ly hôn.
- “Được, nếu anh vẫn chưa ký vào tờ giấy đó, tôi và anh gặp nhau tại toà đi. Tôi muốn chấm dứt quan hệ giả tạo này. Cô lạnh lùng lên tiếng
- “Em...” Tại sao muốn chấm dứt quan hệ này, sao em lại nói quan hệ giữa chúng ta chỉ là giả tạo“. Anh giọng chua xót nhìn cô nói
- “Anh đúng là tên buồn cười thật đấy!“. Trước đây là ai xem tôi như đồ chơi hã??“. Xem tôi không tồn tại như người vô hình hã??” Để bây giờ tôi nói tôi không còn yêu anh nữa thì anh lại bám theo quấy rầy tôi. Tôi đã nói rồi bây giờ tôi là không yêu cũng không hận cho nên anh làm ơn đừng có làm phiền cuộc sống của tôi nữa. Cô nhìn nhìn anh lạnh lùng nói.
- “Ngọc nhi“.... Anh. Anh muốn nói ra 3 chữ đó nhưng lại không nói được cứ như thế mà nhìn cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook