Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
-
Chương 1479: Trong Hoàn Cảnh Khốn Khó Tìm Được Lối Thoát 1
Chiếc xe của Nhã Thanh đủ cứng, chiếc xe của cô gái này cũng cứng, hai chiếc xe như vậy, một trong hai còn đang dừng, còn dừng ở bãi gửi xe, mà có thể bị cô gái này đâm thành như thế này, cô gái này cũng thật lợi hại.
“Cái đó, sau lần đầu tiên tôi đâm phải, vốn dĩ muốn quay xe, nhưng tôi làm sai, lại đâm liên tiếp mấy lần, húc mấy cái.” Rõ ràng cô gái có chút ngượng ngùng, giọng nói ngày càng nhỏ, đến cuối cùng gần như không nghe thấy.
Phạm My: “….”
Phạm My nhìn cô ta, đã không biết phải nói gì, tình huống như thế này có lẽ cũng rất ít khi gặp, nhưng bọn họ lại gặp phải.
“Cô gái, phải quý trọng tính mạng, sau này cố gắng đừng lái xe nữa.” Cuối cùng Phạm My vẫn tình ý sâu xa nói một câu, xe của bọn họ dừng ở bãi gửi xe mà cô gái này có thể đâm thành như thế này, nếu như thật sự đi trên đường, vậy thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Ừm, ừm, tôi biết rồi.” Thái độ nhận sai của cô gái rất tốt, gật đầu thật mạnh: “Tôi đã gọi điện thoại thông báo với công ty bảo hiểm và cảnh sát giao thông rồi, bọn họ rất nhanh sẽ đến, mấy người yên tâm, đây là trách nhiệm của tôi, tôi nhất định sẽ phụ trách.”
“Được rồi.” Phạm My thấy thái độ của cô gái này tốt như vậy, thực sự không tiện nói gì nữa.
"Mợ gọi người qua xử lý, chúng ta đi về trước.” Mặc dù Phạm My không nhẫn tâm tính toán với cô gái có thái độ nhận sai vô cùng tốt này, nhưng Phạm My cũng biết chuyện này quá trùng hợp, ai cũng không nói ra được chuyện này có phải có người tính toán hay không.
Vì vậy Phạm My không muốn Hàn Nhã Thanh ở lại đây.
“Vâng.” Hàn Nhã Thanh không có ý kiến gì với lời đề nghị của Phạm My, chuyện này khắp nơi đều để lộ là không thường, nhưng chuyện này quá rõ ràng, rõ ràng đến mức không có cơ hội giở trò.
Hàn Nhã Thanh không thể xác định chuyện này có phải là có người tính kế hay không.
Lúc nãy có để ý biểu cảm của ba người kia lúc cô ta đi qua, không hề phát hiện bất kỳ sự khác thường nào, ngay cả biểu cảm của Tiểu Tân cũng không có bất kỳ sự thay đổi nào, chứng minh ba người bọn họ không hề quen biết người phụ nữ đâm vào xe cô.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy nếu tiếp tục ở lại đợi công ty bảo hiểm và người của bên cảnh sát giao thông đến cũng không có ý nghĩa gì, không thể bảo công ty bảo hiểm và người bên cảnh sát giao thông động thủ với cô ta?
Hàn Nhã Thanh cảm thấy, nếu như vụ đâm xe này thật sự có người tính kế, vậy thì kế hoạch này thật sự rất vô bổ.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy trọng điểm có lẽ không phải ở đây, vì vậy không cần thiết phải lãng phí thời gian ở đây.
“Cứ kết thúc như vậy sao? Cứ rời đi như vậy?” Cậu Hàn có chút trợn tròn mắt, vốn dĩ anh ta đã ôm rất nhiều hi vọng, nhưng chẳng thể ngờ đến ngay cả một chút gợn cũng không bắn ra đã kết thúc rồi.
Cái này quả thật còn thất bại nhanh hơn kế hoạch lúc nãy của bọn họ.
“Cậu còn muốn như thế nào?” Lần này, không đợi Hàn Nhã Thanh lên tiếng, Phạm My đã lườm cậu Hàn: “Tôi phát hiện tên tiểu tử nhà cậu chính là sợ thiên hạ không đủ loạn, nhìn thế nào cũng thấy giống một phần tử khủng bố.”
“Oan ức, dì à, dì thực sự xử oan cho cháu rồi, thực ra cháu vô cùng lương thiện, vô cùng yên tĩnh.” Lúc cậu Hàn nói câu này mặt không đỏ hơi thở không gấp gáp, nói vô cùng tự nhiên.
Chỉ là Tiểu Cửu đứng bên cạnh anh ta lại cảm thấy đỏ mặt cho anh ta, trước tiên không nói đến lương thiện hay không lương thiện, an tĩnh là cái quỷ gì?
Trong từ điển của cậu Hàn có từ an tĩnh này sao?
Xin hỏi sao anh ta có thể mở to mắt nói ra lời trái với lương tâm như vậy?
Phạm My đột nhiên lườm cậu Hàn, trong ánh mắt kia rõ ràng mang theo sự tức giận.
“Dì à, cháu nói thật, dì phải tin cháu.” Cậu Hàn cho là bà Đường không tin cậu ta, vì vậy lại giải thích một lần nữa.
“Tiểu Tân 14 tuổi, gọi tôi là chị, cậu gọi tôi là dì? Dựa vào điều này, tôi không thể tin tưởng cậu.” Phạm My lại lườm cậu Hàn, câu nói này có chút nghiến răng nghiến lợi để nói, mặc dù tuổi của bà thật sự có thể làm dì của anh ta, con gái của bà còn lớn tuổi hơn anh ta.
Nhưng lúc nãy bà Đường được Tiểu Tân gọi là chị có chút không muốn chấp nhận việc cậu thiếu gia này gọi bà là dì.
Hơn nữa, bà trông già như vậy sao? Gọi bà là dì?
Đứa trẻ này quá không lịch sự rồi!!
Cậu Hàn sững sờ, rõ ràng có chút lờ mờ, tình huống gì đây? Đây là tình huống gì?
Đây là trọng điểm sao? Không phải chỉ là vấn đề xưng hô sao?
Hơn nữa, bà Đường là mợ của cô chủ nhà họ Đường, nếu như cô chủ nhà họ Đường là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, vậy thì bà Đường chắc chắn là trưởng bối của bọn họ.
Lẽ nào, anh ta còn có thể cao hơn công chúa của Quỷ Vực Chi Thành một hàng sao?
Nếu như anh ta thật sự cao hơn công chúa của Quỷ Vực Chi Thành một hàng, vậy không phải anh ta cùng một hàng với Thành chủ sao?
Anh ta không muốn chết!
Bà Đường này sao có thể như vậy?
“Haha…” Tiểu Tân không nhịn được mà cười lớn, trước đây không có cơ hội nhìn thấy cậu Hàn xấu mặt, hôm nay xem như là một lần để cậu ta nhìn thấy đủ tiết tấu sao?
Quá đã, thật sự quá đã.
“Tiểu quỷ, đừng đắc ý, sẽ có lúc cậu hối hận.” Cậu Hàn lườm Tiểu Tân, khóe miệng hơi nhếch lên, nếu như cô chủ nhà họ Đường thật sự là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, đến lúc đó chuyện Tiểu Tân gọi bà Đường là chị coi như là xong…
Tiểu Tân không biết những điều phức tạp trong đó, Tiểu Tân không biết gì về chuyện công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, vì vậy lúc này hoàn toàn không hiểu ý của cậu Hàn, Tiểu Tân cho là cậu Hàn đang thẹn quá hóa giận!
“Chị gái xinh đẹp, anh ta ức hiếp em, chị phải bảo vệ em.” Tiểu Tân quay sang xin bà Đường bảo vệ, mặc dù là cầu xin bảo vệ, nhưng lại cười vô cùng ngông cuồng, vô cùng đắc ý.
“Được, cậu ta sẽ không dám ức hiếp cậu.” Phạm My thực sự không nhẫn tâm từ chối sự yêu cầu của cậu bé chỉ có 14 tuổi, hơn nữa bà cũng vì câu dì mà bất mãn với cậu Hàn, vì vậy lúc này đương nhiên sẽ che chở Tiểu Tân ở bên cạnh.
Khóe miệng cậu Hàn giật giật, ánh mắt nhìn Tiểu Tân mang theo mấy phần đồng cảm, tên tiểu tử này thật sự đang tìm cái chết mà.
Tiểu Cửu muốn nhắc nhở Tiểu Tân mấy câu, nhưng Tiểu Cửu nghĩ đến dù sao bây giờ vẫn chưa xác định được thân phận của cô chủ nhà họ Đường, nếu như cô ta nói ngược lại sẽ không được tốt.
Tiểu Tân đối diện với ánh mắt của cậu Hàn, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ lạ, có sai không, bây giờ rõ ràng người thắng là cậu ta, cậu Hàn dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt thương hại để nhìn cậu ta?
“Cô gái, cô ở đây đợi công ty bảo hiểm và cảnh sát giao thông đến, tôi sẽ kêu người qua xử lý chuyện này.” Phạm My nhìn cô gái đã đâm hỏng xe của Hàn Nhã Thanh đang trợn tròn mắt nhìn bà, dặn dò mấy câu.
“Ồ, được, được, mấy người yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.” Cô gái gật đầu liên tục, thái độ vô cùng thành khẩn, cô gái không hề ngăn cản Hàn Nhã Thanh và Phạm My rời đi.
Hàn Nhã Thanh biết cho dù vụ đâm xe này là người kia đứng đằng sau sắp đặt, kế hoạch này cũng không phải là trọng điểm, nhiều nhất có thể xem như là một bước chuyển biến.
Cậu Hàn không nhịn được mà nhìn cô gái kia, cô ta cứ để cho bọn họ đi như vậy?
Thật sự kết thúc như vậy sao? Không có cái gì cả?
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Bởi vì xe của Hàn Nhã Thanh bị đâm, không thể lái, Hàn Nhã Thanh và Phạm My chỉ có thể đi bộ ra khỏi bệnh viện, sau khi ra khỏi bệnh viện thì gọi xe.
Chỉ là, Hàn Nhã Thanh vừa ra đến cổng bệnh viện đã bị người khác kéo lại.
Hàn Nhã Thanh chỉ có thể dừng lại, nhìn về phía góc áo đang bị kéo, là một cô bé cao vừa đến eo cô, cô bé này trông có vẻ khoảng bảy, tám tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, đang giương mắt nhìn cô.
“Bạn nhỏ, sao vậy?” Đối với trẻ con, từ trước đến giờ Hàn Nhã Thanh rất nhẫn nại, Hàn Nhã Thanh nhìn cô bé, trên mặt hiện lên ý cười.
Cô bé này cũng bằng với Vũ Kỳ nhà cô, khoảng 2,3 tuổi.
Sau khi làm mẹ, Hàn Nhã Thanh nhìn thấy trẻ con vô cùng dễ mềm lòng.
Đôi mắt cô bé này rất sáng, rất sạch sẽ, khiến cô không khỏi yêu thích!
“Chị gái, chị có muốn kẹp tóc không? Rất đẹp, chị xinh đẹp như vậy, cài kẹp tóc của em chắc chắc rất xinh đẹp.” Cô bé từ trong cái giỏ nhỏ treo trên cổ tay lấy ra một chiếc kẹp tóc màu tím, đưa đến trước mặt Hàn Nhã Thanh.
Chiếc kẹp tóc thật sự rất đẹp, nhưng từ trước đến nay Hàn Nhã Thanh chưa từng cài thứ này, nhưng, Hàn Nhã Thanh nhìn đôi mắt tràn đầy sự mong đợi của cô bé, cuối cùng cũng không nhẫn tâm từ chối.
“Bạn nhỏ, mẹ cháu đâu?” Hàn Nhã Thanh thấy cô bé chỉ có một mình, có chút không yên tâm.
“Mẹ cháu ở bên kia bán đồ, mẹ bảo cháu ở bên này bán đồ.” Cô bé chỉ về phía bên kia của cổng bệnh viện.
Hàn Nhã Thanh nhìn theo hướng ngón tay cô bé chỉ, sau đó nhìn thấy trong đám đông ở phía bên kia bệnh viện có một người phụ nữ cầm theo chiếc giỏ lớn hơn, trên lưng cô ta còn cõng một đứa nhỏ, lúc này cũng đang bán hàng cho người đi đường..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook