Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi
-
Chương 196: Bác sĩ không thể tự chữa bệnh
“Đây là Hoắc Tú Tú, cháu gái của tôi!”
Đi vào phòng trà, ông Hoắc nhiệt tình giới thiệu: “Tú Tú, vị này là cô Kỷ và bạn trai Giang Vũ”.
“Chào cô Kỷ, cậu Giang”.
Hoắc Tú Tú chậm rãi đứng dậy, tao nhã cúi người hành lễ, trên mặt lại không có bất kỳ sự thay đổi nào, có một loại khí chất lạnh lùng cao ngạo tương tự như Kỷ Tuyết Tình.
“Cô gái Hoắc Tú Tú này chính là người thừa kế của nhà họ Hoắc, một trong ba đại gia tộc ở Ngô Thành”.
Trong quá trình nhập tọa, Kỷ Tuyết Tình ở bên tai Giang Vũ nhỏ giọng giới thiệu: “Sau này anh muốn mua được dược liệu thượng hạng ở Ngô Thành, vậy thì phải tạo được mối quan tốt với cô ấy, nhà họ Hoắc quản lý phòng đấu giá lớn nhất ở Ngô Thành, thứ có thể nhìn thấy được đến đều là thứ đồ quý giá”.
Nói được một nửa, Kỷ Tuyết Tình phát hiện Giang Vũ đang nhìn chằm chằm vào Hoäc Tú Tú, nhất thời khó chịu, bàn tay nhỏ bé bóp đùi Giang Vũ thật mạnh ở vị trí không ai nhìn thấy được.
“Á á
Bị Kỷ Tuyết Tình tập kích đột ngột, Giang Vũ đau đến mức hít sâu một hơi.
“Cô ấy rất đẹp phải không?”, Kỷ Tuyết Tình chất vấn đầy ghen tuông. “Em hiểu lầm rồi, anh không có ý gì khác!”
'Thấy Kỷ Tuyết Tình đang ghen, Giang Vũ vội vàng giải thích: “Ở trong mắt anh, em vĩnh viễn là người đẹp nhất, những người khác đều là đầu lâu xương sọ có màu hồng mà thôi”.
“Vậy anh còn nhìn một cách mê mẩn như vậy?”, Kỷ Tuyết Tình khó chịu bĩu môi.
“Anh cảm thấy Hoắc Tú Tú này có gì đó không đúng lắm, hình như cô ấy...
“Hừi! Em thấy anh chính là thèm nhỏ dãi sắc đẹp của người ta”.
Không đợi Giang Vũ nói xong, Kỷ Tuyết Tình đã hừ lạnh cắt đứt.
“Anh sai rồi, anh không nhìn nữa đâu!”
Giang Vũ vội vàng nhận sai, giải thích với người phụ nữ đang ghen tuông là đang tự chuốc khổ vào thân!
Hoắc Tú Tú trên ghế vừa thể hiện trà nghệ, vừa khẽ nhíu mày.
Hoäc Tú Tú cũng chú ý tới Giang Vũ, sau khi vào cửa, anh đã nhìn chằm chằm vào mình, nhất thời có ấn tượng không tốt với anh.
Nếu không phải ngại thể diện của ông cụ thì cô ấy sẽ không pha trà cho cái loại đã háo sắc còn ăn bám này.
“Tú Tú nhà tôi chính là đại sư trong giới trà nghệ, hơn nữa lại có thêm loại trà mà tôi đã cất giấu hai mươi năm qua”.
Sau khi ngồi xuống, ông Hoắc kiêu ngạo khoe khoang nói: “Hôm nay các vị xem như có lộc ăn lộc uống rồi!”
“Vậy thì chúng tôi không khách sáo nữa”.
Lúc này Kỷ Tuyết Tình mới buông tha cho Giang Vũ, vừa thưởng thức trà, vừa nói chuyện phiếm với ông Hoắc.
Giang Vũ bị giáo huấn một trận, trong cả quá trình chỉ cúi đầu uống trà, cũng không dám nhìn Hoắc Tú Tú thêm một lần nào nữa.
Nhìn thấy Giang Vũ ngoan ngoãn như thế, Hoắc Tú Tú càng khinh bỉ anh hơn, đồng thời cũng không thể nào hiểu nổi tại sao cô chủ nhà họ Kỷ tại sao lại coi trọng loại người này?
Sau khi nói chuyện phiếm được một lát, Kỷ Tuyết Tình chuyển đề tài, nghiêm trang nói: “Ông Hoắc, về chuyện có liên quan đến Giang Vũ, trăm sự nhờ ông!”
“Được, lão phu chắc chẳn sẽ dốc toàn bộ sức lực để làm". Vẻ mặt của ông Hoäc cực kì nghiêm túc khi gật đầu.
“Có ý gì vậy? Tôi có chuyện gì sao?”, Giang Vũ ngẩng đầu mơ hồ hỏi.
“Ha ha! Cô Kỷ lần này tới là cố ý mời ông nội tôi khám bệnh cho anh!”
Hoắc Tú Tú lạnh như băng cười: “Ông nội của tôi chính là dược vương Thần Nông, nếu không phải nể mặt cô Kỷ, chỉ sợ ngay cả mặt của ông ấy, anh cũng không được thấy đâu”.
“Tú Tú, đừng nhiều lời!”
Ông Hoắc không vui răn dạy một tiếng, sau đó tán thưởng nói: “Giang Vũ có thể giải quyết được loại độc cổ mà ngay cả ông cũng không khám ra được cho cô Kỷ, năng lực này cháu không so bì được đâu!”
Hoắc Tú Tú bĩu môi, cúi đầu pha trà không nói gì thêm nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook