Chúc Hạ Dương cảm thấy buồn nôn.


Sao lại có người đặt tên như vậy, thật là tài mà.


"Sao bạn học của cậu lại thế này!"

Người tên Ruột Già Heo này vừa nhìn đã biết không bình thường.


Ánh mắt đỏ rực, trong miệng nhìn như vừa hút máu, cả người nhìn vô cùng vặn vẹo u ám.


Xem ra, anh ta là bị mượn xác rồi!

"Chúc Đạt Sướng là con trai độc nhất của chú Chúc, chúng tôi gặp nhau mấy lần, cũng là đàn em khóa dưới của tôi.

"

Xem ra quan hệ giữa Mạc Thần và nhà ruột heo lớn cũng không tệ.


"Đạt Sướng, thả cô gái đó ra!"

Mạc Thần chỉ vào Ruột Già Heo nói, mà Chúc Hạ Dương trợn đôi mắt trắng dã nhìn cậu ta.


"Ruột Già Heo này đã bị thối rồi, không nghe lời cậu đâu!"

Nói xong, Chúc Hạ Dương rút kiếm gỗ đào ra, đang định tiến lên, ruột heo lớn cười một tiếng nói: "Nếu không quan tâm đến con bé này thì cứ bước lên trước thêm một bước đi.


"

Trường Sinh cũng cản trước mặt Chúc Hạ Dương.


"Tiểu chủ tử đừng kích động, trong tay anh ta là đinh Tỏa Hồn!"

"Đinh Tỏa Hồn để làm gì?"

Trước giờ Chúc Hạ Dương chưa từng nghe thấy vật này.


"Chỉ cần hồn phách bị đinh Tỏa Hồn vây hãm, trừ khi hồn bay phách lạc, nếu không cho dù có là hắc bạch vô thường cũng không bắt hồn được.

"

Vật này lợi hại vậy sao?

Nếu Ruột Già Heo dùng đinh Tỏa Hồn đối phó Hiểu Uyển thì nguy rồi!

"Tên này thật biết xem hàng, nhưng hình như linh hồn của cô gái này càng thú vị!"

Nói xong, Trư Đại Tràng nhìn Chúc Hạ Dương, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc mừng rỡ.


"Anh dám!"

Trường Sinh bay trước người Chúc Hạ Dương, bảo vệ cô ở phía sau.


Nhưng một thứ nho nhỏ ngay cả thực thể cũng không có, ngay cả lửa cũng không phải, có thể bảo vệ người khác sao?

Nhưng mà nó có lòng như vậy Chúc Hạ Dương cũng rất cảm động.


"Chúc Đạt Sướng, cậu buông cô ấy ra, tôi có thể dùng linh hồn của tôi trao đổi!"

"Tiểu Hạ Dương, cậu! "

"Tiểu chủ tử không thể được.

"

Mạc Thần và Trường Sinh vội vàng ngăn cản, mà trong mắt Ruột Già Heo tràn đầy mừng rỡ.


"Được!"

Dứt lời, Ruột Già Heo vung tay lên, cơ thể của Hiểu Uyển đã rời khỏi mặt đất bay lên không trung.


Hiểu Uyển cũng tỉnh lại, sợ đến mức la lớn, sau khi thấy Chúc Hạ Dương và Mạc Thần thì vội vàng kêu cứu.


"Hiểu Uyển, đừng sợ, chị sẽ cứu em!"

Nói xong, Chúc Hạ Dương chậm rãi đi về phía ruột heo lớn.



Khi Hiểu Uyển về đến bên cạnh Mạc Thần, Chúc Hạ Dương cũng đến bên cạnh ruột heo lớn.


Ruột heo lớn bảo cô ngồi trước cây nến, mà Chúc Hạ Dương cũng giả vờ đi tới, nhưng ngay lúc đó lại đánh một chưởng vào ngực ruột heo lớn.


"Cô! "

Chúc Đạt Sướng bị đánh một chưởng bay lên tường, sau đó rơi xuống đất, che ngực hung dữ nhìn Chúc Hạ Dương.


Khóe miệng rỉ máu tươi.


Mà Chúc Hạ Dương vội vàng kiểm tra Hiểu Uyển.


"Tiểu Hạ Dương thật lợi hại!"

Trong lòng Chúc Hạ Dương vừa âm thầm lau mồ hôi cho mình.


May mà đã vẽ bùa diệt ma trong lòng bàn tay, nếu không mình cũng không tránh được đinh Tỏa Hồn.


"Tiểu chủ tử cẩn thận!"

Dứt lời, chỉ thấy Ruột Già Heo phóng tới.


Chúc Hạ Dương vội vàng tránh qua một bên, kéo dãn khoảng cách giữa mình và đám người Hiểu Uyển.


Nếu mục tiêu của hắn là mình, chắc bọn họ sẽ không bị sao.


"Con khốn!"

Chúc Đạt Sướng cười khà khà tấn công lần nữa, Chúc Hạ Dương rút kiếm gỗ đào đâm về phía hắn.



Eo của Trư Đại Tràng bị đâm, trên mặt lộ vẻ đau đớn.


"Cứu! Mau cứu tôi!"

Chúc Đạt Sướng dùng một tay che vết thương, một tay đưa về phía người trước mặt.


Dường như rất khó chịu.


"Tiểu chủ tử, anh ta bị mượn xác, nhưng ý thức chưa biến mất hoàn toàn, không thể làm anh ta bị thương!"

Trường Sinh kêu lên.


Chúc Đạt Sướng cũng quá thảm, sau khi lấy lại ý thức, anh ta lại chịu đủ vết thương trên người.


Kiếm gỗ đào trong tay Chúc Hạ Dương vì không muốn làm Ruột Già Heo bị thương, mỗi một kiếm cũng chỉ đánh vào người anh ta.


Lấy ra một lá bùa trấn tà dán vào giữa đầu anh ta, tà vật trong cơ thể bắt đầu hét thảm.


Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Ruột Già Heo.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương