Cô Vợ Xấu Xí Của Chiến Thần
-
C12: Trong lúc mọi người còn kinh ngạc
Nếu Diệp Quân biết người đứng sau lưng Ôn Như Tâm là người như vậy, chỉ sợ dù có mười nhà họ Cổ, anh ta cũng không dám làm gì!
Tiếc rằng người chết không có cơ hội hối hận!
Khi Diệp Quân đứng đó, Ôn Như Tâm cũng ngất đi.
Trong cơn hoảng hốt, cô mơ hồ nhìn thấy bóng hình quen thuộc. Trước khi mất đi ý thức, cô nhận thấy có một bàn tay dày rộng ôm lấy mình.
"Giết hết nanh vuốt của nhà họ Cố, người nhà họ Long thì bắt lại. Tôi muốn cho bọn họ biết thế nào là tuyệt vọng."
Cổ Trung ôm Ôn Như Tâm lên, ra lệnh cho Tiểu Đào bên cạnh, sau đó rời đi.
Trong lúc mọi người còn kinh ngạc, Tiểu Đao đã lao vọt về phía trước.
Vut!
Mấy cây phi châm bắn ra, nhanh chóng lấy đi tính mạng thị vệ nhà họ Cố.
Tiểu Đao được xưng là sát thần trong quân cũng có
nguyên nhân cả, mấy phút sau khi Cổ Trung rời đi, tất cả người nhà họ Cố ở đây đều nằm trong vũng máu.
Cả hội trường im thin thít.
"Chuyện hôm nay, nếu ai dám hé răng, kết cục sẽ giống như bọn họ."
Đám tai to mặt lớn ở Giang Châu giờ phút này ngồi trong góc im thin thít, gật đầu liên tục, không dám thở mạnh.
Đợi khoảng mấy chục phút sau, thấy không còn động tĩnh gì nữa, bọn họ mới phát hiện ra Tiểu Đao đã bỏ đi từ bao giờ.
Còn những người nhà họ Long khác, nhìn thấy cảnh này thì tuyệt vọng.
Bọn họ đều nghe thấy câu Cố Trung nói, người nhà họ Long không được giết bất kì ai. Cái đáng sợ nhất không phải là chết, mà chính là chờ chết.
Chuyện này nhanh chóng gây chấn động Hàng Thành.
Cổ Trung đưa Ôn Như Tâm về biệt thự Vân Long, nhanh chóng sắp xếp bác sĩ tốt nhất đến chữa trị cho cô, bản thân thì đứng bên cạnh trông cả đêm.
Hôm sau, ở nhà họ Thẩm.
"Chị ơi, hôm qua có việc lớn xảy ra rồi."
"Nhà họ Cố báo thù thay nhà họ Long, tra tấn Ôn Như Tâm trong buổi đấu giá. Đích thân chiến thần đã tới xử lý."
Nghe vậy, Thẩm Du Nhu sửng sốt.
"Em nói gì cơ? Diệp Quân bắt cô Ôn đi ư?"
"Vâng, cuối cùng anh ta chết thảm lắm."
Thẩm Du Nhu vẫy tay, nói: "Được rồi, chị biết rồi. Em sắp xếp đội chữa bệnh riêng của nhà mình đến đây, chuẩn bị thêm ít dược liệu, chị sẽ tự mình đến đó."
"Vâng ạ.
Nghỉ ngơi cả đêm, cuối cùng Ôn Như Tâm cũng mở mắt ra. Thật ra hôm qua cô không gặp vết thương trí mạng, nhưng đả kích về mặt tinh thần khiến cô chịu không nổi.
"Vợ ơi, em tỉnh rồi à?"
Ôn Như Tâm vừa mở mắt đã nhìn thấy đôi mắt hắn tia máu của Cổ Trung, anh ngồi cạnh trông cô.
"Cổ Trung, sao anh lại ở đây? Đây là đâu?"
"Đừng động đậy, đây là biệt thự Vân Long. Đêm qua anh nghe nói nhà họ Ôn gặp chuyện nên chạy tới, thấy em nằm trong đại sảnh khách sạn."
Tạm thời Cổ Trung không muốn để Như Tâm biết thân phận của mình, dù sao thì nó cũng quá chấn động.
Hôm qua lúc anh đến, cô đã hôn mê mất rồi, chắc có lẽ không nhìn thấy mình.
Ôn Như Tâm vừa định lên tiếng thì đã cảm thấy mặt mình nóng rát.
"Mặt, mặt em?"
"Cổ Trung, em lại bị hủy dung rồi, phải làm sao bây giờ!"
Ôn Như Tâm khóc òa lên, nhớ tới ký ức ngày hôm qua, cô thấy sống không bằng chết.
"Xin lỗi em Như Tâm, đều do anh không bảo vệ được em."
Cố Trung ôm lấy Ôn Như Tâm, trong mắt tràn đầy áy náy.
Nếu anh không bảo nhà họ Thẩm đối phó với nhà họ Long, nhà họ Cổ sẽ không đối phó với Như Tâm!
Ôn Như Tâm khóc nức nở, giọng càng lúc càng nhỏ, sau đó ngủ mất.
Lúc này Cổ Trung mới đứng dậy ra khỏi phòng.
"Đại nhân, người nhà họ Long tôi không động đến, còn lại đã giết hết."
"Ừ, bên phía nhà họ Cố có động tĩnh gì không?"
"Tạm thời không có, nghe nói mấy ngày nữa là ngày ngày kỷ niệm trăm năm thành lập của tập đoàn Cố Thị, chỉ sợ làm bùng vụ này lên thì không hay nên hôm qua mới sai người ngoài như Diệp Quân ra mặt."
Thấy thế, trong mắt Cổ Trung lóe lên hàn ý.
"Giỏi lắm, kỷ niệm trăm năm, đến lúc tôi cho bọn họ biết cái gì là tuyệt vọng rồi."
Cố Trung vừa dứt lời, ngoài cửa có tiếng gõ.
Tiểu Đao mở cửa ra, Thẩm Du Nhu bước vào trong, sau lưng cô là mấy vị bác sĩ mặc áo blouse trắng.
"Đại nhân, tôi đến muộn. Đây là..." Cô còn chưa dứt lời, Cố Trung đã vẫy tay ngắt lời.
Tiếc rằng người chết không có cơ hội hối hận!
Khi Diệp Quân đứng đó, Ôn Như Tâm cũng ngất đi.
Trong cơn hoảng hốt, cô mơ hồ nhìn thấy bóng hình quen thuộc. Trước khi mất đi ý thức, cô nhận thấy có một bàn tay dày rộng ôm lấy mình.
"Giết hết nanh vuốt của nhà họ Cố, người nhà họ Long thì bắt lại. Tôi muốn cho bọn họ biết thế nào là tuyệt vọng."
Cổ Trung ôm Ôn Như Tâm lên, ra lệnh cho Tiểu Đào bên cạnh, sau đó rời đi.
Trong lúc mọi người còn kinh ngạc, Tiểu Đao đã lao vọt về phía trước.
Vut!
Mấy cây phi châm bắn ra, nhanh chóng lấy đi tính mạng thị vệ nhà họ Cố.
Tiểu Đao được xưng là sát thần trong quân cũng có
nguyên nhân cả, mấy phút sau khi Cổ Trung rời đi, tất cả người nhà họ Cố ở đây đều nằm trong vũng máu.
Cả hội trường im thin thít.
"Chuyện hôm nay, nếu ai dám hé răng, kết cục sẽ giống như bọn họ."
Đám tai to mặt lớn ở Giang Châu giờ phút này ngồi trong góc im thin thít, gật đầu liên tục, không dám thở mạnh.
Đợi khoảng mấy chục phút sau, thấy không còn động tĩnh gì nữa, bọn họ mới phát hiện ra Tiểu Đao đã bỏ đi từ bao giờ.
Còn những người nhà họ Long khác, nhìn thấy cảnh này thì tuyệt vọng.
Bọn họ đều nghe thấy câu Cố Trung nói, người nhà họ Long không được giết bất kì ai. Cái đáng sợ nhất không phải là chết, mà chính là chờ chết.
Chuyện này nhanh chóng gây chấn động Hàng Thành.
Cổ Trung đưa Ôn Như Tâm về biệt thự Vân Long, nhanh chóng sắp xếp bác sĩ tốt nhất đến chữa trị cho cô, bản thân thì đứng bên cạnh trông cả đêm.
Hôm sau, ở nhà họ Thẩm.
"Chị ơi, hôm qua có việc lớn xảy ra rồi."
"Nhà họ Cố báo thù thay nhà họ Long, tra tấn Ôn Như Tâm trong buổi đấu giá. Đích thân chiến thần đã tới xử lý."
Nghe vậy, Thẩm Du Nhu sửng sốt.
"Em nói gì cơ? Diệp Quân bắt cô Ôn đi ư?"
"Vâng, cuối cùng anh ta chết thảm lắm."
Thẩm Du Nhu vẫy tay, nói: "Được rồi, chị biết rồi. Em sắp xếp đội chữa bệnh riêng của nhà mình đến đây, chuẩn bị thêm ít dược liệu, chị sẽ tự mình đến đó."
"Vâng ạ.
Nghỉ ngơi cả đêm, cuối cùng Ôn Như Tâm cũng mở mắt ra. Thật ra hôm qua cô không gặp vết thương trí mạng, nhưng đả kích về mặt tinh thần khiến cô chịu không nổi.
"Vợ ơi, em tỉnh rồi à?"
Ôn Như Tâm vừa mở mắt đã nhìn thấy đôi mắt hắn tia máu của Cổ Trung, anh ngồi cạnh trông cô.
"Cổ Trung, sao anh lại ở đây? Đây là đâu?"
"Đừng động đậy, đây là biệt thự Vân Long. Đêm qua anh nghe nói nhà họ Ôn gặp chuyện nên chạy tới, thấy em nằm trong đại sảnh khách sạn."
Tạm thời Cổ Trung không muốn để Như Tâm biết thân phận của mình, dù sao thì nó cũng quá chấn động.
Hôm qua lúc anh đến, cô đã hôn mê mất rồi, chắc có lẽ không nhìn thấy mình.
Ôn Như Tâm vừa định lên tiếng thì đã cảm thấy mặt mình nóng rát.
"Mặt, mặt em?"
"Cổ Trung, em lại bị hủy dung rồi, phải làm sao bây giờ!"
Ôn Như Tâm khóc òa lên, nhớ tới ký ức ngày hôm qua, cô thấy sống không bằng chết.
"Xin lỗi em Như Tâm, đều do anh không bảo vệ được em."
Cố Trung ôm lấy Ôn Như Tâm, trong mắt tràn đầy áy náy.
Nếu anh không bảo nhà họ Thẩm đối phó với nhà họ Long, nhà họ Cổ sẽ không đối phó với Như Tâm!
Ôn Như Tâm khóc nức nở, giọng càng lúc càng nhỏ, sau đó ngủ mất.
Lúc này Cổ Trung mới đứng dậy ra khỏi phòng.
"Đại nhân, người nhà họ Long tôi không động đến, còn lại đã giết hết."
"Ừ, bên phía nhà họ Cố có động tĩnh gì không?"
"Tạm thời không có, nghe nói mấy ngày nữa là ngày ngày kỷ niệm trăm năm thành lập của tập đoàn Cố Thị, chỉ sợ làm bùng vụ này lên thì không hay nên hôm qua mới sai người ngoài như Diệp Quân ra mặt."
Thấy thế, trong mắt Cổ Trung lóe lên hàn ý.
"Giỏi lắm, kỷ niệm trăm năm, đến lúc tôi cho bọn họ biết cái gì là tuyệt vọng rồi."
Cố Trung vừa dứt lời, ngoài cửa có tiếng gõ.
Tiểu Đao mở cửa ra, Thẩm Du Nhu bước vào trong, sau lưng cô là mấy vị bác sĩ mặc áo blouse trắng.
"Đại nhân, tôi đến muộn. Đây là..." Cô còn chưa dứt lời, Cố Trung đã vẫy tay ngắt lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook