Cô Vợ Thay Thế
-
Chương 1660: Không thú vị
Con người có thói hư tật xấu là cho chút ánh sáng tỏa sáng rạng rỡ.
Một giây trước Cố Mãn Mãn còn đang suy nghĩ xem tâm trạng của Đào Triển Minh thế nào, tức cái gì, lúc này đã ném hết những vấn đề kia ra sau đầu.
Thật ra, nhiều lúc cô ấy còn cảm thấy Đào Triển Minh cũng dễ ở chung.
Nghĩ vậy, cô ấy ho khẽ một tiếng, hắng giọng một cái rồi lên tiếng hỏi Đào Triển Minh: “Anh… thấy hôm nay trông tôi thế nào?”
Cô ấy vừa mở miệng, không hiểu lại thấy hơi xấu hổ, tốc độ nói cũng nhanh hơn nhiều.
Đào Triển Minh đã thắt dây an toàn cho cô xong, đang ngồi thẳng người và khởi động xe.
Cho dù anh ta nghe được lời Cố Mãn Mãn nói nhưng nhất thời không nghe rõ nên hỏi lại: “Cái gì?”
Cố Mãn Mãn có hơi xấu hổ khi phải nhắc lại lần nữa, cô ấy giơ tay vén tóc ra sau tai, khẽ nói: “Không có gì.”
Cô ấy thật sự không có can đảm lặp lại lần nữa.
Vừa rồi cô ấy đại khái là gan chó che trời, tự nhiên lại dám hỏi Đào Triển Minh về vấn đề này.
Đào Triển Minh nhìn dáng vẻ Cố Mãn Mãn hơi xấu hổ, lại liên tưởng tới mấy từ ít ỏi mà mình mới nghe được, mơ hồ hiểu cô ấy vừa hỏi gì.
Hôm nay Cố Mãn Mãn ăn mặc đẹp, trang điểm cũng rất tinh tế, chiếc váy cũng đẹp, còn đi giày cao gót nên có vẻ càng đáng yêu hơn.
Trông cô rất khác với mọi khi.
Cũng bởi vậy, khi mới thấy Cố Mãn Mãn đi xuống, Đào Triển Minh đã không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Rõ ràng trong ánh mắt cô đầy mong chờ lại không dám hỏi lại lần nữa. Anh ta có đáng sợ như vậy sao?
Hay là bình thường lúc anh ta ở cùng với cô ấy đã không thể hiện ra đủ ôn hòa?
Đào Triển Minh tự hối lỗi trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: “Hôm nay trông em rất đẹp.”
Ánh mắt Cố Mãn Mãn lập tức sáng lên, cô ấy chớp chớp mắt vài cái, cảm giác không tin nổi vào tai mình.
Đào Triển Minh lại còn khen cô ấy à?
Cô gái cao hứng, mắt cũng sáng lên.
Đào Triển Minh lại không nhịn được nhìn cô ấy thêm vài lần.
“Đó là chuyện đương nhiên rồi. Tôi đã tốn rất nhiều công sức mới trang điểm ra được kiểu thích nhất này đấy.” Vẻ mặt Cố Mãn Mãn kiêu ngạo hất cằm.
Đào Triển Minh phụ họa: “Đúng vậy, mất cả một buổi tối đấy.”
Trước đây anh ta cảm thấy chuyện người phụ nữ trang điểm gì đó thật chán ngắt.
Nhưng tiếp xúc với Cố Mãn Mãn, anh ta cảm thấy có đôi khi phụ nữ rất đáng sợ, cho dù là làm vài chuyện vô vị, nói vài lời chán ngắt cũng có thể rất thú vị.
Cố Mãn Mãn tưởng Đào Triển Minh muốn tính sổ với cô ấy nên lập tức im lặng không lên tiếng, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Đào Triển Minh vẫn cảm thấy kỳ lạ, đang trò chuyện tử tế, sao lại không lên tiếng rồi?
Anh ta quay đầu nhìn lại, phát hiện cô gái đã nhắm mắt lại.
Là chê nói chuyện với anh ta không thú vị sao?
…
Cố Mãn Mãn ngủ suốt đường đi, đến nơi diễn ra hoạt động mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Đào Triển Minh giơ cánh tay ra, cô thò tay ra kéo, sau đó lại tỉnh táo đi theo Đào Triển Minh vào hội trường diễn ra hoạt động. Mãi đến sau khi ký tên, Cố Mãn Mãn vẫn không biết đó là hoạt động gì.
Nhưng cũng may, cô ấy chỉ cần ngồi yên tĩnh ở bên cạnh là được, căn bản cũng không cần cô ấy phải ứng phó với ai.
Người đến chào hỏi đều do Đào Triển Minh tự mình ứng phó.
Cố Mãn Mãn tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây. Đào Triển Minh nhìn ra cô ấy thấy nhàm chán nghiêng đầu nói nhỏ với cô ấy: “Để tôi dẫn em ra ngoài, ngắm cảnh đêm nhé.”
Anh ta nói một câu không đầu không cuối như vậy làm Cố Mãn Mãn hơi nghi ngờ: “Cảnh đêm gì vậy?”
“Đến lúc đó em sẽ biết.” Đào Triển Minh nói xong quay đầu chào hỏi những người khác.
Không lâu sau, Đào Triển Minh kéo cô ấy đứng dậy: “Đi theo tôi.”
Một giây trước Cố Mãn Mãn còn đang suy nghĩ xem tâm trạng của Đào Triển Minh thế nào, tức cái gì, lúc này đã ném hết những vấn đề kia ra sau đầu.
Thật ra, nhiều lúc cô ấy còn cảm thấy Đào Triển Minh cũng dễ ở chung.
Nghĩ vậy, cô ấy ho khẽ một tiếng, hắng giọng một cái rồi lên tiếng hỏi Đào Triển Minh: “Anh… thấy hôm nay trông tôi thế nào?”
Cô ấy vừa mở miệng, không hiểu lại thấy hơi xấu hổ, tốc độ nói cũng nhanh hơn nhiều.
Đào Triển Minh đã thắt dây an toàn cho cô xong, đang ngồi thẳng người và khởi động xe.
Cho dù anh ta nghe được lời Cố Mãn Mãn nói nhưng nhất thời không nghe rõ nên hỏi lại: “Cái gì?”
Cố Mãn Mãn có hơi xấu hổ khi phải nhắc lại lần nữa, cô ấy giơ tay vén tóc ra sau tai, khẽ nói: “Không có gì.”
Cô ấy thật sự không có can đảm lặp lại lần nữa.
Vừa rồi cô ấy đại khái là gan chó che trời, tự nhiên lại dám hỏi Đào Triển Minh về vấn đề này.
Đào Triển Minh nhìn dáng vẻ Cố Mãn Mãn hơi xấu hổ, lại liên tưởng tới mấy từ ít ỏi mà mình mới nghe được, mơ hồ hiểu cô ấy vừa hỏi gì.
Hôm nay Cố Mãn Mãn ăn mặc đẹp, trang điểm cũng rất tinh tế, chiếc váy cũng đẹp, còn đi giày cao gót nên có vẻ càng đáng yêu hơn.
Trông cô rất khác với mọi khi.
Cũng bởi vậy, khi mới thấy Cố Mãn Mãn đi xuống, Đào Triển Minh đã không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Rõ ràng trong ánh mắt cô đầy mong chờ lại không dám hỏi lại lần nữa. Anh ta có đáng sợ như vậy sao?
Hay là bình thường lúc anh ta ở cùng với cô ấy đã không thể hiện ra đủ ôn hòa?
Đào Triển Minh tự hối lỗi trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: “Hôm nay trông em rất đẹp.”
Ánh mắt Cố Mãn Mãn lập tức sáng lên, cô ấy chớp chớp mắt vài cái, cảm giác không tin nổi vào tai mình.
Đào Triển Minh lại còn khen cô ấy à?
Cô gái cao hứng, mắt cũng sáng lên.
Đào Triển Minh lại không nhịn được nhìn cô ấy thêm vài lần.
“Đó là chuyện đương nhiên rồi. Tôi đã tốn rất nhiều công sức mới trang điểm ra được kiểu thích nhất này đấy.” Vẻ mặt Cố Mãn Mãn kiêu ngạo hất cằm.
Đào Triển Minh phụ họa: “Đúng vậy, mất cả một buổi tối đấy.”
Trước đây anh ta cảm thấy chuyện người phụ nữ trang điểm gì đó thật chán ngắt.
Nhưng tiếp xúc với Cố Mãn Mãn, anh ta cảm thấy có đôi khi phụ nữ rất đáng sợ, cho dù là làm vài chuyện vô vị, nói vài lời chán ngắt cũng có thể rất thú vị.
Cố Mãn Mãn tưởng Đào Triển Minh muốn tính sổ với cô ấy nên lập tức im lặng không lên tiếng, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Đào Triển Minh vẫn cảm thấy kỳ lạ, đang trò chuyện tử tế, sao lại không lên tiếng rồi?
Anh ta quay đầu nhìn lại, phát hiện cô gái đã nhắm mắt lại.
Là chê nói chuyện với anh ta không thú vị sao?
…
Cố Mãn Mãn ngủ suốt đường đi, đến nơi diễn ra hoạt động mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Đào Triển Minh giơ cánh tay ra, cô thò tay ra kéo, sau đó lại tỉnh táo đi theo Đào Triển Minh vào hội trường diễn ra hoạt động. Mãi đến sau khi ký tên, Cố Mãn Mãn vẫn không biết đó là hoạt động gì.
Nhưng cũng may, cô ấy chỉ cần ngồi yên tĩnh ở bên cạnh là được, căn bản cũng không cần cô ấy phải ứng phó với ai.
Người đến chào hỏi đều do Đào Triển Minh tự mình ứng phó.
Cố Mãn Mãn tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây. Đào Triển Minh nhìn ra cô ấy thấy nhàm chán nghiêng đầu nói nhỏ với cô ấy: “Để tôi dẫn em ra ngoài, ngắm cảnh đêm nhé.”
Anh ta nói một câu không đầu không cuối như vậy làm Cố Mãn Mãn hơi nghi ngờ: “Cảnh đêm gì vậy?”
“Đến lúc đó em sẽ biết.” Đào Triển Minh nói xong quay đầu chào hỏi những người khác.
Không lâu sau, Đào Triển Minh kéo cô ấy đứng dậy: “Đi theo tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook