Đêm nay trong ê-kíp chương trình không có một ai ngủ ngon.

Đặc biệt là Tô Cẩm, cô ấy là người phụ trách chương trình này và phải chịu mọi trách nhiệm về mọi sai sót trong chương trình.

Kể từ lúc xảy ra vụ cướp ‘tốc độ’, điện thoại của cô ấy cứ vang lên không ngừng, mãi tới tận khuya mới tạm ngưng.

Tô Cẩm tựa người trên lan can ở rìa sân thượng, lặng lẽ ngắm nhìn thành phố yên lặng trong màn đêm.

Cửa sân thượng mở ra.

Minh Vi đến bên cạnh cô ấy: “Muộn thế rồi sao còn chưa ngủ?”

“Không ngủ được.” Tô Cẩm thở dài: “Còn cả đống thứ lộn xộn rắc rối nữa, à Tống Vãn Huỳnh không sao chứ?”

“Con bé không sao đâu.

Chỉ là hơi sợ hãi thôi, bây giờ đã ngủ rồi.”

“Thế thì tốt rồi.”

“Cậu định làm thế nào?”

“Kết thúc công tác quay phim thôi, mau chóng về nữa.” Tô Cẩm cười khổ: “Ngại quá, chương trình xảy ra sai sót lớn thế này làm ảnh hưởng đến cậu quá.”

“Ảnh hưởng? Không đến mức đó, dù sao thì tớ cũng khá rảnh rỗi, xuất hiện trong chương trình giải trí của cậu là tốt rồi.

Làm người nổi tiếng thì không sợ gió tanh mưa máu, chỉ sợ không tìm được kẻ đó thôi.

Nhưng cậu quyết định rồi à? Dừng quay luôn sao?”

“Không còn cách nào khác, tớ theo dõi xu hướng dư luận trong nước, nếu cứ tiếp tục quay, chỉ sợ mang tiếng không quan tâm đến tính mạng của khách mời."

“Làm thế thì đâu phải tính cách của cậu, cậu còn sợ áp lực từ dư luận trong nước sao? Hơn nữa, dư luận cũng chỉ vậy thôi, một thời gian nữa sẽ vượt qua được.

Đây là tâm huyết của cậu và toàn bộ ê-kíp mà, không thể cứ thế kết thúc như vậy được chứ?”

Tô Cẩm im lặng một lúc: “Tớ sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Minh Vi cũng hiểu sự khó xử và bất lực của Tô Cẩm, vì vậy đành đặt tay lên vai cô ấy: “Nếu cần tớ giúp gì thì cứ nói nhé.”

Cùng lúc đó, dưới căn phòng bên dưới sân thượng, Lý Đô Mật đang cầm điện thoại khóc lóc kể lể: “Anh họ, chuyện hôm nay xảy ra dọa em thót tim suýt chết đó.

Anh không biết đám cướp đó hung hăng thế nào đâu, giữa ban ngày ban mặt mà chúng cướp cái túi anh tặng cho em mất rồi!”

Đầu bên kia cất lên một tiếng cười nhạo: “Vô dụng quá, khóc lóc cái gì? Chỉ là cái túi xách thôi mà.”

“Đây là cái túi xách đắt tiền nhất, xịn nhất mà anh tặng cho em đó!”

“Thôi được rồi, đừng khóc nữa, anh thấy hết rồi.

Các em chẳng may gặp tai bay vạ gió thôi, anh ở nước ngoài bao nhiêu năm như thế còn chưa từng gặp chuyện như các em.

À phải rồi, Lý Đô Mật, anh không nên cho em tham gia cái chương trình giải trí này, vô duyên vô cớ để bị người ta bắt bí thế này, làm xấu mặt anh.”


Lý Đô Mật yếu thế phản bác lại: “Nhưng đâu thể trách em được, bọn chúng bắt nạt người khác quá đáng ấy chứ.”

“Đồ vô dụng, ngày mai anh sẽ cho em hả dạ.”

Lý Đô Mật thầm thấy vui mừng, đang lo không biết làm cách nào để lật ngược tình thế: “Anh họ? Anh định giúp em sao? Giúp như thế nào ạ?”

“Có mấy người bạn của anh mua du thuyền chỗ các em, mấy hôm trước có gọi anh rủ đến chơi.

Dù sao cũng đang rảnh rỗi nên anh sẽ đến xem thử.

Anh đoán là chương trình của em sẽ tạm ngưng mấy ngày, em dẫn đám người ở đó đi cùng đi, lên du thuyền chơi bời một chút.”

“Ừ nhưng mà… Thế có ổn không?”

"Anh nói ổn là ổn, muốn trút giận thì ngày mai mang người tới chỗ của anh, không được thì thôi, anh cũng chẳng bị ai làm phiền.”

Lý Đô Mật vội nói: “Đừng mà! Thế để mai em bảo bọn họ một chút.”

“Ừ, tắt đây.”

Cúp máy.

Lý Đô Mật lau khô nước mắt, cảm xúc dần bình tĩnh lại.

Cô ta nhớ lại những ngày qua phải chịu uất ức rồi thêm cảm giác kinh hoàng mất mát hôm nay nữa, sự mong đợi tới chuyến đi ngày mai bắt đầu dâng lên.

Sáng sớm hôm sau.

So với những người thường xuống lầu ăn sáng từ sáng sớm, hôm nay mọi người lần lượt đi xuống lầu sau khi mặt trời lên tới đỉnh, rõ ràng là ngủ không ngon giấc, tinh thần ai nấy đều uể oải suy sụp.

Chỉ trừ Tống Vãn Huỳnh.

“Anh đừng nhúc nhích! Tay anh đang bị thương, bác sĩ nói mấy ngày này phải chú ý không bê vác hay cầm đồ nặng.

Anh dùng tay này cầm cốc uống nước đi, phải rồi, vết thương còn đau không? Bao giờ thì thay thuốc? Anh có ổn không?”

Nhìn Tống Vãn Huỳnh hỏi han ân cần với mình, trong lòng Trương Chi Ngang là sự vui vẻ không nói nên lời.

Dưới sự hạnh phúc này, cảm giác đau đớn từ vết thương bị kính xe rạch vào cũng không thấy đau nữa, anh ấy nhăn mày rồi khoanh tay: “Cô không nói thì tôi không để ý, nghe cô nói xong thì hình như, đúng là có hơi đau thật, ôi chao…”

Tống Vãn Huỳnh cau mày: “Đau như nào?”

“Không sao đâu, chỉ đau mấy ngày mà thôi, khoảng hai ngày nữa vết thương lành lại là ổn rồi.

Cô không cần lo lắng, nhưng mà thay băng thì đúng là không tiện lắm.” Anh ấy nhìn Tống Vãn Huỳnh bằng vẻ mặt ngại ngùng rồi cười nói: “Nhưng mà cũng không phải chuyện gì quá quan trọng đâu, tôi tự nhấc tay thay băng là được ấy mà.”

“Nếu anh không tiện thì để tôi thay băng giúp anh nhé.”

“Thế sao được.”

“Anh bị thương là vì tôi mà, tôi chỉ giúp anh thay băng thôi, có gì đâu mà không được?”

Trương Chi Ngang khẽ thở dài: “Thế thì… Làm phiền cô rồi.”

Tống Vãn Huỳnh dường như nhận ra điều gì đó, cô nhìn anh ấy với vẻ trầm ngâm: “Có phải anh đang trêu tôi không?”


Trương Chi Ngang chột dạ ho khụ hai tiếng, khoanh tay kêu đau.

“...”

Tô Cẩm đi từ trên lầu xuống, liếc nhìn tất cả mọi người: “Mọi người đến cả rồi sao? Lý Đô Mật còn chưa tới à?”

Vừa dứt lời, Lý Đô Mật cũng từ trên lầu đi xuống.

Thấy mọi người đã đến đủ, Tô Cẩm đứng trước bàn, vẻ mặt đầy hối lỗi: “Liên quan tới chuyện ngày hôm qua, tôi đứng đây xin lỗi với mọi người.

Vụ băng cướp tốc độ xảy ra hôm qua là do sơ suất của tôi, không làm biện pháp đảm bảo an toàn nên đã khiến mọi người sợ hãi.

Tôi sẽ đích thân bồi thường mọi thiệt hại về người và tài sản cho mọi người, ngoài ra, về vấn đề quay phim của chương trình chúng ta… Có lẽ chúng ta sẽ dừng lại tại đây.”

“Dừng lại ư? Tại sao? Chuyện xảy ra ngày hôm qua không phải là điều cô có thể đoán trước được.

Ai có thể ngờ rằng sẽ gặp phải một vụ cướp giữa ban ngày ban mặt đâu.”

“Đúng thế, đây là do đám cướp bên nước ngoài hung hăng quá, hơn nữa cũng đâu phải lúc nào cũng gặp tình trạng như thế, tại sao phải dừng quay phim?”

“Sau này chúng ta chọn một nơi an toàn để quay thì chẳng phải vẫn ổn sao?”

“Là do áp lực dư luận à?” Hứa Bạc Châu thừa hiểu cách ngành giải trí vận hành, anh ấy nói: “Nếu như áp lực từ dư luận quá lớn thì tôi nghĩ cứ nghe theo lời của Nhậm Khả là mặc kệ những lời nói đó đi.

Sau này quay thì nên chọn những địa điểm an toàn hơn một chút, cộng đồng mạng sẽ không nói gì nữa.

Vả lại, dư luận luôn là như vậy mà, cô không cần để trong lòng.”

Tô Cẩm bất đắc dĩ: “Cũng không phải hoàn toàn vì thế.”

“Chị Tô Cẩm, chúng ta đã quay bao nhiêu ngày như vậy rồi, chuẩn bị hoàn thành chương trình lần này thuận lợi mà lại đột ngột dừng quay như thế, vậy chẳng phải những công sức và cố gắng của đoàn ê-kíp đều uổng phí sao?”

Tô Cẩm nhìn những thợ quay phim và các nhân viên đang làm việc bận rộn trong phòng, cô ấy yên lặng một lúc: “Xin lỗi.”

Lý Đô Mật có tâm tư riêng của cô ta nên cũng vội vã hùa theo những người khác: “Chị Tô Cẩm, em cảm thấy chị Nhậm Khả nói đúng lắm.

Chị nên bỏ ngoài tai những lời nói đó đi, tìm được nơi an toàn để quay phim chẳng phải là có thể bịt miệng của bọn họ rồi sao? Huống hồ người trực tiếp tham gia là chúng ta còn chưa nói gì, sao đã tới lượt cư dân mạng nhảy vào nói này nói kia chứ? Nếu tạm thời chị chưa tìm được chỗ nào an toàn để tiếp tục chương trình thì em có thể cung cấp cho chị một nơi.”

“Anh họ em và mấy người bạn có mua một chiếc du thuyền ở đây.

Không phải gần đây đang là mùa cao điểm du lịch biển sao.

Anh ấy biết em ở đây nên có rủ em qua đó, còn nói là nhất định phải dẫn mọi người đi cùng.”

Anh họ?

Tống Vãn Huỳnh lục lọi trong đầu những ký ức ít ỏi về Lý Đô Mật, cũng không tìm ra bất kỳ tình tiết liên quan nào về anh họ, tại sao Lý Đô Mật đột nhiên lại có một người anh họ thế nhỉ?

Hơn nữa nghe giọng điệu vội vàng đó của Lý Đô Mật, nếu bảo không có chuyện gì mập mờ sau đó thì có đánh chết cô cũng không tin.

Vẻ mặt mọi người ở đây khác nhau.


“Sao mọi người không nói gì? Em có lòng tốt thôi mà, cơ hội tốt như thế cũng là vì suy nghĩ cho chương trình của chúng ta đó.” Lý Đô Mật nhìn về phía Tô Cẩm: “Chị Tô Cẩm, chị đừng chần chừ nữa, mau quyết định đi.

Em đã hẹn với anh họ rồi, anh ấy thật sự rất muốn mời mọi người ra biển chơi nên mới cố tình dặn em không được để thiếu ai cả, chị đừng để em thất hứa trước mặt anh họ được không.”

“Có rất nhiều nơi an toàn, không nhất định phải ra biển chơi chứ? Trong nội thành cũng an toàn lắm mà.”

“Nhưng chúng ta cũng đã đi tham quan gần như toàn bộ danh lam thắng cảnh trong thành, cũng không có gì mới mẻ cả.

Tống Vãn Huỳnh, chị không đi có phải vì không dám đi không?"

Tống Vãn Huỳnh không muốn đối phó với cô ta: “Làm trò khiêu khích với tôi cũng vô dụng thôi, tôi nghe theo chị Tô Cẩm.”

“Du thuyền…” Hứa Bạc Châu ngẫm nghĩ một hồi: “Tô Cẩm, cá nhân tôi vẫn đề nghị không nên kết thúc chương trình như thế.

Đó là tâm huyết của cô, cũng là tâm huyết của tất cả mọi người, tôi thấy lời đề nghị của Lý Đô Mật cũng rất ổn.”

Hiển nhiên Nhậm Khả cũng thấy hứng thú với việc ra khơi bằng du thuyền, phụ họa thêm: “Tôi cũng thấy ý kiến đó khá hay, chẳng phải đang vào mùa đi biển sao? Trước khi đến đây tôi cũng có tập một số bài, cứ tưởng mọi người sẽ cùng nhau ra biển cơ, nhưng tiếc là kinh phí của chương trình cũng có hạn.

Nếu anh họ của Lý Đô Mật đã có lời mời, tội gì chúng ta không đi chứ?”

“Tôi không tham gia được.” Trương Chi Ngang nhấc cánh tay đang bị thương lên: “Tay tôi không thể bị dính nước.”

Lý Đô Mật nhìn về phía Tống Di.

Tống Di liếc nhìn Nhậm Khả rồi lặng lẽ gật đầu.

Lý Đô Mật phấn khích đếm số phiếu bầu: “Bốn với ba, bọn em thắng!”

Tô Cẩm nhìn tất cả mọi người, trong quá trình quay phim, thợ quay phim phải thường xuyên mang theo một chiếc máy nặng nề chạy trên đường, nhiều nhân viên đã mấy ngày không ngủ ngon, tất cả đều là vì chương trình này.

Tô Cẩm đành gật đầu: “Thôi được, đi thôi.”

Lý Đô Mật nhìn Tống Vãn Huỳnh với vẻ đắc ý: “Chị Tô Cẩm đã quyết rồi, chị có đi không?”

Tống Vãn Huỳnh kéo tay Minh Vi đầy thân thiết: “Đi chứ, nếu anh họ cô đã có lời mời thì cớ gì tôi lại không đi.”

Lý Đô Mật hừ một tiếng rồi bước lên lầu như một con khổng tước đầy kiêu ngạo.

Minh Vi nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Em không sợ cô ta có ý đồ xấu sao?”

Tống Vãn Huỳnh bĩu môi, cô sợ gì chứ? Bây giờ cô có thể coi là thành viên của nhóm nhân vật chính.

Nếu Lý Đô Mật có anh họ làm chỗ dựa thì cô cũng có nữ chính làm chỗ dựa đấy!

“Cô ta có anh họ làm chỗ dựa, em có chị làm chỗ dựa, không sợ.”



Cùng lúc đó, sảnh sân bay.

Văn Nghiễn mệt mỏi rời khỏi sân bay từ cửa VIP.

Xe đã đợi ở ngoài sân bay từ lâu, sau khi lên xe, người trợ lý ngồi ghế lái phụ hơi nghiêng người khẽ nói: “Tổng giám đốc Văn, từ đây tới bên ê-kíp chương trình phải mất hơn một tiếng.

Vừa rồi tôi có gọi cho cô Tống nhưng không ai bắt máy, lát nữa tôi sẽ liên hệ lại với cô ấy.”

Từ khi xuất phát từ sân bay trong nước tới bây giờ, Văn Nghiễn đã không được ngủ hơn năm mươi tiếng, bây giờ anh vô cùng mỏi mệt: “Không cần đâu, cứ đi thẳng tới đi.”

“Vâng.”

Văn Nghiễn chợp mắt nghỉ ngơi.

Xe ô tô phóng nhanh như tên bắn trên đường phố rộng rãi, sau một tiếng rưỡi đã đến đích.


Trợ lý Phương liếc nhìn Văn Nghiễn đang nghỉ ngơi ở phía sau: “Tổng giám đốc Văn, chúng ta đến rồi ạ.”

Văn Nghiễn mở mắt, chợp mắt được hơn tiếng đã giúp tinh thần anh tỉnh táo hơn phần nào.

Anh uể oải cúi đầu day trán rồi ra hiệu cho trợ lý Phương xuống xe trước.

Trợ lý Phương xuống xe, mở cửa xe cho Văn Nghiễn rồi băng qua con hẻm nhỏ, đi tới trước căn nhà nhỏ mà ê-kíp chương trình đang quay phim và lịch sự gõ cửa.

Cửa mở.

Nhân viên của đoàn ê-kíp túc trực trong nhà nhìn hai người mặc vest, đeo cà vạt thì nghi ngờ hỏi: "Xin chào, hai anh đang tìm ai?"

“Xin chào, xin hỏi đây có phải ê-kíp chương trình Chuyến đi của tuổi trẻ không?”

“Vâng đúng rồi.”

“Chúng tôi tìm cô Tống Vãn Huỳnh, cô ấy có ở đây không?”

Nhân viên đó hơi sửng sốt, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Văn Nghiễn đang đứng sau lưng trợ lý Phương.

Giờ phút này Văn Nghiễn rất mệt mỏi, mệt tới mức hàng lông mày cũng cau lại, trên khuôn mặt không hề cười chỉ có thể nhìn thấy sự nghiêm túc và thiếu kiên nhẫn, thái độ lạnh lùng tỏ vẻ từ chối người khác tiếp xúc quá mức rõ ràng, chỉ liếc mắt thôi cũng khiến người khác sợ phát khiếp.

“Ngại quá, cô Tống không có ở đây.

Hôm nay đội ngũ ê-kíp có nhiệm vụ quay phim nên ra bờ biển quay hết rồi.”

Trợ lý Phương không ngờ lại bỏ lỡ cơ hội, anh ấy lịch sự cười nói với nhân viên công tác: “Cảm ơn.”

Sau đó quay đầu lại nhìn về phía Văn Nghiễn: “Xin lỗi tổng giám đốc Văn, là do sơ suất của tôi không liên hệ sớm với cô Tống, cũng quên mất không liên lạc cho bên ê-kíp chương trình.”

Văn Nghiễn không nói năng gì quay người đi thẳng lên xe.

Trợ lý Phương đi theo ngồi ở ghế lái phụ.

Dù sao cũng là sơ suất của anh ấy, mà Văn Nghiễn còn là người rất khó có thể chấp nhận cho những sơ suất trong việc nhỏ, anh ấy hơi thấp thỏm: “Tổng giám đốc Văn, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?”

“Sân bay.”

Trợ lý Phương sững sờ: “Về nước sao ạ?”

Đôi mắt Văn Nghiễn lạnh lùng lướt qua, sắc mặt không thể dùng chữ “Tệ” để hình dung được: “Nếu đã có thể tiếp tục ghi hình thì chắc hẳn không có việc gì lớn, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với cô ấy như thế, đi ra sân bay đi.”

Với tư cách của một trợ lý, anh ấy không có quyền xen vào quyết định của ông chủ nên đành bảo lái xe đi ra sân bay.

Xe còn chưa khởi động, điện thoại Văn Nghiễn đã vang lên.

Thấy người gọi tới, anh yên lặng trong ba giây.

“Mẹ.”

“Văn Nghiễn, có phải con tới chỗ Vãn Huỳnh rồi không?”

“Vâng.”

“Thế nào rồi? Gặp được Vãn Huỳnh chưa?”

“Con chưa, hôm nay cô ấy đang quay phim với đội ê-kíp rồi.”

“Trời ạ, hôm qua xảy ra chuyện nguy hiểm như thế mà sao nay vẫn còn đi quay phim thế? Vậy giờ con đang ở đâu?”

Văn Nghiễn muốn nói lại thôi, anh day huyệt thái dương: “Con đang trên đường đến chỗ cô ấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương