Chúc Hạ Dương không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.


Nhưng cô có cảm giác như mình bị bán.


"Nói, anh nói bậy bà gì với bà nội tôi đó!"

"Cô thấy thế nào?"

Dạ Minh bình tĩnh nhìn Chúc Hạ Dương, dáng vẻ này khiến Chúc Hạ Dương muốn đấm anh mấy cái.


Chúc Hạ Dương liếc mắt một cái nói: "Nhìn dáng vẻ lãnh cảm này của anh, nếu anh dám.

.

.

"

"A!"

Chúc Hạ Dương còn chưa nói hết thì cả người đã ngã về phía sau.


Bất ngờ không kịp chuẩn bị tinh thần bị đặt ở trên giường.


Nhớ đến việc bà nội còn ở bên ngoài, vội nhỏ giọng nói.



"Anh điên rồi hả!"

"Tôi chỉ muốn trị lãnh cảm.

"

Dạ Minh nói, cắn nhẹ vành tai Chúc Hạ Dương.


Khi đưa mắt nhìn Chúc Hạ Dương, mặt người bên dưới đã đỏ tới mang tai.


Đúng là không nhịn đùa được!

Anh cứ nhìn chằm chằm cô như vậy một lúc lâu.


Nhẹ nhàng tháo kính râm của cô xuống, cô xoay mặt qua một bên.


Đôi con ngươi trống rỗng giờ như chứa cả mùa xuân.


"Anh tránh ra!"

Chúc Hạ Dương lạnh nhạt nói, nhưng trong giọng nói không che giấu được vẻ thẹn thùng.


"Bà của cô nói tôi là bạn trai cô, ngay cả người thân duy nhất của cô cũng nói như vậy, xem ra kết hôn với tôi là lựa chọn tốt nhất.

"

"Đừng có tưởng bở, tôi cảnh cáo anh, chuyện khác có thể tùy anh, nhưng chuyện này anh phải đứng về phía tôi!"

Chúc Hạ Dương đẩy Dạ Minh ra, mở cửa đi ra ngoài, nở nụ cười vừa ngọt ngào vừa có chút xấu hổ với bà nội.


Dạ Minh cũng đi ra.


Mà Lâm Tam Cô thấy Chúc Hạ Dương đi ra, cũng không có đeo kính râm, mà sắc mặt Dạ Minh vẫn bình tĩnh.


Bà tin chắc người đàn ông này đúng như Mạc Thần nói, sẽ không để ý tới những điều không bình thường của cháu gái mình.


"Sao rồi?" Lâm Tam Cô hỏi.


Chúc Hạ Dương trừng Dạ Minh một cái, nói: "Không sao đâu bà nội, không phải bà còn đang ngủ sao, sao lại thức sớm như vậy.

"

"Trong khoảng thời gian này bà ngủ quá nhiều, ngủ nữa người cứng lại mất.


"

Lâm Tam Cô cười, nhìn thoáng qua Dạ Minh nói thêm: "Đám trẻ các con cũng đừng vì có bà lão này ở đây mà cảm thấy gò bó, nên làm gì thì cứ làm!"

Chúc Hạ Dương nghe bà nội nói vậy thì sững sờ.


Đây là ý gì?

Chẳng lẽ bà nội vừa tỉnh lại đã thấy Dạ Minh nên hiểu lầm gì sao?

Chúc Hạ Dương hận Dạ Minh muốn chết, biết vậy đã đánh thức rồi đuổi anh ta đi.


Bây giờ thì hay rồi, mặt mũi của mình cũng mất hết.


"Dương Dương, không còn việc gì thì cháu xuống dưới phụ giúp đi, bà nội không sao đâu, hơn nữa còn có Dạ Minh ở đây.

"

Nghe bà nội nói như vậy, Chúc Hạ Dương gật đầu một cái, dặn dò vài câu rồi quay người đi.


Đi hai bước lại ngừng lại, quay đầu lại lấy bánh ga tô trên bàn đặt vào tay Dạ Minh.


Sau đó mới rời khỏi.


Dạ Minh nhìn bóng lưng Chúc Hạ Dương một lát, lại nhìn bánh ga tô trong tay mình, vẻ mặt khó hiểu.


Mà bà nội ở bên cạnh thì mừng thầm trong lòng.


Sau đó Lâm Tam Cô gọi Dạ Minh ngồi xuống, sắc mặt trở nên nghiêm túc.


"Tiểu Dạ, những lời bà nói sau đây, mong cháu hãy nghe cho kĩ.


Dương Dương là người quan trọng nhất trong đời bà, bà không cần biết cháu là ai, là sang hay hèn, nếu con đã chọn con bé thì bà mong cháu hãy chăm sóc tốt cho con bé.

"

"Con bé có được một người để dựa vào cũng không phải chuyện dễ.

"

Lâm Tam Cô nói, hai mắt ngấn lệ.


Dương Dương của bà cần được bảo vệ.


Dạ Minh gật đầu một cái, trong đôi mắt màu đen tràn ngập chân thành khó tin.


Mặc dù cô chính là cô ấy, nhưng dù sao hai người vẫn khác nhau.


Dạ Minh không thể khẳng định mình thật sự có thể yêu Chúc Hạ Dương.


Nhưng dám khẳng định trên thế giới này, đối với mình chỉ có cô và cô ấy là đặc biệt.


Đồng thời, tất cả đau khổ của cô mình đều biết, chỉ cần mình còn ở bên cạnh cô thì không ai có thể làm tổn thương cô!

Lần này Chúc Hạ Dương chỉ có thể là của Dạ Minh anh!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương