Cô Vợ Xấu Xí Của Chiến Thần
-
C29: Đại nhân
Cố Trung trở về biệt thự Vân Long.
Tiểu Đao nhìn thấy Cố Trung xuất hiện, có chút nghỉ hoặc hỏi: "Đại nhân, sao.
ngài lại quay lại rồi?" Lúc này, Cố Trung chỉ cảm thấy trong lòng hoảng sợ, bất lực lắc đầu. "Bỏ đi, không sao."
Tiểu Đao nhìn thấy sắc mặt Cố Trung có chút khó coi, đoán được anh nhất định có tâm sự, lập tức định lui ra, nhưng khi cậu đang định rời đi, giọng nói của Cố Trung vang lên.
"Tiểu Đao, hiện tại tôi còn có bao nhiêu tiên?"
Sau khi Cố Trung trở về Hàng Thành, anh đã hiểu ra rất nhiều chuyện, trước đây vì thân phận nên anh không quan tâm đến tiền bạc, nhưng bây giờ thì không được rồi, không có tiền thì đến một bước cũng khó đi.
“Đại nhân, ngài đợi tôi tính toán một chút.”
Tiểu Đao không ngờ Gố Trung lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhất thời sửng. sốt.
“Trước đây khi chúng ta chinh chiến Tây Tắc, thu phục được không ít đất nước nhỏ, Tây Tắc rất nhiều mỏ, để cầu bình an, những đất nước nhỏ này đã đưa ngài không ít phí bảo hộ, trị giá khoảng 20 đến 30 tỷ. "
“Ngoài ra, khi ngài được phong danh hiệu Chiến Thần, tổng bộ quân đội đã
đưa ra phần thưởng 10 tỷ.
"Còn nữa, trước đây khi chúng ta chiến đấu đã tiếp quản tài nguyên dầu mỏ của đế quốc, bây giờ chúng thuộc về Hoa Hạ, mỗi năm đều chia cho ngài 30% lợi nhuận, bây giờ chắc cũng hàng chục tỷ."
Tiểu Đao nói luyên thuyên một hồi, sau đó suy nghĩ một lúc mới chậm rãi nói: "Hiện tại tài sản của ngài chắc là có khoảng một trăm tỷ."
Nghe vậy, Cố Trung sửng sốt một lát.
"Tôi giàu đến thế cơ à?"
Đối mặt với phản ứng của Cố Trung, Tiểu Đao bất giác cười khổ nói: “Đại nhân, đấy còn là ngài cũng lười kiếm tiền đấy, bằng không, cướp bóc một chút ở những đất nước nhỏ ở Tây Tắc, hoặc giúp đỡ các gia tộc siêu lớn ở kinh thành một chút, tài sản của ngài lên tới vài trăm tỷ cũng không phải là không thể.”
Cố Trung nghe vậy thì hơi cau mày, rơi vào im lặng.
Tiểu Đao nghỉ hoặc hỏi: "Đại nhân, sao đột nhiên ngài lại bắt đầu quan tâm đến tài sản vậy?”
"Không sao, Tiểu Đao, tôi hỏi cậu một chuyện."
"Chuyện gì ạ?"
“Một trung tâm thương mại ở trung tâm Hàng Thành có giá bao nhiêu?”
“Ồ, tôi cũng không rõ, nhưng Hàng Thành được coi là thành phố hạng nhất ở Hoa Hạ. Trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố là do bốn gia tộc lớn cùng nhau xây dựng, với số vốn đầu tư ít nhất cũng phải hàng chục tỷ. Hơn nữa còn là một con gà mái đẻ trứng vàng, giá trị của nó e rằng phải hơn trăm tỷ.”
"Được, mua cho tôi."
"Hả?I" Tiểu Đao sửng sốt một lát, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. "Chuyện gì vậy?"
"Đại nhân, ngài muốn làm gì? Tiền chúng ta có trong tay hiện tại chắc cũng chỉ có 100 tỷ, e là không đủ, hơn nữa cho dù chúng ta có đủ tiền thì bốn qia tôc lớn và Thương hội Hàng Thành cũng chưa chắc đã đồng ý.”
"Cậu chỉ cần nói cho tôi biết cần bao nhiêu tiền." Tiểu Đao trầm tư một lát, nói: "Ước tính thận trọng, 150 tỷ, đây là trong trường hợp bốn gia tộc lớn và Thương hội Hàng Thành không kiếm tiền."
"Được, về phần tiền, cậu đi đến những đất nước nhỏ ở Tây Tắc đòi, tôi đã bảo hộ bọn họ nhiều năm như vậy, mấy chục tỷ bọn họ chắc chắn sẽ đưa ra."
“Đến lúc đó, nếu bốn gia tộc lớn không đồng ý thì dùng mối quan hệ của mình để ép, chuyện này nhất định phải làm cho được.”
Khi Tiểu Đao nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Cố Trung, cậu biết chuyện này không cần bàn cãi nữa, không ai có thể thay đổi quyết định của Cố Trung, cậu do dự một lát rồi nói: "Được, vậy e là tôi sẽ phải quay lại Tây Tắc một chuyến."
"Được" Sau khi Tiểu Đao rời đi, trong mắt Cố Trung lộ ra một tia lạnh lùng.
Lần này anh trở lại, thứ nhất là để báo ơn, thứ hai là để báo thù, tuy nhiên khoảng thời gian này anh vẫn luôn ở bên cạnh Như Tâm, không có thời gian đi gây phiền toái cho nhà họ Gố.
Vừa hay tâm trạng anh hiện nay không tốt, nghĩ đến lần trước nhà họ Long âm mưu đối với Như Tâm, Gố Trung liền nổi lên sát khí.
Nửa giờ sau, Cố Trung đi tới cửa biệt thự duy nhất còn sót lại của nhà họ Long.
Tiểu Đao nhìn thấy Cố Trung xuất hiện, có chút nghỉ hoặc hỏi: "Đại nhân, sao.
ngài lại quay lại rồi?" Lúc này, Cố Trung chỉ cảm thấy trong lòng hoảng sợ, bất lực lắc đầu. "Bỏ đi, không sao."
Tiểu Đao nhìn thấy sắc mặt Cố Trung có chút khó coi, đoán được anh nhất định có tâm sự, lập tức định lui ra, nhưng khi cậu đang định rời đi, giọng nói của Cố Trung vang lên.
"Tiểu Đao, hiện tại tôi còn có bao nhiêu tiên?"
Sau khi Cố Trung trở về Hàng Thành, anh đã hiểu ra rất nhiều chuyện, trước đây vì thân phận nên anh không quan tâm đến tiền bạc, nhưng bây giờ thì không được rồi, không có tiền thì đến một bước cũng khó đi.
“Đại nhân, ngài đợi tôi tính toán một chút.”
Tiểu Đao không ngờ Gố Trung lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhất thời sửng. sốt.
“Trước đây khi chúng ta chinh chiến Tây Tắc, thu phục được không ít đất nước nhỏ, Tây Tắc rất nhiều mỏ, để cầu bình an, những đất nước nhỏ này đã đưa ngài không ít phí bảo hộ, trị giá khoảng 20 đến 30 tỷ. "
“Ngoài ra, khi ngài được phong danh hiệu Chiến Thần, tổng bộ quân đội đã
đưa ra phần thưởng 10 tỷ.
"Còn nữa, trước đây khi chúng ta chiến đấu đã tiếp quản tài nguyên dầu mỏ của đế quốc, bây giờ chúng thuộc về Hoa Hạ, mỗi năm đều chia cho ngài 30% lợi nhuận, bây giờ chắc cũng hàng chục tỷ."
Tiểu Đao nói luyên thuyên một hồi, sau đó suy nghĩ một lúc mới chậm rãi nói: "Hiện tại tài sản của ngài chắc là có khoảng một trăm tỷ."
Nghe vậy, Cố Trung sửng sốt một lát.
"Tôi giàu đến thế cơ à?"
Đối mặt với phản ứng của Cố Trung, Tiểu Đao bất giác cười khổ nói: “Đại nhân, đấy còn là ngài cũng lười kiếm tiền đấy, bằng không, cướp bóc một chút ở những đất nước nhỏ ở Tây Tắc, hoặc giúp đỡ các gia tộc siêu lớn ở kinh thành một chút, tài sản của ngài lên tới vài trăm tỷ cũng không phải là không thể.”
Cố Trung nghe vậy thì hơi cau mày, rơi vào im lặng.
Tiểu Đao nghỉ hoặc hỏi: "Đại nhân, sao đột nhiên ngài lại bắt đầu quan tâm đến tài sản vậy?”
"Không sao, Tiểu Đao, tôi hỏi cậu một chuyện."
"Chuyện gì ạ?"
“Một trung tâm thương mại ở trung tâm Hàng Thành có giá bao nhiêu?”
“Ồ, tôi cũng không rõ, nhưng Hàng Thành được coi là thành phố hạng nhất ở Hoa Hạ. Trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố là do bốn gia tộc lớn cùng nhau xây dựng, với số vốn đầu tư ít nhất cũng phải hàng chục tỷ. Hơn nữa còn là một con gà mái đẻ trứng vàng, giá trị của nó e rằng phải hơn trăm tỷ.”
"Được, mua cho tôi."
"Hả?I" Tiểu Đao sửng sốt một lát, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. "Chuyện gì vậy?"
"Đại nhân, ngài muốn làm gì? Tiền chúng ta có trong tay hiện tại chắc cũng chỉ có 100 tỷ, e là không đủ, hơn nữa cho dù chúng ta có đủ tiền thì bốn qia tôc lớn và Thương hội Hàng Thành cũng chưa chắc đã đồng ý.”
"Cậu chỉ cần nói cho tôi biết cần bao nhiêu tiền." Tiểu Đao trầm tư một lát, nói: "Ước tính thận trọng, 150 tỷ, đây là trong trường hợp bốn gia tộc lớn và Thương hội Hàng Thành không kiếm tiền."
"Được, về phần tiền, cậu đi đến những đất nước nhỏ ở Tây Tắc đòi, tôi đã bảo hộ bọn họ nhiều năm như vậy, mấy chục tỷ bọn họ chắc chắn sẽ đưa ra."
“Đến lúc đó, nếu bốn gia tộc lớn không đồng ý thì dùng mối quan hệ của mình để ép, chuyện này nhất định phải làm cho được.”
Khi Tiểu Đao nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Cố Trung, cậu biết chuyện này không cần bàn cãi nữa, không ai có thể thay đổi quyết định của Cố Trung, cậu do dự một lát rồi nói: "Được, vậy e là tôi sẽ phải quay lại Tây Tắc một chuyến."
"Được" Sau khi Tiểu Đao rời đi, trong mắt Cố Trung lộ ra một tia lạnh lùng.
Lần này anh trở lại, thứ nhất là để báo ơn, thứ hai là để báo thù, tuy nhiên khoảng thời gian này anh vẫn luôn ở bên cạnh Như Tâm, không có thời gian đi gây phiền toái cho nhà họ Gố.
Vừa hay tâm trạng anh hiện nay không tốt, nghĩ đến lần trước nhà họ Long âm mưu đối với Như Tâm, Gố Trung liền nổi lên sát khí.
Nửa giờ sau, Cố Trung đi tới cửa biệt thự duy nhất còn sót lại của nhà họ Long.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook