Cô Vợ Trừ Tà Của Quỷ Vương
-
57: Đi Thêm Bước Nữa Thử Xem
"Chúc Hạ Dương, cô đứng lại đó cho tôi!"
Nghe giọng ra lệnh của người sau lưng, Chúc Hạ Dương vẫn không dừng lại.
Cô không muốn bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình.
Cho dù là quỷ cũng không được!
Chúc Hạ Dương tiếp tục đi, mà một giây sau đó, tất cả những người xung quanh đều biến mất, dường như trong thành phố chỉ còn mình cô.
"Cô thử đi thêm bước nữa thử xem!"
Giọng nói trầm thấp của Dạ Minh vang lên làm lưng Chúc Hạ Dương phát lạnh.
Anh ta tức giận rồi có bóp chết mình không?
Bỗng nhiên, Dạ Minh xuất hiện trước mặt cô, gương mặt không giấu được lửa giận.
"Cô biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không, suýt chút nữa cô đã chết rồi!"
"Chết cũng tốt, chết rồi sẽ không bị anh ép đi bắt quỷ nữa.
"
Chúc Hạ Dương thốt ra, ánh mắt hờ hững nhìn xuyên qua kính râm.
Cổ tay cô đột nhiên bị túm chặt, lực nắm mạnh như muốn vặn gãy nó.
Rất đau, nhưng cô không muốn biểu hiện ra ngoài.
Dạ Minh nhìn người phụ nữ cứng đầu này, vẫn giống hệt trước đây.
"Tôi không cho cô chết!"
Dạ Minh kéo mạnh một cái, kéo cả người Chúc Hạ Dương vào ngực mình.
Chúc Hạ Dương giãy giụa, cô không hiểu hành động này của Dạ Minh, bây giờ anh ta không giống như trước nữa.
Sự bá đạo và hành động quan tâm đột ngột khiến Chúc Hạ Dương như lọt vào sương mù.
Dường như Dạ Minh đã lấy lại được bình tĩnh, buông tay Chúc Hạ Dương ra, quay đầu hừ lạnh một tiếng.
Tất cả mọi thứ xung quanh trở lại bình thường.
Xe cộ qua lại, biển người cuồn cuộn.
Nhìn bóng lưng Dạ Minh trong đám người, Chúc Hạ Dương dừng một lát.
"Muốn tới bệnh viện cùng tôi sao?"
Nói xong, Chúc Hạ Dương đi lên phía trước, Dạ Minh cũng đi theo.
Đến bệnh viện, Dạ Minh nhìn vào phòng, vẻ mặt nghiêm túc.
Không có điều dưỡng trong phòng bệnh của Lâm Tam Cô.
Chúc Hạ Dương nhìn bà nội nằm đó, đưa tay vén tóc ra sau tai cho bà.
Dạ Minh cẩn thận nhìn căn phòng, đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương.
"Cô không phát hiện căn phòng này có gì không đúng sao?"
Chúc Hạ Dương sửng sốt.
Không đúng?
Có gì không đúng?
"Trong phòng này có gì đó.
"
"Không thể nào, có gì mà tôi nhìn không ra?"
Chúc Hạ Dương cảm thấy Dạ Minh đang nói bậy.
Bây giờ mặc dù vẫn chưa lợi hại lắm nhưng cũng không còn là Chúc Hạ Dương lúc trước nữa, nếu trong căn phòng này có gì đó, không lẽ mình không nhận ra hay sao?
Dạ Minh đứng cạnh giường bệnh nhìn nhìn, nhẹ nhàng kéo Chúc Hạ Dương sang một bên, sau đó quay lại bên cạnh giường bệnh.
Anh giơ hai tay ra trước di chuyển, cơ thể Lâm Tâm Cô lập tức bay lơ lửng trên không.
Chúc Hạ Dương không hiểu hành động của Dạ Minh, vội vàng đi lên: "Này, anh muốn làm gì!"
"Đừng lên tiếng!"
Cơ thể Lâm Tam Cô bị ánh sáng màu xanh lam bao phủ, dòng khí màu đen từ trong người chảy ra ngoài.
Chúc Hạ Dương kinh ngạc, vậy mà thật sự có thứ gì đó trong người bà nội thật.
Khi sương mù màu đen hoàn toàn biến mất, Dạ Minh thả cơ thể Lâm Tam Cô xuống.
Chúc Hạ Dương vội vàng tiến lên quan sát Lâm Tam Cô, sau đó nhìn Dạ Minh.
"Đó là thứ gì?"
Dạ Minh ngồi xếp bằng xuống, vận khí hồi thần.
"Cô không cần biết, chờ bà tỉnh lại đi.
"
Thấy dáng vẻ của Dạ Minh, Chúc Hạ Dương muốn cho anh nghỉ ngơi nhiều một chút nên không hỏi nữa.
Nếu là thứ mà chính cô cũng không phát hiện thì chắc chắn rất mạnh.
Chỉ chốc lát sau, người trên giường đã mở mắt.
Chúc Hạ Dương thấy thế mừng rỡ, vội vàng gọi bà nội, vòng tay ôm lấy bà.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xác nhận không sao, Chúc Hạ Dương đưa bà về nhà.
Mạc Thần nghe nói bà nội tỉnh lại cũng vội chạy qua thăm.
Chúc Hạ Dương dường như quên mất chuyện mình đang lo lắng, đắm chìm trong vui mừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook