Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi
-
Chương 19: Đệ tử Cửu Huyền Thiên Long Môn?
“Ông Long, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”.
Thấy Hoàng Long không trả lời, Lưu Thư Nhất tưởng răng đối phương bị mình doạ sợ, lạnh giọng nói: “Chỉ cần bây giờ ông giúp tôi giết Giang Vũ, tôi sẽ không cần dùng tới ân tình của ông Hổ, cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của Thiên Địa Minh, ông nghĩ sao?”
“Tôi nghĩ...”
Hoàng Long nghiêm trang nhìn Lưu Thư Nhất dương dương tự đắc, nói được cửa câu, ông ta bỗng nhiên đưa tay ra tát vào mặt anh ta một bạt tai.
Một tiếng “chát” giòn giã. Lưu Thư Nhất văng thẳng ra xa, trong lúc văng anh ta còn
phun ra hai chiếc răng dính máu.
Hoàng Long là cao thủ Nội Kình sơ kỳ, ban nãy tát giám đốc Mã ông ta không hề dùng lực, mà lần này tát Lưu Thư Nhất là thật sự nổi giận, tát cho anh ta bay đi cùng với cả răng.
“Thăng oät con láo xược này, bố cậu còn chẳng dám nói kiểu đó trước mặt tôi mà cậu lại dám đe doạ tôi”.
Hoàng Long phủi tay, khinh thường nhìn Lưu Thư Nhất ngã xuống đất: “Hổ không ra oai, cậu tưởng tôi là mèo bệnh đấy àI"
“Ông xã..”
Triệu Trung Tuyết hét lên, nhào tới bên cạnh Lưu Thư Nhất, tức giận quát: “Sao ông lại đánh người ta vậy hả?”
“Đánh là còn nhẹ, nếu còn dám mạnh miệng nữa, ông đây sẽ giết luôn”.
Hoàng Long nhìn lướt qua đám người nhà họ Triệu bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Người nhà họ Triệu hễ ai bị ánh mắt ác độc của Hoàng Long nhìn tới đều sợ đến mức run bần bật, không dám lên tiếng, như thể bị thú dữ nhắm vào.
“Hoàng Long, ông dám đánh tôi á!”
Lưu Thư Nhất bò dậy từ dưới đất, nói năng không được rõ: “Nhà họ Lưu tôi có nhà họ Kỷ chống lưng, có ân tình của ông Hổ, ông dám động vào tôi, cứ chờ bị tiêu diệt đi!”
“Hừi Hoàng Long tôi cũng không phải lớn lên dưới sự sợ hãi!"
Hoàng Long khịt mũi, ngang ngược đáp lời: “Tôi đã nói rồi, ai dám động vào cậu Giang nghĩa là đối đầu với tôi. Cậu có thủ đoạn gì cứ việc tung ra, tôi sẽ tiếp chiêu”.
Thật ra Hoàng Long cũng kiêng dè nhà họ Lưu và nhà họ Kỷ, dù sao thế lực ngầm cũng không thể công khai.
Chỉ với Tụ Nghĩa Đường cũng là thế lực ngầm đã đủ khiến cho ông ta nhức đầu.
Chứ nói gì đến nhà họ Kỷ là hoàng tộc Đông Nam, chỉ cần nói bừa một câu thôi cũng có thể khiến Thiên Địa Minh không bao giờ ngóc đầu dậy nổi.
Nhưng lệnh chủ của lệnh Cửu Huyền Thiên Long đích thân tới, dù có làm Hoàng Long táng gia bại sản, đánh cược cả Thiên Địa Minh, ông ta cũng sẽ theo phe ủng hộ không chút do dự.
“Cậu Giang, cậu định xử trí những người này như thế nào?”
Ngay sau đó, Hoàng Long nhìn về phía Giang Vũ, hiểm độc nói: “Nếu cậu muốn lấy mạng họ, tôi bảo đảm sẽ không để họ có thể bước ra khỏi cánh cửa này”.
Nghe vậy, tất cả những người nhà họ Triệu đều luống cuống.
Hoàng Long là kẻ tàn nhãn giết người không chớp. mắt, không phải chỉ nói chơi thôi, mà ông ta thật sự dám gi ết chết tất cả bọn họ.
Triệu Trung Tuyết và Lưu Thư Nhất đứng bên cạnh, mặt mày tái mét, không lên tiếng.
Bảo họ cầu xin tên rác rưởi Giang Vũ này, họ còn thấy khó chịu hơn cả chết.
Hơn nữa Lưu Thư Nhất tự tin, có nhà họ Lưu và nhà họ Kỷ chống lưng, Hoàng Long sẽ không dám làm gì họ.
“Giang, Giang VũI”
Lưu Thư Nhất không sợ, nhưng Triệu Thiên Mang lại không dám chủ quan, ông ta quệt mồ hôi lạnh trên mặt, nịnh nọt: “Dù sao thì cậu cũng sống ở nhà họ Triệu tôi ba năm.
Mặc dù chúng tôi... nhưng ông cụ đối xử với cậu vô cùng tốt, cậu nể mặt ông cụ đừng để ông Long làm khó dễ chúng. tôi đi mà”.
“Đúng đó đúng đó! Lúc trước cậu mất trí nhớ, chính ông cụ đã đưa cậu về, chữa thương cho cậu, nuôi cậu ba năm trời”.
Ngô Châu cũng hùa theo, khẩn cầu nói: “Làm người không thể vong ân phụ nghĩa được!”
Những người khác nhà họ Triệu cũng sợ Giang Vũ bảo Hoàng Long giết mình, thế là đều thay đổi thái độ quay sang van xin anh.
“Một lũ nhát gan!”
Nhìn vẻ mặt tham sống sợ chết của đám người nhà họ Triệu, Giang Vũ cười khinh thường: “Hoàng Long, bảo họ cút hết đi!”
Nghe vậy, người nhà họ Triệu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng họ chẳng những không biết ơn Giang Vũ, ngược lại còn căm thù hơn nữa.
“Người đâu, đuổi bọn chúng ra ngoài hết cho tôi”.
Hoàng Long cũng không dông dài, lạnh lùng ra lệnh.
Mười nhân viên bảo vệ dứt khoát quơ cây ba trắc xông về phía Lưu Thư Nhất và đám người nhà họ Triệu.
Chẳng mấy chốc, Lưu Thư Nhất và đám người nhà họ Triệu đã bị nhóm bảo vệ vây đánh, la lối om sòm bị đuổi ra khỏi nhà hàng.
Lúc những người này đến vênh váo bao nhiêu thì giờ lại chật vật bấy nhiêu.
Đặc biệt là khi phải rơi vào kết cục này trước mặt Giang Vũ, họ càng xấu hổ và tức giận hơn, nhưng cũng phải đành chịu.
Sau khi Lưu Thư Nhất và người nhà họ Triệu bị đuổi ra ngoài, Hoàng Long thấp thỏm lo lắng đứng trước mặt Giang Vũ: “Cậu Giang, cậu có hài lòng với cách xử lý này không ạ?”
“Cũng tạm được!”
Giang Vũ gật đầu, khá hào hứng nhìn Hoàng Long: “Tôi tới đây theo như đã hẹn, có lời gì để lát nữa vừa ăn vừa nói!”
Anh không ngờ Hoàng Long đối diện với áp lực lớn như vậy mà vẫn ủng hộ anh, nhưng vì điều gì chứ?
Trong phòng đế vương, tầng cao nhất ở Túy Tiên Lâu. “Ông nói tôi là lệnh chủ gì đó, rốt cuộc nghĩa là sao vậy?”
Nhìn Hoàng Long lo lắng bất an ở đối diện, Giang Vũ hỏi thẳng vào vấn đề.
“Cậu đeo lệnh Cửu Huyền Thiên Long, đương nhiên là lệnh chủ rồi”.
Hoàng Long kính sợ chỉ vào chiếc nhẫn trên tay Giang Vũ.
Anh nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, ngờ vực hỏi: “Ông bảo chiếc nhẫn này là lệnh Cửu Huyền Thiên Long?”
“Phải! Đây là tín vật của Cửu Huyền Thiên Long Môn, tuy không biết cậu có thân phận gì trong môn, nhưng nó đủ để chứng minh cậu nhất định là đệ tử chính thức của Cửu Huyền Thiên Long Môn”.
“Cửu Huyền Thiên Long Môn lại là cái gì nữa?”
Nghe Hoàng Long nói thế, Giang Vũ bối rối cau mày, hoàn toàn không thể nhớ ra được!
“Cửu Huyền Thiên Long Môn chính là thế lực bí ẩn nhất trên thế giới, chỉ những người nào liên quan mới biết đến sự †ồn tại của nó, người ngoài có lẽ còn chưa nghe nói bao giờ”.
Hoàng Long cung kính ngồi thẳng lưng, giới thiệu: “Thiên Địa Minh ở Giang Châu là một trong số các đường khẩu thuộc thế lực ngoại vi của Cửu Huyền Thiên Long Môn. Tôi cũng chỉ là một thành viên ngoại vi thôi, biết rất ít về những chuyện trong môn.
Tôi chỉ biết Cửu Huyền Thiên Long Môn có chín đường khẩu tương tự Thiên Địa Minh ở Hoa Hạ.
Tiếc là cấp bậc của tôi quá thấp, không có tư cách xin được phương thức liên lạc của những đường khẩu khác, cũng không biết những đường khẩu khác tồn tại dưới hình thức nào?”
“Cửu Huyền Thiên Long Môn này có thực lực rất mạnh nhỉ!"
Giang Vũ hơi dao động, nói thầm: “Lẽ nào mình là đệ tử của Cửu Huyền Thiên Long Môn?”
Thiên Địa Minh đã là bá chủ của thế giới ngầm ở Giang Châu, mà Cửu Huyền Thiên Long Môn lại có tận chín đường khẩu tương tự thế này hợp thành, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
“Đại nhân, cậu giữ lệnh Cửu Huyền Thiên Long, chắc chẳn là đệ tử trong môn phái, mà cậu là đệ tử chính thức duy nhất mà tôi từng gặp”.
Hoàng Long trả lời khẳng định, sau đó chờ mong nhìn Giang Vũ: “Cậu có thể kể cho tôi nghe về những chuyện trong môn phái hoặc liên quan đến những đường khẩu khác không ạ”
Giang Vũ mấp máy môi, muốn nói lại thôi, thầm mảng trong lòng: “Mẹ nó tôi đã mất trí nhớ rồi, cũng chẳng biết nhiều hơn ông đâu, kể cái quần què gì chứ!”
“Thật ra những chuyện tôi đang biết rất ít!”
Giang Vũ do dự một lát rồi trả lời đúng sự thật: “Tôi bị mất trí nhớ, nếu không thì cũng chẳng đã chịu oan chịu ức ở nhà họ Triệu suốt ba năm trời rồi”.
Hoàng Long ngờ nghệch nhìn Giang Vũ: “Vậy giờ cậu đã nhớ lại được gì chưa ạ?”
“Nhớ được một ít rồi, nhưng vẫn không có ấn tượng gì về Cửu Huyền Thiên Long Môn và chiếc nhẫn này cả”.
“Đại nhân yên tâm, tôi chỉ nhận lệnh Cửu Huyền Thiên Long thôi, nếu chiếc nhẫn đã nằm trong tay cậu thì cậu chính là lệnh chủ”.
Nghe vậy, hai mắt Hoàng Long sáng rực lên, ông ta kiên định nói: “Nếu cậu có mệnh lệnh, thuộc hạ và cả Thiên Địa Minh nhất định sẽ bất chấp gian nguy, không hề chối từ”.
Mục tiêu phấn đấu lớn nhất trong đời Hoàng Long chính là trở thành đệ tử chính thức của Cửu Huyền Thiên Long Môn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook