Cô Vợ Thẹn Thùng Mời Qua Đây
-
Chương 21: Chương 6.2
"Ừ, anh trai cô ta bảo cô ta đến nói chuyện hợp tác." Long Hạo gật đầu, anh không định giấu diếm điều gì.
Anh đứng lên, nói với thư ký: "Bảo cô ta buổi chiều đến công ty đàm phán, buổi trưa tôi không rảnh."
Sau khi nói xong, anh cũng không để ý đến thư ký, dáng vẻ mười phần chiếm giữ ôm lấy Thần Bảo Nhi, bước ra khỏi phòng làm việc.
Thần Bảo Nhi thấy anh chán ghét Vũ Văn Tĩnh như vậy, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, cười khẽ một tiếng.
Giờ phút này, bên ngoài phòng làm việc, tất cả mọi người đều hết sức tò mò nhìn hai người, bọn họ đã sớm nghe nói Long Hạo cưới con gái người giúp việc nhà mình. Mọi người đều muốn biết rốt cuộc dáng vẻ của cô trông như thế nào, có thể khiến Long Hạo thần hồn điên đảo, nhưng khi Thần Bảo Nhi xuất hiện, thì bọn họ không khỏi có chút thất vọng. Một cô gái bình thường lại có thể bay lên cành cây thành Phượng Hoàng, tất cả mọi người đều rất hâm mộ.
Trên đường đến phòng ăn, Thần Bảo Nhi không nhịn được mở miệng hỏi: "Tĩnh nhi đến bàn chuyện hợp tác với anh mà, dáng vẻ này của anh là sao?"
"Không sao, buổi chiều về công ty anh sẽ xử lý, vài ngày tới có lẽ anh hơi bận, thời gian bên em sẽ ít đi, cho nên hôm nay phải bồi thường cho bà xã thật tốt." Long Hạo dịu dàng nói, nắm lấy tay Thần Bảo Nhi đưa đến bên môi hôn một cái.
"Vâng, anh cứ làm việc đi, em đâu phải trẻ con." Thần Bảo Nhi gật đầu, thấy anh yêu thương mình như vậy, trong lòng rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Đi tới nhà ăn, Thần Bảo Nhi và Long Hạo cùng ngồi xuống, Thần Bảo Nhi gọi vài cái bánh ngọt nho nhỏ đáng yêu, khiến cho Long Hạo ngồi đối diện hơi nhíu mày, lại không hề ngăn cản, chỉ gọi thêm hai phần mỳ Ý rồi cho phục vụ lui xuống.
"Bảo Nhi, sao em lại gọi bánh ngọt trước? Những thứ ấy là món điểm tâm ngọt sau bữa ăn, em phải ăn món chính trước." Long Hạo mở miệng hơi trách cứ nói. Nhìn Thần Bảo Nhi nổi tính trẻ con chờ mong những cái bánh ngọt kia, chẳng lẽ những cái bánh ngọt đó ăn ngon đến vậy sao?
"Em thích, em thích những loại bánh ngọt khác nhau, Hạo, em thích ăn bánh ngọt, thích làm bánh ngọt." Thần Bảo Nhi thản nhiên nói, trong mắt tràn đầy hạnh phúc. Nhìn vẻ mặt Long Hạo, biết anh hoàn toàn không biết mình thích gì, muốn làm gì, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
"Cũng đâu có gì tốt chứ, chỉ cần em thích, thì tùy ý em." Mặc dù Long Hạo chán ghét những thứ đồ ăn ngọt ngấy này, nhưng chỉ cần Bảo Nhi thích, anh cũng không nhiều lời.
Thần Bảo Nhi gật gật đầu.
Lúc phục vụ bưng đồ ăn lên, Thần Bảo Nhi vừa thấy những chiếc bánh ngọt nhỏ xinh, tinh xảo, tâm tình liền tốt lên, cầm thìa nhỏ vừa ăn, vừa nói: "Em nghĩ rồi, em muốn tiếp tục học làm bữa ăn tây và làm bánh ngọt."
"Đi đâu học?" Long Hạo hơi nhíu mày, đáy lòng nổi lên dự cảm xấu, động tác ăn mỳ cũng ngừng lại.
"Đương nhiên là đến nhà hàng làm thuê lúc trước rồi." Thần Bảo Nhi nhàn nhạt nói, không để ý tới vẻ mặt Long Hạo đã sớm trở nên lạnh lùng.
Long Hạo nghiêm mặt, hết sức quả quyết đáp: "Không được, em gả vào nhà họ Long làm thiếu phu nhân, đến chỗ đó làm còn ra thể thống gì?"
Lời của anh làm Thần Bảo Nhi vốn d,i.3nđang vui vẻ lập tức ngây ngẩn cả người cô ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Long Hạo, biết q^,^4yanh nói thật, trong lòng liền rất buồn bực, 'keng' một tiếng đặt thìa xuống mâm.
"Em nhất định phải đi, em muốn đi học thứ mình thích, em nghĩ anh nên ủng hộ em."
"Em thích làm bữa ăn tây, thích làm bánh ngọt, anh đều không có bất kỳ ý kiến gì, nhưng em muốn đến chỗ đó làm thì anh có ý kiến đấy, anh không cho phép." Long Hạo rất kiên định lặp lại.
Không khí lập tức bế tắc, khách hàng ngồi cách đó không xa thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn họ.
Hồi lâu, Thần Bảo Nhi và Long Hạo không ai mở miệng, cuối cùng Thần Bảo Nhi tức giận cầm túi xách,xoay người chuẩn bị rời khỏi nhà ăn. Long Hạo không ,hề ngăn cản, nhanh chóng trả tiền qu4.4xong liền đuổi theo, thấy cô còn ở phía trước, vội chạy tới lôi kéo cô.
"Thần Bảo Nhi, em nháo gì thế, đủ rồi đó!" Long Hạo có chút tức giận, song khi thấy dáng vẻ uất ức của Thần Bảo Nhi, liền cảm thấy mình hơi nặng lời, vươn tay muôn ôm lấy cô, lại bị cô dứt khoát đẩy ra.
"Em chỉ muốn làm việc mình thích, tại sao không được? Tại sao nhất định phải có sự đồng ý của anh?"
"Bảo Nhi, không phải là anh không để cho em học, chỉ là anh sẽ sắp xếp, tin tưởng anh, được chứ?" Long Hạo hạ giọng nói.
Thấy người đi đường đang nhìn bọn họ, anh liền bước lên ghé sát tai Thần Bảo Nhi, nhẹ giọng nói: "Mọi người đang nhìn chúng ta kìa, chúng ta lên xe trước rồi nói, được không?"
"Một chút cũng không tốt." Dứt lời, Thần Bảo Nhi tức giận đạp anh một cái thật mạnh, tiện đà xoay người đi về phía trước.
"Đau!" Bị gót giày nhọn của Thần Bảo Nhi đạp trúng, Long Hạo cảm thấy đầu ngón chân của mình sắp gãy luôn rồi. Anh thề về sau tuyệt đối không để cho cô đi giày cao gót nữa.
Rốt cuộc là ai thiết kế loại giày này vậy, chắc chắn không phải đàn ông, vì giày cao gót vốn là ác mộng của đàn ông.
Nghĩ như vậy, nhưng Long Hạo vẫn không quên Thần Bảo Nhi, anh theo cô lên một chiếc taxi, Thần Bảo Nhi chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm anh.
Taxi vô thức chạy đến bờ biển, gió biển vù vù thổi tới, Thần Bảo Nhi liền đứng ở nơi đó nhìn bãi biển trước mặt, cho đến khi Long Hạo bước tới trước mặt mình, cô mới nhàn nhạt mở miệng.
"Hạo, em không muốn gả cho anh xong sẽ phải thay đổi bản thân, tất cả những thứ em thích hay ghét cũng phải thay đổi hết. Nếu bắt buộc phải như vậy, thì chúng ta. . . ."
"Em nghĩ cũng đừng nghĩ!" Long Hạo biết vế sau cô muốn nói gì, anh hung hăng kéo cô lại, hết sức tức giận quát.
Cô gái này thật quá đáng, chẳng lẽ học làm bánh ngọt quan trọng hơn chung sống với anh sao? Anh đâu có nói sẽ không đồng ý để cô đi học làm bánh ngọt, chẳng qua là sợ cô quá mệt mỏi, nên mới không cho cô đi.
"Hạo, tại sao anh có thể làm chuyện mình thích, mà em thì không? Chẳng lẽ sở thích của em đều bị tước đoạt hết ư?" Thần Bảo Nhi nhìn bộ dạng chuyên chế của anh, trong lòng thật sự rất rất khổ sở.
"Anh có nói sẽ không để em đi học làm bánh ngọt à, chỉ là muốn em đừng quá cố sức, em chưa nghe xong đã tức giận rồi." Long Hạo có chút vô lực, vươn tay lau đi những giọt lệ của cô, thở dài nói.
Thần Bảo Nhi nghe anh nói xong, liền mở to mắt nhìn thẳng vào anh, chưa lý giải hết ý tứ trong câu nói của anh.
"Anh sẽ đăng ký một khóa học cho em, đến lúc đó em muốn học gì cũng được." Long Hạo dịu dàng nói.
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Thần Bảo Nhi, trong lòng có chút dở khóc dở cười. Cô ngốc này, vừa rồi chắc chắn là nghĩ rất rất xấu về anh.
"Hạo. . ." Thần Bảo Nhi thật sự rất cảm động, không ngờ anh là vì quan tâm mình, không muốn mình quá mệt mỏi. Ban nãy cô còn quá đáng như vậy, nghĩ tới đây, cô càng thêm khổ sở.
"Thật xin lỗi."
"Bé ngốc, nói cái gì mà thật xin lỗi, chỉ cần về sau đừng nghĩ xấu về anh là được, tin tưởng anh, biết chưa?"
Thấy Thần Bảo Nhi áy náy như thế, anh liền ôm cô vào trong ngực. Cô bé này, càng ở chung với cô, lại càng muốn dùng hết trái tim yêu thương cô.
"Vâng." Thần Bảo Nhi lặng lẽ dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, nó khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Anh đứng lên, nói với thư ký: "Bảo cô ta buổi chiều đến công ty đàm phán, buổi trưa tôi không rảnh."
Sau khi nói xong, anh cũng không để ý đến thư ký, dáng vẻ mười phần chiếm giữ ôm lấy Thần Bảo Nhi, bước ra khỏi phòng làm việc.
Thần Bảo Nhi thấy anh chán ghét Vũ Văn Tĩnh như vậy, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, cười khẽ một tiếng.
Giờ phút này, bên ngoài phòng làm việc, tất cả mọi người đều hết sức tò mò nhìn hai người, bọn họ đã sớm nghe nói Long Hạo cưới con gái người giúp việc nhà mình. Mọi người đều muốn biết rốt cuộc dáng vẻ của cô trông như thế nào, có thể khiến Long Hạo thần hồn điên đảo, nhưng khi Thần Bảo Nhi xuất hiện, thì bọn họ không khỏi có chút thất vọng. Một cô gái bình thường lại có thể bay lên cành cây thành Phượng Hoàng, tất cả mọi người đều rất hâm mộ.
Trên đường đến phòng ăn, Thần Bảo Nhi không nhịn được mở miệng hỏi: "Tĩnh nhi đến bàn chuyện hợp tác với anh mà, dáng vẻ này của anh là sao?"
"Không sao, buổi chiều về công ty anh sẽ xử lý, vài ngày tới có lẽ anh hơi bận, thời gian bên em sẽ ít đi, cho nên hôm nay phải bồi thường cho bà xã thật tốt." Long Hạo dịu dàng nói, nắm lấy tay Thần Bảo Nhi đưa đến bên môi hôn một cái.
"Vâng, anh cứ làm việc đi, em đâu phải trẻ con." Thần Bảo Nhi gật đầu, thấy anh yêu thương mình như vậy, trong lòng rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Đi tới nhà ăn, Thần Bảo Nhi và Long Hạo cùng ngồi xuống, Thần Bảo Nhi gọi vài cái bánh ngọt nho nhỏ đáng yêu, khiến cho Long Hạo ngồi đối diện hơi nhíu mày, lại không hề ngăn cản, chỉ gọi thêm hai phần mỳ Ý rồi cho phục vụ lui xuống.
"Bảo Nhi, sao em lại gọi bánh ngọt trước? Những thứ ấy là món điểm tâm ngọt sau bữa ăn, em phải ăn món chính trước." Long Hạo mở miệng hơi trách cứ nói. Nhìn Thần Bảo Nhi nổi tính trẻ con chờ mong những cái bánh ngọt kia, chẳng lẽ những cái bánh ngọt đó ăn ngon đến vậy sao?
"Em thích, em thích những loại bánh ngọt khác nhau, Hạo, em thích ăn bánh ngọt, thích làm bánh ngọt." Thần Bảo Nhi thản nhiên nói, trong mắt tràn đầy hạnh phúc. Nhìn vẻ mặt Long Hạo, biết anh hoàn toàn không biết mình thích gì, muốn làm gì, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
"Cũng đâu có gì tốt chứ, chỉ cần em thích, thì tùy ý em." Mặc dù Long Hạo chán ghét những thứ đồ ăn ngọt ngấy này, nhưng chỉ cần Bảo Nhi thích, anh cũng không nhiều lời.
Thần Bảo Nhi gật gật đầu.
Lúc phục vụ bưng đồ ăn lên, Thần Bảo Nhi vừa thấy những chiếc bánh ngọt nhỏ xinh, tinh xảo, tâm tình liền tốt lên, cầm thìa nhỏ vừa ăn, vừa nói: "Em nghĩ rồi, em muốn tiếp tục học làm bữa ăn tây và làm bánh ngọt."
"Đi đâu học?" Long Hạo hơi nhíu mày, đáy lòng nổi lên dự cảm xấu, động tác ăn mỳ cũng ngừng lại.
"Đương nhiên là đến nhà hàng làm thuê lúc trước rồi." Thần Bảo Nhi nhàn nhạt nói, không để ý tới vẻ mặt Long Hạo đã sớm trở nên lạnh lùng.
Long Hạo nghiêm mặt, hết sức quả quyết đáp: "Không được, em gả vào nhà họ Long làm thiếu phu nhân, đến chỗ đó làm còn ra thể thống gì?"
Lời của anh làm Thần Bảo Nhi vốn d,i.3nđang vui vẻ lập tức ngây ngẩn cả người cô ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Long Hạo, biết q^,^4yanh nói thật, trong lòng liền rất buồn bực, 'keng' một tiếng đặt thìa xuống mâm.
"Em nhất định phải đi, em muốn đi học thứ mình thích, em nghĩ anh nên ủng hộ em."
"Em thích làm bữa ăn tây, thích làm bánh ngọt, anh đều không có bất kỳ ý kiến gì, nhưng em muốn đến chỗ đó làm thì anh có ý kiến đấy, anh không cho phép." Long Hạo rất kiên định lặp lại.
Không khí lập tức bế tắc, khách hàng ngồi cách đó không xa thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn họ.
Hồi lâu, Thần Bảo Nhi và Long Hạo không ai mở miệng, cuối cùng Thần Bảo Nhi tức giận cầm túi xách,xoay người chuẩn bị rời khỏi nhà ăn. Long Hạo không ,hề ngăn cản, nhanh chóng trả tiền qu4.4xong liền đuổi theo, thấy cô còn ở phía trước, vội chạy tới lôi kéo cô.
"Thần Bảo Nhi, em nháo gì thế, đủ rồi đó!" Long Hạo có chút tức giận, song khi thấy dáng vẻ uất ức của Thần Bảo Nhi, liền cảm thấy mình hơi nặng lời, vươn tay muôn ôm lấy cô, lại bị cô dứt khoát đẩy ra.
"Em chỉ muốn làm việc mình thích, tại sao không được? Tại sao nhất định phải có sự đồng ý của anh?"
"Bảo Nhi, không phải là anh không để cho em học, chỉ là anh sẽ sắp xếp, tin tưởng anh, được chứ?" Long Hạo hạ giọng nói.
Thấy người đi đường đang nhìn bọn họ, anh liền bước lên ghé sát tai Thần Bảo Nhi, nhẹ giọng nói: "Mọi người đang nhìn chúng ta kìa, chúng ta lên xe trước rồi nói, được không?"
"Một chút cũng không tốt." Dứt lời, Thần Bảo Nhi tức giận đạp anh một cái thật mạnh, tiện đà xoay người đi về phía trước.
"Đau!" Bị gót giày nhọn của Thần Bảo Nhi đạp trúng, Long Hạo cảm thấy đầu ngón chân của mình sắp gãy luôn rồi. Anh thề về sau tuyệt đối không để cho cô đi giày cao gót nữa.
Rốt cuộc là ai thiết kế loại giày này vậy, chắc chắn không phải đàn ông, vì giày cao gót vốn là ác mộng của đàn ông.
Nghĩ như vậy, nhưng Long Hạo vẫn không quên Thần Bảo Nhi, anh theo cô lên một chiếc taxi, Thần Bảo Nhi chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm anh.
Taxi vô thức chạy đến bờ biển, gió biển vù vù thổi tới, Thần Bảo Nhi liền đứng ở nơi đó nhìn bãi biển trước mặt, cho đến khi Long Hạo bước tới trước mặt mình, cô mới nhàn nhạt mở miệng.
"Hạo, em không muốn gả cho anh xong sẽ phải thay đổi bản thân, tất cả những thứ em thích hay ghét cũng phải thay đổi hết. Nếu bắt buộc phải như vậy, thì chúng ta. . . ."
"Em nghĩ cũng đừng nghĩ!" Long Hạo biết vế sau cô muốn nói gì, anh hung hăng kéo cô lại, hết sức tức giận quát.
Cô gái này thật quá đáng, chẳng lẽ học làm bánh ngọt quan trọng hơn chung sống với anh sao? Anh đâu có nói sẽ không đồng ý để cô đi học làm bánh ngọt, chẳng qua là sợ cô quá mệt mỏi, nên mới không cho cô đi.
"Hạo, tại sao anh có thể làm chuyện mình thích, mà em thì không? Chẳng lẽ sở thích của em đều bị tước đoạt hết ư?" Thần Bảo Nhi nhìn bộ dạng chuyên chế của anh, trong lòng thật sự rất rất khổ sở.
"Anh có nói sẽ không để em đi học làm bánh ngọt à, chỉ là muốn em đừng quá cố sức, em chưa nghe xong đã tức giận rồi." Long Hạo có chút vô lực, vươn tay lau đi những giọt lệ của cô, thở dài nói.
Thần Bảo Nhi nghe anh nói xong, liền mở to mắt nhìn thẳng vào anh, chưa lý giải hết ý tứ trong câu nói của anh.
"Anh sẽ đăng ký một khóa học cho em, đến lúc đó em muốn học gì cũng được." Long Hạo dịu dàng nói.
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Thần Bảo Nhi, trong lòng có chút dở khóc dở cười. Cô ngốc này, vừa rồi chắc chắn là nghĩ rất rất xấu về anh.
"Hạo. . ." Thần Bảo Nhi thật sự rất cảm động, không ngờ anh là vì quan tâm mình, không muốn mình quá mệt mỏi. Ban nãy cô còn quá đáng như vậy, nghĩ tới đây, cô càng thêm khổ sở.
"Thật xin lỗi."
"Bé ngốc, nói cái gì mà thật xin lỗi, chỉ cần về sau đừng nghĩ xấu về anh là được, tin tưởng anh, biết chưa?"
Thấy Thần Bảo Nhi áy náy như thế, anh liền ôm cô vào trong ngực. Cô bé này, càng ở chung với cô, lại càng muốn dùng hết trái tim yêu thương cô.
"Vâng." Thần Bảo Nhi lặng lẽ dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, nó khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook