Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi
Chương 200: Tình hình thế nào

“Tôi nghe sư phụ ở Dược Thần Cốc nói, Cuồng Vũ Y' Tiên không chỉ y thuật cao siêu, mà còn là một siêu cường giả uyên bác, đó cũng là nguồn gốc của hai chữ 'Cuồng Vũ”.

Nghe lời Kỷ Tuyết Tình nói, ông cụ Hoắc tiếp tục suy luận: “Nghe nói những người cầu chữa bệnh của Cưồng Vũ Y Tiên vào năm đó, cần dùng đủ loại công pháp bí tịch làm tiền công. Vậy việc Y Tiên truyền lại những thứ này cho Giang Vũ cũng không có gì lạ”.

“Điều này cũng có thể giải thích được tại sao Giang Vũ lại biết nhiều thứ như vậy”.

Kỷ Tuyết Tình sững sờ gật đầu, cũng bắt đầu tin tưởng một chút vào suy đoán rằng Giang Vũ là đệ tử của Cưồng Vũ Y Tiên, sau đó không nhịn được cười: “Nếu những suy đoán này là thật, thì tôi thật sự là nhặt được bảo vật rồi!"

“Ánh mắt của ông quả thực rất sắc bén! Mặc dù không biết Giang Vũ vì chuyện gì mà bị Cuồng Vũ Y Tiên phong ấn, nhưng hiện tại anh ấy đã khôi phục một số ký ức”.

Ông cụ Hoäc gật đầu đồng ý: “Vậy với truyền thừa của Cuồng Vũ Y Tiên, đợi một thời gian, Giang Vũ nhất định sẽ phát triển nhanh chóng”.

“Nếu sau này anh ấy có thể quay trở lại môn hạ Cưồng Vũ Y Tiên, thì cả nhà họ Kỷ có thể nhờ anh ấy mà tiến lên một tầm cao mới”.

“Người đàn ông mà tôi chọn quả nhiên không tầm thường”. Kỷ Tuyết Tình lập tức cười đắc thắng.

“Đừng vui mừng quá sớm, là phúc hay họa còn chưa chắc”.

Ông cụ Hoắc nghiêm túc nhắc nhở: “Chúng ta không biết vì sao Giang Vũ bị Y Tiên phong ấn, cũng không biết khi Y Tiên biết Giang Vũ đã khôi phục ký ức, sẽ có phản ứng gì?”

“Nếu Y Tiên không chấp nhận được việc thủ đoạn của mình thất bại, hoặc rất coi trọng lý do phong ấn Giang Vũ, vậy thì tất cả những người liên quan đến Giang Vũ có lẽ sẽ bị Y Tiên điên cuồng nhắm vào”.

“Do đó, hiện tại chúng ta phải tuyệt đối giữ bí mật về chuyện này, tốt nhất là không nên nói cho Giang Vũ biết những suy đoán này, để cậu ta tự nhiên trưởng thành”.

“Cho dù cậu ta mãi mãi không thể khôi phục, thì với những ký ức đã khôi phục hiện tại, cũng đủ để cậu ta đạt được một thành tựu”.

“Ông nói đúng, mặc dù tất cả chỉ là suy đoán, nhưng sau này thật sự không cần thiết phải giúp anh ấy khôi phục ký ức nữa”.

Kỷ Tuyết Tình gật đầu, nhẹ nhõm nói: “Tôi yêu Giang Vũ của hiện tại, không cần phải bận tâm anh ấy có hay không có ký ức của quá khứ”.

“Nếu anh ấy khôi phục ký ức, không còn yêu tôi nữa, ngược lại mất nhiều hơn được”.

Khóe miệng ông cụ Hoắc co quắp một trận, ông ấy quan tâm đ ến những lợi ích và rủi ro có thể xảy ra khi Giang Vũ khôi phục ký ức, nhưng Kỷ Tuyết Tình lại chỉ nghĩ đến tình yêu.

“Người phụ nữ đang yêu thật sự là không thể nói lý”.

Sau khi Kỷ Tuyết Tình và ông cụ Hoắc thỏa thuận xong, họ quay trở lại phòng trà.

Thấy hai người trở lại, Giang Vũ vội vàng lên tiếng hỏi: “Chuyện gì thế, sao hai người nói chuyện lâu vậy?”

“Không có gì, tôi và cô Kỷ chỉ nói chuyện phiếm thôi”.

Ông cụ Hoắc cười híp mắt xua tay, nói qua loa: “Uống trà, uống trà!”

“Tình hình thế nào?”

Giang Vũ vội vàng hỏi Kỷ Tuyết Tình: “Có phải chứng mất trí nhớ của anh rất khó chữa?”

“Không phải khó chữa bình thường!” Kỷ Tuyết Tình ngồi xuống bên cạnh Giang Vũ, nhỏ giọng nói: “Ông cụ Hoắc cũng không phát hiện ra vấn đề gì, căn bản là không thể giúp được anh”.

“Vậy sao hai người lại ra ngoài lâu vậy?”, Giang Vũ nghỉ ngờ hỏi.

“Anh nhỏ tiếng chút”.

Kỷ Tuyết Tình lườm Giang Vũ một cái, giải thích: “Ông cụ Hoäc tự xưng là Thần Nông Dược Vương, là kỳ tài của y học Hoa Quốc, nhưng giờ lại không thể chữa được chứng mất trí nhớ của anh, đương nhiên là mặt ông ấy không thể rạng rỡ được”.

“Có gì đâu? Anh cũng không thấy mình có vấn đề gì, ông ấy..."

“Người ta đã là thần y nổi tiếng nhiều năm, đương nhiên coi trọng mặt mũi rất cao, mới kéo em ra ngoài giải thích riêng, không muốn mất mặt ở trước mặt anh, hiểu chưa!”

Kỷ Tuyết Tình ngắt lời Giang Vũ, nhắc nhở nói: “Từ giờ anh đừng hỏi bất kỳ câu hỏi nào nữa, cứ coi như chuyện chúng ta đến cầu chữa bệnh chưa từng xảy ra, nếu không chính là đang đánh mặt ông cụ Hoắc rồi”.

“Những người này quá coi trọng danh lợi, nhưng cũng có thể hiểu được”.

Giang Vũ không còn nghỉ ngờ nữa, hiểu ra: “Anh sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, cứ coi như là đặc biệt đến đây để bái kiến trưởng bối vậy”.

Ngay sau đó, mấy người bắt đầu tán gẫu uống trà, đều rất ăn ý không nhắc lại chuyện chữa bệnh cho Giang Vũ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương