Chúc Hạ Dương dùng hết sức cũng không thể động đậy.


Ban nãy vẫn còn ở trong phòng, lẽ nào!

Là trò quỷ của Dạ Minh!

Anh ta làm thật sao?

Chúc Hạ Dương hơi luống cuống.


Một gió lạnh thổi rèm kiệu bay lất phất, một tờ giấy gì đó được gió cuốn bay vào mắc trên tấm khăn trùm đầu của cô dâu.


Chúc Hạ Dương nhìn rõ thứ đó, là một tờ giấy tiền màu vàng.


Hơn nữa bên ngoài rèm xe cũng là một màu đỏ rực.


"He he he! cô dâu thật xinh đẹp!"

Sau đó, bốn phía tối sầm lại, kiệu cũng dừng lại.


Một đôi tay đỡ lấy eo cô, hơi thở lạnh lẽo phả khắp người cô.


Lạnh quá!


Bàn tay to rộng lần theo sống lưng mò lên trên, cuối cùng trượt tới trước ngực.


Chúc Hạ Dương hoảng sợ, nói: "Dạ Minh, dừng tay!"

Mà người kia không hề dừng động tác trên tay lại, bàn tay còn lại mò xuống bụng dưới, thấy cái tay kia sắp xâm nhập vào chỗ riêng tư, Chúc Hạ Dương bật khóc.


"Tách!"

Bàn tay kia dừng lại, trên mu bàn tay có một giọt chất lỏng trong suốt.


"Khóc sao?"

"Xin anh, đừng vậy mà!" Chúc Hạ Dương khóc nức nở, cơ thể vẫn không thể nhúc nhích.


Dạ Minh trong bóng tối mỉm cười, thổi một hơi bên tai cô, bàn tay bên trên không yên phận luồn vào trong áo cô.


"Tôi nói rồi, điều kiện tôi đã đưa ra thì cô không có quyền phản kháng!"

Giọng nói bình thản lại hời hợt khiến Chúc Hạ Dương rất tức giận.


"Tôi làm, được chưa? Tôi sẽ làm chuyện mà anh giao, được chưa?"

"Thật ngoan.

"

Nói xong, cổ Chúc Hạ Dương bị hôn nhẹ một cái.


Rõ ràng rất lạnh lẽo nhưng lại có cảm giác thật nóng bỏng.


Hình như cô lại nhìn thấy ánh mắt u buồn của Dạ Minh.


Tất cả mọi thứ trước mặt biến mất, Chúc Hạ Dương cử động cơ thể, cô đã quay về nhà.


Chúc Hạ Dương mặc kệ Dạ Minh, xoay người vào phòng, đóng mạnh cửa.


Chuyện ban nãy, không chỉ là Dạ Minh đe dọa mình mà còn là sự sỉ nhục.


Lúc này tất cả thiện cảm dành cho Dạ Minh đều vỡ vụn.



Nhưng vừa nghĩ tới ban nãy cơ thể hai người đụng chạm, cổ và tai cô đỏ rực.


Tên này đúng là một kẻ tàn nhẫn, nói gì cũng có thể làm được.


Chúc Hạ Dương có hơi lo lắng cho toàn cảnh của mình.


Trong lòng cũng rối bời.


Những chuyện này, dù là Dạ Minh hay là sự phụ đều có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại bắt cô đi làm?

Chúc Hạ Dương thấy khó hiểu nhưng cũng không tìm được lí do.


Trong nhà vệ sinh công cộng bỏ hoang tối tăm ẩm thấp, một thanh niên bê bết máu chậm rãi bò về phía trước.


Anh ta cảm giác xương của mình đã vỡ nát, toàn thân vô cùng đau đớn.


Nhưng anh ta không thể chết ở chỗ này được!

Bây giờ anh ta vẫn chưa thể chết!

Anh ta hận, hận tất cả những người đã khinh thường anh ta.


Hận tất cả những người đã quay lưng lại với anh ta.


Hận cái người có thể thay đổi vận mệnh của anh ta nhưng lại để anh ta lưu lạc đến mức này!

"Lâm Dụ Tường, tao sẽ không bỏ qua cho mày!"


Trong mắt người thanh niên ngập tràn thù hận, gân xanh trên cổ cứ như sắp nổ tung.


"Hận sao? Vô dụng thôi, những người mà anh hận vẫn sống rất tốt, bọn họ đều hạnh phúc hơn anh.

"

"Còn anh, chỉ có thể ở đây kéo dài hơi tàn!"

Trong bóng tối vang lên giọng nói trầm mạnh như có như không, mà lúc này anh ta đã không còn cảm giác được sợ hãi.


Anh ta chỉ ngửi thấy mùi của hận thù.


"Muốn báo thù không? Tôi có thể giúp anh!"

"Ha ha ha, tôi có thể giúp anh đạt được tất cả những gì anh muốn, tôi có thể cho anh giàu sang vinh quang chưa từng có.

Mà giữa chúng ta, chỉ cần một giao dịch! "

Tiếng cười cuồng vọng quanh quẩn bên tai anh ta, giây tiếp theo, trên mặt anh ta xuất hiện một nụ cười đáng sợ.


"Tất cả đều là của tôi! Ai cũng không thoát khỏi lòng bàn tay tôi, ha ha ha! "

Tiếng cười vang vọng trong bóng đêm, con qua đậu trên cửa sổ vỗ cánh bay đi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương