Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi
-
Chương 228: Thật mạnh
Ngô Khai Thiên đang trốn trên tường run rẩy nhìn Giang Vũ: “Khí chất trên người hắn bây giờ giống hệt lúc hắn trấn áp anh, chỉ là lúc đó hắn đeo kính đen nên anh không nhìn thấy hắn có song đồng trong truyền thuyết!"
"Có phải Giang Vũ đã khôi phục được trí nhớ sau khi bị đánh mạnh vào đầu không? Điều này quá đáng sợ!"
Ngô Khai Sơn nuốt nước miếng, cuối cùng cũng hiểu tại sao anh trai mình lại sợ Giang Vũ như vậy.
Chỉ riêng khí tức trên người Giang Vũ lúc này cũng đã vô cùng cường đại, cộng thêm thân phận song đồng giáng thế, cho dù không có kiếm thần Thanh Phong hỗ trợ thì anh em bọn họ cũng không trêu vào nổi một sự tồn tại đáng sợ như vậy.
“Sách cổ của tông môn có ghi lại rằng những người có song đồng có thể phân biệt người ma, thông âm dương, mọc cánh thành tiên, sinh ra đã có thể sánh vai cùng nhị đế Viêm Hoàng".
Ngô Khai Thiên run run giải thích: “Truyền thuyết nói rằng trong lịch sử chỉ có năm người có song đồng là Thương Hiệt, Ngu Thuấn, Hạng Vũ, Lý Dục và Hoàng Thường. Thương Hiệt là thánh nhân; Ngu Thuấn là minh quân; Hạng Vũ là Tây Sở Bá Vương; Lý Dục là Nam Đường hậu chủ; Hoàng Thường là người đã thành tiên vào thời nhà Tống.
"Khó trách sau khi anh bị Giang Vũ ức hiếp, sư môn chẳng những không ra mặt thay cho anh mà còn chặt đứt một ngón tay của anh".
Nghe vậy, Ngô Khai Sơn lau mồ hôi lạnh, lẩm bẩm nói: "Thương Hiệt cùng Ngu Thuấn được thiên hạ ca tụng. Hạng Vũ và Lý Dục tuy chết oan chết uổng nhưng đều đã từng là những tồn tại tuyệt đỉnh đứng trên mọi người, còn Hoàng Thường thậm chí còn có thể đắc đạo thành tiên”.
"Là người thứ sáu có song đồng, Giang Vũ nhất định sẽ trở thành người đứng đầu trong thời đại này, thậm chí còn có thể đắc đạo thành tiên".
"Nếu hôm nay Giang Vũ không chết, vậy thì anh và em dù có phải trả giá thế nào cũng phải kết giao với hắn".
Ngô Khai Thiên bình tĩnh lại, kích động nói: “Mặc kệ Giang Vũ sau này thành tiên hay thành thánh, anh và em đều sẽ có được cơ duyên không thể tưởng tượng được”.
"Chỉ sợ hôm nay hắn không sống nổi!"
Ngô Khai Sơn lo lắng nhìn mọi người trong sân: “Có hai vị đại tông sư liên thủ, cho dù Giang Vũ có là song đồng giáng thế thì cũng khó có thể bình an vô sự”.
"Hắn bây giờ đã bộc phát ra được khí tức năm xưa thì rất có thể hắn đã khôi phục trí nhớ".
Ngô Khai Thiên tràn đầy tin tưởng vào Giang Vũ, mong đợi nói: "Nếu hắn thực sự khôi phục trí nhớ thì hai vị đại tông sư kia hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn".
"Không ngờ hắn lại chính là song đồng trong truyền thuyết".
Trong sân, sắc mặt Kỷ Thường Viễn nghiêm trọng nhìn chằm chằm Giang Vũ, giận dữ gầm lên: "Bạch Hổ, lập tức giết chết hắn!"
Kỷ Thường Viễn cũng biết truyền thuyết về song đồng, bây giờ ông ấy đã kết thù oán với Giang Vũ, nếu như hôm nay không giết được anh thì về sau sẽ vô cùng phiền toái.
Tuy rằng không phải người nào có song đồng cũng sẽ trở thành tiên thành thánh, ví dụ như Hạng Vũ cùng Lý Dục cuối cùng cũng bỏ mạng, nhưng những người có song đồng đều có thể trở thành sự tồn tại ảnh hưởng đến thời thế, Kỷ Thường Viễn không muốn để lại một tai họa ngầm cho nhà họ Kỷ.
"Giang Vũ, cho dù anh có song đồng thì hôm nay tôi cũng phải giết chết anh!"
Sau khi Bạch Hổ tỉnh táo lại, sát ý trong mắt dâng lên, anh ta điên cuồng vận công tập trung nội kình, kết quả...
"Tôi sẽ không bao giờ thua bất cứ ai!"
Trước khi Bach Hổ kịp ra tay, Giang Vũ đã gầm lên một tiếng khàn khàn, sau đó biến thành một ảo ảnh lao về phía Bach Hổ.
"Nhanh quá!"
Sắc mặt Bạch Hổ hơi thay đổi, chưa kịp phản ứng thì đã bị Giang Vũ đấm vào ngực, lần này anh ta không còn bình tĩnh như trước nữa, đã bị một quyền của Giang Vũ đánh văng ra xa hơn mười mét.
Sau cú đấm thành công, Giang Vũ không hề dừng lại mà lại lao về phía Bạch Hổ nhanh như một bóng ma.
"Tên khốn này sao đột nhiên lại trở nên mạnh như vậy?"
Bạch Hổ kinh ngạc hét lên, mới vừa triệu hồi ra cương khí hộ thể thì lại lãnh tiếp một cú đấm khác từ Giang Vũ.
Cũng may có cương khí hộ thể ngăn cản nắm đấm của Giang Vũ cho nên lần này Bạch Hổ không bị đánh văng.
Nhưng trước khi Bach Hổ kịp phản ứng, Giang Vũ đã hóa thành ảo ảnh đầy trời, nắm đấm như mưa giáng lên cương khí hộ thể của Bạch Hổ từ nhiều hướng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook