“Chồng!” Vân Thư lại gọi.

Mí mắt Tạ Mẫn Hành lại nhảy lên.

“Chồng, em yêu anh.” Vân Thư bắt đầu ngoan ngoãn.

Tạ Mẫn Hành một tay ôm con trai, một tay đưa ra xoa đầu Vân Thư: “Ngoan, chồng cũng yêu em, nói đi, là chuyện gì, anh sẽ cân nhắc có đồng ý hay không.”

Người nhà họ Tạ không lạ, Vân Thư làm nũng, Tạ Mẫn Hành cưng chiều, đã trỏ thành chuyện bình thường.

Nhưng bọn họ vẫn rất tò mò Vân Thư muốn gì?

“Chồng, anh xem chỗ của mẹ trang trí đẹp đẽ, không thể thiếu được hoả nhãn kim tỉnh của em, em có thể ở đây một tuần được không? Anh có thể đưa con trai về nhà, dù sao bây giờ Tiểu Tài Thần cũng không cần cho bú, ai cũng chăm được.”

Tạ Mẫn Hành cười nói: “Không được.”

“Chồng à! Nếu anh yêu em, thì anh nhất định sẽ đồng ý.”

Tạ Mẫn Hành: “Không, trừ khi anh dẫn con tới đây.”


Oh yeah!

Mục đích của Vân Thư đã đạt được, cô vui vẻ nhào vào trong lòng Tạ Mẫn Hành: “Chồng, chúng ta về nhà lấy quần áo đi?”

“Người giúp việc sẽ mang tới.”

Mọi người đều không lạ.

Buỗi tối Vân Thư rất kích động, “Mẹ, chúng ta gọi Mẫn Tây tới đây đi? Đã muộn rồi, để anh Giang Quý tới ăn chực một bữa, còn có thêm máy người giúp việc, thuận tiện dẫn cả ông và quản gia tới.”

Bà Tạ nhận được ánh mắt tha thiết của con dâu, lập tức đồng ý.

Nhà hàng gần như đã sẵn sàng, người nhà tới, bà ấy nấu cơm cũng xong.

Vì vậy, Vân Thư phụ trách liên lạc với Giang Quý, Lâm Khinh Khinh phụ trách liên lạc với Tạ Mẫn Tây, bà Tạ phụ trách liên lạc với nhà cũ.

Cùng lúc này, trong “ký túc xá” của Giang Quý cớ một cô gái đang gặm ngón tay.

“Ngón tay có bẩn hay không cũng đừng học Vân Thư, em ấy là lợn, em không phải, bỏ tay xuống.”


Giang Quý nắm tay Tạ Mẫn Tây với lý do dạy Tạ Mẫn Tây.

Tạ Mẫn Tây nhìn vào bài toán, cô ấy đúng là xui xẻo.

“Anh Giang Quý, em vẫn không biết.”

Giang Quý: Ban ngày giảng ba lần, lúc nãy về lại giảng ba lần còn không biết, không lẽ đầu óc đứa trẻ này có vấn đề?

Lúc này, điện thoại di động của bọn họ đồng thời vang lên.

Hai người họ nhìn nhau: “Ai gọi đó?”

“Vân Thư, em thì sao?” Giang Quý hỏi.

Tạ Mẫn Tây lây di động ra lắc lắc: “Chị Khinh Khinh.”

Hai người bọn họ nhanh chóng giữ khoảng cách, kết nói điện thoại cùng lúc.

Ba phút sau.

“Anh Giang Quý, đi thôi, chúng ta đến nhà mẹ ăn cơm.”

Giang Quý cười nói: “Trước tiên làm hết bài này đã.”

Gần đây Tạ Mẫn Tây có một sở thích, đó là đêm khuya lên QQ tìm Tứ Quý phàn nàn về Giang Quý!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương