Chuyện của Tiêu gia kết thúc thì mọi người lại phải nhanh chóng chuẩn bị cho hôn lễ thế kỷ của Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn, khi này thì cô đang ngồi ở công ty, bên cạnh là Sandra đang than vãn vì quá nhàm chán, cậu ta vừa nhìn cô vừa nghiêng đầu nói:

- Willow, bà cô của tôi ơi, cô đã giỏi như vậy rồi thì còn cần tôi làm gì? Hay là cô thả tôi về rừng đi, tôi đảm bảo không động đến chồng cô nữa.

Ánh mắt của Lạc Vô Song nhìn Sandra bây giờ chính là kiểu “Cậu nghĩ câu trả lời sẽ là được hay không hả?”. Dù sao cũng nhìn qua không ít sắc mặt của cô rồi nên Sandra cũng nôm na hiểu được ý của cô, đến đây thì cậu ta chỉ biết thở dài đầy sự nhàm chán.

Bất chợt lúc này Trần Thịnh lại đi vào, còn xách Sandra cùng nhau ra ngoài, để lại không gian cho Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn. Anh vừa mới họp xong, ngay lập tức chạy đến đây với vợ ngay, anh từ từ ôm lấy cô, rồi lại nói:

- Bà xã, đã hai tháng trôi qua rồi, chúng ta có phải nên đi thử váy cưới cho em hay không?

- Váy cưới á? Em tưởng lần này vẫn là đi cùng Tú Trân với Tinh Thần chứ?

- Không đời nào, vợ anh mặc váy cưới thì người đầu tiên nhìn thấy phải là anh mới đúng.

Cứ như thế mà cả cô và anh cứ kì kèo với nhau về việc đi thử váy cưới, sau đó chốt lại là ngày mai sẽ cùng nhau đi, lúc nghe cô nói như vậy thì anh cũng rất vui vẻ, còn hân hoan để làm việc nữa.


Nhưng khi cô đang ngồi rảnh rỗi thì Nhiếp Linh Vân lại gửi cho cô một tin nhắn, ý định muốn gặp cô một lần. Tính ra thì từ sau khi bữa tiệc sinh nhật thì cô cũng chưa từng gặp lại Lạc gia nhỉ? Mặc dù họ cũng đến gặp cô rất nhiều lần, nhưng lúc nào cô cũng để Trần Thịnh hay Sandra báo bản thân đang bận, vì vậy nên Lạc gia cứ đến rồi về, suốt hai tháng qua chưa có ngày nào là họ không đến tìm cô cả. Xem ra bây giờ cô phải xử lý cho xong mớ rắc rối này nữa đã, dù sao cũng sắp đến hôn lễ của cô, cũng đã gần cuối năm, chuyện này phải giải quyết nhanh chóng thôi.

Cuối cùng thì Lạc Vô Song đã đồng ý gặp mặt Lạc gia, hiển nhiên thì cô cũng không đi một mình, lúc này cô đã đi cùng với Lý Tinh Thần.

Ngồi trước mặt của cô là Lạc Thiết Vinh và Nhiếp Linh Vân, sắc mặt của hai người họ không tốt lắm, riêng Lạc Như Song thì cô có nghe nói sau bữa tiệc thì cô ta cứ điên điên dại dại, cuối cùng bị Lạc Thiết Vinh đẩy vào bệnh viện tâm thần, hơn nữa bây giờ địa vị của ông ấy ở Lạc gia cũng bắt đầu lung lay rồi. Chỉ cần bây giờ Lạc Vô Song từ mặt bọn họ thì xem như địa vị gia chủ sẽ mất trắng.

Với Nhiếp Linh Vân thì có lẽ bà ấy muốn biết sự thật năm đó, nhưng mục đích của Lạc Thiết Vinh chắc hẳn là níu kéo chút tài sản về Lạc gia đây mà.

- Vô Song, dạo này con thế nào?

- Vẫn ổn.

- Chuyện đó… Cho cha mẹ xin lỗi con, cha mẹ không nghĩ khi con và Như Song ở nhà với nhau lại xảy ra nhiều chuyện như vậy… Cha mẹ… Thật sự…

- Không cần xin lỗi đâu, từ khi Mi Mi của tôi qua đời thì tôi đã sớm không xem Lạc gia là nhà rồi.

Lạc Vô Song dứt lời thì cả Nhiếp Linh Vân và Lạc Thiết Vinh cungc không biết nói gì nữa, họ vốn dĩ tưởng rằng có thể níu kéo một chút tình cảm với cô, nhưng có vẻ như bọn họ đã tự đề cao bản thân quá rồi. Từ khi cô được sinh ra đã bị vứt bỏ, bị xem là điềm xui xẻo của họ, bây giờ họ sa cơ lỡ vận mới tìm đến cô, cho dù là người vị tha đến đâu thì cũng không đủ sự tha thứ để bao dung.

- Vô Song… Hôn lễ của con… Cha mẹ có thể tham dự không?

Lạc Vô Song có chút im lặng, khu này Lý Tinh Thần liền vỗ vỗ nhẹ lên tay của cô, vì có lẽ cô ấy biết rằng nhìn Lạc Vô Song mạnh mẽ vậy thôi, nhưng dù sao cô cũng từng bị tổn thương bởi gia đình này, hơn nữa giữa cô và Lạc gia còn là máu mủ ruột thịt, làm gì có chuyện không xúc động với khoảnh khắc này chứ.

- Tôi sẽ gửi thiệp mời cho hai người. Nhưng tôi không hi vọng hai người sẽ đến.


Câu nói của Lạc Vô Song đã trực tiếp làm cho trái tim của Nhiếp Linh Vân đau nhói, nhưng rồi bà ấy chỉ biết cười khổ… Hóa ra đây chính là báo ứng của họ sao? Trước kia bọn họ đã làm tổn thương con gái mình nhiều đến thế nào, bây giờ chính tay con gái họ đã tổn thương họ lại y như vậy.

Đến đây, Lạc Vô Song liền lấy từ trong túi xách ra một bản đơn xin từ con, và hơn nữa còn có hợp đồng với Golden và Tiêu thị, trực tiếp đẩy về phía của Lạc Thiết Vinh, nói:

- Nếu hai người muốn giúp tôi, muốn chuộc lỗi với tôi… Thì ký tên đi.

Nhiếp Linh Vân đưa ánh mắt chứa đầy nước mắt nhìn cô, nhưng rồi Lạc Vô Song cũng chỉ nhìn họ bằng cặp mắt lạnh băng, đến đây thì Nhiếp Linh Vân mới nói:

- Vô Song, con muốn ân đoạt nghĩa tuyệt như vậy sao?

- Đúng vậy, vốn dĩ tôi đã nể mặt ông bà nội nên mới không cắt đứt sớm với hai người. Bây giờ tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, hai người cũng đừng ghì nặng đôi cánh của tôi nữa… Buông tha cho tôi đi!

Lạc Vô Song vừa dứt lời thì không khí xung quanh họ cũng ngưng đọng lại, sau đó Lạc Thiết Vinh vẫn quyết định kí tên, nhưng Nhiếp Linh Vân lại ngăn cản, bà ấy lại nhìn cô, run rẩy nói:

- Vô Song… Chúng ta có thể bù đắp mà… Con… Con đừng tuyệt tình như vậy mà…

- Hỏa hoạn đã được dập tắt thì cơn mưa rào còn có ý nghĩa sao?


Đến đây thì Lạc Thiết Vinh đã nhất quyết ký tên, tuy nhiên thì ông ấy không nhận hợp đồng làm ăn từ cô, thay vào đó ông ấy lại cúi gằm mặt xuống, nói:

- Là cha mẹ không biết cách làm cha mẹ… Là bọn ta có lỗi với con. Xin lỗi… Vô Song.

Nhận được chữ ký xác nhận thì Lạc Vô Song cũng không ở lại lâu mà trực tiếp rời đi.

Ngay khi cô rời đi thì Nhiếp Linh Vân đã khóc nức lên.

Cuối cùng thì cô cũng được giải thoát, còn bọn họ thì mất rồi… Họ mất con gái, mất luôn cả gia đình.

Đó chính là báo ứng!

#Yu~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương